Phần 5
Xuất tinh xong trên người bà bô, nằm ốp thân hình to phạc như hà mã của tôi lên người bà được 1 hay 2 phút bỗng chốc bà bô khẽ nhúc nhích khi thấy hơi thở của tôi đều đặn trở lại…
– Khiếp nhỉ, trai mới lớn có khác, cả chén chứ chả ít à.
– Mẹ ơi… uh uh (tôi vẫn đang trong cơn đê mê chứ chưa về thực tại).
– Thôi nhanh lên, chảy hết xuống giường rồi đây này. Nhiều quá cơ.(Nói rồi bà bô lấy tay quệt quệt mấy dòng tinh trùng đang chảy tràn sang hai bên hông, năm ngón tay của bà đã dính đầy tinh trùng của tôi bóng nhẫy nhưng vẫn không ăn thua.
Nói rồi bà bô nhanh chân đứng dậy kéo tôi theo về nhà tắm, hai mẹ con rửa ráy kỳ cọ cho nhau:
– Như ngày xưa còn bé mẹ nhỉ…
– Như cái gì mà như, ngày xưa anh còn bé xíu, chứ nào như con trâu mộng bây giờ. Mà lại còn đè ngửa tôi ra nữa. Ngày xưa thì cả người cậu cũng chui qua được chỗ này, thế mà bây giờ mỗi cái khúc củi kia chui qua còn khó, đã thế lại bị kẹt thêm hai hòn dái lủng lẳng kia nữa chứ. Khiếp lên được, sao lớn nhanh thế.
– Con xin lỗi lúc đầu làm mẹ hơi đau, do con chưa biết sâu nông thế nào. Nhưng con cũng thấy vui, không phải cho con mà là vì lúc nãy con thấy mẹ được sung sướng đến lịm cả người đi đấy. Lần sau con sẽ chú ý lúc dạo đầu.
– Chưa gì đã tính lần sau hả? Còn lâu nhé. Thôi nhanh lên kẻo cảm lạnh(nói rồi mẹ cầm vòi ấm xịt nhẹ vào háng tôi, tay vuốt dưới thân cặċ và hai bẹn để chảy tan hết tinh dịch dính kẽ háng). Mặc lại cái quần sịp vào nhanh nhé, chứ chả nhẽ tênh hênh ra đấy rồi lại cảm cho coi.
Xong cho tôi bà bô nhẹ nhàng rửa hai mép âm hộ của mình, rồi rửa xuống chân. Tinh trùng gặp nước ấm vón thành từng mảng trôi dần vào hố thoát nước. Nằm trên giường đợi bà bô vào sau, đồng hồ cũng chỉ 5. 45 AM. Vèo cái 45 phút trôi qua rồi. Tôi cũng phục cái sức của mình, với cái âm hộ bót và chặt như thế mà tôi trụ được những 45 phút đồng hồ thì cũng kinh phết đấy.
Xí xớn tôi ôm chầm lấy bà bô khi bà vừa bước lên giường rồi ríu rít cuộn chăn ngủ. Hai mẹ con chung chăn thật gần gũi ấm áp, bà bô rúc vào Ɩồŋg ngực tôi, một tay đặt lên trên ngực tôi, vê nhẹ đầu ti rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Lúc đấy, tôi có cảm giác như một người đàn ông thực thụ, trụ cột của gia đình, có thể giúp người phụ nữ thân yêu của mình hạnh phúc, đưa được người đàn bà của mình lên đỉnh cực khoái.
Sáng hôm sau 8. 00 Đã mở mắt nhưng bà bô đi làm mất rồi. Ngồi một mình trong phòng ngủ bố mẹ, tôi thấy vị thế của mình khác hẳn trước kia. Chả hiểu, mặc dù không được phong chức sắc gì cả, nhưng với việc tôi ngủ với bà bô đã đẩy mối quan hệ của chúng tôi lên một tầm mới. Nói thật tôi không hề có ý định sở hữu hay chiếm riêng gì người phụ nữ này cho riêng mình cả.
