Phần 15
Ngày em trở về với gia đình, em nghỉ làm luôn ở bên shop, tôi bớt đi gánh nặng nên cũng giảm giờ dạy thêm để có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. Tuần đầu tiên em về nhà, tôi thấy em vui hẳn ra, nhưng trong mắt em, tôi nhìn thấy em có điều muốn giấu. Với lý do mới về nhà, nên phải kiểm tra lại sổ sách tiền vay, rồi phải làm quen lại cách tính lãi, nên 1 ngày em nhắn tin cho tôi 1 tin vào buổi tối, tôi nghe hoàn toàn hợp lý, nên cũng chả trách gì.
Từ khi tôi gặp G, G hình như có 1 cái gì đó khác khác, thường xuyên nhắn tin với tôi, chuyện gì cũng nhắn, đến nỗi Star Movies chiếu phim kinh dị, G cũng nhắn tin rủ tôi xem cùng. Tôi lúc đó cũng vô tư lắm, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ thấy bạn bè thân thiết càng vui hơn.
– Alo – Tôi gọi cho em.
– Em nghe anh – Đầu bên kia trả lời.
– Em đang làm gì thế? Đi lòng vòng với anh nhe, cả tuần rồi.
– Em đang đi công chuyện anh ơi, dạo này việc nhiều quá, tối về em nhắn tin cho anh.
– Vậy thôi, em đi đi – Giọng tôi buồn buồn.
– Giận em à – Em hỏi.
– Không, em đi đi, giận gì đâu – Tôi giả bộ.
– Vậy mai gặp anh hen – Em nói xong rồi cúp máy.
Tôi nhoài người vứt cái điện thoại lên bàn, rồi nằm xuống nền nhà nhắm nghiền mắt lại, không phải ngủ, đôi khi buồn buồn tôi hay làm thế, nó giúp tôi vơi đi phần nào, nhưng tôi nghĩ: Ở nhà chán quá, thôi thì mình đi lòng vòng chơi. Đang có ý định thì thằng bạn thân alo rủ đi cafe, đúng là hên thật
– Mày đang làm gì đó thằng khỉ.
– Đang nằm nhớ đến mày – Tôi ghẹo.
– Tao cũng thế, mình gặp nhau nha anh yêu – nó cũng không vừa.
– OK, quán cũ nha cưng, ra trễ anh thiến – Tôi cười
– OK, nhớ mang theo bài nha mày – Giọng nó hớn hở, nói đoạn tôi cúp máy.
Tôi thay đồ rồi phóng ù ra quán càfe quen thuộc, bọn bạn thân chơi với nhau từ hồi cấp ba đến giờ, thân thiết lắm, cái gì cũng kể cho nhau nghe, đến nỗi mỗi lần gặp nhau là phải kiểm tra lại thông tin coi đứa nào thay bồ mới, hay vừa bỏ bồ cho tụi tôi. Quán cafe này nằm trong hẻm TQĐ, quán có 2 gian, 1 gian ngồi phía bên ngoài vườn, ở trên có lầu tương tự, còn 1 gian là ngồi ở trong nhà, lót miếng nệm mà ngồi, nên cả đám hay vô gian này để có không gian sát phạt, bàn chuyện tầm phào.
Vừa tới nơi thì thằng bạn tôi vỗ vai:
– Có đem theo hàng không mày.
– Nè ông, giống ba tao ghê – Tôi nói xong rút trong túi quần ra bộ bài đưa cho nó.
– Đánh ăn quỳ, hay đánh điểm trả tiền nước – Thằng kế bên nói.
– Sao cũng được mà đánh ghi điểm đi, chứ quỳ đau đầu gối chết cha – Tôi trả lời.
Đi 7 đứa mà chỉ có một bộ bài, cả đám xúm vô vừa coi, vừa bàn, vừa khích, còn cho hẳn 1 đứa làm thư ký để ghi điểm, hoành tráng thế không biết. Bọn tôi mà xúm vô là um sùm, cười nói y chang như đang ở nhà, hồn nhiên, vô tư đến mức quá đỗi cần thiết, làm cho cái gian đó ồn ào không ai dám vào, 1 mình bọn tôi 1 cõi…
Chơi được vài ván thì có số điện thoại lạ gọi cho tôi:
– Alo.
