Phần 28
Đến sáng, sau khi đã suy nghĩ thấu đáo, tôi vẫn không thể từ bỏ tình yêu đối với chị, nó quá lớn. Tôi đã đến gặp chị, nhìn chị co ro một góc giường, đầu tóc rũ rượi, tôi thương, xót xa cho chị, thương rất nhiều, nhìn chị như vậy, tôi không thể chịu đựng được, tôi thấy nhói đau trong tim. Ly thấy tôi đến liền đi làm để chúng tôi nói chuyện với nhau, tôi ngồi cạnh chị, chị gục mặt xuống đầu gối.
– Anh đừng rời xa em được không… ?
Giọng nói chị yếu ớt, chị ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt cầu khẩn.
– Em không còn ai ngoài anh….
– Anh sẽ không rời xa em đâu, dù em có bị làm sao đi chăng nữa.
Ánh mắt chị hiện rõ sự vui mừng, tôi mỉm cười nhìn chị, ngay khi nghe chị cầu khẩn, tôi nhận ra rằng tình yêu của mình dành cho chị đã biến thành sự thương hại, thật đáng thương cho chị, chị vươn người tới ôm tôi, hai bàn tay tôi thì vẫn bất động.
– Em ăn cháo nhé, anh mua cho em đấy, đêm qua em khóc suốt đúng không.
Tôi đổ cháo ra bát rồi đút cho chị ăn, tôi không biết nói gì lúc này cả.
– Thôi em nằm xuống ngủ đi, nhìn em phờ phạc quá.
– Anh cũng thế, hai mắt đỏ kìa, anh nằm xuống cùng em đi.
Tôi nằm xuống cùng chị.
– Chúng ta hãy coi đây là một bí mật không ai có thể biết nhé, khi tỉnh dậy hãy coi như có chuyện gì.
– Vâng.
– Ừ, em ngủ đi.
Chúng tôi nhanh chóng thiếp đi vì mệt mỏi, khi tỉnh dậy tôi thấy chị đang ngồi chải tóc, chị đã khá hơn. Từ hôm đấy, tôi đã cố coi như chưa có chuyện gì, nhưng không thể.
Hai ngày sau Ly cho tôi biết về thông tin thằng Huy, một kẻ nghiện ngập hèn nhát, không hiểu hắn lấy tiền ở đâu để thỏa mãn cơn thèm ma tuý và đi chơi gái, vậy là tôi có thể thoải mái đánh úp nó mà không lo bị lùng sau này. Tôi được Ly cho biết lịch nó đến chỗ chị làm trước kia, thứ ba hằng tuần. Tôi chờ đợi đến tối thứ ba đó, gọi thêm vài người, đứng nơi đường tối mà nó hay đi qua, thủ sẵn đoạn tuýt đã chuẩn bị. Tôi theo dõi nó, đợi đến khi nó đi về, trời càng lúc càng tối.
– Mọi người cứ đợi ở đây, nếu có biến thì hãy ra, không thì thôi.
– Ok.
Tôi đã nhìn thấy nó, một thằng còm nhom, ngay khi nó vừa đi ngang qua tôi ném que gỗ vào bánh xe nó. Nó ngã lê một đoạn, tôi chạy luôn ra, tay cầm cây tuýt, cứ nhằm vào người nó đập, không quan tâm là đánh vào đâu, buông ra những lời lẽ vô cùng bậy bạ.
– Đm mày, thằng chó, mày bị si đa còn đi chơi gái để lây cho người ta à, thằng chó khốn nạn, đm. Đt! Đt m*!
Tôi cứ đập, nó không kịp phản ứng chỉ biết nằm im co ro chịu trận rên ư ử.
– Mày thôi đi, nó bất tỉnh rồi, chạy thôi, người ta báo công an rồi.
Nghe thằng bạn can ngăn, tôi mới bừng tỉnh, nhìn nó nằm bất động trên đường, tôi có chút hối hận, tôi vội chạy lên xe và phóng đi. Tôi đến phòng chị.
– Anh làm sao thế?
– Anh không sao, anh rửa mặt đã.
Tôi đi vào rửa mặt, tôi đã tỉnh táo hơn, nhìn bóng mình dưới mặt nước, tôi đã trở thành một con quỷ, tôi bắt đầu lo lắng, sợ hãi. Liệu thằng chó đó có chết, liệu công an có điều tra ra tôi, tôi đã nơm nớp sợ hãi mãi đến khi nghe thằng bạn đi cùng đêm đó báo nó không sao, nó còn không dám để công an điều tra vì tưởng tôi là người chủ nợ của nó cử đến đòi nợ, tôi thở phào nhẹ nhõm vì mình vẫn chưa giết người. Trước khi lên Hà Nội học, tôi cũng đã đưa chị đi khám lại, bác sĩ nói chị chỉ có thể sống thêm 10 năm nữa, nếu uống thuốc và có cuộc sống lành mạnh thì có thể kéo dài thêm 5 năm. Vậy là tôi và chị chỉ có ít nhất 10 năm bên nhau.
– Em nghe bác sĩ nói rồi đấy, nhớ uống thuốc đầy đủ, đừng suy nghĩ nhiều quá, cuối tuần anh sẽ về thăm em.
