Phần 11
– Ăn gì giờ anh? – Em ghé tai tôi hỏi.
– Em muốn ăn gì – Tôi nói to, tay vẫn cầm lái.
– Hông biết, thôi ăn cơm tấm đi anh há.
– Cũng được, để anh chạy một vòng, thấy là tấp vào liền mà.
Chạy 1 hồi cũng thấy quán cơm tấm lề đường, đông nghịt người, thôi kệ vào đây ăn cho lợi sức, đông vầy chắc ngon và không bị chém. Kêu 02 dĩa cơm mà ngồi lâu kinh khủng, nhưng mà ngon, và giá cả cũng như SG. No nê, tôi chở em đi Ngọn Hải Đăng, đường lên vòng vèo kinh khủng.
Xe leo dốc và cũng lên tới đỉnh, từ ngọn hải đăng nhìn xuống thấy toàn cảnh thành phố VT, những cái đường béo tẹo, con người thì chút tí, phóng tầm mắt ra xa hơn, chỉ toàn 1 màu xanh của biển… Ngắm cảnh chán chê, bọn tôi trượt đèo, vì dốc quá, tôi tắt máy xe, đẩy nhẹ xuống là xe chạy băng băng, nhìn công tơ mét thấy 60km/h, hoảng quá tôi phải bóp thắng kè kè, không may trật tay lao xuống luôn thì chết … Cảm giác rất tuyệt!
Chúng tôi về lại SG, kết thúc một chuyến đi đầy kỉ niệm…
Tôi đưa em tới cổng nhà, em đang lui cui cởi nón bảo hiểm ra thì má S từ trong đi ra. Chưa kịp chào hỏi đã nghe 1 tràng:
– ĐM, con đĩ, mày còn về nhà làm gì, đi với trai sướng quá sao không đi luôn – Bả nói như sợ người khác không nghe.
– Còn cậu, cậu nói không biết nó đi đâu, sao giờ nó đi với cậu? – Bả nhìn tôi chỉ thẳng.
Tôi còn chưa kịp định thần thì lại tiếp tục bị lăng mạ bởi những lời lẽ vô cùng tục tĩu:
– Mày đi 4-5 ngày nay, thế ngủ với bao thằng rồi, mày muốn khi thằng B về tao quì tao lạy nó phải không – Bả tiếp tục chỉ vào mặt em, em không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng …
– Cô đừng quá đáng – Tôi nói lớn.
– Tôi dạy cháu tôi, chứ không có đụng đến cậu, cậu có quyền gì mà nạt tôi – Bả nói giọng khinh bỉ.
– N đi có 2 ngày, cháu đưa về tới nhà, đáng lẽ nhà phải ra cảm ơn, sao lại nói những lời khó nghe vậy – Tôi dựng chống xe xuống vầ sấn tới.
– Mẹ N gọi điện thoại năn nỉ cháu kiếm về, cô biết gì mà nói này nọ – Tôi nói tiếp (bắt chước cái giọng của bả)
– Đó, mày thấy chưa, nó chửi vô mặt tao kìa – Bả nói xong nhìn về phía mẹ em, em vẫn im lặng.
– Tôi nghĩ cậu là người có học, ai dè cũng chẳng hơn mấy thằng mất dạy ngoài chợ, đó mày thấy chưa, mày cãi tao, mày nói nó hiền, bây giờ nó chửi luôn má mày kìa – Mẹ em nhìn về phía em.
– Cháu không chửi ai, có sao nói vậy, cô S nói oan cho N, cháu chỉ chỉnh lại cho đúng – Tôi gồng mình dằn giọng xuống.
– Vậy là tôi không biết gì, thôi tôi xin lỗi 2 người, tôi về – Bả nói xong ngoe nguẩy đi về, bỏ lại cho tôi một cục tức chà bá.
Tôi giận run người, tôi làm gì sai, đã làm gì sai cơ chứ… Mặt tôi đỏ bừng.
