Phần 20
Mình xin lướt đến ngày 7/3 là lần đầu tiên mình chạy xuống cali luôn vì nhưng ngày trước đó khá là gắt rối. Tóm tắt lại là trong vòng 2 tuần đó, ba mẹ mình về Việt Nam, còn chị với mấy bạn chị cãi nhau vì chuyện nhà cửa, cả đám tự dọn ra kiếm chỗ ở riêng. Chị cũng khá vất vả trong việc kiếm chỗ ở. Chỗ thì mắc quá, chỗ thì nhỏ quá, chỗ thì không có nhà bếp… Chị cũng hỏi ý kiến mình rồi mình quyết định dùm chị là chọn căn 550usd/tháng vì khá tiện nghi, có nhà bếp, máy giặt, sấy với lối đi riêng…
Khoảng thời gian này mình với chị cũng hay cãi nhau. Đỉnh điểm là ngày 28/2 ngày anniversary dời lại, chị định đi ăn sn của chị làm chung rồi về, rồi tự nhiên thêm chuyện ăn sn xong đi casino nữa. Mình nghe vậy, bực lên rồi nói lại, chị cũng bực rồi buồn, chẳng biết nói gì nên đòi ngủ sớm. Sau khi ổn định chỗ ở, mình với chị cũng làm lành lại. Chị chủ động xin lỗi.
Sáng thứ 5 ngày 7/3, mình dậy sớm giặt đồ rồi đi học. Rửa mặt, ăn sáng xong, mình đi học. Có gọi chị dậy mà thấy chị nói chuyện cứ như chưa tỉnh nên mình để chị ngủ tiếp. Học đến 9h15 là xong. Mình tranh thủ chạy qua UNLV để hỏi lớp cho summer term. Đến office của bà advisor thì báo là phải hẹn trước, drop in cũng không được vì quá đông. Đành chạy về, mình có gọi chị mấy lần. Không thấy chị trả lời. Mình nghĩ chị để điện thoại rung nên mình cũng để chị ngủ tiếp.
Về nhà, mình giặt mềm gối, mệm rồi drap, clean up nguyên nhà. Chẳng biết nấu gì ăn nên đành ăn lạp xưởng với cơm. Đến 11h mấy, mình gọi chị cũng bắt máy. Mình đâm ra lo lắng, mình suy luận, nếu chị để điện thoại rung thì thấy mình gọi sẽ gọi lại, mà có ngủ thì giờ cũng dậy rồi. Mình càng lúc càng lo lắng, nghĩ chị chắc có chuyện. Mình chẳng suy nghĩ thêm, mình nấu ly trà, chuẩn bị 3 bộ đồ rồi xuống xe bật cái GPS tra địa chỉ nhà chị.
Đây là lần đầu mình xài GPS nên mò gần 15’ mới biết xài, mò xong cũng 12h rồi. Thêm như dự tính 270 miles thì đi liên tục + dừng 1 trạm nghỉ thì 4 tiếng rưởi là đến. Cho đến ngày hôm nay mình ngồi viết lại truyện này mình mới biết lúc đó mình điên thật. Chị là đầu tiên khiến mình làm những chuyện mà sau này mới nhận là lúc đó mình cũng không biết là đang làm gì. Và đây là lần thứ 2 mình làm như vậy.
Mình chạy ra trạm xăng đổ đầy, hết 40usd, hix hix, tiếc ghê. Đây cũng là lần đầu tiên mình đi xa 1 mình, tự chạy xe 1 mình xuống cali (sau này mới biết cái nguy hiểm của nó), cũng rung lắm. Mình chỉ dám chạy đúng limit chứ không dám hơn. Chạy 1 lúc, thấy toàn núi với sa mạc, mình biết là ra khỏi Vegas cũng xa lắm rồi. Chạy được 2 tiếng, cũng khá buồn ngủ, nhờ ly trà ô long nóng mà mình tỉnh xíu. Mình dừng 1 trạm nghỉ sau Barstrow 27 miles. Nhìn vào GPS thì báo còn 110 miles nữa. Vậy gần được 2/3 đường rồi. Mình chạy tiếp, gần đến Valleyville thì thấy chị gọi.