– X à, bác là mẹ G đây.
– Dạ con nghe bác – Tôi đi vội ra chỗ khác để nghe cho rõ.
– Con qua can con G dùm bác, bác lỡ tay… giờ nó đập đồ tan nát hết rồi – Giọng mẹ G sụt sùi, tôi nghe trong điện thoại có loảng xoảng.
– Dạ, con biết rồi, con qua liền đây – Tôi cúp máy.
Tôi thầm nghĩ: Bộ nó gây nhau với mẹ nó vụ ông kỹ sư sao ta?
– Xin lỗi tụi bây, tao có việc đi gấp, có gì nói sau nhé – Tôi nói xong, đi vội ra bãi xe, để lại những ánh mắt nhìn đầy vẻ ngạc nhiên của đám bạn.
Tôi phóng như bay qua G, trong đám có lẽ G nể tôi nhất, vấn đề gì G không biết điều hỏi tôi và muốn tôi cho lời khuyên, chính tôi cũng được mẹ G nhờ vả khuyên G đi học anh văn, và tất nhiên tôi hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, nên mẹ G cũng quý tôi lắm. Trên đường tôi suy nghĩ không biết khuyên sao, vì thiệt ra đó là việc gia đình G, tôi cũng không tiện xen vào. Đến nơi thì tôi gặp thằng H đang đứng ngoài cửa vẻ mặt bực tức:
– Ông vô khuyên nó đi, chứ tôi là tôi bực lắm rồi, nó muốn làm gì thì làm, tôi về đây.
– Sao vậy – Tôi tò mò.
– Mẹ G nhờ tui qua can nó, mới ôm nó lại, nó vùng ra tát tui 1 cái, rồi chửi rồi đuổi tui về – Thằng H bức xúc.
– Thế ông với G sao rồi – Tôi vừa nói vừa dắt xe vào sân.
– Chia tay rồi, giờ mạnh ai nấy làm – Tôi chưa kịp nhìn lên thì thằng H phóng xe đi mất.
– Rồi xong, bị bát xê một cú quá đã – Tôi ngán ngẫm.
Vừa bước vô nhà là nghe tiếng đập cửa ầm ầm, rồi tiếng la ó của con G, lúc đó tôi cũng hơi sợ sợ, mẹ G thì đang ngồi khóc ngoài phòng khách, tôi tiến đến an ủi:
– Bác để con lên khuyên G, bác đừng buồn.
Mẹ G không nói gì, chỉ lấy tay quẹt nước mắt, nhìn mà tội…
Tôi bước những bước chân đầu tiên lên cầu thang, tôi thầm nghĩ, có khi nào tôi thấy mình, tôi chửi cho một tăng vì tội nhiều chuyện không? Thôi thì đã lỡ theo lao rồi, tôi thu hết can đảm tiến về phòng G…
Những tiếng lẻng kẻng, những tiếng bộp bộp to tướng phát ra làm tôi giật bắn người, phòng G mở he hé cửa, bên trong nghe tiếng G đang khóc, tôi đứng một hồi ngoài cửa, hết tiếng đập đồ, tôi lén nhìn qua khe cửa, thấy sách vở, mền gối văng tứ tung, tôi gõ nhẹ cửa rồi nói nhẹ nhàng:
– G ơi, bình tĩnh lại em.
– Anh về đi, tôi đã bảo chuyện nhà tôi, anh ở lại làm gì – nó thét lên, chắc nó tưởng tôi là thằng H
– Nhưng…. anh… – Tôi vừa nói, tay đẩy mạnh cánh cửa phòng bật ra.
Chưa hết câu, tôi ăn ngay 1 cuốn từ điển vào ngực, một cú ném chính xác từ G, đau điếng… Máu điên trong tôi nổi lên, tôi cầm cuốn từ điển quăng xuống gạch cái đùng làm con G cũng giật mình.
– Ủa… tưởng…. thằng H – Mắt G đỏ hoe, giọng miếu máo.
– Thằng H nào, nghe giọng không nhận ra à, sao lúc điên lên ngu vậy, chỉ biết đập đồ thôi sao – Tôi lớn tiếng la nó.