– Sao mẹ cứ nghe lời má S hoài vậy, bị bả lừa mấy trăm triệu mà còn chưa tỉnh ra sao – Em nghiến răng (vì bả mà mẹ em phải sang rẻ 1 kiot trong chợ AĐ)
– Chuyện chị em tao, mày con nít biết gì – Mẹ N nạt lại.
– Còn cậu, về cho tôi dạy con tôi – Tôi chưa kịp nói tiếng nào, bả đóng ầm cửa lại.
– Anh về đi, em không sao đâu – Em nói ngắn gọn rồi đi thẳng vào nhà, tôi nghe có tiếng cãi vã.
Phóng xe qua nhà G mà lòng tôi như lửa đốt, bực bội không chịu được, vừa bấm chuống kêu G ra, tôi tháo luôn cái nón đang đội trên đầu, G mở cửa, tôi chìa tay đưa 2 cái nón.
– Cám ơn nghen G – Tôi nói.
– Không gì – nó nạt lại tôi rồi giật hai cái nón.
– Cái gì nữa đây – Tôi đang điên nhưng cũng cố dịu giọng.
– Tự mà biết, nói ra làm gì mắc công – nó vẫn cao giọng.
– Có cái gì thì nói, cần gì phải như vậy – Tôi nạt lại nó.
– Hẹn với thằng T đi VT mà đéo thèm rủ con này, bộ sợ con này không có tiền trả hả – nó quát
– Ai hẹn tôi, nói coi, ai hẹn – Tôi bực mình.
– Nó nói chứ ai, hông lẽ tui đặt chuyện – nó lại lớn giọng
Tôi tức mình, móc điện thoại ra gọi cho thằng T, điện thoại đổ được 3 4 hồi chuông tôi mới bắt máy, tôi mở loa ngoài cho G nghe.
– Tui rủ ông đi VT hồi nào – Giọng tôi nóng nảy.
– Ai nói ông rủ tui – Thằng T nói cái giọng giả điên.
– Chứ sao con G nó nói tui rủ ông mà không thèm rủ nó, nó chửi tui kìa – Tôi điên máu
– Tôi thích nói vậy đó, rồi ông làm gì tui – nó ngang ngược.
– Chuyện không nói có, đm, đó nghe chưa G – Nói lớn rồi cúp máy.
Đến giờ tôi cũng không biết tại sao thằng T nó làm như vậy, chả lẽ ở VT tôi đắc tội gì với nó chăng? Hay nó trách tôi đi về SG mà không rủ nó, mà mắc gì phải rủ, có hẹn hò đi chung đâu? Kệ mày, tao không làm gì sai, tao không sợ – Tôi nghĩ trong đầu.
Không cần nói gì thêm, tôi quay xe đi về, trên đường tức tối không chịu được, vừa về đến nhà, mới mở cửa dắt xe vô thì mẹ tôi đi ra ca thêm 1 bài ca con cá. Nào là, kết bè kết lũ, ăn chơi trác tán, không lo học hành, rồi gì mà tiêm nhiễm tệ nạn xã hội, hút chích… Một tràng, tôi cũng chả nói gì, im lặng là thượng sách, nhưng mẹ cứ nhai đi nhai lại, tôi cảm thấy bị ức chế cục bộ. Không thèm ăn uống gì, trốn thẳng lên phòng nằm… Hôm nay là ngày sao chổi quét qua, sao quả tạ chiếu trúng hay sao mà gặp toàn những chuyện không đâu, đúng như ông bà ta hay nói: Tai bay vạ gió.
Nằm thao thức cả đêm, cục tức cứ anh ách trong bụng, hễ nhắm mắt là nghĩ tự nhiên bị cả 03 người chửi là không tài nào ngủ được. Đang lăn qua lăn lại, thì điện thoại báo tin nhắn:
– Ngủ sớm đi anh, em không sao đâu, G9 ox – Tin nhắn từ em.
– Em cũng ngủ sớm nhé, G9 px – Tôi nhắn lại.
– Anh cho em xin lỗi chuyện hồi nãy nha, em mới gây lộn với thằng chó T xong – Tin nhắn từ G.
