Phần 3
Đúng là tình yêu có một sức hút vô hình, nó làm cho con người trở nên đê mê và ngu muội, và kể từ khi EM và tôi chính thức liên lạc bằng tin nhắn, thì tình cảm trong tôi lớn dần, vẫn chỉ vui vẻ chơi game cùng nhau, hay qua những tin nhắn chúc ngủ ngon hằng đêm nhưng tôi biết EM đã dành cho tôi 1 chỗ be bé trong trái tim EM. Công cụ liên lạc với EM chỉ là cái PC có AU kết nối Internet và 01 cái điện thoại cùi để nhắn tin, chưa một lần gọi điện, nhưng trong những giấc mơ hiếm hoi, tôi lại mơ về 1 nhân vật ảo với đôi mắt tròn xoe, mái tóc đen huyền đang cùng tôi nắm tay đi trên một con đường… đầy lá me bay…
Nhưng tối nay quái lạ, 8 giờ rồi sao em vẫn chưa online nhỉ?
– Àh, biết đâu em ấy ra muộn 01 chút – tôi bắt đầu chống chế…
Rồi 9h, 10h nick em vẫn xám, tối nay em không ra net, một chút thoáng buồn trong tôi, cái cảm giác trông chờ rồi lại hụt hẫng, thế là tiu nghỉu, tôi tính tiền đi về…
– Hôm nay đi với anh nào mà không onl thế? – Tôi SEND tin nhắn.
Thế là chờ đợi cả đêm không thấy tin nào được trả lời… tôi thao thức nằm đó trong màn đêm, chốc chốc lại cầm cái điện thoại, bấm lên xem có tin nhắn không, mặc dù tôi biết là chả có cái tin nào…
– Lý trí: Thằng khờ ạ, mày chỉ là một người ảo trên AU thôi, tỉnh lại đi, đừng có suy diễn lung tung nữa, EM ấy chả biết mày là ai, và có khi cũng không nghĩ giống mày. Mày nghĩ EM ấy thích mày à? Có mà điên con ạ. Chỉ có mày nghĩ thế, còn EM ấy có khi lại đang tung tăng dạo phố với người yêu.
Xót… Cái cảm giác khó miêu tả thành lời, nó làm cho tôi khó chịu và Con tim phản biện:
– Tào lao, biết đâu EM ấy bận việc không online được, em ấy còn đi học kia mà.
Và con tim lại thắng, nó lại cho tôi 1 chút hi vọng… Mệt mỏi, tôi thiếp đi lúc nào không hay…
…
Bắt đầu một ngày mới là cái ngáp đầy uể oải, tôi lại bắt đầu những công việc thường nhật như mọi ngày. Quên nói với các bạn, trước khi mình nhận giấy báo đậu đại học, thì mình đã đăng ký học LT tại 01 trung tâm quốc tế (lấy điểm thi đại học mà xét vào), học vào 3 5 7, tối từ 6g đến 10h. Những tối chơi game cùng EM ấy toàn chơi vào 2 4 6 CN, còn 3 5 7 đôi khi cúp (cũng không dám cúp nhiều vì sợ cấm thi), không thì trốn ra sớm, chơi 01 chốc rồi canh giờ về cho trùng giờ đi học ra.
