Phần 16
Tay mò mẫm tìm cái điện thoại đang reo inh ỏi…
– Alo.
– X, sáng nay dạy dùm anh nhe, tự nhiên nay đau bụng quá, giúp anh bữa – Ông bạn dạy chung.
– Hôm qua ăn nhậu gì mà đau bụng vậy ông – Giọng tôi say ke.
– Hông biết, thôi giúp dùm anh cái nha – Tôi chưa kịp ừ hử thì ổng đã cúp mấy cái rụp.
Tôi lồm cồm ngồi dạy, quăng cái mền sang 1 bên, miệng lầm bầm:
– Chủ Nhật cũng không được yên.
Chợt tôi nhớ một điều gì đó, tôi mở điện thoại ra xem, chả có tin nhắn nào từ qua đến giờ, chán nản, tôi quăng cái điện thoại về chỗ cũ… tôi tự an ủi chính mình bằng một câu hát: Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui, vừa uống bia ôm vừa đếm hột xoàn…, vừa ngân nga, vừa sắp xếp mền gối, rồi lững thững đi vào toilet…
– Đi đâu đó – Mẹ tôi hỏi.
– Dạy dùm cho ông bạn mẹ à – Tôi ngáp ngắn ngáp dài.
– Riết rồi chả nghỉ ngày nào, rồi thời gian đâu mà nghỉ ngơi – Mẹ tôi ca cẩm.
– Thôi con đi, trễ giờ rồi – Tôi cười rồi dắt xe ra ngoài đi mất.
Sáng chủ nhật, đường xá vắng vẻ và trong lành quá, những tia nắng sớm chiếu thẳng vào mắt tôi, chói loá, tôi phải nheo mắt lại, tự hát vu vơ một mình, ghép bài này với bài kia, chả đâu ra đâu, nhưng kệ, chỉ có mình tôi nghe tôi mà
Cái lớp của ông bạn chán thiệt, hỏi cái gì cũng không biết, dạy mệt không tả, nhưng thôi, đã giúp thì giúp cho trọn vẹn, tôi bắt tay giảng lại những thứ đơn giản nhất, thấy có vẻ ổn ổn, tôi để lớp làm bài tập, rồi lên mạng đọc báo. Bỗng điện thoại tôi rung lên:
– Em xin lỗi hôm qua đi công việc về trễ quá nên không nhắn tin anh được – Tin nhắn từ em.
Đọc xong tôi nóng hừng hực, lại nói dối, mà hôm qua đi đâu mà về trễ? Trong đầu tôi bắt đầu tưởng tượng, tôi hoang mang pha lẫn chút ghen tuông. Tôi cất điện thoại vào túi quần, tôi sẽ không trả lời những tin nhắn gian dối này. Điện thoại lại báo có tin nhắn:
– Hôm nay anh qua chở em đi nhà sách nhe, sẵn qua nhà em ăn cơm luôn, mẹ em mời – Tin nhắn từ G.
Sau tối qua, tôi cảm thấy hơi ngại ngại khi gặp G, tôi bối rối pha lẫn chút xấu hổ, nhưng mình là con trai mà, có gì đâu mà sợ chứ – Tôi tự trấn an mình.
G nhắn tin cho tôi một cách vô tư, hình như cô nàng quên phéng vụ án đó, mà G quên thật hay cố tình quên? Suy nghĩ làm tôi nhức cả đầu.
– OK, dạy xong anh qua – Tôi bấm gửi tin.
Chắc G và mẹ mới làm lành với nhau hồi sáng, đúng là giận đó, đập đồ đó, nhưng qua hôm là quên hết, tình mẫu tử thiêng liêng khó hiểu thiệt.
Dạy xong lúc 9h, tôi phi qua nhà G, đầu trống rỗng, hình như hồn vía bay bổng ở một nơi nào đó.
– G ơi – Tôi đứng ở ngoài gọi vô, chả thèm bấm chuông.
G từ nhà chạy ra, vừa mở cửa vừa ghẹo:
– Hôm nay giọng tốt dữ, sao không bấm chuông ông.
– Lâu lâu luyện thanh ấy mà, đi luôn không? – Tôi cười.
– Vô uống sữa đậu nành xong đi anh, em có chừa anh một ly – G nháy mắt.
– Trả công xe ôm cho tôi đó à – Tôi hất hàm.
– Đâu, thấy ngon nên chừa thôi, mà có uống thì lẹ đi ông, xà quần hoài – G hối.
