Phần 20
Sáng hôm sau vừa mở mắt đã thấy chị đang lục đục xoong nồi, chắc đang nấu đồ ăn sáng, chị luôn là người dậy trước mỗi khi chúng tôi ngủ cùng nhau. Tôi ngồi dậy gấp chăn màn cẩn thận rồi đi rửa mặt, đi ngang qua chị tiện thể vỗ mông chị phát, chị quay ra nhéo tôi đau điếng, tôi nhăn nhở đi vào trong.
– Bà Ly chưa về à?
– Nó được khách bao rồi, hai ngày nữa mới về.
– Ừ.
Ăn sáng xong chúng tôi ngồi chơi đùa một lúc, tôi nhìn chị chằm chằm, chị thấy thế đá chân tôi.
– Nhìn cái gì mà nhìn?
– Hề hề, à cho anh chuyển hộ khẩu sang đây hai ngày nhá?
– Hâm, mẹ anh mắng đấy, mà ai thừa gạo đâu mà cho sang đây.
Lại nhắc đến má, bực.
– Không sao, anh xin mẹ được, thì anh góp gạo là được chứ gì?
Chị bĩu môi, nhìn yêu yêu, tôi lại suy nghĩ không biết nên tìm việc gì cho chị, xin vào làm nhân viên trong BigC không được rồi, hay cho chị đi làm may, Hải Dương cũng nhiều xưởng may, cơ mà chị có biết may đâu. À xin cho chị vào khu công nghiệp Đại An nhỉ, tôi có ông anh họ làm tay to trong đấy, chắc xin được, tối phải gọi cho lão mới được, lại mất bữa nhậu rồi đây. Thôi giờ trêu chị đã, tôi quay ra chọc ghẹo chị. Đến chiều tôi về nhà lấy vài bộ quần áo, sách vở đi học về lấy cũng được, viết tờ giấy kẹp vô tủ lạnh: “ra nhà bạn chơi hai ngày”, rồi lại phóng sang chị. Nhập nhoạng tối tôi ăn thật nhiều đồ khô để tý nữa chiến rượu với ông anh. Tôi dặn chị tối cùng tôi đi gặp lão, tôi cũng đã gọi trước, may mà lão rảnh. Tám rưỡi tối, tôi lai chị ra quán rượu ốc đợi anh Trung, hai phút sau lão đến. Gặp nhau như mọi khi vẫn là vài câu tục tĩu thân thiết. Rồi từng chén rượu vào ra.
– Trong Đại An có chỗ nào không anh?
– Còn, ở xưởng mì tôm, sao? Mày định đi làm à?
– Không, em định nhờ anh xin cho bạn em vào làm trong đấy.
Tôi chỉ vào chị, lão gật gù.
– Ok, để anh sắp xếp cho.
– Cảm ơn huynh.
– Em là gì của Hiếu thế?
Lão quay ra hỏi chị.
– Người yêu em đấy anh.
– À! Nhìn em chắc hơn tuổi Hiếu.
– Vâng.
– Thằng này vẫn ham máy bay như ngày nào.
Tôi chỉ biết cười hề hề.
– Ừ, để qua tết có gì anh gọi.
– Vâng, em cảm ơn.
Chúng tôi lại uống, được một lúc lão gọi tôi đi cùng, tưởng đi đâu hóa ra đi tiểu. Hai anh cùng phun vòi hoa sen.
– Tao vừa đi uống với sếp xong mệt, con ghệ chú đô thật.
– Hê hê.
– Mà mày tìm hiểu kĩ thân phận nó chưa?
– Ý anh là sao?
– Nó là phò đấy mày, mày bị nó lừa rồi.
Tôi không nói gì cười cười.
– Mày biết rồi à?
– Vâng, mà anh là người đầu tiên trong họ biết em yêu Bích đấy, anh đừng có nói với ai nhá, chết em đấy.