Nó chưa kịp định hình, tôi xông thẳng lại bàn học, cầm cái tượng mà hồi trước tôi đi nhà sách tô tặng cho G (lúc đó chỉ biết nếu đập cái này cũng chả sao vì giá trị không nhiêu cả), giơ tay lên định đập, nó nhào lại cản:
– Anh làm gì vậy – nó hoảng, tay nó giằng cái tượng
– Cô muốn đập, tôi đập chung với cô – Giọng tôi điên máu.
Giằng co một hồi, G chụp được cái tượng từ tôi, nó cầm cái tượng, ngồi phịch xuống đất co người khóc, lúc đó tôi còn giận lắm, Khóc cho mày khóc – Tôi nghĩ trong đầu.
Được một lúc, cơn nóng cũng hạ hoả, tôi cũng siêu siêu lòng, đi gần lại tôi, tay vỗ nhẹ nhẹ vào lưng:
– Bình tĩnh được chưa – Tôi cố nói giọng nhỏ nhẹ, nó vẫn thút thít khóc, chả có động tĩnh gì.
– Thôi anh xin lỗi, tại hồi nãy anh nóng quá, ai kêu em quăng cuốn tự điển trúng anh chi, đau chết bà nên anh mới nổi sung đó chứ – Tôi gắng nói vui, nó vẫn ôm gối, hức hức
– Em mà quăng trật chừng 2 gang tay xuống phía dưới là chết đời trai tui còn gì, tui thì tui không hận cô rồi đó, chỉ sợ sau này vợ tui nó hận cô thôi – Tôi ráng nói vui, G bật cười
Nó ngước mắt lên, giọng nhựa nhựa:
– Giờ còn chọc em được hả – Nói xong nó nhéo tôi 1 cái.
– Ui da – Tôi xuýt xoa, rồi lấy tay quẹt nước mắt cho G.
– Lần sau mà đụng đến cái tượng, em sống chết với anh – G nghiêm mặt, nước mắt nước mũi tèm lem.
– Ờ, biết rồi – Tôi giả bộ cầm cái tượng xoa xoa, rồi để lại chỗ cũ.
– Ai kêu anh qua – G nhìn tôi.
– Tôi định qua cô tám chơi, ai dè vừa qua ăn nguyên 1 cuốn tự điển nè – Tôi liếc.
– Giỡn hoài, anh chở em đi lòng vòng nhe, ở đây một hồi em lại điên nữa.
– Tắm rửa thay đồ đi, mình mẩy chua lè toàn mồ hôi mồ kê, nước miếng nước mũi, y như con điên, ai dám chở – Tôi cố ý nói thế, giả bộ lườm lườm G.
– Hứ – nó nói xong, lồm cồm đứng lên đi vào nhà tắm.
Tôi cố gắng gom dọn lại tập sách qua loa, rồi đi thẳng xuống dưới nhà, gặp mẹ G
– Con chở G đi lòng vong cho nó đỡ buồn nha bác
– Con lựa lời nói với nó dùm bác, chứ giờ bác cũng buồn quá, không biết nói sao – Mẹ G nói giọng buồn hiu
– Dạ, để con cố.
Nói đến đây, G từ phòng xuống, tôi đi thẳng ra cửa, không thèm nói mẹ tôi tiếng nào, tôi biết, lúc này không phải lúc dạy nó cách cư xử, tôi đành chào mẹ G và lủi thủi theo sau.
– Đi đâu đây – Tôi hỏi
– Kiếm chỗ nào nhậu đi – nó đáp
– Nhậu nhẹt gì, ăn cuốn tự điển no rồi – Tôi kích
– Nữa, nói hoài, nhậu chút rồi về thôi anh – G lay lay tay tôi.
– Tui đang chạy xe, đừng có nghẹo tui điên nha – Tôi lấy tay gạt ra.
– Vậy thôi, đi về – nó lớn giọng, chắc là giận tôi
– Giỡn mà, nhậu đâu đây – Tôi giả bộ cười trừ
– Chỗ cũ đi anh, quán mà đám hay uống á.
– Cũng được.