Tôi dắt xe vô sân, rồi đi thẳng vào nhà, ngồi trước cái bậc thềm ra vào.
– Bác đâu G – Tôi nói lớn.
– Đi chợ anh, nè – G cầm muỗng khuấy rồi chìa ly sữa cho tôi.
– Hôm nay bà dựa sao mà tốt dữ bây – Tôi cầm ly sữa, huýt nhẹ G cái.
– Anh làm như đó giờ em ác lắm không bằng, anh uống đi, em đi thay đồ – G đã đi tới cầu thang.
– Mặc cho đẹp vào, nhưng đơn giản thôi nha, đi nhà sách chứ không có đi ăn cưới à, loè loẹt là đi bộ nghe chưa – Tôi nói với theo.
– Biết rồi anh hai – Giọng G vọng xuống.
G đúng là nghe lời tôi thật, đơn giản quần jean và áo sơ mi trắng, y chang tôi… Tôi nói đùa:
– Mặc vầy người ta tưởng bồ mặc áo cặp nha cô.
– Thì cứ để họ nghĩ, chết thằng tây nào, đi anh – G với tay lấy ly sữa đem vào trong bếp.
– Rồi ai coi nhà – Tôi bất giác hỏi.
– Chị Y, nãy giờ chỉ phơi đồ trên sân thượng, giờ chắc xong rồi, khoá cửa rồi đi – G lắc cái chìa khoá trước mặt tôi
Một chút gì đó vui vui cho ngày cuối tuần, ít ra tôi cũng không phải về nhà mà tự kỷ với 4 bức tường… rồi lại suy nghĩ lung tung nữa. Nhà sách Nguyễn Huệ, một nơi lý tưởng để mua sách, để tô tượng, và quan trọng là bán rất nhiều thứ linh tinh, nơi mà tôi với em thường xuyên đến.
– Mua gì thế – Tôi hỏi G.
– Chưa biết, để vô coi cái đã – G cười.
– Trời, bó tay – Tôi thở dài.
Tới nơi G đứng ngoài cửa chờ tôi đi gửi xe, lon ton đi ra gặp G, bỗng G cặp tay tôi rồi nói:
– Lỡ mặc áo cặp rồi, thì làm cho tôi giống – G nháy mắt.
– Thế hôm nay may phước cho tui chứ nhỉ, cả khối đứa ganh tỵ hén – Tôi phì cười.
Hai đứa đi vào bên trong, đi lòng vòng qua vài kệ sách, G đứng lại tại quầy sáng tiếng anh, tìm kiếm gì đó.
– Em coi đi, anh đi lòng vòng chút – Tôi nói.
– Anh đi đi, à mà chút đi tô tượng anh hén – G huých cù chỏ vào hông tôi.
– Vậy giờ anh lên lầu coi có con gì mới không.
– Có nhá máy em lên nhé – G cười thiệt tươi.
– Ok – tôi sải bước đi.
Nhà sách hôm nay sao toàn là người lớn, chả thấy đứa con nít nào sất, hông lẽ nhà sách không còn thu hút những trẻ em thời đại mới? Mặc kệ, tôi rẽ vào cầu thang đi lên lầu. Tôi thích nhất trên lầu, vừa bán kem, bán bánh, bán đủ thứ và còn tô tượng nữa chứ. Cái mà tôi rất khoái và em cũng vậy…
Tôi rảo mắt nhìn quanh những cái tượng thạch cao được sắp xếp thẳng tấp trên những dãy kệ, và rồi bất giác, tôi đảo mắt nhìn lại phía trong góc, thấy có 2 người đang ngồi tô tượng, tóc duỗi ngang vai, một hình ảnh quen thuộc thế không biết, tôi đứng bên dãy kệ bên này ráng nhướn người nhìn qua bên kia… Cảm giác hụt hẫng… Lại là em, em đang ngồi cùng người con trai đó, nói cười vui vẻ… Một nỗi buồn mênh mang, làm tôi thừ người ra một lúc, chợt tôi hoàng hồn, tôi xoay người bước về phía cầu thang…
Đứng bên ngoài phòng, tôi cầm điện thoại nhắn tin cho em
– Em đang làm gì đó – Tay tôi run run. Tôi chỉ ước gì em trả lời thành thật…
– Em đang ngoài chợ, mà tối nay em lại bận rồi, chắc không đi chơi với anh được – Em trả lời tin nhắn
Đọc xong, lòng tôi chùng lại, tôi lặng lẽ cất điện thoại vào túi, có lẽ những linh cảm của tôi là đúng chăng? Sao tôi lại đến với tôi bất ngờ đến vậy? Hay đó giờ em chưa bao giờ yêu tôi? Em đang lừa dối tôi? Nếu em yêu một người khác cứ nói thẳng ra, sao lại như thế… Tôi đứng dựa vào tường, lúc này G bắt đầu đi lên, tay cầm bao ni-long chứa sách.
