Phần 17
Sáng hôm sau dậy đi học tôi vẫn không nói với mẹ một lời nào, tôi đến trường từ sớm. Xuống sân trường ngồi ghế đá, gió thổi lạnh sun cả tờ rym.
– Nè!
Tôi ngẩng mặt lên, Trang giơ cái bánh mì trước mặt tôi.
– Gì thế?
– Ăn đi, tao mời, nghĩ gì mà ngồi thẫn thờ thế?
– Không, tự dưng hôm nay tốt thế.
– Không ăn thì thôi.
– Ai bảo không ăn.
Tôi lấy cái bánh mì từ tay Trang, nó ngồi xuống cạnh tôi.
– Mày không sao chứ?
– Tao không sao, nhưng mà….
– Nhưng mà sao?
Nó nhìn tôi, hai má đỏ ửng như cà chua chín rồi lí nhí.
– Tao… thấy rát chỗ ấy quá, liệu có sao không mày?
– Chỗ ấy là chỗ nào?
Tôi ghẹo nó, nó véo tay tôi, hai má nó đã đỏ nay càng đỏ hơn, tôi người ha hả trêu nó.
– Không sao đâu mà lo, lần đầu nên thế thôi.
– Ờ…
– Mà mày điên thật đấy.
– Ờ, tao cũng thấy tao điên đây, tao xin lỗi.
– Xin lỗi lắm thế, tao không sao, thôi lên lớp đi.
Chúng tôi đứng dậy đi lên lớp, nghĩ lại cũng thấy sướng sướng, sướng tê người ý chứ, hí hí.
Ngồi học lại nghĩ đến chuyện ở nhà, tôi buồn chả muốn học, gục mặt xuống ngủ luôn. Hôm nay nhà trường họp nên cho về sớm hai tiết, tôi phóng sang với chị luôn, không muốn về nhà nữa. Vừa đến đầu cổng thấy con xe máy lạ dựng trước phòng chị, tôi đang định đi vào thì chị Ly từ đằng sau vỗ vai tôi.
– Đi đâu đấy nhóc?
– Em đến chơi với chị đây, hì.
– Thôi đi, nhớ cái Bích thì nói ra bày đặt.
Tôi gãi đầu cười hề hề rồi lại định đi vào thì Ly kéo tôi lại.
– Ấy, đừng… Ra kia chơi với chị một tý.
– Đi đâu, em vào gặp Bích tý đã.
– Thì ra kia với chị tý vào gặp Bích sau cũng được.
Tôi chưa kịp trả lời thì tôi nghe thấy tiếng chị khóc bên trong cùng tiếng một người đàn ông, tôi nhìn Ly, với thái độ của Ly tôi biết có chuyện không hay đang sảy ra, tôi vội chạy vào trong.
Vừa vào đến cửa tôi thấy một anh đang bám vai chị, còn chị thì đang khóc, mai mắt ướt sũng, chị vùng vằng cố thoát khỏi anh ta, tôi chạy đến kéo chị ra.
– Anh làm cái gì đấy? Em có sao không?
Tôi nhìn chị, chị vẫn khóc, tôi lấy tay lau nước mắt cho chị.
– Anh là ai?
– Cậu là ai?
– Tôi là người yêu của Bích.
Vẻ mặt anh ta lộ rõ sự ngạc nhiên.
– Không có gì cả, cậu đi ra ngoài đi để tôi nói chuyện với Bích.
– Anh muốn gì ở Bích?
– Cậu không cần biết, cậu không nên can thiệp vào chuyện này.
– Tôi là người yêu cô ấy, tôi không thể đứng ngoài chuyện này.
– Hai người đừng nói nữa, anh Cường về đi, tôi không muốn gặp anh nữa…. sụt sịt
– Bích à, nghe anh đi.
– Không, anh về đi.
Chị chạy vào trong nhà tắm, vẫn khóc, tôi nhìn chằm chằm vào anh Cường.
– Anh nghe Bích nói rồi đấy, anh về đi.
Anh ta nhìn tôi lưỡng lự rồi cũng quyết định ra về, tôi tiến lại phía nhà tắm.
– Bích! Anh ta về rồi, em ra ngoài đi!
Chị vẫn ở bên trong sụt sịt.
– Bích!
Tôi đẩy nhẹ cửa, không khóa, tôi tiến lại chỗ chị và ôm chị vào lòng.
– Em đừng khóc nữa, có anh đây rồi, nín đi.
Chị vẫn sụt sịt.
– Em nín đi, có chuyện gì kể anh nghe được không?
– sụt sịt
Tôi không hỏi nữa cứ đứng ôm chị, tôi để chị khóc, dỗ dành cũng vô ích, cứ để chị khóc cho vơi đi lỗi buồn dù tôi không biết chị đang gặp chuyện gì nữa. Hay đó là kẻ đã đánh chị, nếu là hắn thì tôi nhất định sẽ không tha cho hắn. Nếu không phải thì anh ta là ai, sao chị lại khóc? Được một lúc chị thôi không khóc nữa. Tôi dẫn chị ra giường ngồi, tôi lấy cho chị cốc nước, nhìn chị đáng thương quá, hai mắt đỏ sọng, sưng húp.
– Em nói đi, có chuyện gì vậy?
Chị lắc đầu.
– Em sao vậy? Phải nói thì anh mới biết được chứ.
– …
– Anh ta có phải người đã đánh em lần trước không?
– Lắc đầu
– Thế anh ta là ai?
– … Anh ấy.. là người yêu cũ của em… hức…
Nói đến đây chị lại khóc, tôi lau nước mắt cho chị dỗ dành.
– Ơ kìa! Lại khóc rồi, lớn rồi mà động tý là nước mắt dàn dụa thế hả? Nín đi anh xem nào.
– Hức hức
Chị gục đầu vào vai tôi khóc, tôi ôm lấy chị, tôi tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra giữa chị và anh Cường nhưng không dám hỏi, hỏi nữa chị lại khóc to hơn thì khổ. Khi áo tôi ướt sũng nước mắt của chị thì cũng là lúc chị ngừng khóc. Trông chị có vẻ mệt mỏi.
– Em nằm xuống ngủ đi, đừng khóc nữa.
Chị uể oải nằm xuống, tôi đắp chăn cho chị, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Tôi đi ra ngoài tìm chị Ly, bả đang đứng ngoài cổng bấm điện thoại, nghe tiếng tôi ra bả quay lại.
– Bích sao rồi nhóc?
– Nín rồi, đang ngủ bên trong, chị vào trông cô ấy dùm em, em ra kia mua ít đồ cho Bích, không hiểu có chuyện gì nữa.
– Chị cũng chả biết nữa.
– Ừm!
Chị Ly đi vào trong, tôi chạy ra chợ mua cho chị ít đồ. Vừa ra đầu đường tôi thấy anh Cường đứng ngoài đấy.
– Anh không đi đi, anh còn muốn gì ở Bích?
– Em ra kia nói chuyện với anh được không? Anh sẽ nói cho em biết mục đích anh tới đây.
Tôi đồng ý, chúng tôi sang quán cafe bên kia đường.
Để lại một bình luận