Phần 90
Hà Nội…
Sau cuộc gọi của Vịt con, Quang “rùa” dường như vừa có những giây phút trở lại cuộc sống là chính mình, phải rồi, 1 tuần qua, nhất là từ khi gặp lại Lọ Lem, không lúc nào Quang cảm thấy thôi nghĩ đến người con gái ấy, biết bao kỷ niệm, bao nỗi nhớ về tuổi thơ cứ thế len lỏi và hiện về trong tâm trí gã, có những lúc Quang phân vân, đắn đo về định mệnh này, phải chăng đó là sự sắp đặt của số phận ??
Nhưng rồi… giọng nói của Vân Anh, nước mắt của người con gái đã hết lòng vì gã bao năm qua cuối cùng cũng đã mang Quang trở về với thực tại… phải về thôi, phải về cái nơi mà người yêu thương mình nhất đang chờ đợi, nơi đã cho mình cuộc sống thứ 2 trong cuộc đời… Đúng vậy, chỉ có thể là cô ấy, là cô nhóc vịt con ngốc nghếch mà thôi…
Khóa chặt cửa phòng, Quang lặng lẽ từ biệt ngôi nhà đã gắn bó với mình suốt 4 năm Đại Học, mỗi cánh cửa nơi đây đều in những dấu chân, mỗi bậc cầu thang đều là những kỷ niệm, Quang bồi hồi nhớ lại cái ngày đầu tiên được anh Tâm dẫn đi nhập học, rồi gặp gỡ gã bạn thân chí cốt Sơn “tèo”, cô nàng lắm chuyện Hà Phương, hay cái lần Vân Anh trốn nhà ra Hà Nội để thăm gã…
Bỏ tất cả lại phía sau, Quang vẫy taxi, quyết định bắt xe về Hải Phòng… như những gì mà hắn đã hứa với Vịt con.
– Ra bến xe hả cháu ? – Bác tài xế hay đậu xe gần khu trọ cũng không lạ lắm với Quang “rùa”
– Dạ vâng ạ, cháu về quê luôn.
– Học hành xong hết rồi đấy hả, mà sao giờ này mới về, chú thấy sinh viên họ về quê hết từ lâu rồi cơ mà ??
– Dạ cháu có chút việc bận nên ở lại, phải làm hết tháng người ta mới thanh toán lương chú ạ.
– Haizz, giống hệt thằng cu nhà chú, nó học ở Đà Nẵng, bạn bè về hết rồi mà mãi tối qua mới mò về nhà, làm cả nhà cứ đợi mãi, hóa ra cũng là chờ hết tháng để nhận tiền lương…
– Dạ vâng ạ, sinh viên cả mà chú !!
Đang luyên thuyên câu chuyện với bác tài, bỗng điện thoại đổ chuông, chắc lại là Vịt con gọi điện hỏi han đây, cô nàng này là hay mắc bệnh lo xa lắm… Quang nghĩ thầm
Một dẫy số lạ, đầu 04… không phải của Vân Anh… vậy là của ai ??… Quang e dè bấm trả lời…
– Alô !!
– Anh Quang… là em đây, Tranny đây !!
– Lọ Lem ??
– Vâng… là em, khó khăn lắm em mới trốn được ba em để gọi điện thoại cho anh…
– Tranny, có chuyện gì vậy ??
– Ba em bắt em ngày kia phải về Mỹ, em không thể đi được, em vẫn còn một vài chuyện chưa làm ở Việt Nam…
– Tranny, anh…
– Anh nghe kỹ nhé, tối nay em và ba em sẽ đi ăn tối tại Sheraton, khoảng 8h00 em sẽ lén cửa sau ra bên ngoài, anh đón em ở đó nhé, em có chuyện muốn nói…
– Tranny… anh… anh sắp về Hải Phòng rồi…
– Về Hải Phòng ?? Về Hải Phòng làm gì ??
