Phần 29
Cô đi xuống bếp sau nhà làm bữa trưa, tôi nằm kềnh càng ra định chợp mắt mà chả ngủ lại được, trong người xốn xang bứt rứt, tay bất giác cho xuống con cu nắm nhẹ vuốt nắn mấy cái, chợt nhớ ra là cái chăn mang ra bể nước sau nhà chưa giặt, ngớ người ra liền lóc cóc chạy xuống sân sau nhà theo chân cô. Ngồi gần cửa bếp, khói rơm và củi bắt đầu bay ra, nghe tiếng nước chảy bên ngoài, cô quay lại thấy tôi đang cởi trần ngồi xổm xả nước từ bể vào cái chậu thau to cùng cái chăn, cô hỏi:
– Sao lại giặt chăn thế?
– À, nó bị dính bẩn cô ạ…
– Bẩn gì tí cô giặt cho, đàn ông con trai biết gì mà làm mấy cái này.
– Thôi để tự cháu, cái này tế nhị. (Tôi toét miệng cười trêu chọc) ai lại để cô làm…
– Có cái gì mà giấu giếm, các anh chỉ giỏi lắm chuyện. (Cô vừa nấu bếp vừa cười nói với ra). Chăn thằng Thế mới lấy trong tủ ra đêm qua mà…
– Chuyện đàn ông cô ạ. Thôi cháu tự làm được. Nói ra xấu hổ lắm…
– À à…(cô ngờ ngợ nhận ra rồi ngập ngừng, tôi bỗng thấy má cô hơi đỏ ửng, tôi thấy cô có chút xao xuyến gì đó, bèn tấn công)
– Cháu đêm qua… bị… mộng… mộng mơ linh tinh đấy cô (tôi cố tình nói thô thiển trêu đùa hồn nhiên)… Sáng nay dậy mới thấy một mảng khô kết lại trên chăn…(tôi giả vờ vừa giặt vừa nói ngây ngô hồn nhiên như trẻ con, nhưng trong đầu thì tà ý đưa đẩy mãnh liệt)… mùi hăng hăng nồng ơi là nồng, nên cháu mới tự giặt. Chứ chả nhẽ lại để cô… động tay vào cái… cái ô uế đấy thì ngại lắm…
– Ừ thì… chuyện sinh lý… bình thường mà cháu… con người tự nhiên sinh ra nó thế (cô nói giọng học thuật như sách giáo khoa)… có gì mà ô uế đâu. Giống như phụ nữ có kinh nguyệt hàng tháng ấy mà…
– Dạ vầng, nhưng ai lại để cô động vào cái đó của cháu, thế thì hư quá cô…(tôi buông lời phản biện)
– Khỉ ạ, cậu cũng như thằng Thế con cô, có gì mà ngại chứ…(giọng cô ấp úng). Cô vẫn giặt đồ lót quần áo cho nó mà, có sao đâu.
– Thế cô thấy nó mộng tinh ra quần bao giờ chưa? (Tôi bâng quơ hỏi trong lúc chà xà phòng trắng xóa cái chăn)
– À cái đó thì chưa, chắc… chắc mỗi lần như thế nó cũng tự giặt…
– Đấy cô thấy chưa, ngại lắm chứ đùa… hì hì…
– Ngại gì nữa, cô chả thấy hết của mày còn gì, lại còn bày đặt ngại ngùng…
– …(tôi im lặng không biết nói gì nữa đây)
– …(cô cũng im lặng sau câu nói đó, phải chăng cô thấy mình nói hớ hơi vô duyên nên không biết nói tiếp cái gì nữa chăng).
– Thế…(tôi mở lời phá tan sự im lặng)… thế cô thấy cháu có được không? Đủ tiêu chuẩn làm rể Bắc Ninh không ta? To cao đẹp trai lại còn hùng vĩ… chỗ đó nữa, đủ tiêu chuẩn cho gái làng mình chưa cô?
– Ừ…(cô cười nhẹ nhàng), cũng được đó, gái làng này mà biết cái hùng vĩ của cậu thì có mà đổ rạp dưới chân cậu ấy chứ à. Người đâu mà thân người to cây vai u thịt bắp như trâu mộng, nhìn tướng tá đã thấy mạnh mẽ sức dài vai rộng rồi, gái không chết mới lạ đấy. (Nghe lời nói của cô bắt đầu có chút tình tứ trong câu chữ).
