Phần 85
Bát cháo tía tô chắc có lẽ không phải là thần dược cứu nguy mạng sống cho Lọ Lem, cũng chẳng có nụ hôn kỳ bí nào mang lại sinh khí giống như trong các truyện cổ tích. Đơn giản, khi thấy cô nàng có những biểu hiện khó thở và thiếp đi trong cơn mê, Quang “rùa” đành phải hô hấp nhân tạo để mong Lọ Lem tỉnh lại, nhưng chẳng ai ngờ, những nụ hôn vẫn luôn ẩn chứa nhiều điều kỳ diệu còn hơn rất nhiều những bài thuốc mà có lẽ y học phải hàng trăm năm nữa mới có thể giải thích được.
Cơn mưa lớn cuối cùng cũng đã tạnh, màn đen bao phủ suốt 2 ngày qua cuối cùng cũng biến mất và thay vào đó là ánh nắng dịu dàng trở về với vùng cao… Thật may là Tranny đã đỡ nhiều và có thể cùng đoàn tiếp tục hành trình trở về thủ đô.
Lúc này, sau khi đoạn đường bị lở đất đã được giải tỏa xong, cánh phóng viên, nhà báo ùa vào nhà văn hóa thôn đông như kiến, họ bủa vây lấy cánh sinh viên, tha hồ chụp ảnh, hỏi chuyện, không cần phải nhắc, lão Huy trưởng đoàn nhận hết công lao, bắn một tràng về những gì mà cả đoàn đã trải qua, nào là mưa gió, nào là cứu người, nào là tinh thần tuổi trẻ, vân vân và vân vân…
Trong khi đó, Quang “rùa” và anh Phước, hầu như không quan tâm đến báo chí, 2 người chỉ cố gắng dìu Lọ Lem ra xe cứu thương của ủy ban huyện điều tới, Lọ Lem vẫn còn hơi yếu, cô bé cần được chăm sóc lúc này hơn là lên mặt báo.
Đội tình nguyện sau đó được chia làm 2 tốp trở về điểm tập kết là ủy ban huyện Simacai, những bạn nào mệt và yếu được chuyển lên xe 12 chỗ di chuyển trước về ủy ban, số còn lại sẽ thu dọn hành lý và đồ đạc sau đó lên xe của đoàn trường và về điểm tập kết sau. Theo như đề nghị của bác chủ tịch huyện, cả đoàn sẽ được tiếp đón tại ủy ban, sẽ phải dành thêm một buổi tối nghỉ ngơi tại Simacai và sáng mai có một buổi gặp gỡ với huyện ủy để họ cảm ơn, tặng bằng khen…
Anh Huy thống nhất với mọi người, nhận thấy một số anh chị em hẵng còn yếu, chưa thể đi cả chục tiếng lênh đênh trên xe về ngay Hà Nội vào lúc này nên chấp nhận yêu cầu của bác Chủ tịch. Ngay lập tức cả đoàn được bố trí nghỉ ngơi tại một nhà nghỉ nằm ở trung tâm thị trấn Simacai. Cánh báo chí biết chắc sẽ có tin hay để khai thác, cũng thuê phòng ở lại nơi này, họ chờ sáng mai khi buổi họp báo sẽ có câu chuyện về đoàn tình nguyện đã đội mưa cứu người trong cơn lũ quét.
Cuối cùng Vân Anh cũng đã được trông thấy Quang “rùa”, nhưng không phải tại Lào Cai hay Hà Nội mà là trên bản tin thời sự 19h của VTV3, nhóm phóng viên thời sự đã kịp đưa tin về cơn lũ quét bất chợt tại Simacai, về câu chuyện 30 sinh viên bị mắc kẹt lại tại một bản của huyện miền núi, về câu chuyện họ đã dùng tay đào bới trong nửa giờ đồng hồ để cứu sống một gia đình người Mông… Vân Anh xúc động lắm, thương xót lắm… chỉ có điều, cô gái mà Quang đang dìu ra xe trong đoạn clip, sao trông quen lắm, nếu không nhầm thì Vân Anh đã gặp ở đâu đó… đúng rồi chính là bạn việt kiều xinh đẹp cô trông thấy tại quán Phở Hà Nội… tại sao Quang “rùa” không hề nói đến chuyện có người ngoài tham dự chuyến đi này với cô ?