– Nhà anh ở đó mà… không sao đâu, anh và em có thể nói chuyện với nhau qua điện thoại, anh sẽ gọi cho em…
– Không được !!! – Tranny chợt đổi giọng… – em cần gặp anh nói chuyện…
– Tranny… lần tới khi em về Việt Nam… có thể anh và…
– Không có lần nào nữa đâu. – Tranny ngắt lời. – Anh Rùa, câu chuyện tối nay em muốn nói với anh… có liên quan đến mẹ anh, cô Thùy !!
Nghe đến hai chữ này… Quang cảm thấy vô cùng ngạc nhiên ?? Mẹ hắn ?? Mẹ hắn thì có liên quan gì ở đây ? Chuyện gì về bà Thùy ? người đã mất từ gần 10 năm trước ?
– Mẹ anh … mẹ anh ư … sao em biết mẹ anh ??
– Em biết rất rõ… chuyện dài lắm, tối nay đúng 8h00 đón em … em sẽ kể mọi chuyện !!
– Tranny, a lô… Tranny, a lô… Lọ Lem, Lọ Lem !!!
Đáp lại những tiếng gọi của Quang “rùa” chỉ là âm thanh tút tút tút… Chuyện gì vừa xảy ra vậy ??? Quang bỗng cảm thấy hoang mang !! 10 năm trước… Lọ Lem không thể biết được gì về mẹ mình ?? Tại sao?? Chuyện này là như thế nào ?? Gã Rùa cau mày, đôi mắt đầy bất an, không biết phải làm gì tiếp theo…
…
7h00 tối … khách sạn Sheraton … phòng VIP.
Tối nay, Giang “tổng đài” có cuộc hẹn gặp với bạn bè trong giới kinh doanh, thời gian vừa qua Giang liên tục nhận được nhiều mối làm ăn, sắp tới hắn dự định sẽ đầu tư vào lĩnh vực khách sạn nhà hàng tại Hà Nội và Hải Phòng, cũng như có ý định ở lại lâu dài tại Việt Nam sau 8 năm bôn ba kiếm sống.
Cô con gái độc nhất Tranny cũng theo cùng, thạc sĩ ngành quản lý kinh doanh khách sạn nhà hàng này vừa bị yêu cầu quay trở về Mỹ để hoàn thành nốt luận án vào tháng sau, đây cũng là án phạt mà Giang “tổng đài” dành cho con gái sau vụ lùm xùm với đội tình nguyện trường ĐH Kinh Tế 8 ngày vừa qua.
Suốt bữa ăn, Tranny chỉ lo nhìn đồng hồ, ai hỏi gì cô cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, bảo vệ luận án chỉ là vấn đề thời gian, sớm hay muộn thì cũng hoàn thành, nhưng lúc này cô gái 21 tuổi vẫn còn rất nhiều việc chưa thực hiện được tại Việt Nam, trong khi đó cô sợ rằng mình sẽ không còn cơ hội để trở lại được nữa…
Đã gần 8h, lấy lý do đi vệ sinh, Tranny xách theo chiếc túi xin phép ra ngoài, ngay lập tức ông Giang hất cằm chỉ đạo đàn em đi theo giám sát.
Tuy nhiên mọi sự đã được Tranny chuẩn bị kỹ càng, vừa vào đến nhà vệ sinh, cô nàng chui ngay vào buồng tắm, lôi từ trong chiếc túi xách to hơn thường ngày một bộ đồ mới, thay luôn đôi guốc đỏ bằng đôi dép bọt đi trong nhà, xịt tóc đen xì, đội mũ, đeo kính rồi lững thững bước rangoài.
Cô vòng theo lối exit ra cửa sau, đã đúng 8h nhưng vẫn không thấy Quang “rùa” đâu, lẽ nào gã không đến ??
Cũng trong lúc này, đám bảo vệ của ông Giang chờ lâu sốt ruột đánh liều gõ cửa nhà vệ sinh nhưng chẳng có một tiếng đáp lời nào, một tên trong số này đành mở cửa, xông vào, nhưng không phát hiện một ai, chỉ thấy chiếc túi xách, đôi guốc và mớ quần áo bị Tranny vứt lại, biết đã bị mắc lừa, chúng vội vàng chia nhau đi tìm, 1 tên tách ra về thông báo mọi sự với Giang “tổng đài”.