– Đã dà mà lại còn dai cơ.
– Bố khỉ nhà cậu (cô vừa cười vừa cho rau vào nồi nước đang sôi ùng ục, nghe chừng hai cô cháu đã cởi mở thân thiết dần qua mấy câu chuyện tục tĩu, chứ không ngại ngùng nữa, độ nóng của câu chuyện cứ lên dần theo độ sôi của nồi nước hay sao đó, làm cô Mai có vẻ bạo dạn hơn, quay lại trêu chọc tôi). Dai thì nhìn chả đoán được. Phần nhìn thì chắc cũng được 8 9 điểm đó. Thế tối qua lúc ở nhà tắm đó là hết cỡ rồi đó hả? Cũng hoành tráng ghê ta?
– Hết cỡ rồi cô, mà thế thôi là vừa rồi cô ạ, chứ hơn nữa thì lại khổ.
– Khổ cái gì? Khổ đàn bà con gái chúng tôi chứ đàn ông con trai các anh tưởng càng to càng tự hào khoe mẽ chứ. Khổ ở chỗ nào?
– Thì vận động nó vướng víu đó cô (tôi hùa theo một cách ngây thơ, cố giữ ý trong khi cô bắt đầu mạnh dạn, tôi mà đối đáp thô thiển là cô lại thẹn) Cũng không thoải mái lắm cô ạ, có phải to là sướng đâu, chắc chỉ sướng lúc đó, mà cũng chị em là thấy sướng, chứ hằng ngày bất tiện lắm cô ơi.
– Vướng víu cái gì cơ chứ, lại làm bộ làm tịch rồi đấy.
– Thì nhiều khi bị chị em phụ nữ họ cứ để ý nên cũng ngại lắm chứ.
– Cô thấy mày có ngại đâu (cô vừa nói vừa đảo nồi canh, nói rồi quay ra hất cái mặt trêu). Ngại gì mà ăn mặc hớ hênh ngồi tơ hơ thế kia.
– Ôi chết (tôi cúi xuống, thấy cái ụ ở háng chỉ đùn lên một bọc lớn dưới háng, chứ có thò lò ra ngoài gì đâu. Hóa ra cô Mai trêu ghẹo, làm tôi giật mình, tôi thật thà đáp). À, ở nhà cháu quen không mặc quần trong, mặc quần đùi cho mát, cháu có bảo thằng Thế trước khi đến nhà chơi, nó bảo cứ tự nhiên như ở nhà, mà Thế nó cũng hay thả rông ở nhà đó mà, nên cháu mới…
– Các cậu thật là hồn nhiên, Thế là con trai cô, thế nào chả được. Đàn ông con trai trước mặt đàn bà con gái thì kín đáo chút chứ.
– Dạ vầng, thế cháu rút kinh nghiệm…
– Thôi (cô cười xuề xòa), cô trêu tý thôi, chứ con cháu nhà cả, mà cũng thấy hết rồi còn đâu nữa mà giấu, mặc làm chi cho nó bí bách, ai bảo… bảo… bự quá làm gì cho khổ… bự hết phần người khác… chắc phải gấp 2 gấp 3 thằng Thế… Thế cũng thi thoảng cô thấy nó lủng lẳng trong quần đùi lúc thả rông ở nhà, nhưng đến mức thế kia thì lần đầu cô thấy đấy…(tôi thấy cô càng ngày càng bạo dạn khi nói về hàng họ của tôi, tôi bèn đánh quả liều)
– Thế cô thích bự hay thích nhỏ con vừa dùng…
– Ơ cái thằng, hỏi gì kỳ cục…
– Thì cháu hỏi chung chung, chứ có hỏi cô có thích cái của cháu không đâu mà cô ngại?
– Ừ thì đàn bà phụ nữ… càng… càng ấy càng tốt chứ sao. Ai chả thích đàn ông khỏe mạnh để mà dựa vào cơ chứ (quả nhiên cô Mai thật dâm hết xẩy, nhưng chính cái cách cô thẹn thùng ngại ngùng trả lời, làm tôi thấy hưng phấn kích thích mãnh liệt. Tôi liền gặng hỏi thêm)
– Thì cháu hỏi thiệt nghen, cháu với anh cán bộ thể thao bên UBND xã mà cô kể hay sang nhà mình chơi ấy, trông cháu hơn hay anh ấy hơn.