Mãi đến tận bây giờ, Quang “rùa” mới gọi được cú điện thoại đầu tiên về Hải Phòng, tất nhiên là gọi cho cô người yêu Vịt con.
2 người bọn họ đã nói chuyện rất lâu, Quang đã kể lại rất nhiều những gì vừa xảy ra trong những ngày qua, chỉ có điều, câu chuyện về Lọ Lem thì gã Rùa không hề đả động tới, Vân Anh cũng chưa có ý định sẽ nhắc tới Tranny vào lúc này, trong tâm cô chỉ mong ước duy nhất 1 điều, chuyến xe sẽ về đến Hà Nội một cách an toàn, và có thể ngày mai, Vịt con sẽ ra Hà Nội, cô muốn là người đầu tiên đón người yêu cũng như ôm chầm lấy anh cho vơi bớt đi nỗi lo lắng cũng như biết bao ngày nhớ nhung…
Chỉ có điều, Vịt Con lại là người đến sau…
…
Hải Phòng
Hơn 1 tháng nay Xuân Lan hầu như ở lại tại Hải Phòng, dù có nhiều thời gian hơn cho thành phố Cảng nhưng cô nàng rất ít khi tham gia các sự kiện âm nhạc dành cho giới trẻ, nhiều người bàn ra tán vào rằng cô nàng đang thất tình với một đại gia nào đó ngoài Hà Nội và chán chường bỏ vào Hải Phòng sinh sống, chẳng biết thực hư đến đâu nhưng ngần ấy thời gian Xuân Lan có mặt tại nơi này là ngần ấy thời gian cuộc sống của Long “cùn” bị đảo lộn hoàn toàn.
Long cũng không dấu diếm tình cảm của mình với cô DJ xinh đẹp, rất nhiều lần gã chủ động gọi điện mời Xuân Lan đi dự tiệc nhà hàng, tham gia các Events, đi ăn, đi xả Stress… nhưng vẫn chưa một lần Xuân Lan đồng ý… nếu là các chân dài trước đây thì có lẽ Long “cùn” đã cho bay khỏi danh sách từ lâu rồi… nhưng lần này không hiểu sao gã lại cảm thấy có 1 điều gì đó rất đặc biệt ở Xuân Lan, ánh mắt buồn đã xuất hiện khá lâu trên một gương mặt vốn chỉ quen với tiếng nhạc mạnh và những nụ cười làm cho Long cảm thấy xao xuyến, và đôi khi Long cũng cảm nhận thấy, Xuân Lan dường như đang thực sự cô đơn và yếu ớt hơn cái vẻ bề ngoại mạnh mẽ của cô rất nhiều…
Xuân Lan đi biểu diễn ở Nha Trang, Long “cùn” cũng có mặt ở đó ! Xuân Lan bay vào Sài Gòn, Long “cùn” cũng bay theo, cái này người ta gọi là nhất cự ly nhì tốc độ, mưa dầm thấm lâu, đẹp trai không bằng chai mặt… nhưng với phụ nữ họ một là cảm phục và 2 là sợ hãi trước 1 người con trai theo đuổi mình một cách lộ liễu quá như vậy.
– Anh đừng làm phiền em nữa được không ? – Xuân Lan mệt mỏi khi mỗi ngày phải nhận quá nhiều cuộc gọi của Long.
– Anh cũng không muốn như vậy ! Nhưng thực sự nếu 1 ngày… mà không được nghe thấy giọng của em… Anh không ngủ được… – Gã đàn ông si tình bộc lộ tâm sự.
– Nhưng em không muốn bị làm phiền, anh đừng đi theo em nữa, em nói rồi, em không có tình cảm với anh !!!