Cuối cùng thì Quang “rùa” cũng đến, ngay khi nhìn thấy cái gã đáng ghét, Tranny lập tức xuất hiện rồi lao về phía taxi, đúng lúc này một tên bảo vệ trông thấy, cũng may khoảng cách là quá xa, hắn chỉ kịp gọi với theo vài câu trước khi nhìn chiếc xe lao vào màn đêm, mất hút.
– Anh đúng là đồ Rùa lề mề, đã hẹn đúng 8 giờ sao đến muộn đến hơn 10 phút ?? – Tranny trách móc !!
– Anh có việc… thế bây giờ mình đi đâu đây ??
– Em đâu có biết đường Hà Nội, anh cứ cho xe chạy đi, đâu cũng được, càng xa càng tốt…
– Em bỏ trốn thế này, liệu ba em có… ??
– Không sao đâu, ngày mai ngày kia em gọi điện về xin lỗi là xong ấy mà !!
– Chuyện em định nói với anh… về mẹ anh… – Quang ngại ngần…
– Rồi em sẽ kể, nhưng phải cho em ăn cái gì đã, em đói quá, ngồi canh giờ run cầm cập, em chưa được miếng nào vào bụng đây này…
Đáp xe vào một quán cháo ven đường, Quang và Lọ Lem cẩn thận nhìn trước ngó sau rồi mới rỏn rẻn vào bên trong, lúc này nhìn kỹ cô nàng trong bộ dạng mới gã Rùa không sao nhịn được cười, có lẽ trong lúc xịt tóc, Lọ Lem đã xịt cả vào mặt, cả bộ quần áo nữa, trông nó không ăn nhập với nhau 1 chút nào.
– Hóa ra… đây là cách để em trốn được đấy hả ?? – Quang cười sảng khoái
– Anh cười gì ?? May mà em thông minh đánh lừa được quân của ba em… có lẽ lúc này mấy ông ấy vẫn còn đang đứng chờ ở nhà vệ sinh ấy chứ !!!
– Em cũng thật là nghịch ngợm, mà em học đâu trò này vậy ???
– Em học từ anh đấy !! Chẳng phải hồi bé anh hay giả trang để chọc cho em vui đấy sao ?
– Học từ anh ?? – Quang trợn mắt ngạc nhiên, hắn cũng không nhớ là hồi bé mình đã từng dậy Lọ Lem trò này…
– À mà khoan đã, anh cho em mượn điện thoại…
Lọ Lem bấm số, cô gọi cho một người cũng gián tiếp góp mặt trong vụ bỏ trốn này của cô nàng, không ai khác đó là Dương Phương Linh…
Ngày hôm qua, Phương Linh đã dặn dò cô bé, cho dù có thế nào đi nữa cũng phải ở lại Việt Nam, có một bí mật mà cả hai người chuẩn bị được biết, bí mật đó có liên quan đến cái chết của cậu ruột Lọ Lem và cũng là người yêu Phương Linh – Hải “khùng”. Và đó cũng là lý do quan trọng nhất khiến Lọ Lem buộc phải ở lại.
Ngay sau khi nhận được điện thoại,Phương Linh đã cho người tới đón Quang “rùa” và Lọ Lem, điểm hẹn là tại… Tre café, quán quen của gã rùa, trong lúc đó Phương Linh đang ở rất xa Hà Nội, tại một làng quê thuộc miền tây…
– Cái gì thế này ?? Là giọng của anh Huy !! Sao bảo về từ sáng nay rồi kia mà ???
– Em có chút việc nên ở lại…
Tranny lấp ló từ phía sau bây giờ mới thò mặt ra tươi cười :
– Anh Huy !!
– Ô kìa Tranny !!! Sao lại trùng hợp thế này ??? 2 người đi với nhau à ?