Tôi không thèm rep lại, bây giờ không quan trọng nữa… Trằn trọc đến 1g sáng thì tôi cũng thiếp đi.
Sáng hôm sau, vừa dắt xe đi dạy lại bị mẹ nhai tiếp, tôi bực dọc, khó chịu, ước gì mình biến mất trên cõi đời cho xong, chứ cứ như vầy hoài ai mà chịu nỗi cơ chứ.
…
Qua được một tuần đầy khó khăn, tôi cũng quên đi những gì đã xảy ra, vẫn qua đón em đi chơi đều đặn, cứ ngỡ sóng gió đã qua rồi, ai ngờ chuyện liên tiếp chuyện…
Bẵng đi một thời gian, mọi thứ đã trở lại bình thường, tôi xin nghỉ dạy vài hôm, do phải học bài chuẩn bị thi LT HK3, bài thì như núi, mà toàn tiếng anh, có trang tôi đọc chỉ hiểu đc có 40%, 60% còn lại phải lên mạng tìm tài liệu liên quan để đọc, thi dồn dập 4 môn cùng 1 lúc. Tôi thì không sợ thực hành, chỉ sợ mỗi phần lý thuyết, ai học AP thì biết, nó toàn hỏi mấy câu trên trời dưới đất, không biết đâu mà lần. Cày bừa như trâu cũng qua được kỳ thi kết thúc môn, bọn tôi lại lao vào làm Project. Tôi bị quay như chong chóng, tôi phải giảm giờ dạy và rút bớt thời gian đi chơi với em, 1 tuần 1 tối CN và dạo này tôi không đón em ở nhà nữa, mà chờ ở đầu ngõ, tôi mà ló mặt tới mắc công lại sinh chuyện.
Đang giảng bài thì tôi nhận được cuộc gọi từ em, tôi xin phép ra ngoài để nghe điện thoại:
– Anh nghe.
– Chiều anh qua chở em về nhà Q9 nhé – Giọng thút thít.
– Sao vậy? – Tôi tò mò.
– Em bị đuổi ra khỏi nhà rồi, em về nhà ba ở – Vẫn sụt sịt.
– Chuyện gì thế, mà thôi, để anh dạy hết giờ, trưa anh qua đón em luôn, tối anh về làm project nữa.
– Dạ, anh dạy tiếp đi, em soạn đồ tiếp đây.
Trưa nắng chang chang, tôi phi ù qua nhà em, vẫn như thường lệ, nhà em không có ai, chỉ có mình em là đang lui cui soạn đồ, tôi lấy điện thoại nhá máy cho em, em chạy xuống:
– Anh chờ em chút, để em gom vài thứ nữa đã.
– Ừm, em cứ soạn đi, anh qua đường uống nước sâm chờ.
Nói xong em chạy ù vô nhà, tôi thì lượn qua uống nước sâm, mới có mấy tháng mà nước đã lên 4K 1 ly, đúng là cái thời giá cả thị trường… Đã vậy nước sâm không còn ngon như trước nữa, hớp được 2 hớp thì em ra, thế là tôi bỏ luôn ly nước.
Em vác 1 balo chà bá, tay xách theo mấy bao đồ dùng lỉnh kỉnh, vừa thấy tôi hỏi ngay:
– Bộ về Q9 ở luôn hay sao mà đem dữ vậy em.
– Ở luôn anh, nhà này chán quá rồi – Giọng em dứt khoát.
Tôi biết lúc này tốt nhất là không nên hỏi gì, im lặng là vàng, tôi chở em về Q9, trên xe, tôi với em không nói gì cả, và tôi biết, không nên nói gì cả
– Tới nhà, cô cho xin 10 ngàn tiền xe – Tôi ngoáy đầu nhìn em cười.
– Vào nhà đi, em nấu mì trả công cho – Em cười mỉm mỉm.
Lúc ba em còn sống đã chia cho em nhà này, dù chưa sang tên nhưng chả ai dám đụng vào, ở đây em là toàn quyền. Mà bên người hoa cũng ngộ, rất sòng phẳng và dứt khoát, cái gì đã nói là cho rồi thì không bao giờ đòi lại, nghĩ cũng hay hay.