– Xuân Lan này… hãy cho anh một cơ hội… thật ra… Anh !!! Tút tút tút…
Long “cùn” tặc lưỡi ngán ngẩm, bao giờ cũng vậy, cô nàng luôn cúp máy một cách vội vàng…
Ném chiếc điện thoại qua một bên, Long mở cửa sổ ra cho mát, có lẽ lúc này hắn cần những cơn gió lùa vào trong đầu để quên đi hình ảnh của Xuân Lan. Long nhìn ra thế giới bên ngoài, theo như lời anh Tâm nói, chỉ cần có tiền và có quyền, hắn sẽ có tất cả những gì mình muốn… Có lẽ cách đây vài ba năm thì đúng là như vậy, nhưng bây giờ sao hắn cảm thấy thật sự kém cỏi, không thể chinh phục được người phụ nữ mà mình yêu…
Trong lúc đó tại khách sạn nơi Xuân Lan đang nghỉ ngơi, Quý “ma” cũng đang có mặt trong phòng, hắn vừa vuốt tóc vừa khen cô bồ hờ hết lời :
– Em diễn đạt lắm… không hổ danh là sinh viên trường nghệ thuật…
– Buông tay ra… – Xuân Lan không thèm ngước lên nhìn, chỉ buông một câu lạnh nhạt…
– Gì mà nóng tính thế ?
– Anh có nhớ đã chấp nhận điều kiện của tôi rồi không ? Nếu muốn tôi làm theo lời anh thì anh cũng hãy làm theo điều kiện của tôi !!
Nghe đến đây, Quý “ma” bỏ tay ra ngay “ Được, được…anh nhớ rồi !!”
– Còn bây giờ thì anh về phòng đi, lần sau cũng không cần đi theo tôi đâu, anh không sợ Long “cùn” nhìn thấy thì sẽ hỏng hết kế hoạch sao ?
– Haha, Quý “ma” cười ngạo nghễ, nó chỉ là thằng đầu to óc quả nho, làm gì có não mà bày đặt suy nghĩ, em không phải lo, cứ tiếp tục diễn cho đạt vào…
– Đừng vội cười… tôi thấy đầu to óc quả nho phải là anh mới đúng !!
– Cô nói cái gì đấy ? Đừng tưởng ra điều kiện với thằng này rồi thì muốn làm gì thì làm nhé ?
– Thì sao ? Anh không đồng ý thì thôi, tôi không chơi nữa, tôi chết anh cũng chả yên thân !
Quý “ma” lắc đầu, xuống nước :
– Thôi được rồi, anh về phòng cho em nghỉ ngơi ! Nhưng nhớ nhé, tối mai, phải diễn cho đạt nghe chưa ? Đêm quyết định đấy, đừng có mà lơ mơ, không xong với bọn anh đâu !
Nói xong, con quỷ da đen cười mãn nguyện, từ từ đi ra khỏi phòng rồi khép cửa lại cho Xuân Lan. Cô nàng lao vội theo chốt chặt cánh cửa rồi ngồi thụp xuống đất ôm mặt khóc…
Ngày hôm sau !
Sau một đêm không ngủ với rất nhiều nỗi niềm và trăn trở, Long “cùn” cảm nhận thấy có lẽ hắn nên rút lui trong chuyện tình cảm với Xuân Lan, chuyện này là không thể ép buộc được, dẫu sao những ngày qua cần làm gì và phải làm những gì Long cũng đã cố gắng thực hiện, dù thất bại nhưng có lẽ hắn sẽ không hối hận vì đã không cố gắng…
Cũng lâu lắm rồi Long mới hẹn hò bọn đàn em đi nhậu nhẹt và quậy tưng bừng tại một club nào đó, mấy thằng đệ thấy đại ca dường như đã thoát ra khỏi lưới tình thì mừng lắm, hứa tối nay sẽ chiêu đãi Long một chầu thật đã, nhất là không thiếu khoản chân dài để đại ca xả hơi…
Còn với Xuân Lan, tối nay cô sẽ phải vào vai chính trong câu chuyện mà bọn Quý “ma” bắt cô phải làm, đã theo lao rồi, không thể dừng lại được nữa, Xuân Lan chỉ còn biết tiếp tục cuộc sống với thân phận chỉ là một con rối mà thôi…
21h tối, đội anh em của Long “cùn” đông hơn chục thằng nhậu nhẹt tơi bời ở một quán hải sản, sau khi nốc sạch gần 5 két bia, bọn chúng kéo nhau lên quán hát ở quận Ngô Quyền do đàn em Long đã đặt sẵn, lên tới nơi, một thằng trong số này trút cả bao kẹo vào đĩa đưa cho từng thằng, 2 thằng khác lo đổi đĩa bật nhạc mạnh còn những thằng còn lại tiếp tục rót bia.