– Vâng bọn em định…
– Anh Quang mời em đi uống café. – Tranny chen vào…
– À… à tất nhiên, hai đứa ngồi đi để anh đi lấy đồ uống…
Nói đoạn, Huy hất tay vào Quang, nháy mắt ra hiệu :
– Chú mày đào hoa quá đấy nhé !!
Bên ly cà phê sữa nghi ngút khói thơm lừng, lại không bị ông Huy lượn lờ phá đám, Quang bây giờ mới dám hỏi :
– Lọ Lem, chuyện em định nói với anh…
Thế nhưng đáp lại lời nói này chỉ là sự thờ ơ của cô nàng, đưa cốc cà phê lên ngang mũi, hít một hơi thật dài, Lọ Lem dường như không nghe thấy lời Quang nói, từ từ nhấp một ngụm… rồi đặt chiếc cốc xuống..
– Café ở đây ngon quá !! Hương vị của nó thật đặc biệt…
– Lọ Lem… anh muốn nghe câu chuyện !! Quang vẫn giữ một thái độ nghiêm túc…
– Chuyện gì ?? – Lọ Lem giả vờ ngơ ngác
– Chuyện em đã hứa, về mẹ anh !!
– Mẹ anh ??
– Phải, em biết gì về mẹ anh ??
– Mẹ anh ??… anh Rùa, liệu em nói, anh có tin không ???
– Tin ư ??? Tin điều gì ?
– Mẹ anh… vẫn còn sống !! Lọ Lem nói tỉnh bơ, đôi mắt nhìn thẳng vào Quang
Không thể diễn tả hết được sự ngạc nhiên của Quang lúc này, 3 chữ vừa rồi của Lọ Lem là ý gì … vẫn còn sống … nghĩa là sao … Có lẽ nào… đám tang năm đó… phải rồi… gã cùng với anh Tâm chỉ về kịp ngày thứ 2… mọi chuyện thật mơ hồ… thật sự mơ hồ…
…
8 năm sau ngày Hải “khùng” đột ngột ra đi vì tai nạn giao thông, Dương Phương Linh vẫn không ngày nào thôi nhớ về người yêu, năm nào cũng vậy, cứ đến ngày giỗ là Phương Linh lại một mình lái xe từ Hà Nội về quê, cô chỉ ra mộ thắp nén nhang, ngồi lại trò chuyện một lát với Hải, sau đó mua chút quà thăm hỏi mấy đứa con của bọn đàn em người yêu rồi lạiquay trở về Hà Nội, căn nhà của Hải “khùng” được Giang “tổng đài” giao lại cho Hoàn “kim” chăm sóc, ngày rằm tháng chạp, gã đàn em vẫn sang hương khói đều đặn cho đại ca yểu mệnh.
8 năm dò la, hỏi han, tìm kiếm, cuối cùng đàn em của Dương Phương Linh cũng lần ra địa chỉ của người lái xe gây ra vụ tai nạn thảm khốc năm đó, sở dĩ cô không thể tìm được tung tích của người đàn ông này là vì Giang “tổng đài” đã lo cho gã ra tù sớm hơn thời hạn, rồi lót tiền, làm giả toàn bộ giấy tờ hồ sơ, chuyển hắn vào sống tận trong miền tây để tránh nạn… Gã cũng bỏ luôn nghề lái xe, mở quán nhậu, ngày ngày kiếm sống.
