Phần 21
Trang và tôi đã thân thiết hơn sau sự việc “kinh hoàng” ấy, hiểu nhau hơn, nói chuyện tục tĩu thoải mái hơn, thế là tôi có một con bạn thân. Học về tôi phóng sang luôn phòng chị, hai người đẹp đang dọn dẹp nhà cửa đón tết, tôi vào giúp họ một tay. Xong xuôi nhìn căn phòng sáng sủa hơn hẳn, tôi trở chị đi mua hoa, không khí tết tấp lập, dọc đường đâu đâu cũng là những gian hàng tết. Đường Phạm Ngũ Lão bao trùm sắc hoa, hoa đào, hoa mai, quất, … rực rỡ thật. Tôi và chị dắt nhau đi khắp các gian hàng, cuối cùng chúng tôi mua một cành đào, vài bông hoa Ly, loài hoa chị thích, giờ mới để ý, cho nó vào sách đỏ để sau này đi mua hoa cho chị còn biết nên mua loại nào, trên đường về.
– Mai em về quê đấy, lâu rồi em chưa về.
– Ừ, bao giờ em lên đây?
– Mùng bẩy.
– Lâu thế, để anh ăn tết một mình à?
– Kệ anh chứ.
Chị chu mỏ, nếu mà không phải lái xe tôi đã nhéo đôi môi yêu dấu ấy rồi, mấy ngày chị về quê sẽ chán lắm đây. Về phòng chị, chúng tôi trang trí thêm vài thứ.
– Để hoa chỗ này đẹp này.
– Không, chỗ này hợp hơn, chỗ đấy để hoa Ly.
– Hoa Ly để lên bàn kia, cành đào để cạnh tủ ấy.
– ….
Ba chúng tôi cãi nhau ỏm tỏi việc chọn chỗ để cành đào và hoa Ly, tôi im ỉm cho hai bà beo cãi nhau. Sau một hồi hai người họ mới thống nhất chỗ để cành đào, chán luôn. Ngồi chơi thêm một lúc tôi đứng dậy đi về, chị Ly cũng về quê cùng ngày với chị nhưng lên Hải Dương sớm hơn chị. Về nhà, đang ngồi chơi mẹ gọi ra dọn nhà, tôi đi ra, vẫn không nói lời nào, cần nói cái gì mới mở mồm, không thì thôi.
Hôm sau tôi đưa chị ra bắt xe bus.
– Về đến nhà nhớ gọi cho anh đấy.
Nhìn chị lên xe đi hẳn tôi mới về, đi ngang qua hàng bánh trưng, nhớ ra nhà chưa có cái nào, tôi ghé vào mua hai cái. Vừa đi vừa nhìn bánh trưng nóng, khói còn nghi ngút, tôi nhớ về quá khứ, khi mà gia đình tôi chưa đổ vỡ. Cứ đến tết, tôi thường cùng mẹ đi chợ mua lá dong, thịt lợn, lạt tre, … cùng bố về quê lấy gạo nếp, ngồi nghịch nước ngâm gạo, ăn vụng đỗ xanh, rồi cùng bố gói bánh trưng, tôi hay nghịch ngợm gói những chiếc bánh trưng nhỏ bé một cách vụng về. Đến tối lại ngồi nghịch lửa, nhìn nồi bánh trưng to đùng, ngọn lửa bập bùng một cách thích thú, và tôi luôn là người gủ gật khi trông nồi. Rồi cả giây phút mang những chiếc bánh bé xinh do mình làm sang cho cô bé nhà bên đang yêu đơn phương nữa. Kí ức cứ thế liên tục tràn về, nhưng giờ đây những điều ấy đã không còn tồn tại nữa, lòng tôi thoáng buồn. Đang hồi tưởng kí ức thì điện thoại tôi rung lên, là Trang gọi.
– Sao gái?
– Gái cục cức, mày rảnh không sang đưa tao đi chụp ảnh, hôm nay trời đẹp.
– Éo.
– Tao éo biết, cho mày mười phút, không là đéo bạn bè gì nữa.
– Rồi, đợi tý, hai mươi phút nữa.
– Mười phút.
Tôi cúp máy vội phóng về nhà lôi em máy cơ đã phủ đầy bụi ra lau lau rồi sang nhà Trang, tôi không phải tay chụp chuyên nghiệp gì nhưng cũng biết chút ít nên làm “ca – ra – men” cho mấy nàng chụp chơi khá tốt. Phóng sang nhà nó.
– Mày đến muộn năm phút.
– Lại còn thế nữa, thế có đi không?
– Có, hí hí.
Lên xe, tôi đưa nó đến những nơi nó muốn chụp, nào là phố hoa, bãi cỏ, nhà hoang, bờ hồ. Các kiểu con đà điểu, độc chạy theo nó cũng mệt đứt hơi. Nhìn nó qua thấu kính thấy xinh xinh, nhiều bức ảnh dễ thương phết, nhiều bức nhìn cứ như con thị nở. Chụp chán chê nó lôi tôi ra uống nước mía.
– Bồi bổ cho cốc nước mía đấy, lát đi chụp tiếp.
– Tao chạy theo mày nãy giờ mà được có cốc nước mía thôi á? Ít ra cũng phải cái gì hơn chút…
– Thế mày có uống không?
– Có.
– Xì….
Chán luôn, tôi mở máy xem lại những bức ảnh đã chụp, có mấy bức tôi chụp trộm nó, nhìn thộn, tối về đăng face, . Uống xong nó lại lôi tôi đi.
– Ê! Mai đi ăn với lớp mày sang đón tao nhá?
– Xe mày đâu?
– Hỏng rồi.
– Thế thằng Hùng đâu?
– Kệ nó, thế mày có đón không thì bảo?
– Ờ thì đón.
– Biết thế là tốt.
Lại đi chụp ảnh, nó nhắc mới nhớ, mai đi với lớp kiểu gì cũng không say không về….
Để lại một bình luận