Hơn 5 phút sau, cửa phòng mở ra, 5 em nhân viên xinh đẹp mặc áo hai dây, quần đùi bó sát bước vào. Em nào em nấy xinh như hoa, ngực và mông căng đét, mấy thằng trai mới lớn thấy gái ngon thì xông vào như ong thấy mật, riêng một em có lẽ là xinh nhất thì được đích thân thằng gọi gái dắt tay kéo về phía Long “cùn” rồi đặt vào lòng đại ca. Long cũng đang ngà ngà say, lại lâu rồi không được ăn táo Eva, nay có em 9x vừa nõn nà vừa mịn màng ngồi lên đùi thì không chịu được, một tay thọc ngay vào dưới áo vuốt lên trên bóp lấy quả vú căng tròn của cô em.
Cũng trong lúc này tại Melody Club, một mình Xuân Lan trong chiếc váy ren mỏng tan đầy khiêu gợi đang tự gặm nhấm nỗi buồn với những ly cocktail. Thi thoảng cũng có vài đấng mày râu ra bắt chuyện nhưng cô nàng đều lắc đầu xua tay, có lẽ Xuân Lan đang chờ đợi một điều gì đó…
22h30 – Long “cùn” mệt phờ người vì nốc quá nhiều bia và tay chân thì hoạt động không ngừng nghỉ nãy giờ. Bay chán chê, gã lôi em nhân viên xinh đẹp ra bên ngoài, đóng cửa lại cho bọn đàn em bay tiếp, đoạn Long rút ví dúi vào tay em ấy 2 tờ 500 ngàn rồi bảo :
– Đây là tiền bo, còn đêm nay em đi với anh ! Trong ví anh có bao nhiêu tiền, anh cho em hết…
Em tiếp viên gật đầu cái dạ rồi lóc cóc dìu Long “cùn” ra xe, cả hai leo lên 1 chiếc taxi đang chờ sẵn, nhằm thẳng hướng khách sạn Thiên Ý mà phi tới…
Về đến phòng, Long cởi ngay giầy với tất ném qua một bên, sau đó khóa chặt cửa phòng rồi xô em 9x chân dài ngã xuống chiếc giường đệm êm ái, cô em giả vờ năn nỉ :
– Khoan đã nào anh…
Lúc này mà xin khoan thì khác nào tăng thêm sinh lực cho Long “cùn”, đang trong men say, Long cởi vội chiếc quần ném lên bàn, phi lên giường túm hai tay em tiếp viên dí vào người mình…
Đã đến lúc hành nghề, em 9x lộ nguyên hình là một nàng cave chính hiệu, nàng ta nhẹ nhàng cởi áo để lộ cặp vú tròn xoe nhưng đôi nhũ hoa thì đã thẫm mầu. Rồi khẽ đề nghị : “Để em làm cho anh sướng phát điên nhé ! Anh nằm xuống đi…”
Nghe theo lời người đẹp, Long “cùn” khoan thai nằm xuống, đầu tựa vào gối cao, hai tay gối phía sau, chuẩn bị tận hưởng những phút giây sảng khoái…
Đôi bàn tay người đẹp bắt đầu đi từ đỉnh đầu, xuống đến tai, xoa xoa đầu ti của Long rồi dần dần xuống phía dưới… toàn thân gã đầu trọc run lên… chờ đợi…
Ai dè…đang lúc chuẩn bị sung sướng nhất thì tiếng chuông điện thoại kêu ầm nhà…Long giật bắn mình…11h đêm, ai còn gọi cho hắn giờ này ?
Kéo em cave qua một bên, gã với tay lục chiếc điện thoại từ trong túi quần, mắt thì đang hoa hoa nhưng rõ ràng là Long “cùn” không nhìn nhầm, là Xuân Lan, Xuân Lan gọi cho hắn…
Long bấm answer trong giọng nói run hơn mọi ngày… bên kia đầu dây Xuân Lan là người mở lời trước :
– Anh ngủ chưa ?