Lúc này là tầm trưa, dưới cái nắng oi ả của miền Tây, Dương Phương Linh lạnh lùng bước ra khỏi xe, cô vẫn mặc bộ đồ như cái ngày nhận được tin báo của Hải, 8 năm qua cô đã chờ đợi cái ngày này từ lâu lắm rồi… thế nhưng giờ đây, khi đứng trước cửa nhà hàng, đứng trước cánh cửa sự thật, Dương Phương Linh lại bất ngờ cảm thấy bối rối, 8 năm trước, cô luôn nghi ngờ về cái chết của Hải và đã không quản ngại thời gian, tiền bạc, công sức để đi tìm kiếm sự thật, nhưng khi đứng trước nó… cô lại cảm thấy sợ… nhưng không phải sợ cái quá khứ kinh hoàng ấy hiện về… mà là sợ bàn tay của cái người đứng sau vụ tai nạn ấy… hắn là ai ?? Giá như… mọi chuyện… hãy chỉ là 1 tai nạn bình thường thì tốt biết bao…
– Chị Linh, người cần tìm ở trong nhà, mời chị vào…
Dương Phương Linh tháo kính, găm ở ngựcáo, nhẹ nhàng tiến bước, quán chỉ có vài ba khách lẻ tẻ, ông chủ quán được xác định là người lái xe năm xưa thấy có khách thì đôn đả, giọng nói xứ Bắc lai tạp miền Nam chẳng lẫn đi đâu. Bọn đàn em của Linh rút tiền, hơn 10 triệu đồng, dùng để mua 30 phút riêng tư tại quán, mấy vị khách quê thấy có chuyện tự động rút hết.
Linh cho người đóng cửa, mời ông chủ quán ngồi nói chuyện. Có vẻ như cũng đoán ra được sự việc, gã thở dài ngồi xuống đối diện với Phương Linh. Cô tiểu thư ngày nào giờ đây đã là một người phụ nữ đầy quyền lực, thế nhưng đã hơn 5 phút trôi qua Linh vẫn không hỏi gì, phải mất thêm một lúc, Linh mới lấy được trong ví tấm ảnh của Hải “khùng” nạn nhân vụ tai nạn năm xưa, đặt xuống bàn…
Cầm tấm ảnh trên tay, gã đàn ông đầu hai thứ tóc run run, sợ hãi…
– Tôi biết rồi thế nào cái ngày này cũngđến !!
– Ông nói tiếp đi…
– Thú thật, tôi giờ đây cũng đã sống quá nửa đời người rồi, chẳng ân hận điều gì cả,nhưng ngày nào cũng mơ, ngày nào cũng sợ hãi…
Phương Linh không nói gì chỉ nhìn…
– Bây giờ các người muốn đánh, muốn giết tôi hay muốn thế nào tôi cũng chịu…
– Ai ??? – Câu hỏi đầu tiên của PhươngLinh !
– Ai ư ? Tôi…
– Ai sai ông làm ? – Vừa nói Phương Linh vừa ngước mắt lên trần nhà…
Cúi gằm mặt xuống bàn, gã đàn ông không thể nói, hắn đã được trả tiền để mua sự im lặng…
– Ông nghĩ tôi sẽ đi trả thù ư ? cũng 10 năm rồi… để mà làm gì nữa !!
– Vậy… tại sao… cô còn muốn biết…
– Cái tôi cần… là sự thật… để cho những người còn sống được an lòng…
– Cô… là gì của… anh ta ??
– Ông hỏi làm gì ? Điều này có quan trọng không ?
– Có… theo tôi được biết… anh ta… mồ côi… kia mà…
– Phải, anh ấy là trẻ mồ côi, còn tôi là bạn gái anh ấy !!
– Cô… cô là Dương Phương Linh ???
…
Tre Café, Hà Nội….
– Lọ Lem, em vừa nói gì ?? Em đừng có lôi chuyện này ra đùa giỡn… – là giọng nói đầy ngạc nhiên của Quang…
– Em nói thật đấy… mẹ anh vẫn còn sống… bác ấy vẫn còn sống !!
– Không thể như thế được ??? Anh và anh Tâm còn về dự đám tang mẹ anh kia mà…
– Không phải, mẹ anh vẫn còn sống, và bác ấy… đang ở rất gần anh !!
– Hoang đường… được… thế mẹ anh ở đâu ??
Lọ Lem nhìn Quang mỉm cười, một nụ cườivô cùng trìu mến, rồi rất nhẹ nhàng, cô nàng đặt tay phải lên tim mình, khẽ nói:
– Mẹ anh vẫn luôn ở đây ! Ở trong con người em…
Nghe đến đây thì Quang cảm thấy bớt lo lắng đi nhiều, hóa ra là vậy, một câu chuyện thêu dệt từ nãy đến giờ…
– Lọ Lem, cảm ơn vì em đã yêu quý mẹ anh, nhưng… có lẽ đủ rồi đấy… anh phải đi đây…
– Anh không tin những gì em nói ?? Trongkhi em cảm nhận được điều đó ?? Từ ngày sang Mỹ, dù không học một ngày nào nhưng em vẫn biết đan khăn ? Em biết thêu tranh, em biết nấu ăn… em biết….
