Phần 17
– Hôm nay chỉ có tàu hủ chiên với rau muống xào thôi anh à. – Giọng em thẹn thùng.
– Em ăn nỗi không? Hay anh chạy đi mua cho em cái khác nhé – Tôi vòng tay ôm em thủ thỉ.
– Em ăn được mà, anh ăn sao em ăn vậy, tiết kiệm tiền anh hén – Em cười, nhón chân hôn tôi một cái.
– Ăn riết thành cọng rau muống luôn đó – Tôi cù em một cái.
– Ốm đẹp, khỏi phải giảm cân, miễn có anh ăn cùng là vui rồi – Em cù lại tôi.
Tiếng nói cười đó vẫn còn văng vẳng trong đầu tôi, tôi đứng ngây người ra, mắt cảm thấy cay cay… G nhìn thấy tôi vội đi lại nói to:
– Anh, anh, anh…
– Hả – Tôi giật mình, quay lưng ra chớp chớp mắt.
– Anh bị sao thế – G nhìn tôi ngời vực.
– Khỉ thiệt, dạo này anh sao sao ấy nhỉ, cứ như mất hồn, chắc ma nhập rồi, thôi vô ăn cơm, đói quá, hình như nhà nấu canh phải không? – Tôi đánh trống lãng.
– Đừng có nói bậy, sao biết canh chua hay quá ta – G chọc.
– Mũi anh thính lắm, nghe mùi chua chua là biết, chỉ sợ mùi đó phát ra từ em thì anh chết mất – Tôi đẩy G ra một bên đi vào toilet rửa tay.
Tôi nhìn chính tôi trong gương suy nghĩ, có lẽ G đã nhìn được những nét buồn trong mắt tôi, không, tôi không thể cho ai biết, phải vui vẻ, phải mạnh mẽ lên, đừng để bất cứ ai lo lắng vì mình – Tôi quyết tâm với lòng, và bắt đầu sử dụng bộ mặt giả tạo đầy yêu đời đi ra.
– Chà, mẹ em nấu canh ngon thiệt đó – Tôi khen.
– Thế ăn thêm chén nữa đi – G cầm chén tôi định múc cơm tiếp.
– Thôi, no rồi, anh không ăn nữa đâu – Tôi dựt cái chén về.
– Ăn ít thế, thôi anh ra ngoài coi TV đi, em dọn cho – G đuổi.
– Tào lao, ăn thì phải dọn chứ, hồi nãy em dọn, giờ tới lượt anh rửa chén, cô lên kia cho tôi nhờ – Tôi đuổi lại G.
– Anh làm không được đâu, lên kia đi, để em – G giành.
– Rửa chén mà không biết thì làm gì ăn chời, lên kia ngay, tôi dọn – Tôi nghiêm mặt.
– Vậy em dọn phụ anh đồ ăn, còn chén anh rửa ha – G níu kéo.
– OK – Tôi tươi cười.
Tôi gom hết nồi, nêu, xoong, chảo, chén bát dơ bỏ vào bồn rửa hết, tôi quậy nước rửa chén trong tô cho đến khi nổi bọt trắng xoá, lấy ngón cái và ngón trỏ co thành vòng tròn, rồi nhúng vào tô, đưa lên miệng thổi thành bong bóng, tôi lại nghe:
– Hù – Em từ sau rón rén vỗ vào vai tôi làm tôi giật cả mình.
– Bắt quả tang vọc nước nha, vậy mà nói là rửa chén – Em ôm phía sau tôi.
– Làm gì có, anh đang rửa thiệt chứ bộ – Tôi chống chế, rồi lấy tay quậy tiếp nước rửa chén, làm cho bọt nỗi lên nhiều hơn.
– Xạo hả, em thấy rành rành mà còn chối, nhận đi em tha cho – Em cố nhướn cổ ra đằng trước nhìn tôi.
– Này thì nhận – Tôi lấy bọt quẹt vào mũi em một cục trắng xoá rồi cười ha ha
– Á – Em thụt đầu lại, chùi vào sau lưng áo tôi, hai tay siết chặt, cằm ấn vào lưng làm tôi nhột gần chết, tôi vừa cười vừa cố gắng vùng ra.
– Thôi thôi anh nhận, tha đi mà – Tôi vừa năn nỉ vừa cười.