Tới nơi tôi dừng ở chỗ gửi xe nằm khá xa quán, G lủi thủi đi vào trước, tôi đứng chờ lấy vé xe xong, đang lui cui dựng xe chuẩn bị đi ra, thì G vào hối tôi:
– Thôi đi quán khác đi anh, quán này hết chỗ rồi – G nói có vẻ gì đó lo lo.
– Em coi kỹ chưa, để anh lại kiếm thử coi – Tôi nói đoạn đi ra, G kéo tôi lại.
– Hết rồi, em hỏi rồi, qua quán khác đi anh – G vẫn níu tay tôi.
– Thì để anh lại hỏi đã chứ – Tôi cười rồi kéo tay G ra, tiến về phía quán.
Quán hôm nay đông thiệt, dân chúng đổ xô đi nhậu thì phải? Đi đoạn chừng vài bước, tôi thấy trong đám hỗn độn ấy, có 1 người giống giống em, đang ngồi ăn uống với một thằng nào đó… Tôi ráng nhìn kỹ hơn, thì đúng thật, chính là em, người đã nói dối tôi rằng đi công việc – đang cười nói với một người khác, một người không phải là tôi… Tôi hụt hẫng… Cái cảm giác buồn bả đang dần xâm chiếm tôi, một chút gì đó nghen tuông, pha một chút giận hờn… làm cho tôi cảm thấy vô cùng khó chịu… Lúc đó tôi chỉ muốn đi thẳng lại đó, chỉ mặt em và nói lên hai từ: Dối trá, và tệ hơn sẽ đập cho thằng kia một trận vì tướng tôi cũng cỡ cỡ tôi, nhưng lý trí tôi không cho phép làm như thế, tôi lặng lẽ quay lưng…
– Đi thôi anh – G nắm tay tôi kéo đi.
– Ừ, quán đông quá, chắc hết chỗ rồi em, mình đi quán khác đi – Tôi giả bộ cười coi như không có chuyện gì.
Tôi lấy xe chở G đến chỗ khác, trên đường tôi không nói gì, G biết tôi đã nhìn thấy gì, nhưng G không nói, G chỉ im lặng, cảm giác thật nặng nè, tôi bèn hỏi:
– Quán nào em? – Tôi phá tan sự im lặng.
– Thành Thái đi anh, ở đó nhóc quán, với lại gần nhà nữa, nãy hông nghĩ ra, ngu ghê – G cười gượng gạo.
Tôi gật đầu lấy lệ, chỉ biết nhắm đường mà chạy, đến quán tôi đang chờ lấy thẻ xe thì G đã vào ngồi và bắt đầu kêu bia.
– Đúng là tiểu thư, uống ken không ta – Tôi ráng ghẹo.
– Chứ muốn uống gì – G chọt.
– Ai biết, uống gì cũng được, miễn sao tôi đủ tiền trả là ok, tôi không muốn ở lại rửa chén đâu – Tôi trêu.
– Lo gì ba cái chuyện tiền bạc đó anh, mà có rửa chén, em rửa chung với anh ha – G hất tôi 1 cái.
Hai đứa cùng rót bia vào ly, cụng cái cộp, G uống một hơi hết sạch, tay lắc lắc cái ly có đá kêu leng keng:
– Gì nhấp môi nữa đây, uống đi anh – G cầm cái ly đưa qua cho tôi.
– Anh xỉn chút sao chở em về.
– Chỗ ngủ thiếu gì, vô tư đi – G cười.
Tôi cầm ly uống sạch, tay cũng lắc lắc cái ly, được đà, cả hai uống luôn tù tì, có hơi men hai tôi nói đủ thứ chuyện trên trời, dưới dất, chủ yếu là khen chê mấy bài hát, hay ca sĩ, hay phim mới chiếu… Về khoản nhậu nhẹt thì G không bằng tôi, uống độ 4-5 chai gì đó, thấy G đã gần say, nên tôi chủ động kêu tính tiền.
– Uống chưa đã mà tính tiền gì anh, em chưa say mà – G ngà ngà.
– Ừm, em không say, nhưng anh bắt đầu say rồi, hẹn em ngày mai nhé – Giọng tôi vỗ về.
