Phần 94
Lăm lăm trên tay là một con kiếm dài, Long “cùn” lững thững xuất hiện trước cổng khách sạn Thiên Ý, vừa thấy bóng dáng gã, mấy tên bảo vệ đã sợ hết hồn lao vội ra can ngăn…
Long trợn mắt, phả đầy hơi rượu vào mặt bọn đàn em, miệng quát lớn :
– Cút hết ra, thằng nào muốn chết thì bước lại đây !!! Mẹ kiếp !! Gọi Tâm “ma xó” ra đây cho tao…
Thấy Long “cùn” rất hung hăng, lại đang có hơi men, sợ gã gây chuyện tại khách sạn, một tên ở lại khuyên ngăn, một tên chạy vội lên gác báo tin cho Tâm…
Vẫn đứng trước tiền sảnh, Long cùn cứ thế hét lớn : ” Tâm “ma xó” … thằng khốn khiếp … mày ra đây !!!
Đám nhân viên lễ tân thấy Long hùng hổ đi vào cùng dao kiếm thì hoảng sợ nép vội vào trong, mấy khách vãng lai cũng nhanh chân tìm chỗ trốn, Long phanh chiếc áo ngực để lộ hình xăm rồng, mắt trợn ngược, xách kiếm lao lên tầng…
Nhưng khi chưa bước được vài nhịp, từ trên cao Tâm “ma xó” đã giương đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, ông chủ của Thiên Ý không thể ngờ lại có ngày đàn em thân thiết của mình vác dao đến tận nơi này làm loạn… vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, Tâm hỏi :
– Mày tìm tao có chuyện gì ??
– Mày còn giả vờ được à … mẹ kiếp !! Long đáp lại…
– Tao không biết mày đang nói gì, đây là khách sạn, không phải cái chợ, cất dao đi rồi nói chuyện đàng hoàng…
– Mày sợ à … mày sợ tao làm loạn ở đây thì người ta sẽ biết hết về cái mặt thật của mày chứ gì … mẹ kiếp … khốn nạn…
Thấy Long “cùn” lộng ngôn, bọn đàn em của Tâm cũng không chịu nổi bức xúc, hết lời can ngăn, nhưng đáp lại Long chỉ vác dao chĩa vào chỗ chúng, hắn khẳng định, đêm nay là tư thù cá nhân, không liên quan đến bất kỳ ai khác.
Tâm “ma xó” lừ lừ bước xuống cầu thang, đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn thẳng vào Long, cánh tay phải đắc lực của gã trong vài năm qua, không thể ngờ chỉ vì một người con gái mà Long lại thay đổi đến như thế này…
Trông thấy Tâm bước xuống, lại khoác trên mình chiếc áo khoác mọi khi, biết là con dao Thái Lan đang chờ sẵn trong cổ tay, Long buộc phải lùi lại, cả hai đối mặt nhau giữa tiền sảnh khách sạn…
– Mày nói đi, đã có chuyện gì ??? – Tâm hất cằm… vẫn giữ được sự bình tĩnh…
– Câu này tao phải hỏi mày mới đúng !! – Long cười nhạt…
– Nếu mày không nói, xem như hết chuyện, về đi…
– Được, tao chỉ hỏi mày một câu : Xuân Lan đâu ??
– Tao không biết ! Không phải nó đang nằm viện sao ?
– Mày đừng chối, mày cho người đánh đàn em tao, rồi đem giấu cô ấy ở đâu hả … ở đâu ?? – Long nổi điên…
– Thằng ngu !! Tao mà muốn giết nó thì có 10 mày cũng không cản được… tao nhắc lại lần cuối : Tao không biết !!!
– Chó chết !!! Mày tưởng tao tin à !! Tâm “ma xó” thằng phản bội anh em… mày chết đi….