– Giỏi, rửa chén tiếp đi, bổn phủ đi coi TV đây – Em bỏ tôi ra rồi đi thẳng lên phòng khách.
Lại thế, sao lại thế này, hôm nay mình bị sao thế nhỉ, tôi hít một hơi dài để ngăn giọt nước mắt sắp lăn xuống má… Rửa chén, rửa chén đi mày – Tôi tự nhắc mình.
– Xong chưa anh ơi – Giọng G hối.
– Gần xong rồi.
Tôi vội rửa thật lẹ, rồi lên phòng khách xem TV cùng G, thấy tôi ngáp ngắn ngáp dài, G hỏi:
– Buồn ngủ hả anh.
– Ờ, hôm nay thấy mệt mệt trong người – Tôi cười chống chế.
– Vậy anh lên phòng em mà ngủ, em ở đây coi TV canh nhà cho – G đề nghị.
– Có chị Y mà canh nhà gì, xạo xạo – Tôi giỡn.
– Ờ quên, em cũng buồn ngủ nữa – G vừa ngáp vừa nói.
– Anh nằm trên cái ghế dài kia được rồi, em đi ngủ đi – Tôi đi lại cái ghế dài nằm, còn G đi lên phòng.
Vừa nằm xuống, tôi lăn qua lăn lại vài lần rồi cũng thiếp đi, trong cơ mê man…. Tôi thấy mình đang ở một khung cảnh khác, đang nắm tay em đi trên bãi biển đầy nắng và gió…
…
– Nắng quá anh ơi – Em cười rồi lấy tay che mặt.
– Biển mà, phải nắng thôi chứ sao – Tôi cười.
N ngồi bẹp xuống cát, hai chân duỗi thẳng mặc cho sóng vỗ về những ngón chân, em cười tíu tít, tôi cũng ngồi xuống, phóng tầm mắt nhìn ra biển, biển xanh và trong quá, tiếng sóng biển rì rào, nhấp nhô vô tận… Một khung cảnh bình yên…
– Thôi em về đây – Em bỗng nhìn qua tôi nói giọng lạnh lùng.
– Sao thế, anh chở em về nhé – Tôi ngạc nhiên.
– Không cần đâu, anh ngồi chơi đi, anh B chở em về được rồi – Em chỉ tay về phía sau lưng.
Chưa để tôi nói, em đã đứng lên đi nhanh về hướng đó, tôi vội chạy theo chụp tay em lại.
– Sao không để anh đưa về – Tôi nói trong bất lực.
Em vẫn lạnh lùng, gạt tay tôi ra rồi leo lên chiếc tay ga đắc tiền lao đi mất, tôi cố gắng chạy theo.
– Chờ anh với N, chờ anh – Tôi hét to.
Nhưng chiếc xe đã bỏ tôi khá xa, tôi đứng thở hổn hển, mồ hôi tứa ra như tắm, tôi buông người ngồi xuống đường, tôi vừa hét vừa khóc
– Không, không thể nào như vậy, không…… – Tôi giảy nảy, khóc trong tức tưởi
Bịch…
Tôi tỉnh ngủ, thấy mình đang nằm dưới gạch… Mặt lấm tấm mồ hôi, hai khoé mắt cay xè còn vương vài giọt nước, tim đập thình thịch trong lòng ngực, tôi ngồi dậy, dựa lưng vào ghế, đưa tay lau mặt… Phù, một giấc mơ tào lao, đúng là tào lao mà – Tôi tự an ủi chính mình…
Không, tôi sẽ không ngủ nữa, tôi phải thức, phải làm một cái gì đó để thoát khỏi cái cảm giác này, nhưng làm gì bây giờ nhỉ? Tôi nằm phịch xuống gạch, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Khát! Tôi lồm cồm bò dậy tiến lại tủ lạnh tìm nước, mở tủ ra đập vô mắt tôi là những lon bia được xếp thẳng tấp cả một ngăn giữa. Việc gì phải uống nước chứ – Tôi nghĩ, tay với lấy một lon bia và khui nắp…
Đúng là đang khát, uống bia lạnh đã thật, tôi nốc một một ngụm to, rồi nuốt cái ực. Ngồi một mình trong nhà bếp, tôi cứ uống, vừa uống vừa nghĩ xa xôi về một việc gì đó mà tôi cũng chả biết, chỉ biết là hết lon này, tôi lại lấy tiếp lon khác… Cảm giác lâng lâng của men bia làm cho con người ta sảng khoái thiệt, chả thấy buồn tẹo nào, ngược lại còn cảm thấy hơi vui vui… Bia là người bạn trung thành nhất – Tôi lẩm bẩm một mình. Quái, mới uống 4-5 lon mà sao tôi cảm thấy say say nhỉ? Hôm nay mày tệ quá X ơi – Tôi vừa ợ vừa nói.