Long ngó sang em hàng, đưa 1 ngón tay lên suỵt một cái ra dấu giữ im lặng rồi tỉnh bơ trả lời :
– Anh chuẩn bị ngủ, sao thế ? Em có chuyện gì vậy ?
– Em định rủ anh qua Melody uống rượu với em, mà anh ngủ rồi… thì thôi vậy…
– Không ! Không ! Anh đã ngủ đâu ?? Ngủ gì 11 giờ ? Anh thức khuya lắm !! – Long “cùn” đổi giọng ngay…
– Vậy… nếu không phiền… anh qua đây đi… em đợi !!
– Được, được, 5 phút nữa anh tới nơi ngay… anh đến ngay…
Cúp máy, Long vớ vội quần áo mặc vào người trong cái nhìn đầy ngạc nhiên của cô nàng 9x đang khỏa thân ngồi trên giường… vừa mặc đồ hắn vừa phân bua :
– Người yêu anh gọi, anh phải đi bây giờ, em thông cảm nhé !!
Đóng hộp cẩn thận xong, Long “cùn” không quên lao vào nhà tắm, vục mặt vào nước lạnh cho tỉnh táo, súc miệng cho bay bớt mùi bia rồi đội lên đầu chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc. Trước khi rời khỏi phòng, hắn để lại cho em cave 2 triệu cùng lời xin lỗi… sau đó lao xuống tầng trệt, nhảy lên taxi đi mất…
…
Melody Club
Melody Club nằm ở số 48 – Trần Nhật Duật, là quán âm nhạc chuyên phục vụ đêm với những bản nhạc Jazz trữ tình cùng những ly rượu cocktail hảo hạng. Nơi đây thường là nơi lui tới của du khách nước ngoài và những cặp đôi ưa thích sự nhẹ nhàng, lãng mạn, buổi tối quán sẽ thường thắp nến và bóng đèn mầu thay vì ánh sáng của đèn neon.
Nhận thấy dáng vẻ quen thuộc của Xuân Lan, Long “cùn” phủi lại quần áo, chỉnh lại chiếc mũ rồi bẽn lẽn tiến đến sát bàn người đẹp :
– Em đợi anh lâu chưa ? – gã mở lời…
Xuân Lan ngước lên nhìn, cô nàng mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu rồi vẫy tay cho Long “cùn” ngồi xuống :
– Anh uống gì ?
– Anh uống gì cũng được, à cho anh Bia lạnh đi.
– Em tưởng anh biết thưởng thức cocktail ?
– À có, có chứ, vậy cho anh cocktail cũng được…
Rõ ràng Long đang rất bất ngờ với cuộc gặp mặt đột ngột này, nhưng gã cảm nhận thấy dường như những cố gắng nỗ lực của mình trong thời gian qua có vẻ như đã có kết quả, may mà khi nãy Xuân Lan gọi điện đến sớm, nếu không… hắn đã… làm chuyện có lỗi mất rồi…
Ly cocktail được mang ra, Long tranh thủ ngắm nhìn Xuân Lan một cái lúc cô nàng còn đang mải nhìn theo anh bồi, trong ánh sáng heo hắt của vài ba ngọn nến, trông cô nàng thật đằm thắm, xinh đẹp, gợi cảm và quyến rũ biết bao, Xuân Lan như một nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích vậy, da trắng, môi đỏ như son….
– Anh nhìn gì vậy ? – Cô nàng hất mắt lên hỏi
– À không ! Anh…
– Thôi nào, cụng ly với em chứ ?
– À… à… tất nhiên… chúc mừng em…
– Chúc mừng em ?? – Xuân Lan cười !! – Chúc mừng em vì cái gì ? Anh đâu có biết lý do em gọi anh tới đây là gì đâu ?
– À ừ… không sao, dù em có chuyện gì… thì em gọi đúng người rồi đấy… vì thế anh mới chúc mừng em !!