– Ơ, cháu hỏi gì kỳ vậy… Sao tự dưng lại so sánh với cậu ấy? Cô biết làm sao được của cậu ấy thế nào?
– Thì cháu đang nói chuyện ngoại hình khỏe mạnh ấy mà, chứ có hỏi so sánh cái đó đâu, cô cứ tự nghĩ thế. Gái làng mình chắc cũng chạy theo cả cây số nhỉ. Anh bạn đấy cán bộ thể thao chắc cũng khỏe mạnh lắm chứ.
– À, cũng cao to, dân chơi thể thao mà, hoạt động phong trào nào mà không có cậu ấy đâu. Cậu ấy lúc nào cũng dẫn đầu, trai gái làng hâm mộ dữ lắm.
– Cháu nghe Thế kể anh bạn đấy theo cô dữ lắm, nó bảo anh bạn ấy hay qua nhà thăm mẹ tao đến cả hơn nửa năm nay rồi, thế có đúng không ạ?
– Cái thằng Thế chỉ nghĩ linh tinh, cô với cậu ấy làm gì có gì? Nó cũng trẻ mà, có hơn chúng bay mấy tuổi chứ mấy, làm gì có chuyện nó theo đuổi bà già như cô chứ. Nói thế dân làng lại dị nghị cười chê cho là già như cô còn ham mấy… chuyện…
– Cô trông trẻ trung mà, nhìn cũng rất hấp dẫn nữa, đàn ông làng đi qua chắc ai cũng phải ngoái nhìn đấy.
– Cháu cứ đùa, cô già, có con rồi, gia cảnh khó khăn, đàn ông nào thèm để ý chứ.
– Cháu chả tin, Thế nó kể với cháu là có lần anh bạn trẻ ấy qua nhà chơi còn cởi đồ ở trần trùng trục ngồi trong nhà… nên nó cũng đoán… anh bạn ấy với cô… vừa có gì gì đó… đó xong… nhưng nó sợ cô ngại nên không hỏi cô cặn kẽ thôi… Cháu thấy nó cũng tâm lý biết nghĩ đấy chứ. Mà với cháu cô cũng đừng ngại, cháu cũng không kể gì với nó đâu. (Tôi cố gắng giọng vô tư vừa giặt chăn chăm chú vừa nói chuyện, chứ thực ra con cu tôi trong ống quần xà lỏn đã căng cứng muốn phát nổ rồi).
– …(cô im lặng không nói gì, tôi vẫn vờ cắm đầu vào giặt cái chăn, vừa nói tiếp như kiểu vấn đề trai gái yêu đương quan hệ là chuyện thường ngày, không có gì nghiêm trọng to tát mà phải giấu diếm)
– Thời buổi ngày nay cũng hiện đại rồi mà cô, cũng như cô nói lúc nãy ấy, trời sinh ra tự nhiên như vậy, nên cháu giờ phải ngồi giặt chăn đây này, haha…(tôi cười sảng khoái phá tan bầu không khí tĩnh lặng)
– Đúng là lẻo mép, thế mà cũng so sánh được, chuyện trai gái nó khác chuyện mộng mị hoặc đến tháng của đàn bà chúng tôi chứ.
– Cô cứ nghĩ thế thôi, chứ cháu với Thế cũng lớn rồi mà, chuyện yêu đương trai gái chúng cháu cũng biết, thằng Thế nó cũng nghĩ thương cô ở nhà một mình, nên nó có cấm đoán gì cô nữa đâu. Nó cũng tán thành việc có người đàn ông yêu thương chăm sóc cho mẹ nó mà, đâu cần chú trọng việc già trẻ lớn bé đâu, thế giả sử thay anh bạn bên ủy ban bằng một chú già khú đế thì liệu cô có thấy đỡ ngại với làng xóm hơn không?
