Phần 7
Nghỉ lại sức rồi, Lâm nhanh chóng tháo hết băng keo dán kín tay chân “tình nhân” của hắn. Lột băng keo ra khỏi da thì hẳn nhiên là đau rát và để lại hằn đỏ, Lâm cố gắng làm thật dịu dàng nhè nhẹ. Cô nàng cọp dữ được hắn cho uống chút nước xong, vẫn không quên ném cho Lâm ánh nhìn thù hận căm ghét. Lâm thấy thế thì hôn nhẹ lên má nàng rồi thì thầm trêu chọc 1 câu “Mới 5 phút trước em còn siết lấy anh thế nào em quên rồi sao…!? “.
Vân tức giận quay mặt đi, một lúc sau thì kiệt quệ và đau êm ẩm làm nàng nhanh chóng chìm đi trong giấc ngủ mệt mỏi… Lâm không sơ suất, vẫn trói tứ chi của nàng lại trước khi định quay lên khỏi căn hầm.
Chợt, hắn nhìn lại con bướm xanh chàm nhỏ đang nhấp nhô đều đều dưới cái gò tròn xinh… Đôi mắt huyền ướt át đã mê mệt nhắm từ lâu, nhưng 2 hàng chân mày vẫn còn chau nhau hờ hững, như trách móc, như đang hờn giận trong cơn mơ….Con cọp dữ này không ngờ lại có sức quyến rũ chết người kỳ lạ….. Lâm bỗng thấy nuối tiếc thân xác này, tâm hồn cọp cái này đến không muốn rời…..
Hắn không lên tầng ngủ, mà quyết định ngủ lại đây dưới căn hầm này cùng nàng. Trúc Vân đã say giấc nên không còn biết gì nữa, Lâm nhẹ nhàng nằm sát cạnh bên, vòng tay ôm lấy cô gái đặc biệt của mình… Ác quỷ bỗng mềm lòng khi đưa tay mơn trớn bộ ngực yêu kiều của nàng. Cô cọp dữ vẫn không hay biết gì, Lâm vuốt ve âu yếm cái bụng xinh phẳng lì xong rồi cho bàn tay tuột xuống khu rừng rậm trên mu Vân; cuối cùng khẽ dùng ngón tay lướt nhẹ dần vào trong “hang cọp”. Cái hang ướt đầm đìa và hơi sưng nhẹ lên vì bị hắn cuồng bạo suốt đêm…..
Lâm khe khẽ nhấn ngón giữa bàn tay vào ra khe suối nhỏ, ngón cái với lên cọ cọ vào rừng lông đen, còn dư ngón út với ngón trỏ thì không quên rờ rẫm 2 bên háng mịn như nhung như lụa…… Vừa chơi đùa, hắn vừa ngắm kỹ lại bầu ngực Trúc Vân… Hắn nhận ra…… Thân xác nàng in hằn nhiều vết đỏ, nhất là 2 quả nho đen bé bỏng trên bầu ngực thì bầm tím và rướm chút xíu máu rồi… Lâm thấy có ân hận, chút gì đó ray rứt trong lòng…. Hắn ray rứt không chỉ vì những hình phạt tà ác đã hằn lên cơ thể nàng đêm nay, mà còn vì chuyến đi địa ngục mà hắn sẽ đẩy nàng đi khi ngày mai đến…
Nghĩ ngợi miên man về ngày mai, khi giao em cho bọn buôn lậu, Lâm thấy lòng phân vân… Cũng giống như Thiên Hương, hắn đối xử với Trúc Vân tuy có tà ác nhưng vẫn còn nương tay nhiều. Chút thương tổn hắn gây ra, nhiều lắm 1 tuần là sẽ không còn vết dấu. Cái hắn muốn ở những người con gái này chỉ là…..để lại kỷ niệm sâu đậm mà thôi!!!!