Vừa dứt lời, Long xách kiếm lao vội về phía Tâm, nhằm thẳng đầu bổ một nhát chí mạng…
Cũng trong lúc này, đột nhiên Bảo Trang chợt tỉnh giấc… cô vừa gặp ác mộng, một cơn mơ kéo dài khiến toàn thân Trang run rẩy sợ hãi… không biết là đã có chuyện gì xảy ra nữa…
Với tay bật đèn, Trang phải mất một lúc mới lấy lại sự bình tĩnh, thời gian gần đây có nhiều chuyện xảy ra quá, hết chuyện làm ăn, rồi chuyện vũ trường, bảo kê… dù Thiên Ý vẫn đang làm ăn tốt, nhưng xung quanh có quá nhiều kẻ thù đang nhằm vào Tâm “ma xó”, cái vị trí của Tâm lúc này tại Hải Phòng khiến nhiều kẻ ghen ghét, mà cô thì không thể biết đâu là bạn và đâu là thù…
Cầm trên tay tấm ảnh hai đứa chụp chung đợt đi Đà Lạt, Bảo Trang thầm nghĩ tới hạnh phúc mà mình đang có, cô tự nhủ lòng, có lẽ đã đến lúc mình phải làm một điều gì đó để giữ lấy người đàn ông của mình, giữ lấy hạnh phúc…
…
Trở lại Thiên Ý !! Do đã chủ động từ trước nên Tâm đã kịp né tránh vì thế cú chém của Long “cùn” đi trượt mục tiêu, nhưng gã say tình say rượu vẫn rất hung hăng, hùng hổ xông tới…
Lần thứ 2 Long chém trượt, tốc độ và uy lực đều không còn sau trận rượu vừa qua, lúc này dường như trời đất đang nghiêng ngả hoàn toàn trước mặt hắn, vẫn chưa chịu bỏ cuộc, Long xoay người lại định tìm kiếm Tâm “ma xó”… nhưng bỗng đại ca của hắn đã xuất hiện ngay trước mặt từ lúc nào…
Tâm bình tình tung một cú đấm vào giữa mặt Long, rồi nhanh tay bồi thêm một phát cùi trỏ khiến Long loạng choạng đánh rơi kiếm, chỉ chờ có thế gã ma xó đá kiếm văng ra đằng xa, đối phó với một tên say rượu, Tâm đã có quá nhiều kinh nghiệm, di chuyển nhanh, theo hình vòng tròn và ra đòn chớp nhoáng, bản lĩnh của giang hồ số 1 Hải Phòng vẫn không thay đổi sau nhiều năm qua.
Long “cùn” phải nhận hai đòn nặng, đổ gục xuống đất, mũi đầm đìa máu… Tâm cúi xuống, đỡ hắn lên, một tay thò vào túi áo…
Thấy vậy bọn đàn em đứng xung quanh vội thét lên :
– Đại ca… xin đừng…
Tâm lắc đầu, không phải hắn rút dao mà là khăn mùi soa, đỡ Long cùn đứng dậy, Tâm chùi vết máu trên mặt đàn em… nhưng Long vằng ra, giọng vẫn rất côn đồ :
– Không phải giả nhân giả nghĩa, muốn đâm muốn giết thì tùy… đây cũng chán sống rồi…
Tâm thở dài, quỵ một chân xuống để nói chuyện với đàn em :
– Mày đi theo tao anh nhiêu năm … anh là người như thế nào … chả nhẽ mày không hiểu ?
– Không cần biết… – Long vẫn bảo thủ…
– Mày vác kiếm đến đây, đâm anh, nội bộ lục đục, mày nghĩ xem, bọn nào là bọn có lợi nhất trong chuyện này ?
– Anh đừng có giở giọng văn, tôi làm tôi chịu…
– Thôi được rồi, chuyện tối nay anh bỏ qua cho mày, còn vụ Xuân Lan, anh hứa sẽ điều tra bằng ra bọn nào đứng đằng sau giật dây, đợi đến khi đó rồi mày muốn làm gì cũng được…
– Tôi không cần… kệ mẹ anh !!
Nói xong, Long “cùn” lồm cồm bò dậy, lững thững bước lại chỗ thanh kiếm, nhặt lên, rồi lủi thủi đi mất…
Từ trên tầng 2, dù lúc này đã là đêm khuya nhưng vẫn có 1 vị khách chăm chú quan sát tất cả những diễn biến từ nãy đến giờ, sau khi Long cùn biến mất, vị khách lạ mặt cũng vội vàng trở về phòng riêng.