Nhà em cũng bình thường, khoảng 17 hay 18m2, có lầu giả, trên chia 2 phòng, phòng em và phòng dì Út, ở phòng khách có cái mặt kiếng được bắt dính vào tường làm chỗ để ảnh ba em và lưu hương, nhưng được cái là nhà sạch boong. Điều mà tôi khoái nhất ở nhà Q9 là có cái sân ngoài trước trồng toàn mai và vài cây hoa kiểng, nhìn tôi thấy có nét giống giống kiểu nhà vườn.
– Ăn anh ơi, xong rồi nè – Em kêu tôi.
– Nhanh dữ ta, nấu mì pro ghê ta – Tôi chọc.
Tôi với em ăn mì, thì không bao giờ chia gói ra tô, mà làm 1 xoong mì, rồi em niêm nếm lại cho vừa ăn, ai ăn nhiêu gắp nhiêu, em với tôi hay gọi là lẩu mì
– Út đâu em – Tôi hỏi.
– Đi làm chiều tối mới về anh, anh ở chơi đến chiều rồi về – Em tiếp lời.
– Cũng được, mà em định ở đây bao lâu.
– Chưa biết, khi nào hứng thì về, không ở luôn.
– Mà chuyện đầu đuôi sao, kể khúc giữa anh nghe coi – Tôi nói giỡn.
– Thì bị đuổi thôi – Em tỉnh bơ.
– Tóm lại là tại sao các hạ lại lưu lạc đến phương này – Tôi giả giọng kiếm hiệp.
Em cười, rồi bắt đầu kể tôi nghe, chuyện là hôm qua, thằng Đ (anh ruột em) thua banh, về nhà bắt mẹ ẻm cho tiền trả banh, cộng thêm tiền chuộc chiếc Dylan, cự cãi một hồi, thằng Đ tôi điên lên đập đồ, em nóng máu, kiềm chế không được, nên cầm dao dí thằng Đ chạy lòng vòng xóm, thằng Đ sợ quá trốn luôn không dám về nhà, thế là mẹ em với em lại gây nhau vụ đó, rồi có lỡ lời phân biệt con trai con gái gì đó, em tôi quế gây lại, thế là nhà ai người nấy ở. Tình hình căng thẳng dữ dội, em bị mẹ cắt toàn bộ tiền chu cấp, giờ trong người còn vài triệu do để dành.
– Giang hồ bây – Tôi nói đểu.
– Thôi nha, đừng có nghẹo em nha, em điên lên em giết anh luôn à – Em lại cười.
– Chết trên giường cũng đáng mà hen – Tôi chọc.
Em lại đánh tôi 1 cái vào đùi:
– Quá rồi hé, thôi phụ em dọn đồ ra đi – Em mỉm mỉm
– Dạ, em biết rồi chị
– Ừ, ngoan – Em ranh ma
Nói dọn chứ thiệt ra cũng chẳng có gì, toàn quần áo thôi, tôi xách lên gác cho em xong, lại xuống nhà nằm dưới nền xem TV. Vì nhà có Út ở nên những vật dụng gia đình có hết, TV, máy giặt, bếp ga, nồi, nêu, xoong, chảo, chén bát, quạt máy,…. không thiếu món nào trừ máy lạnh.
– Sướng ta – Em nói xong quăng cái gối vô mặt tôi cái bộp.
– Ui da – Tôi giả bộ đau.
– Xạo ông, nhẹ hều mà ui da gì – Em nói xong ra ngoài khoá cửa.
– Xong chưa xã ơi, vô anh ôm ngủ cái – Tôi nói với ra.
– Ai cho ôm mà tự tin quá ta – Em bướng bỉnh.
– Không cho cũng ôm, liều mà – Tôi cười cười.
Nói thì nói thế thôi, chứ em cũng nằm cho tôi ôm ngủ, hoàn toàn trong sáng không có tấy máy tay chân gì sất, vì tôi biết em đang rất buồn… Chắc đây là lần tự lập đầu tiên trong đời em…
Để lại một bình luận