– Già thì cô chả thèm nhé cậu trẻ ạ (cô nhẹ nhàng cười đáp lại)
– Đấy, trẻ khỏe vẫn thích hơn mà, cô lại cứ giấu làm gì? Chắc cô cũng thích đàn ông trẻ khỏe lực lưỡng chứ gì? Thế mới… mới vui… yêu mới thích chứ. Cô cứ nói cháu nghe xem, chả nhẽ cậu ấy chỉ cởi trần ngồi không trong nhà mình à? Mà sao lại phải cởi trần cơ nhỉ? Chả nhẽ… hihi…
– À thì…(cô đắn đo suy nghĩ…) thật ra cháu đừng nói với Thế, kẻo nó lại nghĩ cô thế này thế kia không hay. Cái cậu đó là… thật ra là cậu ấy… cậu ấy chủ động… chứ có phải cô… cô…
– Cô đừng ngại, cháu chả kể đâu (tôi vẫn quay lưng giặt chăn, vừa nghe cô kể, tôi sợ quay lại nhìn, cô lại ngượng ngùng chả nói nữa)
– Thật ra (cô vẫn vừa nấu bếp, vừa nói chuyện, câu chữ rất nhẹ nhàng như kể lại một kỷ niệm thân thuộc vậy) bữa lâu rồi, cái lần đầu tiên cậu ấy qua đây hỏi thăm chuyện gia đình gia cảnh khó khăn, xét duyệt làm hồ sơ để gửi lên bên xã xin hỗ trợ, năm trước là bác phó già già bên xã làm việc này cơ, nhưng bữa đó nhà ông ấy có chuyện nên cử cậu này đi kiểm tra rồi về báo cáo lại. Rồi đúng tối cái hôm đầu tiên cậu đó qua thì trời mưa bão lớn, cậu ấy vừa rời nhà cô 2 phút thì mưa như trút nước. Cậu ấy phóng xe quay lại nhà cô định trú mưa, vì đoạn đường mương dài không có chỗ trú, mà sấm chớp ầm ầm, đạp xe giữa quãng đồng rộng thì rất nguy hiểm, dễ bị sét đánh chứ chả đùa được.
– Sợ thế hả cô, rồi sao nữa, cậu ấy có về được không?
– Cậu ấy quay lại nhà cô xin ngồi nhờ ở hiên tránh mưa một lát, bảo cô cứ đi ngủ đi, cậu ấy đứng nhờ ngoài hiên một lát thôi, chứ không vào nhà, vì lúc đó cô đang chuẩn bị cài cửa đi ngủ, có ai qua nhà giờ đấy nữa đâu mà. Cô bảo vào nhà ngồi thì cậu ấy từ chối vì quần áo ướt sũng do mưa nặng hạt, nên không tiện vào kẻo ướt nhà, cô thấy cậu ấy tóc tai áo sơ mi quần kaki ướt nhẹp đứng rùng mình ở hiên nhà trú nên cô mang ra cái khăn khô to cho lau tạm cái đầu, quấn quanh vai cho đỡ lạnh. Đứng hiên nhà 30 phút mà mưa vẫn như trút nước, cô thấy cũng tội nên cô vào nhà lấy bộ quần áo ra cho cậu ấy thay đỡ ngấm lạnh, vì tình hình sấm chớp vẫn đùng đoàng, chả biết bao giờ mới ngớt cơn mưa.
– Quần áo đâu ra mà thay hả cô.
– Cô mang mấy bộ đồ cũ của thằng Thế để ở nhà cho cậu ấy mượn. Mà thằng Thế nhỏ con lại mỏng người, cậu ấy lại là dân thể thao quanh năm tập luyện, người ngợm cũng lừng lững to như cháu ấy, toàn cơ với bắp thôi. Chả mặc vừa cái áo nào cả nên đành cởi trần, cậu ấy có chui đầu vào cái áo thun sát nách của thằng Thế mà vừa luồn 2 cái bắp tay qua 2 cái lỗ tay áo thì có tiếng chỉ đứt toạc toạc nên lại cởi ra gửi lại cô trông vẻ mặt ngại ngùng. Cô bảo không sao, đưa nốt cái quần cho cậu ấy, vì quần dài của thằng Thế chắc chắn hai cái chân cột đình kia không ních được vào rồi. Cậu ấy nhận cái quần rồi lưỡng lự, lúc đấy cô mới giật mình biết ý, lảng vào trong buồng ngủ để cậu ấy còn thay quần ngoài gian bên đó. Được 2 3 phút sau, nghe tiếng cậu ấy treo cái quần ra trước hiên nhà cho ráo nước thì cô mới bước ra. Lúc cậu ấy quay lại thì trông đúng là đến buồn cười.