Nhìn cái thời khoá biểu ra tôi lầm bầm: Trưa Toán C1, Lý C1, Tin học nhập môn, mà hôm nay học lắm thếb – “7 tiết” (học bù), chết thật, làm sao mà học LT đây. Ngán ngẫm, tôi vò cái thời khoá biểu tuần rồi vứt vào 1 góc. Chán, tôi nằm vật xuống đất, với lấy cái điện thoại, chả có gì… Kệ, tới đâu hay tới đó…
Balô tôi lúc nào cũng đầy, 2 cuốn sách LT dày cộm, 1 cuốn Toán, 1 cuốn Lý, và 02 cuốn tập, rồi nào là chai nước, nón kết (lúc đó chưa bắt đội mũ bão hiểm), áo mưa, khẩu trang… ôi thôi tá lả… Lên trường… Học đúng 5 tiết, tôi trốn về để còn kịp học lớp LT, trời xui đất khiến thế nào, mưa to như trút, mà ai đã từng học ĐHCN thì biết, mưa là cứ lội bì bõm, nước cống dâng đến nửa ống chân chứ không chơi, nản. Lên phòng học cũng không được, ngồi ghế đá thì buồn, chả biết làm gì bây giờ, mà thôi kệ, cứ ngồi đấy, xem nước tôi ngập, mường tượng về con sông ở quê ngoại, cũng thích thích, đúng là ngồi 1 chút buồn ngủ thật, cứ phải lấy tay nhéo vào đùi cho tỉnh, sau 1 tiếng, mưa thì hết, còn nước thì vẫn ngập… Bọn sinh viên trường ùa ra như ong vỡ tổ, tôi vẫn ngồi đấy, nước chưa rút mà chạy về chỉ có tắt máy xe dẫn bộ.
– Á… Chạy dữ vậy ba.
Tiếng la ơi ới của bọn con gái khi băng qua đường bị một xe nào đó chạy qua bắn nước trúng. Nhìn cũng buồn cười, bọn tôi ùa nhau qua hầm lấy xe, rồi lại hì hục đẩy xe vì nước ngập cao làm chết máy… Háhá… tôi ngồi cười thầm 1 mình, và nhủ 30 phút nữa chắc là kịp. Một lúc sau, thấy tình trạng nước cũng không rút, nóng ruột quá, tôi xăn quần lên rồi qua lấy xe đi học LT. Cũng may, xe lội nước hay thật, nước mạnh và xoáy, làm cho tay lái tôi lảo đảo, chạy qua được đoạn đó bình an, vặn ga vụt nhanh lên trường LT, đến nơi thì 7g30, gửi xe lao vào phòng học, chả thấy ma nào, xuống phòng tư vấn thì hay tin nhà thầy hôm nay có việc, nên sẽ học bù vào CN tuần sau… Haìz… Chán nản, vào phòng vệ sinh rửa chân và đi về….
Ơ… Sao lại phải về, hôm nay được nghỉ học kia mà – tôi nghĩ. Mà nói thật lúc đó chả biết đi đâu, không lẽ lại chơi game tiếp, ngán quá rồi. Tôi cầm điện thoại gọi cho EM ấy lần đầu tiên. Điện thoại đổ chuông, tôi hồi hộp, thì bên kia bắt máy:
– Alo, em nghe anh (giọng con gái, phù, tưởng lại được ăn dưa bở)
– Biết anh luôn à, tưởng xoá số anh rồi chứ.
– Nhắc mới nhớ, giờ em cúp máy xoá đây (giọng tinh nghịch)
– Ơ làm thiệt à, mà đang làm gì đấy (Tôi đánh trống lảng)
– Em đang nằm nhà, qua nay bệnh anh ạ (câu nói này làm xua tan những nỗi ngờ vực của tôi)
– Hèn chi hôm qua không thấy em onl, tưởng đi chơi với anh nào rồi chứ.
– Đang chán đây, nằm riết giờ người tôi ê ẩm quá, có anh nào là đi mất rồi.
– Đi dạo với anh chút không, hôm nay được nghỉ học, cũng không biết đi đâu đây.
– Nghỉ hay cúp á.
– Hên xui, hehe – Tôi cười gian.
– Cũng được, giờ anh đến !@# chờ em nhé, mà khoảng mấy phút nữa anh đến.
– Chắc 20 phút.
– OK, khi nào đến nhá máy em ra.
– OK.
Lòng vui như mở cờ, thế là lon ton chạy qua điểm hẹn, chỉ mất 15 phút, lấy điện thoại alo, máy vừa đổ chuông thì EM ấy tắt… Chờ đợi trong hồi hộp, mấy bác rơi vào cái tình cảnh đó sẽ biết, cái cảm giác hưng phấn, lâng lâng pha lẫn chút tò mò, lo sợ, chỉ biết nói là ĐÃ lắm các bác à. 5 phút trôi qua, rồi 10 phút trôi qua… vẫn chưa thấy bóng dáng ai cả… Đầu nghĩ “Leo cây vui nhé”, ráng nán lại 1 chút thì điện thoại reo, mình bắt máy:
– Em đang ở đâu thế?