Tôi vẫn thích phang mấy em tươi trẻ non xanh mơn mởn cơ. Nhưng với bà bô, tôi có dành cả tình thương và sự kính trọng trong đó nữa. Tôi chỉ muốn bù đắp cho những thiếu sót trong cuộc đời cả bà mà thôi. Các bạn đừng nghĩ trong 1 tháng hè đợi kết quả thi đấy chúng tôi lao vào nhau quan hệ ầm ĩ suốt ngày nhé, chúng tôi rất giữ chừng mực.
Thông thường bà bô vẫn không cho tôi ngủ chung đâu, mỗi tối thi thoảng bà bô bảo lên phòng bóp mẹ cái vai, mẹ mỏi quá là tôi tự hiểu ý. Có một điều là mỗi lần quan hệ, hai chúng tôi đều đưa nhau lên đỉnh cực khoái, nhưng có một chi tiết là bà bô lúc nào cũng nhắm mắt, hay gọi tôi là Thuận (tức bố tôi) chứ chả bao giờ mở mắt nhìn tôi hay coi tôi như thằng Nam con bà cả. Có lần sau khi mây mưa xong, tôi hỏi vờ rằng:
– Sao mẹ nói là ghét bố mà cứ gọi tên bố khi quan hệ với con thế.
– Chứ không biết gọi tên ai.
– Cũng đúng, mà sao mẹ hay nhắm mắt chứ chả nhìn con bao giờ thế. Con cũng giống bố mà.
– À, mẹ nói thật con đừng giận, mẹ nhìn mặt mày là hết hứng luôn. Khô luôn ấy chứ.
– Ơ kìa, con có phải ngáo ộp đâu. Hay có phải khuyết tật đâu mà mẹ bảo mất hứng.
– Đâu, con thì có gì phải chê đâu, nhưng cứ nghĩ mình đang quan hệ với con trai làm mẹ thấy có gì đó không ổn. Nói thật cứ nhắm mắt rồi thưởng thức chả cần biết ai với ai làm gì mẹ còn thấy sướng hơn. Lắm lúc con cưỡi bên trên, mẹ nằm dưới đón những cú dập của con mà tưởng tượng đấy là một chàng trai trẻ khỏe mạnh nào đấy đang quan hệ say sưa với mình, mẹ thấy bị kích thích lắm. Vì tuổi mẹ bây giờ thì kiếm đâu ra tình yêu xanh mượt như xưa đâu.
Mẹ nói cũng có phần đúng, mà chả sao, miễn cả hai đều sướng thì tôi còn băn khoăn làm chi. Mùa hè năm đó chắc mà mùa hè khó quên với tôi. Mà mãi sau này mỗi lần nghĩ lại tôi vẫn thấy hưng phấn đầu cặċ.
Thấm thoát cũng hơn 1 tháng kể từ ngày thi. Tôi với đám bạn kéo nhau hồi hộp qua trường lấy kết quả thi đại học vì chúng tôi đăng ký trả kết quả về trường cấp 3. Mở cái phong bao mà tim run bần bật như muốn nhảy ra ngoài. Hú hú, tôi nhảy cẫng lên như thằng con nít khi thấy tin báo nhập học vào 20 tháng 8 tới. Cả sân trường hôm đó thì hỉ nộ ái ố rất nhiều kiểu tâm trạng khác nhau. Qua cơn tưng tửng tôi ngó quanh xem thằng Tuấn bạn thân ở đâu thì thấy nó đứng góc sân trường hút điếu thuốc. Tôi chạy lại hỏi thăm:
– Ê mày, không sợ giám thị bắt kiểm điểm vì hút thuốc lá trong sân trường à?
– Tao có phải học sinh ở đây nữa đâu mà lo. Bắt tao biến, phạt cái gì.
– Ừ hén. Mình tốt nghiệp rồi mà. Mà kết quả của mày đâu…
– Thùng rác ấy…
– Sao vất?
– Có đỗ đâu mà chả vất. Có đỗ cũng lấy tiền đâu ra mà đi học. Đi làm kiếm cái đổ vào mồm đã.