Tâm “ma xó” dặn dò anh em giữ kín chuyện này, càng ít người biết càng tốt, gã linh cảm, có vẻ như thời gian sắp tới đây, Hải Phòng sẽ lại thêm một lần nữa dậy sóng.
…
Bảo Trang dậy từ sớm, cô lái xe vòng qua quán bún nhà bà Tám ngon nhất Hải Phòng, mua đầy một cặp lồng bún nạm rồi mang tới nhà người yêu Tâm “ma xó”.
Bà vú thấy Trang ghé qua thì vui lắm, vừa mở cửa vừa đon đả đón khách, Bảo Trang cũng tươi cười, đậu xe trước cổng, xách theo cặp lồng bún nạm và đôi bánh lá cho bà vú.
– Chị Trang, chị qua sớm thế, anh Tâm phải một lúc nữa mới về… – là giọng của Hải “dớ”, hắn được cắt cử ở lại nhà ông Phi mỗi khi Tâm ngủ lại Thiên Ý.
– Ừ chị gọi cho anh ấy rồi, thôi chú đi ăn sáng đi, để nhà chị trông cho…
– Dạ vâng, em có thằng bạn, hẹn đi làm tý cháo lòng, thôi em xin phép…
Mở cổng cho gã đàn em, Bảo Trang không quên dúi vào tay Hải “dớ” 500 nghìn, miệng cười xinh xắn, còn Hải thì giật mình :
– Ấy… chị đừng làm thế, em có tiền mà…
– Thôi đi, ông anh các chú là vua kẹt xỉn, làm gì mà chị không biết… cứ cầm đi, sau này có việc chị còn nhờ…
Nghe thấy thế, Hải “dớ” cũng xuôi, đêm qua làm tý búa xua cũng tèo hơn 2 triệu, nay còn có vài đồng đi ăn sáng, nay lại được bà chủ Thiên Ý quan tâm, Hải cũng không dám từ chối, cầm tiền xong, gã cảm ơn rối rít rồi phi lên con xe chiến, phóng đi mất…
Đúng là Bảo Trang – chẳng làm ai mất lòng bao giờ…
– Cái Vân dậy chưa bác ? – Vừa dọn đồ ăn sáng trong bếp, Bảo Trang vừa gọi vọng ra…
– Hình như nó dậy rồi đấy, để bác lên gọi em nó…
– Thôi, bác cứ để cháu, bác đun lại giúp cháu cho nóng nhé, lát anh Tâm anh ấy về giờ đấy ạ…
Nhẹ nhàng lên tầng 2, Bảo Trang ngó thấy cửa phòng của Vân Anh chưa đóng, đoán chắc con bé đã dậy, cô nàng vui vẻ gõ cửa :
– Vân ơi… dậy chưa ??
Đang trùm mình trong chăn, Vân Anh sau 1 đêm không ngủ, dù mệt lắm những vẫn cố mở mắt đáp vọng ra bên ngoài :
– Em không ăn đâu !!
Bảo Trang xô cửa, tiến vào sát giường, ngồi bên cạnh con bé :
– Sao thế, đã dậy rồi thì xuống nhà ăn với anh chị cho vui…
– Em không đói, con bé nũng nịu…
– Sinh viên năm cuối rồi, bằng giờ này sang năm là đi làm rồi đấy, còn nhõng nhẽo nữa à…
– Chị cứ mặc em..
– Thôi nào, được rồi, thế có chuyện gì kể chị nghe, hay là cái gã rùa đáng ghét lại bắt nạt em ??
Bị nói trúng tim đen, Vân Anh im lặng mất một lúc rồi kéo mặt ra khỏi chăn, giọng đầy nghi ngờ :
– Chị này, nếu anh Tâm mà có bồ thì sao ??
Bảo Trang ngớ người, hiểu ra vấn đề, hóa ra là con bé đang ghen, cô cười, xoa đầu nó, giải đáp :
– Anh trai em đẹp trai, phong độ, nhiều chị em chết mê chết mệt anh ấy, thế mà chị vẫn biết cách để anh ấy chỉ yêu mỗi mình chị thôi đấy.