– Mày yêu nó dính HIV thì sao? Mà mày nghĩ sao lại yêu loại ńày? Hải Dương thiếu gì gái.
– Cô ấy có bị HIV đâu, mà cô ấy bỏ nghề rồi, em chả quan tâm.
– Cái thằng… Tùy mày, có bị làm sao thì đừng có bảo anh không nhắc trước.
Xong xuôi chúng tôi lại nha uống tiếp, thêm vài chén thì vợ lão gọi, may quá. Lão về một đường, tôi và chị đi một ngả. Vừa đi vừa nghĩ lại câu chuyện riêng của tôi và anh Trung, thấy buồn buồn, những lời lão nói cũng đáng suy nghĩ, đúng là Hải Dương thì thiếu gì gái, sao tôi lại đi yêu chị, nghĩ cũng thấy khó chịu khi đi cùng chị mà gặp người từng ngủ với chị. Biết làm sao được, yêu chị mất rồi còn đâu. Khí trời về đêm lạnh sun tờ rym, tôi hắt xì mấy lần, chị dục về. Về phòng leo lên giường ôm chị ngủ ngon lành, có tý men hình như tôi có “quậy” một chút, chả nhớ nữa.
Thời gian lại trôi đi, ngày cuối cùng chị làm “điếm” đã hết, tôi cùng chị và chị Ly rồng rắn nhau đi ăn mừng.
– Chúc mừng mày nha, tao ghen tỵ lắm đấy, cố mà trở thành công dân lương thiện.
– Chị cũng nghỉ làm đi em giúp tìm việc khác cho.
– Ừ, biết thế, thôi ăn đi không nguội hết giờ.
Chúng tôi cười đùa vui vẻ, hôm nay có lẽ là một trong những ngày vui nhất với chị, cả tôi nữa, chị cứ cười suốt. Cũng không còn những lớp phấn son, những bộ quần áo gợi cảm, dường như chị đã tìm lại được chính mình, tôi thấy chị lúc này thật đẹp. Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đá lạnh buốt, mặt hồ lăn tăn những gợn sóng, trời hôm nay đẹp thật, hay do tôi và chị đang hạnh phúc nên mọi thứ đều đẹp.
– Cảm ơn anh yêu ha!
– Có gì đâu mà phải cảm ơn, từ giờ chắc em thấy thoải mái rồi chứ nhỉ?
Chị gật đầu cười nhẹ, đôi mắt chị long lanh như giọt sương đêm trên vành lá.
– Thôi mình về đi anh, muộn rồi.
Chúng tôi đứng dậy, bỗng một luồng gió thổi đến lạnh run người, tôi và chị vội ôm lấy nhau, cơn gió qua đi chúng tôi nhìn nhau bật cười. Trước cửa phòng trọ của chị, chúng tôi lại sến súa tí tạm biệt và chúc nhau ngủ ngon. Trên đường về tôi khá vui, vừa đi vừa mỉm cười. Về đến nhà, má đã ngủ, tôi vẫn giận mẹ, vẫn lạnh lùng, không hiểu sao tôi không thể tha thứ cho mẹ. Lên phòng chui vào chăn ấm và sớm chìm vào giấc mộng, tôi đã mơ… Một ngôi mộ xanh cỏ, một đứa bé, một người lớn, tất cả đều mờ mờ ảo ảo…. Tôi bỗng mở mắt, một cảm giác rất lạ bao trùm lấy tôi, tôi thấy khó hiểu về giấc mơ, nhìn qua khe cửa sổ, trời vẫn tối. Tôi lại nhắm mắt ngủ, nhưng cảm giác về giấc mơ ấy ám ảnh tôi, tôi không thể ngủ được nữa.
Thời gian lại trôi đi, ngày mai là được nghỉ tết Nguyên Đán, những tiết học nhanh chóng qua đi.
– Tết nhớ qua nhà tao chúc tết nhá!
– Ok gái!
Để lại một bình luận