Chị: Anh gọi em sáng giờ à?
Mình: Uh.
Chị: Em sorry, em ngủ quên giờ em mới dậy nè. Hix hix.
Mình: Làm gì mà ngủ ghê vậy?
Chị: Xin lỗi anh, em để điện thoại rung. Lúc anh gọi em xong là em ngủ đến giờ luôn á.
Mình: Em mệt lắm à?
Chị: Em cũng không biết nữa. Em có hẹn xray lúc 2h30 mà giờ 3h mất tiêu rồi.
Mình: Khám răng à?
Chị: Uh, chết rồi làm sao đây.
Mình: Cứ gọi lên đi, hẹn lại hoặc là còn appointment không? Có gì đâu mà lo lắng?
Chị: Để lát em rửa mặt xong gọi. Mà anh đang chạy xe à?
Mình: Uh, anh đang chạy xe.
Chị: Giờ này mà anh đi đâu vậy?
Mình: À ừ (lúc đó mình cũng chẳng biết nói sao nữa, chế đại ra), anh có giấy tờ không hiểu phải hỏi ông professor mà giờ này ổng ở bên CSN Henderson.
Chị: Xa lắm hả anh?
Mình: Uh, cũng xa, với lại anh không biết đường nên exit lộn nãy giờ.
Chị: Cẩn thận đó coi chừng chạy nữa giờ.
GPS: … Keep left on I 15 California… Continue for 40 miles… (sh*t, muốn đạp cái GPS luôn, tính tạo bất ngờ cho chị mà cái GPS cứ California rồi I 15 miết, không biết chị có nghe thấy không)
Chị: GPS anh báo gì kìa.
Mình: Ừ ừ, anh mới exit xong, nó báo chạy thẳng.
Chị: Anh chạy cẩn thận, đến thì báo em. Em gọi ông bác sĩ cái.
Mình: Uh, bye em. Love u.
Chị: Love u too.
Nói chuyện xong, mính mới chợt nhận ra mình đang làm cái quỷ gì vậy? Tự nhiên chạy xuống cali để làm gì? Mình cũng bớt lo lắng vì biết chị ngủ quên chứ không phải có chuyện. Mà lỡ rồi, tạo bất ngờ cho chị luôn. Chị gọi.
Chị: Anh!! Chỗ chụp xray còn mở cửa.
Mình: Uh. Vậy em đi đi.
Chị: Nhưng không biết chỗ bác sĩ có còn appointment không?
Mình: Vậy em hẹn bữa cái được không?
Chị: Thôi, nếu vậy là em phải hẹn lại thứ 2 hoặc thứ 5 tuần sau mới được đó.
Mình: Em không đi không được à?
Chị: Uh. Có gì không anh?
Mình: Anh có bất ngờ này cho em. Mà em cứ đi đi. Lát em về nhà cũng được. Có gì anh đợi.
Chị: Gì vậy anh? Em tò mò quá.
Mình: Uh, lát nữa là biết rồi.
Mình với chị nói chuyện 1 hồi, chị bảo là đến chỗ chụp xray, rồi cúp máy. Mình thì exit lộn đường nữa, không xuống chỗ Garden Grove mà đi tuốt qua Rowland Height mới kinh chứ. Rồi vòng lại lên I 15 lại, đi xuống 60 rồi vào 57. Đi nửa tiếng mới thấy 22, có cái Honda World bên phải, mới biết là đi đúng đường. Lúc đó mình tắt GPS luôn. Mình Garden Grove tìm nhà chị, cũng đi lộn mấy căn. Rồi đi vòng vòng kiếm chỗ đổ xăng. Mình tính kiếm chỗ nào ngồi để nghỉ ngơi rồi vệ sinh. Mình chạy dọc trên đường Garden Grove, thấy cái Costco (dạng như Metro của Việt Nam), rẽ vào tính mượn nhà vệ sinh mà phải có thẻ member mới được. Mình quên vụ này, quê chết luôn. Lủi ra xe ngồi suy nghĩ nên đi đâu thì chợt nhớ chưa báo mẹ mình biết mình không có ở nhà để khỏi đợi skype nữa. Sh*t, họ mà biết mình đang ở Cali thì bắn bỏ quá. Mình đi ngc lại Garden Grove thì thấy quán Star Buck, mình chui vào mượn nhà vệ sinh rồi mua 1 ly trà nóng (mình không biết uống cà phê) sẵn mượn wifi. Mình lên skype gọi cho ba.