– Cách gì hả chị ?? – Vân Anh tò mò…
– Sự tự tin !! Khi người phụ nữ có sự tự tin vào bản thân mình, thì họ sẽ giữ được người đàn ông của mình…
– Là sao cơ ???
– Là lúc nào chị cũng tin anh Tâm, lúc nào cũng để anh ấy thật sự thoải mái, chị không kiểm soát anh ấy đi đâu, làm gì, với ai… nhưng chị biết cách quan tâm đủ để anh ấy nhận ra…
– Ưm… chị không sợ anh ấy có bồ thật à ??
– Không… Bảo Trang lắc đầu… khi chị đã dành tất cả mọi thứ cho người mình yêu mà anh ấy còn phản bội chị, thì người thất bại và đau đớn nhất không phải là chị mà sẽ là anh ta…
– Vậy ư… Vân Anh vẫn còn ngơ ngác…
– Thôi nào, giờ thì dậy đánh răng rửa mặt đi rồi xuống nhà ăn sáng, nếu chị mà là em thì giờ này chị đã ở Hà Nội với người chị yêu rồi…
– Sao… sao chị biết ??
– Sao với trăng cái gì nữa… con gái bây giờ là phải mạnh mẽ lên, phải đấu tranh để giữ lấy tình yêu, chứ cứ cả ngày nằm trong chăn thế này thì không những là gã Rùa ngốc nghếch mà đến cả bát bún em cũng không có mà ăn đâu…
Nghe thấy tiếng xe của Tâm đã về đến cổng, Bảo Trang dặn dò nốt mấy câu với Vân Anh rồi bỏ xuống nhà dưới, con bé đã đủ lớn để có thể tự quyết định việc mình cần làm, hoặc là đấu tranh hoặc là cam chịu, trên đời này không bao giờ có chuyện gì là nằm trong tay mình mãi mãi, cái suy nghĩ cổ lỗ này, Bảo Trang muốn cô nhóc phải quên đi, có như vậy Vân Anh mới mạnh mẽ lên được.
…
Lâu lâu mới ăn sáng ở nhà, Tâm “ma xó” với Bảo Trang nay có hẹn đi đăng ký tour du lịch Châu Âu, cả hai đã ấp ủ dự định này từ lâu lắm rồi, nhưng phải tới nay mới có dịp thực hiện, dạo này Thiên Ý cũng đã ổn định, còn Galaxy thì đã đông khách trở lại như trước.
Đang húp vội mấy miếng mộc, bỗng nhiên thấy Vân Anh lọ dọ từ cầu thang đi xuống, Tâm “ma xó” suýt mắc nghẹn, gã vội trêu ngay :
– Chết !!! Không khéo hôm nay trời mưa to… xem ai dậy sớm chưa kìa ???
Bảo Trang thúc mạnh cùi trỏ vào ngực Tâm khiến gã kêu oai oái, trong khi đó Vân Anh không nói gì, lẳng lặng vào bếp tự pha chế thức ăn.
Tâm “ma xó” bỏ ra ngoài đánh con xe của Trang vào gara, để lại hai chị em với câu chuyện còn dang dở, Vân Anh trông tàn tạ đi rất nhiều chỉ sau vài đêm thức trắng, trông thấy cô nhóc như vậy, Bảo Trang thương con bé vô cùng :
– Em ăn đi kẻo nguội…
– Chị Trang !! – Cuối cùng thì Vân Anh cũng cất lời…
– Ơi ! Sao em…
– Hôm em gọi điện cho Quang… – cô nàng rưng rưng nước mắt…
Bảo trang vẫn chăm chú lắng nghe…
– Anh ấy không nghe máy… mà có một giọng nữ…
– Cô ấy là ai ??
– Em không hỏi… em chờ anh ấy gọi lại cho em… nhưng từ đêm qua đến giờ…
– Thôi nào, tưởng sao, chưa biết chuyện gì xảy ra sao em phải lo… này nhé….