– Vâng, anh lên nhớ chú tâm vào học hành, em không sao đâu.
Tôi tạm biệt chị lên xe đi Hà Nội, những ngày tháng sinh viên bắt đầu. Tôi đã nhớ nhà, nhất là nhớ chị da diết, lo lắng chị có uống thuốc, sống tốt hay không. Cuộc sống sinh viên biết bao cám dỗ, tôi đều cố gắng tránh xa hết, vì chị.
Hôm nay là cuối tuần, kết thúc tuần học đầu tiên, tôi háo hức được về nhà thăm chị, ngồi trên xe khách mà sao thấy xe đi chậm quá, nhanh lên nào, Hải Dương đây rồi. Ở trạm dừng, chị đã đứng đợi tôi từ bao giờ, tôi vội vàng chạy xuống ôm lấy chị.
– Anh nhớ em quá, em béo lên à?
– Em cũng nhớ anh nhiều lắm ý, vâng, anh gầy đi rồi này.
Tôi cùng chị về nhà tôi, vừa vào mùi thức ăn xộc lên mũi, tôi lao ngay vào bàn ăn, cơm má nấu, đã lâu không được thưởng thức, nhớ quá.
– Cái thằng ńày, đi rửa tay đi.
Ba chúng tôi ăn cơm trong không khí vui vẻ, tôi kể cho mẹ và chị nghe về cuộc sống sinh viên, những tiếng cười ròn rã, tôi thấy thật hạnh phúc. Ăn xong tôi giúp mẹ và chị rửa bát rồi tôi và chị đi hẹn hò, đã lâu không được chị ôm từ đằng sau. Đến tối, tôi xin phép mẹ cho chị ngủ lại cùng tôi, đương nhiên má đồng ý. Đêm đó, hai chúng tôi nằm tâm sự đến tận hai giờ sáng. Hai ngày về nhà dường như không đủ, quá ngắn ngủi, tôi tiếc nuối chào chị lên lại Hà Nội.
Thời gian cứ thế trôi…..
Đã một năm trôi qua, tôi đếm từng ngày chị còn sống. Tôi và chị còn biết bao dự định, mười năm là quá ít. Tôi quyết định cưới chị, mọi người khuyên tôi rất nhiều, nhưng tôi đã quyết rồi. Và tôi nghiễm nhiên trở thành chàng sinh viên đã có vợ. Ngày cưới, nhìn chị mặc váy cưới, tôi đơ người, chị đẹp quá, người con gái của tôi, nhìn chị hạnh phúc bước lên lễ đường, chúng tôi đeo nhẫn cưới cho nhau, rồi một nụ hôn ngọt ngào. Khách khứa thì toàn bên nhà tôi, bên chị có duy nhất chị Ly, chị có vẻ khó xử khi mọi người hỏi về điều này, tôi phải chen vào lảng qua chuyện khác giúp chị. Đêm tân hôn, nhờ có những biện pháp an toàn, chúng tôi đã có một đêm tuyệt vời. Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật ở Nha Trang, chị đã rất vui và hạnh phúc, tôi cũng vui khi thấy chị như vậy.
Thời gian lại thấm thoắt trôi, tôi đã hoàn thành 5 năm cuộc sống sinh viên và cũng nhờ bác sĩ tư vấn, sau ba năm lấy nhau chúng tôi đã có một bé gái kháu khỉnh, con bé có đôi mắt giống mẹ nó, tôi và chị đặt tên con gái là Linh, lấy tên chị làm tên đệm, Vũ Ngọc Bích Linh. Chúng tôi cũng rất may mắn vì con chúng tôi không bị Hiv, có lẽ đó là phép màu trời ban cho chúng tôi. Còn chị, sức khoẻ của chị ngày càng yếu, ngay khi xin được việc, tôi đã bắt chị ở nhà chăm sóc con.
Nhưng thời gian thì không chờ đợi ai….
Chị sống thêm được hai năm. Sau đó chị chỉ còn nằm trên giường bệnh, những ngày tháng cuối cùng…
Tôi luôn túc trực bên giường bệnh của chị, tôi luôn đợi đến khi chị và con ngủ say tôi mới an tâm đi ngủ. Và những lời cuối cùng chị nói với tôi là:
– Cảm ơn anh đã ở bên em!
Khi viết đến đây, tôi đã không thể kìm được nước mắt, tôi không thể viết được khung cảnh lúc chị mất, cứ nhớ lại nó, tôi lại không thể khống chế được cảm xúc. Đám tang chị diễn ra một cách nhẹ nhàng, Linh khóc, khóc rất to, con bé còn lao xuống mộ mẹ nó, con bé biết điều gì đang diễn ra, tôi thì chỉ biết nuốt nước mắt ngược vào trong ôm con.
Hai năm sau Linh đã trưởng thành hơn, con bé vẫn hay nhắc tới mẹ.
– Bố ơi mai mình đến thăm mẹ nhé!
– Ừ!
Và giấc mơ đó, hai người bên ngôi mộ, chính là….
— Hết —
Để lại một bình luận