Mình: Ba ơi, wifi nhà bị hư, con không lên skype được.
Ba: Con gọi sửa chưa?
Mình: Con gọi rồi báo là mai qua sửa. Con đang ở Best Buy mượn wifi.
Ba: Vậy thôi, con về nhà đi. Mai nói chuyện.
Xong xui, mình ngồi ghế ngoài trời, không ngờ buổi chiều cali lạnh vậy. Mình mang có cái áo khoác mỏng theo. Bên trong thì đông nghẹt không có chỗ đứng luôn. Thôi, đành ngồi chịu lạnh xíu còn hơn là đi vòng vòng nữa. Chợt nhớ trong cặp luôn thủ sẵn bịch pop tart để chữa đói. Mình lấy ra gặm luôn. Mà lạnh quá, ăn được chút xíu rồi bỏ luôn. Ngồi nhìn đường 1 hồi, điện thoại rung. Chị đang gọi.
Chị: Anh, em xong rồi nè.
Mình: Uh, nhanh vậy. ( Thật ra lâu chết luôn, đợi từ 4h đến 5h45)
Chị: Giờ em không biết đi về bằng đường nào nè. Freeway thì sợ kẹt xe, local thì lâu.
Mình: Em cứ chạy local đi.
Chị: Mà lâu lắm.
Mình: Em kẹt trên freeway còn lâu hơn nữa.
Chị: GPS kêu chạy đường Beach xuống.
Mình: Uh, cứ chạy đi rồi gặp Garden Grove thôi.
Chị: Em chạy local vậy. Xe em hết xăng ùi, đi đổ cái.
Mình: Uh, đổ đi, mắc công hết xăng giữa đường.
Chị: Anh về nhà rồi à?
Mình: Uh, về nãy giờ rồi.
Chị: Ăn gì chưa?
Mình: Không biết ăn gì luôn nữa. Lát anh đi kiếm.
Chị: Uh, phải ăn đó. Mà nãy anh nói bất ngờ đó là gì vậy.
Mình: Món quà anh muốn tặng em 8/3.
Chị: Sao anh tặng được? Anh đang ở Vegas mà.
Mình: Anh nhờ bạn anh đưa em.
Chị: Sao không gửi qua nhà em cho tiện. Mắc công phiền bạn anh.
Mình: Có gì đâu, anh em với nhau nên nhờ nhau mà.
Chị: Em về đến nhà rồi nè.
Mình: Để anh gọi bạn anh qua. (Mình đề xe làm ấm)
Chị: Bạn anh biết nhà em không?
Mình: Anh cho nó địa chỉ rồi.
Chị: Sao không đưa em số điện thoại để liên lạc? Phiền bạn anh chạy qua.
Mình: Anh đang ở gần đó mà (thật ra là mình đang ở gần đó, quán Starbuck cách nhà chị có 5’)
Chị: Uh, em đợi ngoài nhà đó.
Mình: Bye em. Anh gọi cho bạn anh cái rồi gọi lại em.
Chị: Bye honey.
Mình chạy xe đến gần nhà chị thì thấy chiếc accord trắng và chị đứng kế bên. Mình đậu sát lề, quay kiếng xuống. Chị nhìn vào xe rồi hoảng hồn, 2 tay chụp miệng lại.
Để lại một bình luận