– Em vừa nói gì ???
– Em nói là em biết làm tất cả những gì mà mẹ anh vẫn thường hay làm !! – Lọ Lem bật khóc… – Đêm hôm đó trong bệnh viện, em đã gặp mẹ anh, em còn được nghe thấy ba em nói về cái chết của cậu Hải…
Nắm chặt hai tay Lọ Lem, Quang “rùa” run run, vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi…
– Không thể có chuyện như thế được… hoangđường… điều này là hoang đường em có hiểu không ???
– Em biết !! Em rất sợ, lúc đó em rất sợ, em thấy mình cứ lang thang trong bệnh viện… rồi em gặp mẹ anh, bác biết em… bác còn kể chuyện về anh cho em nghe nữa…
– Mẹ anh ư ? Mẹ anh nói gì ??
– Mẹ anh nói, anh hay nhờ mẹ anh kể chuyện, rồi học thuộc để đi kể cho em nghe !!
– Chuyện này, sao em biết…
– Em không biết ??? Nó ở trong đầu em… thôi thúc em đi tìm anh… nhớ đến anh… Em sợ… em sợ lắm !!!
– Lọ Lem, thôi nào, đừng sợ nữa, có anh ở đây rồi… chuyện này… cứ từ từ… thực sự anh… vẫn chưa thể tin được…
Lọ Lem rút tệp khăn giấy lau nước mắt, bí mật giữ kín trong lòng bấy lâu nay giờ mới được nói ra, nhưng có vẻ như câu chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó…
Bốp… Bốp… Bốp…
Là tiếng vỗ tay, một bóng đen đã xuất hiện gần hai người tự lúc nào…
– Chấm dứt màn kịch này được rồi đấy… và về nhà thôi…
Là Việt “bat”, hắn mò đến tự lúc nào…
– Anh Việt !! Sao… sao…
– Sao tôi lại ở đây chứ gì ? Có trẻ đi lạc và người ta nhờ tôi đi tìm về…
– Ba em, ba em gọi cho anh ư ??
– Không lẽ là ba tôi ? Vui chơi ngần này đủ rồi, đã đến giờ đi ngủ rồi thưa công chúa !! – Vừa nói Việt “bat” vừa nắm lấy tay Lọ Lem…
– Buông em ra, em không về…
– Không được đâu, anh đã hứa với ông già em là sẽ dẫn em về rồi, 2 ngày nữa chúng ta sẽ đi Mỹ, em không nhớ sao ???
– Em không đi, buông ra, anh không có quyền…
– Buông tay cô ấy ra… – Quang “rùa” chen vào…
– Im mồm… mày là thằng nào ?? Dám dẫn cô ấy bỏ trốn à ?? Đợi đấy tao sẽ xử lý mày sau !!!
– Lọ Lem… gã này là ai ?? – Quang hỏi dồn…
– Là con của bạn ba em, anh ta không có quyền bắt em về…
– Anh bỏ tay cô ấy ra đi… – Quang nhắc lại…
– Mẹ… thằng ranh này… mày lại dám ra lệnh cho tao à ? – Vừa nói Việt “bat” vừa cầm ly café hất vào ngực Quang “rùa”…
Quang vẫn bình tĩnh, không phản ứng gì, Lọ Lem thấy vậy càng giẫy dụa mạnh hơn, nhưng tên Việt dường như vừa đi nhậu ở đâu về, hắn lại đang tức giận sẵn vụ Lọ Lem chẳng nói chẳng rằng bỏ đi miền núi mất 8 ngày, tay càng nắm chặt hơn, bọn đàn em ở bên ngoài thấy có động cũng kéo nhau xông vào…
– Anh Việt, bỏ em ra…- Lọ Lem tiếp tục giằng co…
– Im đi và theo tôi về…
Mọi cái lịch sự trước đây đều tan biết hết, Việt “bat” lúc này trở lại là chính con người hắn… vừa nói hắn vừa lôi Lọ Lem ra khỏi chỗ ngồi…
Thấy có chuyện, anh Huy và mọi người cũng vội xông lại, lúc này Quang vẫn đang cố gắng kìm nén :
– Tôi nhắc lại, bỏ tay cô ấy ra !!!