– Anh đâu? Sao nhận dạng ra anh?
– Anh đi chiếc Wave ZX, mặc áo trắng, quần Jean xanh nhé.
– Ơ, em đang đi tới đây, thấy anh rồi.
Cúp máy. Ặc, ngu thế là cùng, hết chuyện nói đặc điểm, lỡ tôi kéo 1 đám đồng bọn ra úp sọt có mà toi… Run run, chờ đợi, và đầu luôn suy nghĩ lỡ có biến thì thoát làm sao thì…
– Hù.
Tôi bất giác giật mình, ngó ra sau, chết lặng trong 10 giây, EM xinh quá, dáng người 1m58, khoảng 46kg, gương mặt có vẻ còn trẻ con, tóc mái duỗi đen dài qua vai chút xíu, nói chung khi gặp EM… tôi không tin đó là sự thật…
Hoàng hồn, tôi chống chế:
– Ai đây, ai mà hù tui đây.
EM lườn tôi một cái và Bộp vào lưng cái rõ đau.
– Ui da, vợ con mà quánh chồng thế à – Giọng xít xoa.
– Chứ chồng con gì mà đến vợ cũng chả nhận ra, chưa giết là may – EM ranh mãnh.
– Bảo bệnh mà sao đánh đau thế, bệnh đùa hay giỡn thế – Tôi láo cá.
– Thế có muốn thêm cái nữa không – Tay xoa xao vào nhau.
– Có mà khùng mới nói có.
Thế là “Bộp…” – lại một phát vào lưng nhưng lần này nhẹ hơn.
– Sao quánh anh – Tôi cay cú.
– Ai biểu anh nói có – Ẻm cười hì hì trước cái vẻ mặt ấm ức của tôi.
– Đợi đấy, rồi cũng có ngày, ta sẽ trả thù – Tôi nở nụ cười méo mó.
– Em chờ, em chờ mà – Giọng chết người thật, đáng yêu thế không biết.
– Giờ đi đâu đây em?
– Trà sữa hén anh, tự nhiên thèm quá.
– Bệnh mà uống cái đó có được không?
– Vô tư đi – EM lại cười, cái nụ cười ấy không làm sao tôi quên được.
Thế là 2 đứa chạy ra quán trà sữa (quán ruột của ẻm), chỉ là một quán nhỏ ven đường thôi, vừa xuống xe EM đi lại ngay cái xe trà sữa, chị chủ quán:
– Uống gì em, sao bữa giờ hông ra?
– Em bận quá chị ơi, bị người ta hành chơi game – Liếc đểu về phía bàn em ngồi, và cả 2 người cười rúc rích (em chỉ ngồi im mà hóng)
– Cho em 2 ly thuần tuý nhé (trà sữa trân châu)
Kêu xong em tôi lại bàn ngồi đối diện tôi và nói:
– Trân châu ở đây ngon lắm, em kêu cho anh rồi
– Sao em biết anh uống gì mà kêu – Tôi khó chịu.
– Đi chơi với em là cấm có ý kiến – Lại nở một nụ cười ranh mãnh, tôi chịu, không tài nào tôi kiểm soát mình trước nụ cười ấy.
– Lần này thôi nha, lần sau là anh không đi nữa đâu.
– Thôi, biết rồi, khó như cụ.
Thế là 02 đứa phá ra cười, trà sữa ngon thật, 02 đứa luyên thuyên về game, vấn đề mà cả hai cùng quan tâm, nói hoài chả hết chuyện, đang nói vấn đề này lại nói vấn đề khác, chả đâu ra đâu, nhưng cũng rất vui. Uống xong tôi hỏi:
– Đi đâu giờ em.
– Game đi anh, để em coi anh bấm phím thật hay nhờ đứa em kế bên bấm dùm – Ranh ma thế không biết.
– Hahaha, OK, OK – Tôi phì cười.
