Phần 3
Hương không biết rằng Lâm thật sự sẽ giữ lời hứa với em. Sáng hôm sau, hắn thật sự sẽ thả em đi, thoát khỏi căn hầm địa ngục này mà trở về…
Có điều, sẽ không phải là về nhà. Đó sẽ là 1 chuyến hành trình tàn nhẫn còn hơn đêm nay gấp ngàn lần… Những kẻ chờ đón Hương ngày hôm sau có thể làm những điều tàn độc đến mức nào trên thân xác cô bé, ngay cả Lâm cũng không hề hay biết…..
8h sáng. Lâm không dọn dẹp mở cửa quán cafe như mọi ngày mà treo bảng nghỉ bán 1 ngày. Hắn xuống hầm ngay sau khi thức dậy, mang theo hộp dụng cụ y tế và 1 cái bao bố vải to, cùng với dây vải mềm.
Bước xuống hầm, lay cô bé đáng thương tỉnh dậy, cho bé ăn sáng và uống nước cho lại sức. Lâm nhẹ nhàng săn sóc như người tình – người tình mang mặt nạ quỷ! Ai nhìn cảnh này chắc không thể tưởng tượng ra nổi mới truớc đó vài tiếng hắn đã dày vò thân xác này đến gần rách nát!!!
Xong xuôi, Lâm từ tốn mở hộp dụng cụ y thế, lấy ống nghiệm đong cẩn thận rồi tẩm thuốc mê tổng hợp ở dạng lỏng vào miếng vải mềm. Hắn đã tính chính xác liều luợng thuốc mê đủ cho cô bé sv nhỏ nhắn chừng 45kg mê man trong vòng 6 giờ đồng hồ. Nếu cứ thuốc thẳng tay, dư liều thì có thể gây sốc chết người, mà nếu thiếu, em tỉnh lại sớm dọc đường đi thì ăn cám! May mà kiến thức hồi còn đi học của hắn lại đúng ngay “sở trường” này…
Lâm đến gần Hương với tấm vải thuốc mê – một thứ mà Hương mới thấy lần 2 nhưng lại quen thuộc và gây kinh hãi tột cùng! Chính cái miếng vải trắng mềm mại này 11h đêm hôm qua đã giúp hắn bắt em về động quỷ này đây mà! Hương biết Lâm sắp thuốc mình nữa thì sợ hãi giãy giụa điên dại, em không biết hắn sắp làm gì tiếp theo! Cô bé co rút, vặn vẹo và né gương mặt đi khỏi tay Lâm, lại còn rút 2 đầu gối lên thốc vào bụng Lâm để chống trả! Lâm thì Trong đầu đang còn căng thẳng mãi nghĩ ngợi về bọn người mình sắp đi gặp cộng thêm chuyện xoay vòng tiền nong, nên hắn hơi phân tâm, ăn ngay đầu gối vào bụng dưới! Không đau, nhưng máu điên đột ngột dâng lên – hắn vốn dĩ rất trầm tính nhưng hễ lên cơn điên thì còn tệ hơn chó dại! Lâm với lấy con dao xếp bên cạnh giường, dí mũi ngay vào núm vú Hương mà nhấn xuống – không hề kiểm soát được lực tay…..
Máu đỏ tuôn trào. Hương khóc thét lên khủng khiếp trong lớp băng keo dán miệng. Mắt Lâm toé lửa khi thấy 2 chân em vẫn tiếp tục giãy nãy (lúc này là giãy vì đau chứ không còn chống cự nữa…) khiến hắn cuồng nộ như ác ma. Hắn cắt luôn đầu vú còn lại, Hương khóc đến ngừng thở! Hắn như con vật ăn thịt đang cuồng điên xé xác con mồi. Lâm xẻ thêm 2 đường dọc từ 2 núm vú thẳng xuống 2 bầu vú rồi xuống tới bụng…. Đôi vú nát nhừ, Hương im bặt… Con quỷ vẫn chưa dừng lại, thọc mũi dao vào lồn em đâm và đâm và đâm và cắt xẻo… Bàn tay quỷ nhuốm thẫm màu đỏ tươi…
Lâm giật bắn mình tỉnh ngủ. Miệng la lớn “áhhhhhhhhhhhhh! “
Là ác mộng.