Việt “bat” cười khẩy :
– Tao không bỏ đấy mày làm gì tao ? Mẹ kiếp !! Ranh con…
Gã vừa nhếch mép vừa di dibàn tay còn lại vào ngực Quang, khiêu khích…
BỐP!!!
Một cú đấm trời giáng được tung ra, đến lúc này thì gã rùa không còn nhịn được nữa…
Mặt của Việt “bat” ngay lập tức biến dạng, hắn buông vội Lọ Lem rồi đổ ầm về phía trước… bọn đàn em đi cùng thấy đại ca bị đánh thì vội xông về phía Quang, thằng cầm ghế, đứa cầm vỏ chai, khung cảnh vô cùng hỗn độn…
Tuy nhiên em trai của Tâm “ma xó” cũng không phải vừa, vẫn kịp đẩy Lọ Lem về phía sau cùng lời dặn dò “chạy đi”… Quang đưa tay đỡ cú phạt đầu tiên của một thằng rồi cho nó một đá vào giữa ngực… 2 thằng còn lại vừa đỡ Việt “bat” dậy, vừa quây lấy Quang, khách hàng vội vã bỏ chạy ra ngoài hết, còn lại lão Huy đứng như trời trồng…
Thằng cầm vỏ chai bia xông lên, đâm mấy nhát nhưng Quang đều né được, vớ được cái ghế, Quang đập mạnh vào đầu nó rồi tìm đường bỏ chạy ra ngoài, 3 thằng, trong đó có Việt “bat” lùa theo…
Ra đến gần cổng, một thằng trong nhóm Việt “bat” lao người ôm lấy Quang khiến gã Rùa trượt ngã ra đất, ngay lập tức 2 thằng còn lại xông đến đấm đá túi bụi….
Gã rùa xoay được người, gạt chân một thằng ngã lăn ra, bật dậy túm được tay áo thằng còn lại, đang bẻ tay thằng này thì bỗng nhiên Quang cảm thấy lạnh hết sống lưng, có cái gì đó len lỏi vào trong người gã, là con dao của Việt “bat” đâm trộm vào giữa vai Quang…
Ném thằng đang túm sang một bên, Quang quay người lại đấm thêm 1 cú nữa vào mặt của Việt “bat” khiến hắn nôn luôn tại chỗ…
Vết thương ra nhiều máu khiến Quang mất sức chỉ còn biết chạy ra đầu ngõ… 2 thằng kia cũng đã ngồi được dậy chuẩn bị lùa theo…
May quá !! Chiếc xe của bà dì Dương Phương Linh đã đến kịp, Lọ Lem từ đầu ngõ chạy ngược lại, dìu vội Quang lên xe… rồi cả 2 vụt đi mất !!!
…
Vết đâm tuy không chí mạng nhưng khá sâu và đi thẳng vào một bên vai khiến Quang mất khá nhiều máu, Lọ Lem đỡ gã nằm lên đùi, miệng không ngừng gào khóc, mảnh vải trắng cô xé ra để cầm máu cho Quang ướt sũng, chảy tóc tóc xuống nền xe…
Gã Rùa giờ đây không còn cảm thấy gì nữa, mọi thứ xung quanh tối om, chỉ còn nghe thấy văng vẳng bên tai là tiếng gọi của Lọ Lem…nhưng giọng nói ấy cứ mỗi lúc một xa dần, rồi gã cứ thế lịm dần, lịm dần đi…
Để lại một bình luận