Phần 93
Hải Phòng…
Đã 8 giờ đồng hồ trôi qua sau việc Xuân Lan, cô DJ số 1 Hải Phòng may mắn được cứu sống kịp thời, các bác sĩ nhận định, Xuân Lan dính độc, một loại độc không mùi vị, hòa tan trong nước và có khả năng phá vỡ sự lưu thông của các mạch máu, nếu sau 1 giờ mà không có các biện pháp ngăn chặn, chất này sẽ khiến cho các tế bào không lấy được oxi và gây ra tử vong.
Rất may là Xuân Lan chỉ dính một lượng nhỏ và cơ thể của cô đã chịu đựng được qua cơn nguy kịch, dù vậy, sự việc này có vẻ như vượt tầm của các bác sĩ vì vậy họ khuyên Long nên trình báo công an để điều tra làm rõ. Long ậm ừ không nói gì, thâm tâm gã đã biết ai là kẻ chủ mưu thì còn báo công an mà làm gì.
Đêm nay có lẽ lại là một đêm dài nữa với Tâm “ma xó”, gã vẫn ở yên trong phòng làm việc suốt thời gian vừa qua, một mình đốt hết gần 2 bao thuốc và suy nghĩ lại mọi chuyện, trước đó bọn đàn em đã báo tình hình về cho Tâm, Xuân Lan vừa được cứu sống và có thể sẽ tỉnh lại trong một vài giờ nữa…
Mọi chuyện là như thế nào ? Trong cốc nước của Xuân Lan không hề có độc, vậy thì chất độc ở đâu ra ? Rồi những tin nhắn ? Tại sao nó lại được gửi đi từ điện thoại của Tâm ? Kẻ thù thực sự đang chỉ đạo đằng sau Xuân Lan là ai ? Và cuối cùng chiếc điện thoại của cô nàng trong lúc gã và Long “cùn” đem Xuân Lan đi viện cũng đã không cánh mà bay… Có quá nhiều câu hỏi mà Tâm chưa thể trả lời hết được…
Tiếng bước chân… ngoài hành lang…giờ này sao còn ai đi lại bên ngoài ? Tâm nhẹ nhàng với tay tắt nốt bóng đèn, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chờ xem kẻ lạ mặt kia muốn gì…
Bước chân đã đến rất gần, hắn dừng trước cửa phòng, hơi thở dồn dập, Tâm nhẹ nhàng đứng dậy, tiến về phía cửa, trên tay thủ sẵn con dao chiến, ý đồ sẽ bắt sống kẻ rình mò…
Thế nhưng khi mà gã đang chuẩn bị xông ra thì kẻ lạ mặt gõ cửa, rồi một giọng nói quen thuộc vang lên :
– Anh Tâm, anh ngủ chưa ?? – là Bảo Trang !
Thở phào nhẹ nhõm vì sự đa nghi của mình, Tâm bật đèn sáng, cất con dao vào tay áo rồi mở cửa, vừa ngó thấy khuôn mặt của người yêu, gã vội trách:
– Bảo Trang, sao muộn rồi em còn lên công ty làm gì?
– Còn đến làm gì nữa à !! Em lo cho anh !! Em vừa được biết chuyện nên vội đến đây ngay… mở cửa ra cho em vào… – cô nàng nũng nịu.
Đặt lên bàn 1 hộp xôi thập cẩm và 2 cái xúc xích, Bảo Trang trừng mắt nhìn Tâm :
– Anh chưa ăn gì đúng không ? Sao Xuân Lan đi viện mà anh không nói gì với em, anh Long đang ở trên viện với chị ấy à ?
Nhìn túi thức ăn người yêu mang tới, Tâm lắc đầu mỉm cười, nghĩ đi nghĩ lại hóa ra dù có chuyện gì thì trên đời này vẫn còn có ít nhất một người quan tâm đến mình. Gã bèn ngồi xuống, bỗng nhiên cảm thấy bụng đói cồn cào vì đúng là nãy giờ chỉ toàn ăn khói thuốc, Tâm không trả lời, chỉ nhìn Bảo Trang rồi gật đầu !