Còn đám thằng Long, đem các nàng về biên giới rồi thì số phận mỗi ngày mỗi tháng sẽ là phải đưa lồn ra cho cả chục, cả trăm thằng Miên đụ. Chưa kể đại bàng cóc ké nguyên 1 băng thằng Long mấy chục mạng cũng thiếu hơi lồn quanh năm…. Ở trong cái casino kiêm động điếm đó, chắc chắn sẽ là địa ngục dành cho các nàng….. Ở đó chỉ toàn 1 đám kền kền đói khát chực chờ được chơi nát lồn con gái người ta, không còn gì khác! Và tệ nhất là cuộc sống dạng háng ngày đêm đó của các nàng sẽ kéo dài đến bao lâu thì được tha cho!? Hay là sau khi nát nhừ cả lồn lẫn vú thì chúng sẽ đẩy hàng đi đâu tiếp nữa!?… Lâm không dám nghĩ xa hơn…
Sự phân vân trước những viễn cảnh kinh hoàng mà các em sẽ phải chịu nơi Địa Ngục làm Lâm phát điên. Trong khi hắn luôn còn chút thương hoa tiếc ngọc, chút kiềm chế, chút xót xa khi hãm hiếp hành dâm trên những cơ thể ấy……. Thì hắn hiểu ở nơi xa kia, sẽ không còn chút nào những thứ như vậy. Sự cuồng dâm điên loạn của băng thằng Long thì hơn hắn cả trăm lần, Lâm đã từng thấy qua rồi… còn bọn đại gia Campuchia bệnh hoạn ra sao, ai biết được!!?…….
Lâm nghĩ không ra, đầu lại xoay trở về với chữ NỢ chó má! Nợ, nợ, tiền, tiền!!! Tiền là cái thứ quan trọng nhất trước mắt cần phải tính tới. Sáng mai đưa Trúc Vân đi nữa là hắn đã gom được 100 triệu rồi. Thêm những khoản vốn liếng khắp nơi hắn ráng gom được gần 200 triệu nữa… là được 300. Gần đủ rồi! Chỉ còn thiếu 100 triệu nữa thôi! 2 cô gái nữa thôi!!!
Hắn biết mình mang tội với các em. Với Trúc Vân, Thiên Hương và 2 em gái chưa rõ tên sắp tới…..thì Lâm chính là Ác quỷ chèo đò chở các nàng qua con sông xuống lòng Địa Ngục… Hắn biết cuộc đời bị ép bán dâm nó sẽ tàn khốc đến mức nào…. Hắn biết hắn đã tham gia tội ác không thể tha thứ…. Nhưng chỉ đơn giản 1 chữ TIỀN thôi, đủ để đè bẹp mọi ăn năn vừa chớm lên trong suy nghĩ…. Vì tiền mà sẵn sàng làm mọi thứ chó má trên đời – Lâm đã đi vào con đường mà trước đây hắn từng khinh miệt… Lúc còn khấm khá thì không sao. Đến ngày cùng quẫn bí bách mới lộ ra những điều mà người ta dám làm để có tiền….. Lâm thở dài mệt mỏi, thôi không nghĩ thêm gì nữa mà chỉ thầm xin ông Trời có thể nào đó xót thương những cô gái này mà khiến cho cái hang quỷ nơi biên giới kia sớm bị công an phá đi…. Còn tội lỗi của hắn với các em, Trời có phạt sao, hắn cũng đành chịu vậy………..
Lâm ngủ thiếp đi. Tay hắn ôm choàng lấy Trúc Vân, lòng bàn tay gác hờ hững lên khuôn ngực thanh xuân của nàng cọp dữ, vô tình khuỷu tay áp lên ngay trên con bướm xanh chàm bé nhỏ, như bảo vệ chở che , như ôm ấp giữ gìn vật quý giá…
Sáng…
Tâm trạng ray rứt khiến Lâm ngủ không yên, hắn thức dậy trước, tranh thủ nằm ngắm nghía vuốt ve cô gái đang bị trói tứ chi dang rộng bên cạnh mình. Lâm đã quyết ý dẹp hết mọi “dằn vặt nội tâm” mẹ nó đi, lo cho xong tiền trả nợ, rồi có ra sao thì ra, có bị Trời đánh chết để trả báo cũng….thây kệ…
Điện thoại bỗng đổ chuông, số lạ. Lâm bắt máy và nghe giọng thằng Long
– Alô Lâm hả, hôm nay có chút trục trặc nên……
Long báo cho hắn biết là trưa nay chúng sẽ đến trễ 2 tiếng so với giờ hẹn, lý do là gì thì….Lâm cũng đéo quan tâm. Hắn hơi bị phân tâm vì loáng thoáng nghe thấy mấy tiếng “Ngộ, Nị…” xí xa xí xố vang bên đầu dây kia. Thứ tiếng Tàu ồn ào! Đéo hiểu thằng Long đang gặp thằng khựa nào ở biên giới xứ Miên xứ mọi vậy chứ!?