Thế là vòng xe qua đường Đồng Nai, có cái tiệm nét Cao Tốc rất lớn. Tôi với EM ngồi 2 máy kế nhau, và cũng như thường lệ, 02 đứa lại nhảy cùng nhau, EM chọn 1 bản nhạc 140, rồi hai đứa thi nhau bấm bàn phím, lúc EM MISS em lại nhìn tay tôi bấm, lúc nào cũng:
– Sao anh bấm nhanh dzậy.
– Anh cứ DEL, chơi ăn gian quá đi.
Ván nào thấy tôi chưa MISS là em lấy tay cù Tôi, tôi nhột quá, nên đẩy tay ra rồi MISS… Thế là em cười (cái nụ cười ấy – tôi có thể đánh đổi bất cứ thứ gì để có thể nhìn lại 1 lần nữa). Hay đến khi EM bị MISS rồi mất FINISH, em tinh quái chạy ra phía sau tôi, dùng 02 tay bịt mắt tôi lại, thế là tôi cũng MISS, lúc nào em cũng cười khoái trá…
Sau 05 ván tôi toàn thắng, em trề môi:
– Anh nhờ DEL, chứ không DEL thì dễ gì thắng EM – giọng nũng nịu.
– Trời, vậy anh với em cá không, anh không DEL nhảy với em nè – Tôi háo thắng nói.
– OK. Mà cá gì – EM cười tinh ranh.
– Nếu anh thắng thì EM cho anh hun 1 cái. Còn nếu EM thắng thì anh cho EM tát anh 1 cái.
– OK. Nói là giữ lời nhé, không có giận hờn đâu nhe – EM ấy bẻ bẻ tay.
– Anh chỉ sợ EM xù thôi – Giọng đầy gian trá.
– Hứ, chờ đó.
Thế là cuộc cá cược bắt đầu, đúng là thế thật, nếu tôi không DEL thì tôi cũng nhảy sêm sêm EM mà thôi. Vất vả, cuối cùng tôi thắng xuýt xao 100 điểm
– Thôi về, đến giờ rồi – Giọng có vẻ hơi bực.
– Ơ, thế đã giao là không có giận hờn gì kia mà, có người cao có thế – Tôi trêu.
– Ờ thì… – em ấp úng.
– Thì sao… – Tôi làm tới.
– Thì thua chứ sao, không ngờ hôm nay lại bại trước ông cụ non này, đúng là ông trời không có mắt – Giọng giả vờ xước mướt.
– Thế thì bà cụ non chuẩn bị má ra để ông cụ non hun cái nào.
Cả 2 lại cười, nhìn em đỏ mặt, tôi thấy em tếu tếu thế nào ấy… Chở em về lại chỗ cũ, em ấy đứng đấy, sát tôi và chìa má ra:
– Này, lẹ đi, em còn vô nhà.
– Thật à, anh chỉ tưởng em nói đùa thôi chứ.
– Nói là làm, em không có muốn nuốt lời.
– Thôi giỡn thôi, vào nhà đi cho tui nhờ.
– Hứ, đuổi khéo đấy à.
– Không phải, nhưng cứ đứng đây người ta cười cho.
– Làm gì cười chứ – EM bắt đầu ho sặc sụa.
– Thôi vào đi, chút bệnh nặng thêm lại đổ thừa, anh không có rãnh qua thăm nuôi đâu.
– Ai cần, mà này, EM nói nhỏ này anh nghe, xích lại gần chút – EM ra vẻ nghiêm trọng.
Tôi cũng tưởng thế, ghé tai sát vào thì…
“Chốc …”
EM hôn lên má tôi và chạy vù đi mất. tôi đứng đó ngây người ra, một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm lấy tôi, người tôi nóng rang lên, cảm giác lâng lâng khó tả, tôi đê mê và hạnh phúc… Lái xe về nhà mà trên đường tôi cứ cười mỉm 1 mình, hình như tôi là người hạnh phúc nhất thì phải, làn gió kèm theo sương thổi qua mát rượi, đầu óc tôi như bay bỏng trong không trung…
Để lại một bình luận