Phần 8
Tối đúng 7h30 tôi phóng con dream thần thánh sang phòng chị, vào thấy chị đang chải tóc, chị quay ra nhìn tôi cười.
– Hiếu sang sớm thế?
– Đúng bảy rưỡi còn gì, Bích ăn cơm chưa?
– Rồi, mình đi thôi.
Hôm nay chị để tóc xõa nhìn dịu dàng ghê. Bánh xe bắt đầu lăn, chị ngồi sát vào người tôi, vòng tay qua eo tôi. Trời về thu lên cũng hơi lạnh.
– Bích muốn đi đâu?
– Bích không biết, tùy Hiếu đấy.
– Thế đem bán sang Trung Quốc nhé.
Chị nhéo vào bụng tôi đau điếng.
– Nói linh tinh cái gì thế hả?
– A! Ui da! Hiếu đùa thôi mà, hì
– Hứ!
– Bích có lạnh không?
– Không, ôm Hiếu ấm rồi, hi hi.
– Thế ôm chặt vào.
Chúng tôi cứ vòng vèo hết con đường này đến con đường khác.
– À sao Bích biết chuyện Hiếu hôn trán Bích thế?
Chị cười.
– Sao lại không biết được, người ta đang ngủ tự nhiên có kẻ dám sàm sỡ vén tóc, sờ má làm người ta tỉnh giấc, nhưng vẫn phải giả vờ ngủ xem hắn còn dở trò gì nữa không.
– Ghê ghê! Thế này thì không dám làm gì lúc Bích ngủ nữa rồi.
– Làm gì là làm gì?
Chị đặt tay vào bụng tôi với tư thế sẵn sàng nhéo rách bụng nếu tôi nói điều gì không lọt tai chị.
– Hơ! Làm gì! Ai mà dám làm.
Chị lại cười khúc khích, tôi lại nhớ đến việc chị bị HIV, lòng nặng trĩu.
– Hiếu sao vậy? Im lặng thế?
– À không.
– …
– Bích cho Hiếu hỏi điều này nhé.
– Ừ.
– Sao Bích không nói cho Hiếu biết Bích bị HIV?
– Hiếu quan tâm điều đó làm gì, tưởng Hiếu nói sẽ không quan tâm?
– Hiếu biết, Hiếu…
– Hiếu tưởng Bích bị thật à?
– Là sao?
– Đồ ngốc.
Chị lại cười, tôi thì ngu ngơ chưa hiểu gì, suy nghĩ… và tôi đã được khai sáng.
– Bích lừa Hiếu đấy à? Tại sao Bích lại làm như vậy? Biết Hiếu khổ sở thế nào không?
– Ai bảo Hiếu thích lái máy bay đâu.
– Đùa…
– Bích cũng phải thử xem Hiếu có yêu Bích thật lòng không chứ?
– Không thử cái khác được à?
– Không, lòng dạ đàn ông các người xấu xa lắm ai mà tin được.
– Lòng Hiếu toàn thức ăn đang tiêu hóa thôi, muốn xem không?
Chị vỗ nhẹ vào người tôi rồi cười, vậy là chị không bị HIV, tốt rồi.
– Lúc đầu Bích tưởng Hiếu sẽ không sang nữa, sẽ tránh Bích thêm lần nữa… nhưng khi thấy Hiếu trước cửa, Bích vui lắm.
– Không sang làm sao được.
Tôi cười, chị cũng ngốc thật.
Đi vòng vèo thêm một lúc chúng tôi ghé vào một quán cafe ngồi nói chuyện lung tung, rồi lại vòng vèo một chút rồi đi về. Cả hai chúng tôi hôm nay đều rất vui, trước cổng dãy trọ.
– Bích vào đi.
– Chào Hiếu nha!
Chị bất ngờ hôn lên má tôi rồi đi vào trong, thấy tê tê. Về nhà tôi cứ vuốt bên má được chị hôn, một cảm giác sung sướng. Lúc chuẩn bị đi ngủ chị có nhắn tin chúc tôi ngủ ngon, tôi nhắn lại, cứ nhắn qua lại một lúc kiểu gì đến hơn mười hai giờ mới đi ngủ, hai mắt díp vào.
Để lại một bình luận