– Đứng đây chi anh – G ngạc nhiên, tiến về phía tôi.
– À ừ, đang suy nghĩ thôi – Tôi ngượng ngạo.
– Đi vô trong chơi đi, em tặng anh cây kem – G nói xong chuẩn bị bước đi.
Tôi vội chụp tay G lại, kéo xuống cầu thang: Thôi, anh không ăn đâu, mình về thôi em
– Sao kì vậy – G níu tay tôi lại.
– Gì đâu kì, về em – Tay tôi vẫn kéo G đi xuống.
– Anh không ăn thì em ăn, tự nhiên… – G giằng tay tôi ra, rồi đi vào bên trong. Tôi đứng đó, không biết phải làm gì.
Một lúc sau G đi ra, vẫn chiêu bài cũ:
– Đúng là không có gì thiệt, đi về thôi anh – G nắm tay tôi kéo xuống.
– Anh đã nói mà không nghe – Tôi cười gượng gạo.
G không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm, G cặp tay tôi đi xuống, còn tôi bây giờ chỉ là cái xác không hồn, đầu tôi đang mơ tưởng về một khung cảnh Phú Mỹ Hưng xa xưa…
– Khi nào anh sẽ rời bỏ em – Giọng em nói rụt rè.
– Khi em tìm được một người khác em yêu hơn anh và tốt hơn anh – Tôi xoa đầu em.
– Đơn giản vậy thôi sao anh – Em ngây thơ.
– Ừm, chỉ vậy thôi, thế khi nào em sẽ bỏ anh – Tôi cắc cớ hỏi lại.
– Em không biết – Giọng em nói nhỏ, rồi em dựa đầu vào tôi…
Cảm giác vẫn còn trong tôi, tôi lâng lâng trong tôi, tôi giúp tôi đứng dậy sao những lần gục ngã, đang miên man thì G lây tôi về với thực tại:
– Anh, anh, đi về thôi.
– À, ừ, về ăn cơm thôi, anh đói rồi – Tôi không biểu hiện cảm xúc gì.
Trên đường về, G lại vòng tay ôm tôi, tôi cũng không quan tâm, bây giờ tôi không còn tâm trí để mà giỡn nữa, không khí sao mà nặng nề đến vậy… Tôi ước gì đã không nhìn thấy những cảnh đó, để tôi còn tin tưởng vào tình yêu của chúng tôi, hay ít ra chỉ để tôi có thêm 1 hi vọng mỗi sớm mai thức giấc…
Về đến nhà G, tôi với G ngồi xem Tv cùng nhau, tôi xoay người qua nhìn G và hỏi:
– Em có biết ai tên B không.
– Biết, mà sao anh – G thành thật.
– Em có thể nói cho anh nghe không?
– Biết làm chi anh, anh quan tâm làm gì – G từ chối.
– Thì chỉ biết thôi – Giọng tôi tiu ngỉu, nói đoạn tôi xay người nhìn ra ngoài cửa.
– Người yêu cũ của N đó anh à – G cầm tay tôi.
– Người mà mình đã từng thấy?
– Ừm, nhà nó cũng giàu lắm, mới học 4 năm bên Úc về – G nói nhỏ sợ tôi buồn.
– Ừm, anh hiểu rồi… – Giọng tôi lọt thỏm xuống.
Bây giờ thì tôi cũng đoán được vì sao… Tình cũ không rủ cũng đến – ông bà nói có sai đâu chứ, tôi luôn tự hỏi, có bao giờ em đi với người ấy mà chợt nhớ đến tôi không? G im lặng, G không dám nói gì, có lẽ sợ nói ra vô tình lại cứa thêm 1 vết thương trong trái tim tôi…
Điện thoại tôi lại run lên, nhìn thấy số của mẹ N chắc là có chuyện – tôi đoán trong đầu.
– Alo.
– Bác đây – Giọng vẫn ngọt lịm.