Là ác mộng mà thôi…
Lâm uớt đẫm mồ hôi, rùng mình chửi thề. “Đụ mẹ, mơ cái cc gì vậy trời!!!!! “
Giấc mơ đó ban đầu là thật. Là ký ức của chính hắn. Là đúng sự việc hắn đã làm…
Nhưng khúc sau thì hoàn toàn không phải. Sáng đó hắn không hề giết Hương mà chỉ là…
Đem em đi bán!
Đúng vậy. Ngoài là 1 tên ác quỷ, dâm thần trong đêm tối, hắn còn từng là tên buôn người!
Giống như câu “đừng nghe cave kể chuyện…”, thật ra Lâm có nỗi khổ tâm dằn vặt ghê gớm lắm khi bước vào con đường này. Hắn ban đầu không hề định buôn người!!! Hắn chỉ muốn bắt cóc và “hưởng thụ” những em gái non tơ mơn mởn để thoả mãn thú vui bệnh hoạn của mình: thích cảm giác khi hiếp dâm! Hắn có thể chơi gái, trồng rau, cứu net….kiểu nào cũng có, nhưng cái thú khi hiếp dâm 1 người con gái đang cố sức giãy giụa phản kháng, khi nhìn vào ánh mắt van xin cầu khẩn hắn buông tha cho… cái cảm giác đó chỉ có thể có được khi… đi hiếp dâm thật sự!!! Và Lâm đã tự trang bị kiến thức, đồ nghề, kỹ năng điêu luyện, đầu tư thời gian và công sức để biến mình thành 1 tên tội phạm chuyên nghiệp trong “lĩnh vực” này : không phải ngẫu nhiên mà hắn đã bắt cóc, hiếp rồi lại thả ra được 4 em gái tươi non trong 1 năm 7 tháng vừa qua mà trót lọt không hề bị bắt. Thậm chí CA không tìm ra được 1 manh mối nào về 4 vụ bắt cóc hiếp dâm đó hết, điều tra hoàn toàn bị bế tắc!!! Đó không phải hên xui, mà đều được Lâm lên kế hoạch chu toàn hết!
Vốn đã từng học trung cấp y tế, từng đi lính, từng có cơ duyên gặp và quen biết với những băng buôn lậu…..nên cứ như thể ông Trời cho Lâm đủ “lợi thế”: kỹ năng tiêm hoặc chụp thuốc mê, nguồn thuốc mê nhập lậu, kỹ năng nhận định chính xác về tâm lý và chuyển động cơ thể của “con mồi”, kỹ năng theo dõi không để bị phát hiện…. Lâm còn có lợi thế nữa: Cái đầu! Hắn tính toán, lên kế hoạch A B E D E F đầy đủ trước khi hành động, không bao giờ chơi kiểu “đói quá làm liều” như bọn trộm vặt, và đặt biệt là tính cẩn thận đến thừa thãi, xoá sạch mọi dấu vết.
Từ quán cafe của mình, hắn dùng xe tay ga lượn lờ qua những khu vực trường đại học cao đẳng v…v…, khoanh vùng đối tượng, chọn lộ trình hợp lý, đợi thời cơ chín muồi… có khi là 1 tuần 2 tuần, có khi hắn sẵn sàng bỏ ra 1 tháng để nắm rõ quy luật đi về của 1 em mà hắn đã “chấm” rồi sẵn sàng từ bỏ hẳn không bén mảng đến khu vực đó nữa nếu thấy “có mùi lạ”. Xe của hắn đuợc gắn chế thêm 1 chân chống thứ 2: chỉ cần bật 2 chống 2 bên là hắn có thể lao khỏi xe chụp lấy nạn nhân cực nhanh mà xe vẫn còn đứng. Biển số luôn đuợc ngụy trang bằng… bùn sình đề phòng bị nhìn thấy. Đồ nghề đuợc giấu trong ngăn bí mật bên dưới tay lái xe. “bản đồ” hẻm hóc thông nhau ra sao, hắn bỏ thời gian để thuộc nằm lòng trong đầu hết. Chương trình hành động, tháng cao điểm của CA, đến cả bầu cử đại biểu tào lao gì đó hắn đều theo dõi tin tức sát sao để biết, để…..nằm nhà vào các ngày đó. Hắn không phải thằng làm liều đếch biết sợ trời đất, hắn rất sợ: Sợ công an, sợ đi tù, sợ bị phát hiện….. Càng sợ, hắn càng chu đáo và cẩn mật hơn. Đó chính là bí kiếp hành nghề của Lâm!