Mấy bạn có nhớ thằng Tuấn mà tôi hay đi tập gym, đá banh cùng nó lúc trước có hay nhắc tên không. Giờ mới tới dịp kể về thằng này, thằng này vốn là trẻ mồ côi trong chùa, từ nhỏ các sư trụ trì chăm sóc nuôi nấng. Tính tình thằng này rất tốt, chăm chỉ. Chí ít tôi cũng thấy nó chăm chỉ làm lụng ca kíp nửa ngày để trang trải tiền sách tiền vở học hành chứ không ngồi chơi không.
Ở cái tuổi chúng tôi chỉ lo học lo hành thì thằng Tuấn còn phải bươn chải kiếm thêm tiền nữa, lúc thì rửa xe máy, lúc thì đi giao hàng thêm sáng sớm. Thế nên trông nó già dặn và trải đời hơn đám cùng trang lứa rất nhiều, nhìn như đúp lớp. Có mỗi cái là thằng này hay hút thuốc nên ai không biết tưởng nó là dân mất dạy đầu đường xó chợ.
Thầy cô không ưa lắm thằng Tuấn đâu, nhưng nó học cứ nhàng nhàng rồi lên lớp thôi. Tuấn rất hay qua nhà tôi chơi, chào hỏi rất lễ phép nên mẹ tôi cũng quý nó lắm. Ngày đầu nó mới sang nhà tôi lần đầu năm tôi 16 tuổi, học lớp 10, bà thấy vóc dáng thể thao săn chắc của nó thì còn bảo “Tuấn mày rủ thằng Nam nhà cô đi thể thao với mày cho khỏe người, chứ nó suốt ngày chơi điện tử, chỉ tổ hại người, gầy đét như con cá mắm”. Bọn tôi rủ nhau đi thể thao từ đấy, sau này khi mẹ tôi biết tình cảnh mồ côi của nó thế, bà còn khen nó này nọ “Đẻ được thằng con to cao vạm vỡ, ngoan hiền thế mà nỡ bỏ làm trẻ mồ côi, nó thiếu thốn gì mày bảo mẹ nhé, giúp được gì thì nhà mình giúp nó”. Trở lại thực tại:
– Thế sắp tới tính sao hả mày?
– Còn tính sao nữa? Kiếm công ăn việc làm chứ sao, mày nghĩ học như tao mà đỗ được đại học à.
– Sao không có ôn luyện thêm năm sau nữa.
– Thôi đi mày, ôn với chả luyện, sắp tới tao còn phải kiếm việc rồi sắp xếp chỗ ở nữa đây này. 18 tuổi rồi, chả nhẽ ăn bám ở nhờ sư thầy suốt đời à. Các sư thì chả bắt ra ngay đây, nhưng thanh niên trai tráng to con cơ bắp ăn uống tốn cơm tốn vải, mà cứ ở nhờ chùa suốt các em nhỏ hơn nó trêu cho.
– Ờ cũng phải.
– Tao ở nốt tháng 8 thôi, sang tháng tao kiếm việc rồi ra ngoài luôn.
– Việc gì đấy?
– Thì làm huấn luyện viên thể hình ở chỗ Green Star lúc trước tao với mày hay tập đấy. Làm ca sáng sớm và ca chiều. Buổi trưa tranh thủ đi chạy đi làm ca kíp chỗ khác nữa. Cũng kiếm được mày à. Trước mắt cứ thế đã.
Hai thằng nói chuyện động viên nhau chút rồi té về. Tôi về đến nhà thì xí xớn khoe là đậu đại học. Mẹ tôi có hỏi thằng Tuấn, nghe tin xong bà chép miệng:
– Khổ thân thằng bé, mới 18 tuổi đáng ra tuổi ăn tuổi học thì lại phải lo va vấp kiếm tiền.
– Thằng bé gì chứ, nó cũng lớn to như con hà mã chứ bé cái gì?
– Đấy mày xem nhé, mày may mắn hơn bạn bè bao nhiêu mà không biết đường lo học, suốt ngày chỉ có ham chơi rồi nghịch linh tinh.
– Ơ hay sao mẹ mắng con (vô lý vãi nồi, cứ làm như chơi không mà đỗ được đại học ấy)
– Lại chả thế, đỗ thì đỗ chứ trường ấy cũng có cao siêu gì lắm đâu, Bách Khoa thì cũng bình thường thôi.