– Dạ con nghe – Tôi lễ phép.
– Giờ con có rãnh không, qua nhà bác chút được không? – Giọng nhẹ nhàng mùi mẫn.
– Dạ con cũng đang ở gần đó, giờ con qua bác – Tôi trả lời.
– Ừm, bác chờ – Nói xong mẹ N cúp máy.
G nãy giờ ngồi vẫn dõi theo cú điện thoại của tôi, G vẫn im lặng, tôi biết G muốn khuyên tôi, nhưng sợ nói ra lại làm tôi buồn hơn… Tôi rời nhà G chạy qua em, vẫn cánh cửa đó, nhưng giờ người mở cửa cho tôi là mẹ em…
– Vô nhà đi con – Mẹ N tỏ vẻ quan tâm.
– Dạ – Tôi đi theo mẹ em vào nhà, đã lâu lắm rồi tôi không vào nhà em, nhà em vẫn thế, vừa vô nhà tôi thấy ngay 1 bao ni-lông tượng để ngoài cửa… Đây không phải là những tượng mà tôi và em đã tô sao? Tôi đã ngốn biết bao thời gian của 2 đứa… Mẹ N nhìn thấy tôi, có vẻ như hiểu ra:
– Con N nó soạn, nói chật nhà quá, dọn rác bớt cho tôi trống trải – Mẹ N vẫn nhỏ nhẹ.
Cái gì, rác à, vâng, cũng chính là rác thật, vì tôi có đáng giá bao nhiêu đâu chứ, chỉ là loại hàng bỏ đi thôi – Tôi thầm nghĩ trong đầu, chua xót…
– Dạ, dọn vầy cho nó gọn – Tôi cố gắng nói theo, rồi ngồi xuống bộ ghế phòng khách.
– Dạo này con có gặp N không – Mẹ em từ sau nhà đi lên, cầm cho tôi ly nước lọc, ngồi đối diện tôi
– Dạ, N nói dạo này bận phụ bác, việc nhiều quá nên không gặp được – Tôi nói y chang lời gian dối của em.
– Ủa, mấy nay tôi đi chơi với thằng B chứ có ra phụ bác đâu, tại thằng B mới bên Úc về – Mẹ em giả bộ ngạc nhiên.
– Dạ, con nghe sao, con biết vậy thôi à, chứ cái này con không rành – Tôi cười ngượng.
– Tụi nó xa nhau cũng lâu, giờ gặp lại chắc nhiều chuyện để nói lắm, mới sáng này tụi nó đi đâu nữa rồi không biết. – Bả ra vẻ vô tư, còn tôi thì chỉ mỉm cười
– Bác coi con như con cháu trong nhà, nên giờ bác nói luôn cho con hiểu, không phải bác ghét bỏ gì con, nhưng thằng B với N, tụi nó cũng thương nhau lâu rồi, đáng lẽ cưới luôn rồi đó chứ, mà tại thằng B nó phải qua Úc học, nên đành gác lại, giờ nó học xong, chắc cuối năm nay bác gả con N luôn – Giọng bả điềm đạm nghe muốn ứa gan
– Hai bên gia đình nói chuyện hết rồi, thôi thì coi như con với N có duyên mà không phận, con ráng kiếm một người khác đi – Bả nói tiếp.
– Bác biết con buồn lắm, nhưng chuyện cũng lỡ rồi, bác cũng cám ơn con trong thời gian qua đã giúp con N dùm bác, nhưng giờ thì con khỏi phải làm chuyện đó, con hãy quên tôi đi.
Nghe những lời đó, nếu không kiềm lòng, chắc tôi đã rơi nước mắt, những câu nói của mẹ N nhưng những vết dao cứa vào tim tôi, đau nhói, tôi không biết phải nói sao đây, mà cũng phải, cái thằng nhân viên quèn với hai bàn tay trắng như tôi thì làm sao lo được cho em cơ chứ, đành chấp nhận thôi mày à – Tôi tự nhủ
– Nếu N muốn như thế thì cháu sẽ làm như thế – Tôi nói đứt khoảng trong mặn đắng.
– Bác hi vọng con hiểu dùm cho N và bác – Giọng bả giả vờ đồng cảm.
Tôi chưa kịp trả lời thì ngoài cửa có tiếng xe, tôi xoay đầu nhìn ra thì thấy em đang bước xuống xe của thằng con trai đó. Em thấy tôi, mặt em có vẻ hoảng, còn mẹ em thì bỏ tôi ngồi đây đi ra cổng, cố tình nói lớn:
– Vô nhà chơi con, hai đứa mới đi đâu về đó.
