Phần 26
Lâm quay về, với một chiếc áo thun trắng bó sát và quần jean ôm – “hái” được trên sào phơi đồ của cô bé nhà hàng xóm! Cửu Nhạn bảo hắn mặc đồ cho Hoàng Lan rồi chuẩn bị đầy đủ hoá chất, còn y đi chuẩn bị xe.
Lâm lột hẳn chiếc váy ngủ còn vướng trên bụng Hoàng Lan ra, mặc quần áo cho nàng, khẽ vuốt ve làn da bạch ngọc và đôi gò má đẫm lệ…. Hắn ngắm nhìn cơ thể xinh đẹp của cô nàng lần cuối, ánh mắt hắn thật sự đau đớn tội lỗi, nhưng nỗi quyết tâm làm đến cùng thì không kém Cửu Nhạn! Hắn chụp thuốc mê cô nàng để chuẩn bị đi giao cho bọn thằng Long. Ánh mắt ai oán cầu xin của Hoàng Lan nhòa lệ lần cuối nhìn Lâm đầy đớn đau…, rồi nhắm hẳn…….
Cửu Nhạn đột nhiên bóp cổ Lâm cực mạnh, làm hắn không còn thở nổi, hai mắt trắng dã ra……
“Nhiệm vụ của mày có 3 chuyện. Nghe cho kỹ rồi làm cho được, không thì….. “
Lâm kinh hãi nhìn y, ráng hớp không khí, và lắng nghe…
“Một là thực hiện đúng kế hoạch của tao, không sai một ly! Dù bảy đứa con gái có bị mổ bụng trước mắt mày, cũng không được làm gì hết trừ mệnh lệnh của tao!!!!! “
“Hai là mày phải giữ mạng, bằng mọi giá giữ lại cái mạng mày!!!! Đụ mẹ….. TAO CẤM MÀY KHÔNG ĐƯỢC CHẾT!!!!!!!!!!!!!! Sau khi xong chuyện, mày phải lo đưa được tụi con gái về thành phố. Mày cũng phải về. Dù tao có còn hay không!…… “
“Cuối cùng…
Khu xóm trọ mày bắt được con Thuỳ Lam. Nhà tao trong đó. Ngọc Anh đang sống với một bà già, gọi là bà Hai. Chính là ngoại của con Lam.
Mày về đây rồi, phải tìm gặp, rước chị đi. Đi xa khỏi thành phố cũng được…..
Mày phải lo cho chị tới cuối đời. Chăm sóc chị đầy đủ….. Tới khi nào cái mạng chó của mày tàn mới thôi!!! “
“NHỚ CHƯA!???!!! “
…
Lâm gật đầu. Cổ họng hắn sắp vỡ ra dưới bàn tay Đại Ca. Nước mắt của tên nhóc con đau đớn lăn dài xuống khắp gương mặt………… Đại Ca đã hiểu rõ chuyến này có đi mà không có về……
Và mọi cớ sự đều bắt nguồn từ Lâm mà ra……
…
Lâm không hiểu rõ được mối thù hằn cuồng nộ của Đại Ca với thằng Kiên điên, nên hắn cũng không hiểu hết ý chí báo thù của Đại Ca lớn đến mức nào….
Mười một năm qua Cửu Nhạn sống chui nhủi, tối tắm, y không nhìn thấy một tia hy vọng nào, một cơ hội nào hết… Thế nên mối thù ấy y chỉ biết chôn vào đau thương…..
Vả chăng, y vẫn phải cố mà sống. Sống kiếp lụi tàn, để lo cho Ngọc Anh.
Hôm nay, cơ hội đã đến, ông Trời đã dẫn lối y đi bằng tất cả những manh mối và những sự tình cờ trùng hợp khó tin nhất: thằng Lâm, Thuỳ Lam, video clip, công nghệ định vị GPS hiện đại, và “chim mồi” Hoàng Lan….. Ông Trời dúi cái thời cơ ngàn năm có một vào tay y hết sức trọn vẹn rồi, nên y có chết cũng sẽ quyết tâm nắm lấy!!!!
Điều nặng lòng cuối cùng níu giữ ý chí cuồng nộ của y, chính là Ngọc Anh……
Y đi đòi lại món nợ máu, nợ đau thương tủi nhục cho nàng, cho Ngọc Yến ở bên kia thế giới… nhưng đổi lại cái giá là y sẽ phải bỏ nàng còn sống một mình bơ vơ…
Điên dại, ngu ngơ, sức khoẻ mỏi mòn, không biết tự chăm sóc bản thân… Tuy nàng nhìn y cũng không nhận ra chồng, nhưng sự có mặt của y đảm bảo cho nàng bình yên mà sống được qua cơn điên mỗi buổi.
Y đi chuyến này không về…. Nàng sẽ ra sao!?