– Con chịu mẹ, thế nào cũng nói được. Mà mẹ lớn rồi cũng vẫn còn nghịch linh tinh mà còn nói con.
– Nghịch cái gì linh tinh.
– Thì cái này chứ cái gì (nói rồi con đưa tay bà bô đặt vào háng mình nơi con cu đang u lên một cục mặc dù chả hề cương cứng)
– Thôi đi, chưa chán à?
– Chán làm sao được. Tối mẹ có đau lưng không con sang bóp cho (Tôi chọc ghẹo)
– Thích thì sang, cần gì đau lưng, lắm chuyện.
Thế là hai mẹ con lại tíu tít vào bếp chuẩn bị nữa tối.
Cuối cùng những ngày hè tươi đẹp cũng kết thúc, ngày nhập học cuối cùng cũng đến. Cầm hồ sơ nhập học đến trường đăng ký xong vào thứ 6, các tân sinh viên có 2 ngày cuối tuần để nghỉ ngơi trước khi nhập lớp vào thứ 2 tuần sau. Tranh thủ cuối tuần tôi có sang thăm chỗ bố và dì cùng con em gái mới hơn 1 tuổi. Bố niềm nở đón tôi vô ăn cơm cùng gia đình dì và em.
Nói thật nhìn cảnh cái gia đình nhỏ này hạnh phúc mà tôi thấy nó cứ sao sao. Bà dì cũng biết là bà là người thứ 3 mà gia cảnh nhà tôi ra như vậy nên bà cũng có vẻ ái ngại. Nhưng nếu trách thì trách ông bô tôi tham lam, chứ trách gì đàn bà phụ nữ chứ. Thấy cảnh êm đềm này tôi lại thấy thương bà bô tôi ở nhà cùi cũi một mình mà tội. Rồi đâu những lúc điện nước trong nhà có vấn đề thì ngoài tôi ra bà còn biết nhờ ai nữa. Chắc đến lúc bà phải đi thêm bước nữa chứ nhỉ. Nghĩ chán chê tôi xin phép ra về sau khi ăn bữa cơm. Dì và bố có níu tôi ở lại chơi đến chiều nhưng tôi chả có hứng. Trong lòng chỉ nhớ và thương bà bô cô quạnh. Chạy qua bốt điện thoại công cộng gọi điện về nhà hỏi thăm:
– Alo, mẹ à…
– Ừ, chỗ ở thế nào con?
– Bố lo chu đáo rồi mẹ ạ. Ông có thuê cho con 1 căn trong khu tập thể gần trường có 5 phút đi bộ. Tít trên tầng 5 nhưng được cái rẻ và có 2 phòng ngủ. Nhà cũ của ông bác nào cùng quân ngũ ấy. Mẹ thi thoảng lên chơi con dẫn đi xem thủ đô ra sao.
– Thì ông ấy cũng phải thể hiện tí trách nhiệm đi chứ. Mẹ chăm mày thế này thôi.
– Á à dám rũ bỏ trách nhiệm với con cái nhé.
– Chứ sao, tôi còn phải đi chơi cho đỡ phí hoài tuổi xuân chứ.
Hai mẹ con trò chuyện dôm dả hết 15 phút đồng hồ mới thôi. Nghe bà nói vậy chứ tôi biết thừa tính bà bô, càng tưng tửng thì chứng tỏ càng che giấu nhiều tâm sự. Chắc vắng tôi nhà cửa lạnh tanh bà cũng buồn, nhưng kêu than buồn với tôi thì chắc sợ tôi không tập trung học hành được.
Được 1 tháng sau khi làm quen với cuộc sống tân sinh viên đầy bỡ ngỡ, tôi có sắp xếp về thăm bà bô một chuyến. Tối thứ 6 về đến nhà bà bô mừng rỡ lắm, hai mẹ con tíu tít ăn cơm. Tối chả cần bảo tôi cũng tồng ngồng mò lên phòng bà bô xí xớn.
Để lại một bình luận