– Trời, sao không ngủ mà uống bia thế anh – G trách tôi.
– Em thức rồi à, lại đây uống bia với anh, uống… – Tôi nói giọng nhè nhè.
– Em không uống, mà anh cũng đừng uống nữa – G lại thu dọn mấy cái lon bia.
– Thế em không uống thì anh uống 1 mình – Tôi cười ngây dại.
– Thôi, anh uống nhiêu đó đủ rồi, ngủ chút đi cho khoẻ – G dịu giọng năn nỉ.
– Tào lao – Tôi nói rồi tiến về tủ chuẩn bị lấy một lon nữa.
– Anh đừng uống nữa – G chạy lại ngăn tôi, dành lấy lon bia.
– Em mặc anh – Tôi đẩy G ra, cầm lon bia khui nắp uống một hơi, rồi ngồi phịch xuống gạch, dựa vào tủ lạnh.
– Anh, đừng uống nữa mà, em biết anh buồn nhưng anh uống vầy cũng đâu giải quyết được gì – G lại giằng lon bia làm tôi bóp móp cả lon, bia văng tung toé.
– Em thì biết gì, em chả biết gì hết – Tôi hất tay, giọng nhừa nhựa.
– Anh hãy quên N đi, nó không xứng đáng với anh đâu – Giọng G tức tối.
– Anh cấm em, anh cấm em nói N như thế – Tôi lớn tiếng
– Tại nó, nó đã làm anh ra như thế này, anh nhìn lại anh hai ngày nay đi, anh cứ như người mất hồn, anh muốn uống chứ gì, được em uống với anh – Nói đoạn G giật cái lon trong tay tôi, cầm lên uống ừng ực
– Em làm cái trò gì thế? – Tôi giật lại lon bia.
– Anh muốn uống mà, đưa đây – G lại giành lon bia.
– Có thôi đi không – Tôi hét lên.
– Anh của ngày trước đâu, cái người từng khuyên em, từng chọc em, bây giờ cái người đó đâu – G vừa khóc vừa đập ngực tôi.
Thế là tôi khóc, vâng, tôi mít ướt, tôi không phải là đứa con trai cứng cõi, tôi ngồi gục đầu xuống gạch, nước mắt rớt từng hồi xuống cái nền lạnh ngắt, tôi đã không còn sức sống…
– Anh đứng lên cho tôi, anh đứng lên cho tôi – G vừa khóc vừa xốc tôi đứng lên.
– Anh phải mạnh mẽ, anh không được phép như thế này, anh không được phép – G vẫn cố xốc tôi trong nước mắt
Người tôi mềm nhũn, chả còn chút sức lực nào, có lẽ tôi đã mất đi một hi vọng, một niềm tin làm nghị lực giúp tôi đứng dậy. Tất nhiên, G không thể nào xốc tôi đứng lên được, G bất lực ngồi bên cạnh tôi và cùng tôi khóc…
– Em sẽ gọi cho nó, em sẽ chửi cho nó một trận – G đứng lên với lấy cái điện thoại trên bàn, tay bấm bấm.
– Đừng – Tôi vội đứng lên, giựt điện thoại G lại.
– Anh buông ra – G vẫn ngoan cố.
– Chưa đủ rắc rối sao, muốn gọi chứ gì, đây cô gọi đi, tôi về – Tôi hét lên rồi loạng choạng bước đi.
– Anh, anh say vầy sao chạy xe, nghỉ tý rồi về – G ôm tôi lại, hạ giọng.
Tôi đứng một hồi cũng xuôi xuôi lòng, bước thấp bước cao lại cái ghề dài và nằm xuống, G chạy lấy gối kê cho tôi
– Anh ngủ đi, em pha nước chanh cho – G lại dịu giọng.
Tôi không nói gì, nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
Để lại một bình luận