Cái quần đùi thun của thằng Thế cậu ấy mặc vào thì trông ngắn cũn, ngắn hơn so với lúc thằng Thế mặc, đã thế trông cũng bó hơn nữa, mông má nổi hết lên, cả… cả… cái đấy đằng trước cũng u lên lộ hết, quần đùi mà mặc bó sát như quần sịp vậy, đã mỏng lại còn dính chút nước mưa còn sót lại, làm cái quần mặc cũng như không, lộ hết cả hàng họ.
Thấy cô đứng nhìn thì cậu ấy lúng túng quay lưng chả biết nói gì. Cô ngại quá vào trong buồng ngồi chần chừ chả biết làm sao nữa, cứ ngồi im chả dám đi ra, vì ra cũng chả biết nói gì, làm gì với cái cậu thanh niên trong bộ dạng kỳ cục như thế. Cô buông màn bên trong tính đi nghỉ mà cứ bồn chồn, mong trời tạnh mưa, cậu ấy ra về còn khóa cửa mà chả thấy ngớt.
– Thế sau đấy thế nào hả cô?
– Cũng gần đến 10. 00 mưa có nhẹ đi chút nhưng sấm chớp thi thoảng vẫn lập lòe ngoài ruộng xa, cô đành ra bảo cậu ấy hay là ngủ lại đây tối nay mai về Ủy ban sớm cũng được, quần áo ướt có mặc vào đi đường gió thốc thì cũng cảm lạnh. Gió đồng buốt lắm. Cậu ấy cũng chần chừ ngại ngùng lắm, bộ dạng thì trần trùng trục, mặc mỗi cái quần đùi mà như quần sịp ấy, nên cũng có chút đắn đo, ai đời đàn ông đàn bà trong khung cảnh hoang vắng mưa gió bão bùng ầm ĩ, lại ngủ chung dưới một mái nhà trong bộ dạng lõa lồ như thế. Thiệt tình người khác mà nhìn vào, thật không có chỗ mà trốn với giải thích. Tình ngay lý gian…
– Thế cậu ấy nhất quyết về ạ?
– Thấy vậy cô bảo thôi đừng ngại, cô không nói ai đâu mà, mai dậy sớm lúc 4. 30 lúc trời còn chưa sáng về cũng được mà, chắc không ai để ý cậu ấy qua đêm ở nhà cô đâu (vì ở quê là mọi người thấy sẽ bàn tán chuyện không hay)
– Rồi sao nữa cô? (Tôi dừng hẳn việc giặt chăn, lắng nghe câu chuyện hấp dẫn, cô Mai thì vẫn ngồi bên bếp nhưng dường như cũng khựng lại, cô vẫn nói nhưng không nhìn ra bên ngoài cửa về phía tôi nữa, chắc cô ngại ngùng gì đó…)
– Cậu ấy sau đấy mới đồng ý ngủ lại gian ngoài nhà, chỗ cái phản mà hai đứa tối qua ngủ đấy. Sau đấy cô cài then cửa cẩn thận, đưa cho cậu ấy chăn màn cho cậu ấy nằm, cô nằm gian trong, nhưng cô nằm trằn trọc thêm 30 phút cũng chả ngủ được vì tiếng sấm cứ như tiếng trống hội ngoài trời. Nằm mãi chả ngủ được cô liền nhổm người dậy khỏi giường đi ra phía buồng ngoài xem cậu ấy nằm ngủ có thoải mái không. Vừa đến gần cửa buồng thì tim cô giật thót khi thấy bóng người đàn ông lực lưỡng nhẹ nhàng vén cái mành che ở cửa phòng mình lên, nhận ra cậu ấy nhưng trong lòng có chút hoảng sợ vì nghĩ cậu ấy có ý đồ không đứng đắn, nhưng cô chả kịp thốt lên được lời nào.