Từ quán cafe “động quỷ” của hắn đến nơi “săn mồi”, rồi đến chỗ mà hắn thả cô gái ra vào 2 3 đêm sau đó, 3 điểm này luôn tạo thành 1 tam giác mà mỗi cạnh không bao giờ ngắn hơn 20km. Và luôn thay đổi khu vực. Bắt được mồi nơi vắng nhất tối nhất, chụp thuốc nhanh gọn rồi cho vào bao đen trong tư thế bị trói ngồi co người, để dưới sàn xe giữa 2 chân mình (hắn không bao giờ chọn mồi trên 1m6, để không vừa), luồn lách hẻm và tránh mọi chốt dân phòng, công lộ, về đến động. Chơi nát người cô gái bé nhỏ đó 1 2 có khi 3 đêm. Đêm tiếp theo đem đi thả ở 1 nơi xa lắc. (nếu không thả thì biết làm gì!? Giết: hắn không muốn mang thêm tội nếu có cớ sự xảy ra. Đánh cho mất trí: quá tào lao! Chỉ có thể đơn giản là chơi xong rồi thả ra!)
Quy trình 1 lần phạm tội của Lâm là thế. Lên kế hoạch cặn kẽ chi li, chính xác đến hoàn hảo. Chỉ ra tay 1 lần là phải thành công, thế nên dù có là 1 con chó bất ngờ sủa linh tinh cũng đủ làm Lâm dừng tay lập tức và biến mất khỏi mục tiêu! Hắn sẽ không liều, dù chỉ có 1 phần tỷ rủi ro xuất hiện là hắn sẽ bỏ đi ngay! Luôn tự dặn mình rằng “mồi còn ở đây chứ chẳng mất đi đâu hết” nên hắn có thừa kiên nhẫn. Vả lại sau khi xong 1 vụ, phải chờ thời gian cho tình hình lắng xuống…. Hắn hiểu bọn CA: làm ăn láo lếu cho có chứ không siêng hơi đâu mà điều tra điên cuồng ráo riết 3 4 tháng trời nếu không có tiền boa. Vả lại hắn có để lại dấu vết nào đâu mà điều tra!? Chỉ cần đợi vụ trước chìm đi sau vài tháng, hắn lại chuẩn bị cho vụ tiếp theo ở đầu bên kia thành phố………..
Từ lúc bị chụp thuốc mê đến khi tỉnh dậy và bị hiếp, cô gái tội nghiệp chỉ nhìn thấy 1 gương mặt quỷ, 1 căn phòng trắng nhỏ hẹp. Không biết gì hơn. Đến khuya rạng sáng hôm sau thì lại bị thuốc mê rồi bị bỏ (có vài mảnh vải trên người hoặc trần truồng luôn!!!) ở 1 quận xa lắc vùng ven. Không vân tay, không tinh dịch, không ai nhìn thấy cái gì để mà điều tra hết. Công An xứ này cũng chẳng phải là thiên tài đâu! Lâm như 1 bóng ác ma ẩn hiện ngay giữa lòng thành phố, hơn 2 năm trời rồi chẳng ai biết chẳng ai nghi ngờ. Em sinh viên Thiên Hương bé nhỏ đã là nạn nhân thứ 5!
Để lại một bình luận