– Xuân Lan bị sao vậy anh ? Em nghe nói chị ấy bị ngộ độc ? Rồi sáng nay anh Long còn làm ầm lên ở đây nữa… có chuyện gì vậy anh ?
Vẫn một tay là xúc xích, một tay là xôi hộp, Tâm vẫn không nói gì, hay đúng hơn là hắn cũng không biết phải trả lời ra sao !!
– Ơ kìa !! Sao anh không trả lời em ?? – Bảo Trang sốt ruột…
– Em biết để làm gì? – Tâm hất mắt…
– Anh sao vậy ? Em không có quyền được biết ư ? Dù sao họ cũng là bạn anh, vả lại…
– Bạn bè ?? – Tâm thở dài – Có nói em cũng không tin đâu, em đừng quan tâm nhiều quá làm gì…
– Tùy anh, em định sáng mai sẽ lên thăm Xuân Lan, anh có đi cùng em được không ? – vừa nói Bảo Trang vừa với tay rót 1 ly nước…
Đang cúi gằm với hộp xôi, Tâm ngước mắt lên nhìn, đột nhiên gã hét lớn :
– Khoan đã, BảoTrang… đừng uống !!!
Tiếng hét làm Bảo Trang giật mình, suýt đánh rơi ly nước, giọng cô run run :
– Sao… sao… vậy anh??
– Đưa đây cho anh !! – Tâm ra lệnh
– Đưa cái gì ạ ? – Bảo Trang vẫn còn đang sợ hãi
– Ly nước, đưa cho anh…
Đón ly nước từ tay người yêu, có vẻ như những ám ảnh hồi sáng vẫn chưa hết với Tâm “ma xó”, gã nhìn chằm chằm vào ly nước, nhớ lại cái khoảnh khắc mà Xuân Lan gục ngã, mơ hồ… về mọi thứ… rồi đột nhiên Tâm uống cạn ly nước… sau đó đặt xuống trước sự ngỡ ngàng của Bảo Trang.
– Anh Tâm… có chuyện gì vậy anh ? – Bảo Trang có vẻ như đã bình tĩnh trở lại.
Tâm không nói gì, gã đang chờ đợi, 1 phút… rồi 2 phút trôi qua, cơ thể gã vẫn không có gì thay đổi, chỉ có một chút cảm nhận… có chăng đó là nước ngon và mát, nhất là sau khi ăn cay !!
– Sáng nay Xuân Lan bị hạ độc… ngay tại căn phòng này… – cuối cùng thì Tâm “ma xó” cũng đã chịu cất lời.
Không thể kể hết về sự ngạc nhiên của Bảo Trang, cô nàng dường như càng tò mò hơn trước :
– Hạ độc ư … ai … ai hạ độc chị ấy ?
– Anh cũng đang tự hỏi đây !!
– Thế… bây giờ… chị ấy sao rồi ?
– Qua cơn nguy kịch rồi… có thể sẽ tỉnh lại trong ngày hôm nay…
– May quá, ơn trời… nếu như vậy…
– Không như em nghĩ đâu… Xuân Lan được bọn nào đó thuê để phá Thiên Ý, cô ta sẽ không khai điều gì đâu.
– Chuyện này… – Bảo Trang ngạc nhiên
– Chính cô ấy khai nhận với anh !! Cô ta không qua được mắt anh, nhưng Long “cùn” thì sập bẫy rồi…
– Anh… anh có chắc không ? – Bảo Trang vẫn chưa tin !
– Em thử nghĩ xem, một người như cô ta, tại sao lại chịu về Galaxy làm ? Tại sao lại yêu Long“cùn” … vì cái gì … vì tình yêu à ??
– Biết đâu… chị ấy… yêu anh Long thật thì sao ?
– Ừ, mà thôi… không nói về chuyện này nữa… à mà sao lúc nãy em rón ra rón rén thế … làm anh tưởng kẻ nào….
– Em sợ anh ngủ rồi nên phải đi nhẹ nhàng !!