– Em sẽ đi Hà Nội !!! – giọng Vân Anh cắt ngang lời nói của Bảo Trang, 5 từ vừa phát ra từ cô bé thật sự chứa đựng quá nhiều cảm xúc…
– Em lo lắm… em nghĩ đã có chuyện, Quang là người hay quan tâm đến chuyện của người khác… biết đâu…
– Em đừng nghĩ thế, không có chuyện gì đâu… có thể nó liên hoan, rồi say rượu, hay bị mất điện thoại… hoặc là…
– Không phải đâu… em hiểu mà… Vân Anh đưa tay gạt những giọt nước mắt…
– Chị ủng hộ em… nào ăn xong bát bún đi, rồi trang điểm thật xinh, chìa khóa đây… vừa nói Bảo Trang vừa giao chìa khóa chiếc xe của mình cho Vân Anh.
– Chị Trang…
– Chị đưa xe cho em chủ động, em có bằng rồi, sợ gì, trăm cây số có đáng bao nhiêu ?
– Dạ… em…
– Chị để đây nhé, chị tin em, và chị cũng tin Quang, cậu ấy rất quan tâm đến em đấy, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi…
– Chị Bảo Trang….
– Gì nữa vậy cô bé ?? – Bảo Trang vừa bước ra đến cổng thì Vân Anh gọi lại…
– Em cảm ơn chị rất nhiều…
– Mạnh mẽ lên, phải tự mình giữ lấy hạnh phúc của mình… oánh cho tên Rùa vô lương tâm đó 2 cái giúp chị luôn nhé…
Thế nhưng khi Bảo Trang còn chưa bước chân ra khỏi cổng, một gương mặt quen thuộc đã lù lù xuất hiện… trong sự ngạc nhiên của cả cô nàng lẫn Vân Anh… đó là Quang “rùa” ….
– Đấy, thấy chưa !! Chị không nói sai nhé !! – Bảo Trang cười mãn nguyện…
– Vừa về à nhóc ? Vào nhà ăn sáng luôn đi !! – Là giọng nói của Tâm “ma xó”, gã cũng đã chuẩn bị xong đồ để đón người yêu.
– Anh Tâm, chị Trang…
– Thôi vào nhà đi rồi trình bầy sau, anh mày cũng đi chơi qua đêm suốt, về ôm hôn cái là ok ngay haha… – Tâm “ma xó” vỗ vai trêu đùa…
– Dạ…
Chiếc xe Mẹc đen đã nổ máy phóng đi, mở cửa xe, Bảo Trang giơ ngón tay cái, hàm ý chúc mừng Vân Anh, trong khi đó cô nàng Vịt con vẫn còn đang ngơ ngác lắm, không nói được lời nào…
Lững thững từng bước chân, Quang “rùa” rón rén bước vào nhà, trong cái nhìn đầy bão tố của Vân Anh :
– Đồ tồi, đồ vô lương tâm… – cô nàng vừa ném chiếc đũa vào người Quang, vừa hét lên…
– Vân Anh… để anh nói đã… – Gã rùa cố gắng phân trần…
– Anh còn cái gì để nói, có giỏi thì đi luôn đi… cô nàng ném tiếp chiếc thìa…
Số thế nào lại bay đúng vào bên vai của Quang, đúng ngay vết thương mà gã Rùa bị Việt “bat” đâm, khiến gã quặn mình đau đớn… trông thấy vậy, Vân Anh vội bỏ ngay bát bún, chạy lại đỡ người yêu…
– Anh ơi… sao thế này ??
– Không… không sao !!
– Đưa em xem … có chuyện gì vậy ??
– Không sao mà, chỉ là vết thương nhẹ thôi…
Đưa bàn tay còn lại lên ôm ngang lưng Vịt con, Quang rùa thì thầm lời xin lỗi, trong khi đó không nói một lời nào, Vit con ôm chầm lấy người yêu, cô nàng khóc nấc lên thành tiếng, khóc cho thỏa nỗi nhớ, cho vơi đi sự lo lắng ngập tràn suốt mấy ngày qua.
Để lại một bình luận