– Cậu ấy nhẹ nhàng tiến gần hơn lúc nào mà cô không hay biết, khi bàn tay thô ráp nhưng ấm nóng cậu ấy cầm vào tay cô, đặt lên ngực cậu ấy, tay kia luồn ra sau lưng cô, cô mới bừng tỉnh thì đã… Rồi cô với cậu ấy… đã… đã… từ cái đêm mưa ấy…
– Ủa, cô không chống cự quyết liệt à? (Tôi giả ngây giả ngơ)
– À thì… lúc đầu cô cũng hoảng hốt lấy tay đập thùm thụp vào người cậu ấy có nhưng cậu ấy khỏe quá… mới cả… mới cả…
– À cháu hiểu rồi, cháu hiểu…(tôi nói giọng trêu chọc, giả bộ ta đây hiểu chuyện để cô đỡ thẹn thùng)
– Cháu hiểu cái gì? Cái thằng này chỉ được cái láu cá (cô thoải mái cười đùa)
– Thì phụ nữ lâu ngày không gần đàn ông, chắc có nhiều tâm sự, đây lại được 1 chàng trai khỏe mạnh dốc bầu tâm sự nặng trĩu… cả háng anh ấy… thì… thì sao mà cô chống được đúng không…
– Cái thằng này, chỉ được cái lẻo mép… cậu ấy cũng nhẹ nhàng ân cần chứ không phải kiểu xông vào vùi hoa dập liễu, nên…
– Nên cô mới thuận theo ý cậu ấy chứ gì? Hay tại cô cũng thích anh ấy thì lúc thay đồ ướt, cởi trần mặc cái quần đùi bó chẽn của thằng Thế?
– Ừ thì thiệt tình cô cũng có chút rung động, nhất là lúc cậu giai ấy cởi trần mặc mỗi cái quần mỏng ngắn khoe của đứng giữa nhà ấy. Cô cũng lâu rồi ở một mình mà (cô nói nhẹ nhàng, vừa cười hiền hậu vừa nhấc cái vung nồi lên xem cơm đã chín chưa). Bấy lâu nay cả nhà trống trải không bóng đàn ông, giờ lại rơi vào tình thế vậy, thành ra…
– Vầng, cháu với Thế cũng thoáng trong chuyện này mà. Nó cũng bình thường thôi, giống như đói phải ăn, khát thì cần uống vậy.
– Thật ra bình thường cô cũng không… không thế đâu… lâu năm rồi một mình có sao đâu… tại hôm đó hoàn cảnh trớ trêu, lại nhiều yếu tố kích động, thành ra…
– Thế cô có chút rung động nào với cháu tối hôm qua ở nhà tắm không? Lúc mà cháu quên cài then cửa ấy, cháu nghe kể từ hôm Thế nghỉ hè, cô với anh bạn bên UBND cũng không gặp nhau mấy mà. Cũng lâu rồi không gần gũi đàn ông, liệu… liệu cháu có gây ra kích động gì như anh Mạnh không?