– Em thừa biết là giờ này anh chưa ngủ mà, mà sao không gọi trước cho anh ?
– Mấy lần gọi cho anh vào ban đêm anh không nghe máy nên lần này em cũng không gọi, còn hôm nay thì em đoán chắc là anh chưa ăn gì nên mua xôi cho anh…
Đang cười vì cô người yêu thật thà ngốc nghếch… bỗng nhiên… câu nói này của Bảo Trang làm Tâm giật mình…
– Em gọi cho anh … bao giờ … anh có thấy cuộc gọi nào đâu ?
– Sao không ? Chắc anh ngủ say nên không nghe thấy tiếng chuông, anh kiểm tra lại cuộc gọi mà xem…
– Em gọi hôm nào … vừa nói Tâm vừa lấy máy kiểm tra lại, linh tính báo cho gã biết dường như đã có chuyện gì đó đã xảy ra…
– Xem nào tối hôm anh liên hoan, để em mở máy em ra là biết ngay…
3 cuộc gọi của Bảo Trang… cách đây 5 ngày… thêm 2 cuộc nữa… vào tuần trước… nhưng điện thoại Tâm thì chẳng nhận được 1 cuộc gọi nào như vậy ? Buổi tối, bao giờ hắn cũng để điện thoại ở đầu giường, và chưa từng bao giờ không nghe thấy tiếng chuông mà không biết… à mà khoan… 2 đêm đó… Tâm đều không về nhà mà ngủ lại Thiên Ý… tất cả đều sau những bữa tiệc với anh em…
Nếu như vậy… rất có thể… chiếc điện thoại… và… hóa ra… là như vậy… thảo nào !!!
Một loạt những suy nghĩ cứ thế tuôn chảy trong đầu Tâm “ma xó” … dường như gã vừa phát hiện ra một điều gì đó… Tâm cười… nụ cười đầy chua chát !!!
Đưa ly nước trắng lên ngang mặt, Tâm buông một câu hỏi về phía Bảo Trang khiến người yêu ngỡ ngàng :
– Em này !! Sơn móng tay… sau bao lâu thì nó sẽ khô ??
Hay tin cô em kết nghĩa gặp nạn, Quý “ma” tít từ Sài gòn cũng vội thu xếp công việc để bay về Hải Phòng, nhận được tin báo Xuân Lan bị đầu độc, Quý “ma” mắng xối xả Long “cùn”, gã đã giao cô em kết nghĩa một cách nguyên vẹn, khỏe mạnh cho Long, vậy mà hắn lại để cho Xuân Lan ra nông nỗi này, Quý “ma” cứ thế chửi, còn Long chỉ biết gục mặt chịu trận, không dám khai, kẻ chủ mưu là Tâm “ma xó”…
Thực ra theo kế hoạch đã vạch sẵn, ngay đêm trước khi xảy ra chuyện Quý “ma” sẽ bay vào Sài gòn, rồi chờ đợi thời cơ để kiếm cớ trở về, lượng độc có trong móng tay không đủ để giết người, có chăng nó chỉ làm Xuân Lan đau đớn trong chốc lát, nhưng chỉ cần ngần ấy chi tiết, cộng thêm sự si tình đến ngu ngốc của Long “cùn” thế cũng là đã đủ để hắn mắc mưu.
Nhằm bảo vệ cho Xuân Lan, Long luôn bố trí anh em túc trực bên hành lang ngoài cửa ra vào, Long sợ Tâm “ma xó” sẽ giết người bịt đầu mối, dù lúc này đang vô cùng căm giận, nhưng Long “cùn” buộc phải kìm nén để chờ Xuân Lan tỉnh dậy rồi làm rõ mọi chuyện.