Long cũng đàng hoàng xin lỗi trong điện thoại vì hắn sẽ không trực tiếp đến giao dịch được vì kẹt công việc quan trọng đó. Đến thay hắn sẽ là 3 thằng đệ, tên Kiên, Minh và Phúc. Hắn nói rõ để Lâm yên tâm về độ an toàn bảo mật của vụ mua bán người.
Lâm ậm ừ kiểu sao cũng được rồi cúp máy. Hắn đang rất không tập trung vì đau đầu, thiếu ngủ và nghĩ lan man vô định. Hắn quăng smartphone lên giường rồi định leo lên nằm ôm Trúc Vân thêm 1 xíu nữa, thì nghe tiếng nàng rên khe khẽ. Tỉnh giấc rồi……
Lâm lập tức đeo mặt nạ quỷ lên trước khi nàng kịp mở mắt – tính cẩn thận đã thành phản xạ trong hắn rồi, khỏi cần suy nghĩ!
Hắn nhỏ giọng: “Em đói không!? “
Lại cái kiểu chăm sóc lo lắng êm đềm giả tạo rẻ mạt – không phải Lâm không biết, chỉ đơn giản là hắn không thể “Đừng” được!!!
Trúc Vân trả lời hắn bằng ánh mắt toé lửa, mấy tia máu đỏ vằn vện lập tức hiện ra trong đôi mắt đó – cứ như là nàng điều khiển được vậy!!! Ghê gớm!
Nàng hất cao gương mặt thanh tú, chân mày giật lên, vẻ như khinh miệt và ghê tởm tên dâm thần…..Vẫn trần truồng và bị trói dang tay rộng chân, nàng không còn cuồng điên chống đối nữa nhưng chưa thể nói là quy phục hoàn toàn…..
Nhìn khắp cơ thể mịn màng mà mình đã ôm vào lòng ngủ suốt đêm, Lâm xót xa khi thấy 2 vệt bầm tím to bản chạy ngang qua 2 đùi thon của nàng… Điên lên rồi thì đéo còn biết kiềm hãm nữa – Lâm tự trách mình… Chiêu dùng cạnh bàn tay làm đao chém này ngày trước được Đại Ca chỉ cho để dùng khi yếm thế, Lâm lại đem ra ăn hiếp cơ thể mảnh khảnh trần truồng đáng yêu kia…
Lâm cười nhẹ sau lớp che mặt, hắn muốn nổi điên khi nhận ra bản thân mình càng lúc càng…..yêu con cọp cái bé nhỏ này! Đụ má mày Lâm – hắn tự chửi thầm…
Và hắn cũng nhớ ra ngay rằng vài tiếng sau hắn sẽ đem nàng đi bán. Đi mãi về Địa Ngục bất tận……
Lâm đau khổ, bỗng chốc không kềm chế được quát to 2 tiếng chửi thề vang dội căn hầm! Xong hắn bỏ lên tầng, để lại cô gái loã lồ đang hoang mang lạ lùng về thái độ kỳ quái của hắn.
Nửa tiếng sau Lâm trở xuống với 1 tô cháo đã hơi nguội, ly nước, và ống hút to. Khoét 1 lỗ vừa đủ trên lớp băng keo bịt miệng, hắn cho Trúc Vân hút cháo bằng ống. Vẫn cho ăn được mà vẫn không cần tháo băng keo đề phòng cọp cái thét lên….. Cháo đã nguội nhiều nên không làm nàng bị bỏng – Lâm còn tâm lý hơn cả người tình thứ thiệt!!!!!
Đút xong, Lâm ngồi trơ như cục đá, ngắm nhìn khắp thân thể trần truồng của nàng. Hắn biết hắn đã yếu lòng vượt giới hạn mất rồi….. Nếu còn ngắm nàng nữa… không chừng sẽ mang họa……
Tự cắt đứt suy nghĩ mông lung, Lâm bắt đầu đong thuốc mê lỏng rồi chụp khăn lên mũi Trúc Vân. Ánh mắt nàng oán hận trách cứ nhìn Lâm lần cuối, ánh mắt sâu không đáy như muốn hỏi “Tại sao…!?” rồi mờ đi dần dần…..
Để lại một bình luận