Y dù không còn luyến tiếc cái thế gian chó má này, nhưng vẫn mãi mãi luyến lưu người phụ nữ ấy – người phụ nữ duy nhất cuộc đời mình. Nàng là lý do duy nhất để cho y còn sống qua mười một năm vừa rồi…
Y muốn nàng ở lại bình yên, và được đảm bảo.
Thế nên, y đã chu toàn mọi phương án để thằng Lâm còn sống quay về! Y sẽ không cho phép nó ló mặt ra trận chiến!!!! Y cũng chỉ nó ngôi mộ nơi y chôn vàng, và cách chăm sóc Ngọc Anh khi nàng phát điên…..
Lâm chỉ biết cúi đầu nghe lời Cửu Nhạn chỉ dẫn, nước mắt hắn tuôn mãi không ngừng…. Nói trực tiếp thì không đúng, nhưng chắc chắn nếu Đại Ca bỏ mạng lần này là gián tiếp vì hắn mà ra…
Trời sáng rất nhanh. Bình minh hôm nay câm lặng lạ thường.
Lâm giao bao tải hàng cho bọn thằng Long bình thường như 2 lần trước, ánh mắt hắn trống trải nên không lộ ra sơ hở nào.
Khi Long quay xe tải rời đi, Cửu Nhạn và Lâm lập tức xuất phát trên chiếc xe cào cào chuyên vượt địa hình đồi núi. Xe đã được Cửu Nhạn chuẩn bị từ khuya do nhờ vả một mối làm ăn cũ…
Cửu Nhạn để Lâm lái xe, vì cánh tay phải của y thường xuyên không tuân lệnh. Hai người phóng đi với tốc độ điên cuồng, tránh hướng xa lộ và cao tốc mà xe tải của Long đi, họ chạy theo những cung đường tỉnh lộ, hương lộ vắng vẻ nghèo nàn. Vừa đi Cửu Nhạn vừa theo dõi điện thoại. Y không rời mắt khỏi tín hiệu GPS của chiếc smartphone Lâm nhét vào túi quần jean trên mình Hoàng Lan. Những thứ công nghệ bình thường như hệ thống định vị vệ tinh, cộng với dịch vụ bản đồ của Google, sẽ là mũi tên lần tìm tới tận ổ con chó Kiên điên, mà nó không bao giờ ngờ nổi…….
Tốc độ điên cuồng, hai trái tim thù hận…. Họ chạy liên tục không mệt mỏi, con xe cào cào được thay nhớt hai lần rồi….. Từ sáng sớm tới tận trời khuya, họ như hai con thú săn mồi khát máu, họ đã dần dần tiếp cận đến vỉa ven rừng. Họ đã đến gần rất gần, chỉ còn cách tam giác đường biên giới ba quốc gia không đầy trăm cây số…
Cửu Nhạn và Lâm chạy đường xa hơn nhưng đến trước. Xe tải của thằng Long hiện giờ vẫn cách bìa rừng hơn hai giờ chạy nữa, thì trong lúc đó Lâm đã dừng chiếc cào cào ở bên đường mòn dẫn vào một cái lán trại cũ năm xưa Cửu Nhạn đóng đô.
Đây chỉ là một trong vô số trại mà y từng di dời qua. Không phải là trại cuối cùng – khu trại đẫm máu và nỗi đau. Trại này không có gì đặc biệt, nhưng nó kín kẽ, và nó là điểm đóng từ rất lâu trước khi Kiên điên nhập băng của Cửu Nhạn. Kiên không biết vị trí này, nên Cửu Nhạn chọn nơi đây để tạm dừng trước.
Hai người nghỉ ngơi trên nền đất rừng, cái gọi là lán trại năm xưa, bây giờ chỉ còn dây leo và đất phủ, không còn chút dấu vết nào cho thấy từng có người ở đây. Cửu Nhạn quăng điện thoại cho Lâm theo dõi tín hiệu GPS, rồi y lần mò theo trí nhớ để lục tìm một chút “bí mật” mà mười chín năm trước y đã chôn nơi này…
Giữa lúc hai người đang ẩn thân, thì một tiếng rú thất thanh khủng khiếp vang dội lên ở góc rừng xa xa.
Tiếng gào thảm thiết của một nàng con gái, chấn động cả một góc rừng, nhưng cự ly cách xa nơi Cửu Nhạn đến hơn bốn mươi cây số…., nên họ không hề nghe thấy.
Đó là tiếng thét cuối đời của cô gái ấy….
Là tiếng thét kết thúc cuộc tra tấn, bạo dâm, kết thúc buổi….hành hình của nàng…
Kết thúc mãi mãi số phận khổ đau tủi nhục của nàng, cô gái nạn nhân của nạn “buôn người”…
Để lại một bình luận