Sáng hôm sau Xuân Lan đã có thể ngồi dậy, cơ thể của cô vẫn còn rất yếu, đôi mắt to tròn ngày nào thì nay cứ díu xuống, chỉ qua có 1 đêm thôi nhưng trông cô như chẳng còn sức sống, toàn thân mỏi mệt và rệu rã…
Tâm “ma xó” một mình đến thăm nhưng Long “cùn” không cho vào, gã đàn em liên tục nhiếc móc Tâm, chẳng thèm nghe một lời giải thích, lúc nào cũng vậy, mỗi khi nổi nóng là Long cùn lại như một con chó điên, mặt đỏ bừng bừng, miệng xa xả chửi bới… Đáp lại tất cả những điều đó, Tâm chỉ lạnh lùng bỏ đi….
Ngày hôm nay Xuân Lan đã có thể ăn được một chút gì đó… cô nàng vẫn còn sợ, rất sợ, sự mong manh giữa sự sống và cái chết, đây là lần đầu tiên Xuân Lan trải qua… cố gắng mở đôi mắt đầy mỏi mệt, Xuân Lan chỉ nhìn Long mỉm cười :
– Anh lo cho em lắm đúng không ?
Vừa thổi bát cháo, vừa nhìn gương mặt rệu rã của người yêu, Long thương lắm, chỉ cười nhẹ rồi động viên Xuân Lan cố ăn hết bát cháo…
– Anh này… nếu… như…
– Em đang còn mệt… đừng suy nghĩ nhiều làm gì…
– Nếu như… không còn em nữa…
– Em đừng nói bậy… – Long chen ngang… – Sẽ không có chuyện gì đâu…
– Những ngày… ở bên cạnh em… Anh… có vui không ?
– Có… anh vui lắm… – Long nắm chặt tay người yêu !!
– Anh… này…
– Em ăn xong đi… rồi còn truyền thuốc…
– Giá như… có thể làm lại… cuộc đời… thì…
– Thôi nào… em đừng sợ gì nữa, anh hứa, anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ ở bên cạnh em… anh…
– Mãi… mãi chứ ?? – Đôi mắt Xuân Lan ngấn lệ !!
– Ừ… mãi… mãi !!
Nhưng rút cuộc thì Long đã không thể thực hiện được lời hứa của mình… vì cuộc sống vốn đã như vậy, chẳng bao giờ là vẹn nguyên.
…
Nhận cuộc gọi lúc nửa đêm của Quý “ma”, hắn đang một mình uống rượu bên ngoài cổng viện, Long “cùn” nhờ mấy gã đàn em ở lại, mò ra tiếp chuyện đàn anh, trông Quý ma lúc này có vẻ như đã say lắm rồi…
– Anh nói thằng em nghe !! À mà chú uống đi cái đã…
Long đưa chén rượu lên, nhấp một hơi, rồi đặt chén xuống !
– Thật ra ngày xưa… – Quý “ma” tiếp câu chuyện. – Ngày xưa anh cũng rất thích Xuân Lan… chú có tin không ?
– Có… em tin !!!
– Nhưng cô ấy không thích anh… chỉ xem anh như một người anh trai thôi…
– Vâng !!
– Vì sao chú có biết không ?
– Anh cứ nói !!
– Cô ấy nói, cô ấy thích một người đàn ông phong trần, anh hùng, mạnh mẽ… hahaha… như phim !!! mà ở khoản này… thì chú mày ăn đứt thằng anh này…
Long không nói gì, chỉ nhìn Quý “ma” – thật ra trong giới làm ăn từ trước đến nay, Quý “ma” cũng không mấy có số má, nhưng được cái chơi đẹp nên được trên quý dưới nghe, xét về bản lĩnh thì thua xa Tâm “ma xó”, nhưng mưu mô thủ đoạn thì cũng chẳng vừa, anh Tâm đã từng dặn dò, những kẻ như Quý “ma” phải luôn đặc biệt cảnh giác, không thể xem thường… nhưng hóa ra Tâm “ma xó” đã nhầm, cái gã này chẳng có chút tài cán gì, hắn cũng chỉ thuộc dạng lắm tiền mua tiên tại cái đất Hải Phòng này thôi, chính anh – Tâm “ma xó” ạ !! Chính anh mới là người nguy hiểm nhất mà tôi không thể ngờ được…
– Long “cùn”… – đột nhiên Quý “ma” đổi giọng.