Tôi cũng chẳng cần G có đồng ý hay không, tôi tính tiền và xóc G đứng lên đi về, tôi đưa thẻ xe chờ người ta lấy, còn G đứng dựa vào tôi, đưa 5K tiền xe, tôi lây G:
– Lên xe, anh chở em về.
– Nhậu tiếp đi anh, đang vui mà – Giọng G nhừa nhựa.
– OK, lên xe đổi quán nhậu tiếp, chơi với em đến sáng luôn – Tôi giả bộ nói thế để dụ G lên xe.
G tưởng thật, leo lên xe ngay, tôi quay xe chở G về nhà, G bây giờ đã vòng tay sang ôm tôi, đầu dựa vào lưng, nhưng cái cảm giác đó không làm tôi vơi đi chút nào, bây giờ tôi ước gì, người ngồi sau xe tôi không phải G mà là em thì tốt biết mấy… Trong tôi đang hụt hẫng một cái gì đó, tôi không biết đó là gì, chỉ thấy tôi thiếu thiếu, trống trãi ra sao ấy…
Tới nhà G, vừa rờ xe tới, thì chị Y người giúp việc của nhà G chạy ù ra cửa, thì ra nãy giờ chị phải thức để chờ G về, thấy G chị mừng ra mặt, tôi nói vội trong khi chị đang mở cửa:
– Bác đâu chị.
– Mẹ G trong phòng, hình như đang xem TV, mà nó uống với ai mà xỉn vậy – Chị dìu G xuống xe.
– Dạ với em – Tôi tỉnh bơ.
Mới tới cửa nhà, G vùng vằng, nói lè nhè:
– Anh gạt em nha, nói đi nhậu tiếp mà giờ về nhà là sao – Nói đoạn G xông lại phía tôi, chị Y kiềm lại không kịp. G giờ tay đang vịn vai tôi, định leo lên xe tiếp, tôi đá chống xuống.
– Thôi để em dìu G vào, chị coi xe dùm em cái nha, phòng G dọn xong chưa chị? – Tôi nói rồi quàng tay qua người G. Chị Y gật đầu rồi phụ tôi dìu vào cửa nhà.
Tôi dìu G lên cầu thang, đúng là khi say con người ta lầy thiệt, và hình như khi say người ta nặng hơn thì phải. G cứ quay qua, quay lại, làm mấy lần mém té, khó khăn lắm tôi tới được phòng G, bỏ G xuống giường, tôi ngồi dưới gạch, lưng dựa vào thành giường thở hổn hển… Còn G cứ xoay qua xoay lại. Tôi đứng lên, choàng người qua G lấy cái gối, tay tôi nâng đầu G lên và kê cái gối vào. G bất giác ôm chầm lấy tôi…
– Thôi ngủ đi – Tôi nhẹ cúi người để G nằm xuống, nhưng tay G vẫn ôm lấy cổ tôi
Và rồi, trong giây phút ấy… G nhướng người lên, mặt tôi với G đang rất sát nhau, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của G, G nhẹ nhàng tiến lại gần tôi, môi G sắp kề vào môi tôi thì: Mày làm gì thế kia – Lý trí phản đối. Tôi vội quay mặt qua chỗ khác, làm môi G chạm vào má tôi… Tôi gỡ tay G ra rồi nói nhỏ
– Thôi em ngủ ngon, anh về đây – Tôi cười.
– Anh… – G nắm lấy tay tôi.
– Ngủ đi cô, có gì mai nói hén – Tôi lại cười rồi đặt em xuống giường, nheo mắt cái tôi đi xuống.
Trên đường đi về, tôi cứ suy nghĩ về chuyện đó mãi, nhưng chắc là do G say – Tôi tự nhủ.
Còn em, tại sao em lại nói dối tôi… Và cũng tuần nay rồi, tôi thiếu cái hơi ấm từ vòng tay của em…
Đêm SG vắng lặng, tiếng chổi xào xạc của những công nhân vệ sinh vang lên từng hồi, những ánh đèn xanh đỏ chớp tắt quyến rũ vài người trên đường trong vô vọng, vẫn con đường này, vẫn trên chiếc xe cà tàn của tôi nhưng sao vắng đi những tiếng nói cười của người ấy…
Để lại một bình luận