– Đi nhà sách cô – Giọng thằng kia lên tiếng. Còn em đứng đó nhìn tôi, tôi biết chắc bây giờ em không biết phải nói những gì…. Thằng kia đang lui cui dắt chiếc SH vào, tướng tả cũng cỡ tôi thôi, nhưng được cái tôi trắng hơn, biết cách ăn mặt hơn tôi, à tôi có đeo kính cận, có vẻ trí thức hơn cả tôi.
– Vô đây, đây là B, sắp làm rể nhà bác, còn đây là X bạn thân của con N, hồi xưa nhờ X mà con N mới được như vầy đó chứ – Mẹ N giới thiệu.
– Hôm nay sẵn bữa, mấy đứa ở lại ăn cơm với bác luôn nha – Bả cười tươi tắn.
Thằng kia mặt đỏ gất vì mắc cỡ, còn tôi thì nở một nụ cười cay đắng… Em lúc này chỉ biết im lặng, em nhìn tôi, rồi lại nhìn thằng đó, tôi biết em khó xử lắm, ánh mắt chúng tôi chạm nhau rồi cả hai vội nhìn ra hướng khác… Tôi thò tay lấy điện thoại nhá máy qua cho G, đúng như tôi dự đoán G gọi liền cho tôi, chưa kịp để G nói gì thì tôi vội:
– Dạ con nghe, dạ, dạ, để con về liền – Tôi giả bộ nói xong cúp máy.
– Dạ nhà con có việc phải về gấp, chắc con không ăn cơm được rồi bác, con xin phép bác con về, hai bạn ở lại vui nha – Tôi vừa nói vừa gật đầu với mẹ N, rồi quay sang 02 người ấy.
– Vậy thôi, con về, con nhớ những gì bác nói nhe, N ra mở cửa cho bạn về – Mẹ N nói giọng dịu dàng đầy giả dối.
Tôi đứng lên, đi ra cửa nhà, dừng lại ngay cái bao chứa đầy tượng, liếc nhìn 1 cái rồi bước ra sân dẫn xe đi về. Em đã mở cửa sẵn cho tôi
– Cám ơn em nhé, thôi vào nhà đi, anh về đây, à, cái bao rác ấy nhớ vứt cho sạch nhà luôn dùm anh nghen – Tôi vẫn cười.
Còn em bây giờ đôi mắt đã đỏ hoe, em khẽ lắc đầu, nhưng giờ chuyện đó còn quan trọng nữa không? Tôi mỉm cười rồi rồ ga đi mất…
Tôi bây giờ chỉ cảm thấy chua xót và nhục nhã, có một cái gì đó đang nghẹn ở cổ tôi, lòng ngực như muốn banh ra. Những thứ mà khi xưa hai đứa hì hục tô tô vẽ vẽ, giờ chỉ còn là… rác… Một nỗi buồn vô tận…
– Mày thấy chưa, lúc trước tao khuyên mà mày đâu có nghe, sáng con mắt chưa – Lý trí lên tiếng trách móc.
– Tao biết tao sai, xin mày đừng dày vò thêm nữa – Con tim nói trong yếu ớt
Chả hiểu sao tôi lại chạy xe sang nhà G, vừa dựng xe xuống G chạy ù ra ngoài có vẻ lo lắng:
– Có chuyện gì vậy anh.
– Có gì đâu em, mẹ N mời anh qua ăn cơm, mà anh từ chối – Tôi nói dối không chớp mắt.
– Thật không – G cố tình gặng hỏi.
– Ơ hay, anh nói xạo cô làm gì, thế giờ cô có cho tôi ăn cơm không? – Tôi giở bộ mặt giả tạo, rồi cười với G.
– Có chứ, nhưng mà mẹ em đi rồi, qua nhà ông đó chăm dùm thằng nhóc, nó đang bị bệnh, cũng tội.
– Biết thương người khác hồi nào thế – Tôi gắng trêu trong vô vọng.
– Từ khi biết anh… Mà thôi, vô nhà đi, em dọn cơm sẵn rồi, anh rửa tay rửa mặt rồi vô ăn cho nóng – G thúc.
– Từ từ chị – Tôi cười, rồi chợt nhớ đến…
Để lại một bình luận