– Sao anh ??
– Nói anh nghe … là ai đã hại Xuân Lan ??
– Làm gì có ai anh … – Long giả vờ không biết…
– Mày đừng có dấu anh !! Anh nghe nói, Xuân Lan bị đầu độc ở Thiên Ý, là ai ở đó hại cô ấy ?
– Anh nghe vớ vẩn ở đâu, làm gì có chuyện đó !!
– Anh biết, mày bao che … cũng đúng thôi, dù sao đó cũng là địa bàn của thằng anh mày, nhưng anh sẽ điều tra ra, mẹ kiếp … chuyện này anh không bỏ qua dễ dàng vậy đâu !
Chén rượu vẫn được nâng lên rồi lại hạ xuống, Quý “ma” vẫn vậy, hết lời ca ngợi Xuân Lan, hết lời ca ngợi tình yêu đẹp của Long “cùn”, hết lời dọa dẫm… cả hai không để ý, từ đằng xa, một bóng đen xuất hiện rồi rất nhanh sau đó biến mất cùng với chiếc taxi.
Ít phút sau, 1 tên đàn em của Long “cùn” hớt hải chạy lại báo tin, Long ném vội bát đũa lao về phía bệnh viện, Quý “ma” dù không biết có chuyện gì, cũng vội vàng phi theo…
Tại phòng bệnh, Xuân Lan đã biến mất, 2 tên đàn em của Long kể lại chúng đã bị bọn nào đó đánh úp, quá bất ngờ, đến khi tỉnh lại thì không còn thấy Xuân Lan đâu…
Long gào lên trong giận giữ, đôi mắt hắn long sòng sọc… nhưng Quý “ma” còn to vẻ căm phẫn hơn nhiều, hắn nắm cổ áo Long, quát lớn :
– Mẹ kiếp !! Là thằng nào ?? Mày nói cho tao biết là thằng nào bầy ra trò này ???
Long giật tay đàn anh, ngẩng mặt lên nhìn trời, lòng đầy oán hận, dường như những niềm tin ít ỏi còn lại trong hắn đã không còn…
– Anh Long, bọn em thấy cái này, tên đàn em đưa cho Long một mẩu giấy, là những dòng chữ viết vội của Xuân Lan :
“Anh Long ! Em phải đi đây, em không thể ở lại nơi này được nữa, anh đừng tìm em, xin anh hãy đừng đi tìm em, em mong anh sẽ sống tốt và hạnh phúc… Xuân Lan”
Nắm chặt 2 bàn tay, Long rít lên qua từng kẽ răng, là 3 chữ…
– Tâm “ma xó” !!!
Trên chiếc xe taxi chạy vội vã trong đêm, Xuân Lan chưa bao giờ cảm thấy bất lực và cô độc như lúc này, cô vừa phải trải qua những ngày tháng nghiệt ngã nhất trong cuộc đời, lừa dối chính mình, lừa dối người mà cô thương yêu, trốn chạy và tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng sau đêm nay, cô đã tự nhủ lòng mình, sẽ bỏ tất cả lại sau lưng, sẽ làm lại một cuộc đời…
Tiếng gọi của người lái xe giúp cô thoát ra khỏi nỗi ám ảnh, ngăn hai dòng lệ, cô trả lời rất nhẹ nhàng và dứt khoát :
– Anh cho em về Hà Nội…
“….Phía trước em vẫn là con đường dài, và em sẽ mãi là kẻ độc hành ngược chiều bão giông. Em đã từng ao ước con đường đó sẽ dẫn em tìm về phương anh, tìm về ngọn nguồn yêu thương, nương tựa vào anh đi qua những ngày bão tố, cùng mỉm cười cho những niềm an yên bình và nắm tay nhau đi hết con đường đời… Ước mơ đó, giấc mơ đó… liệu có quá xa vời không anh… giữa hàng trăm, hàng vạn người muốn em cười… nhưng tại sao… em lại yêu… một người làm em khóc !”
Để lại một bình luận