– Ơ…
– Chả nhẽ không hử? Cháu không tin đâu nha…(tôi cố tình trêu đùa nhăn nhở)
– Làm gì mà lâu không gần gũi, mới đó 1 – 2 tuần thôi chứ mấy, nhưng mà… đúng là có chút nhớ cậu Mạnh thật, thành ra lúc thấy cháu trong bộ dạng như thế thì…
– Thì sao nào? Cháu với Mạnh chắc cũng ngang nhau chứ, hùng vĩ dài rộng thì ai hơn (tôi tấn công mạnh mẽ)
– Ừ thì nhìn thấy thằng cháu khỏe mạnh cường tráng thì cũng có chút thích thú, đã vậy lại trong bộ dạng không mảnh vải che thân vừa tắm xong. Nói thật lúc mới gặp cháu lúc chiều mới về đến nhà, cô đã thầm so sánh, quả nhiên cháu với cậu Mạnh thì nhìn cũng một 9 một mười, nhưng cháu còn trẻ con, lại là bạn thằng Thế, không được đâu nhé… hư quá thằng này… ăn nói gì kỳ cục, cần thận Thế nó nghe thấy lại không hay. Thôi cơm xong rồi. Vắt chăn phơi lên đi rồi lên nhà ăn cơm. (Thấy câu chuyện hơi quá đà, cô liền giục giã dừng lại)
– Cậu Mạnh cũng hơn cháu vài ba tuổi chứ mấy, cháu cũng hết tuổi trẻ con rồi, cũng làm đàn ông từ lâu rồi… ha ha (tôi cười khoái chí làm cô cũng cười ngặt nghẽo theo)
– Lo học đi cậu ạ, thôi lên nhà ăn cơm nào (nói rồi cô bê mâm cơm lên)
– Cô lên trước, cháu phơi xong ngay đây (tôi cố tình vào sau để cô không thấy con cặċ cương cứng cực đại đội dựng ngược cái quần giữa hai háng tôi, nó còn gỉ ra chút nước thấm qua cả lớp vải quần. Lúc nãy khi nghe kể chuyện giữa cô và Mạnh lần đầu trong đêm mưa bão ướt át mà đầy tràn dục tình, làm tôi như phát điên, khẽ đứng dậy chỉnh lại cái con cu trong quần, mắt hướng nhìn về cái cặp mông tròn lẳn hằn lên cả lớp quần lót hoa văn li ti nơi mép mông, con cặċ tôi lại biểu tỉnh giật thêm một cái nữa, phải khó khăn lắm tôi mới hạ được cơn nhiệt cặċ ở háng, phơi xong cái chăn rồi bước lên nhà cùng cô dùng bữa.
Bước đi lên bậc tam cấp, con cu tôi lủng lẳng đong đưa dưới lớp vải quần, tôi thấy cô có đưa mắt qua nhìn nhanh một cái rồi quay xuống múc cơm ra bát, tôi ngồi uych xuống hiên nhà nơi có cái chiếu cô vừa trải, gác một chân lên ngồi ăn hồn nhiên. Quả nhiên đúng như Thế nói hôm qua lúc ăn cơm cô hay nhìn trộm ống quần của tôi mỗi khi tôi dịch chân, hôm nay tôi gác một chân lên thì tôi thấy mắt cô đưa sang nhìn liên tục.
Những cái nhìn lén thế làm tôi thấy hưng phấn, con cặċ lại dần phình lên, đầu khấc dần hiện lờ mờ dưới lớp vải, cô bỗng nuốt nước miếng một cái rồi đứng dậy vào nhà lấy cốc nước uống rồi mới bình tĩnh quay lại mâm cơm. Lúc quay ra thì tôi lại đổi ngồi khoanh chân, giờ thì cô chả nhìn thấy con cu tôi qua ống quần nữa, nhưng cái u ở dưới lớp vải thì ụ lên một đám rõ ràng, lúc tôi cúi người vươn tay ra gắp thức ăn, nó còn ngạo nghễ khẽ chạm vào rốn. Tôi thấy mắt cô không dời chỗ bụng tôi một lúc lâu, tôi bèn gắp miếng trứng trong bát thịt kho tàu, đặt vào bát cô:
– Cô có thích ăn trứng không? Hay cô muốn ăn thịt? Miếng này to ngon cô này.
– Ơ… cô…(cô thoáng giật mình trước câu hỏi kỳ lạ, cô lúng túng mặt đỏ tía tai ấp úng…)
– Cháu thấy cô chả động miếng thịt miếng trứng nào từ đầu bữa đến giờ?
– Ơ… à…(lúc này mặt cô mới hết bàng hoàng, hiểu ra câu hỏi của tôi), à món này thằng Thế thích ăn nên cô hay làm… cô lại tưởng…
– Sao ạ? (Tôi ngây ngô)
– À không? Cháu cứ ăn đi, cô tự gắp được.
Tôi đã hiểu ra cái ý mà cô mường tượng, cộng thêm việc cô cứ chăm chăm nhìn lén tôi, thì tôi biết là cô mê tôi lắm rồi, nhưng cả hai cô cháu vẫn ngại ngùng chút xíu. Sau đấy cả hai ăn nhanh cho xong bữa, tôi nhận phần rửa bát dọn dẹp, cô thì lên nhà ngồi pha ấm trà đợi tôi lên. Thằng Thế mà đi uống rượu nhậu nhẹt, chắc tối mới về đến nhà mất…
Để lại một bình luận