Cô nàng DJ lần này cười thầm trong lòng vì cái sự ngốc nghếch và câu nói chữa cháy rất thật thà của Long… cái vẻ bề ngoài đáng sợ của gã, có lẽ cũng chỉ để che dấu đi một điều gì đó hiền lành và nhút nhát bên trong mà thôi… hóa ra con người ai cũng sống với thêm một chiếc mặt nạ, phần lớn để che đi bộ mặt thật của chính mình, và hầu hết càng là những người có chiếc mặt nạ mạnh mẽ và đáng sợ nhất lại là những người có gương mặt thật dễ nhìn và một trái tim yếu đuối nhất. Thế mới nói cuộc sống là một bộ phim, thượng đế làm đạo diễn, còn chúng ta là những diễn viên trong chính tác phẩm về cuộc đời mình… chỉ có điều… chẳng có ai chả cat-sê cho mà thôi…
Có một vị giáo sư đã từng nói, âm nhạc chính là thứ ma thuật kỳ lạ, sức mạnh của nó có thể khiến hàng triệu người cùng rơi nước mắt cho dù chẳng có một chiếc quan tài hay một bóng ma, âm nhạc hàn gắn thế giới, đưa con người xích lại gần nhau, mang đến sự hòa bình nhưng cũng có thể là chiến tranh. Trong cuộc sống, con người ai cũng cần đến âm nhạc, như một cách thức thể hiện cảm xúc và nỗi lòng của chính bản thân. Khi người ta bế tắc, họ tìm tới âm nhạc như một sự giải thoát, khi không thể nói thành lời, lúc đó hãy để âm nhạc lên ngôi…
Đêm nay cũng vậy, Melody Club là nơi mà âm nhạc đã nói thay rất nhiều điều, giúp cho Long và Xuân Lan chỉ cần nhìn và không cần nói. Còn gì tuyệt vời hơn khi thưởng thức những ly cocktail và lắng nghe âm thanh huyền ảo đến từ bản nhạc không lời bất hủ “Song From A Secret Garden”.
Phải chờ đến khi những tiếng đàn violon cuối cùng kết thúc, Xuân Lan mới là người lên tiếng trước tiên :
– Em có việc muốn nhờ anh giúp !
Long “cùn” thì đang mải ngắm người đẹp và thiu thiu trong giấc ngủ, chợt nghe giọng nói của Xuân Lan thì bừng tỉnh, ấp úng trả lời :
– À, ừ, có chuyện gì em nói đi !
– Anh mệt rồi à ?
– À không ! Anh… anh đang nghe nhạc !
– Gớm ! Có mà buồn ngủ rồi thì có, thôi em không làm phiền anh lâu nữa đâu, chuyện em muốn anh giúp, có lẽ chỉ mình anh mới giúp được em mà thôi.
– Dài dòng quá nhỉ, em nói đi, chỉ cần không phải lên trời hái sao hay xuống biển mò ngọc trai, cái gì anh cũng có thể giúp được em hết !!
– Gì mà có sao với ngọc trai ở đây ? Em nói nghiêm túc đấy ! Em cần 1 việc làm !
– Việc làm ?? Long ngạc nhiên ! Việc làm gì ?
– Một việc làm ổn định tại Hải Phòng và đúng với ngành nghề của em !
– Là sao ?? Anh không hiểu…
– Là thế này, em sẽ không sống ở Hà Nội nữa, nơi đó thực sự không hợp với em, em đã thuê nhà riêng tại Hải Phòng rồi, và em muốn được phát triển công việc của mình tại đây.
– Thật sao ? Em sẽ chuyển đến sống tại Hải Phòng ? Có thật không đấy ??
– Em nói thật, cuộc sống xô bồ của Hà Nội không hợp với em, em thích nơi này hơn… thế… anh có giúp được em không ?
– Có… có chứ… mà em muốn làm gì ?
– Hứ hư… Xuân Lan mỉm cười, anh ngốc thật hay giả vờ đấy ? Thế hiện tại em đang làm gì nào ?
– Em là một DJ !! Một chuyên gia… một…
– Đúng rồi, và em muốn được đầu quân cho một câu lạc bộ, được chơi ổn định tại một nơi, không phải chạy đi chạy lại quá nhiều và chỉ cần 1 mức lương vừa đủ mà thôi…
– Vậy sao ??? Nếu vậy em về Club Galaxy của bọn anh đi, anh sẽ đảm bảo cho em tất cả mọi thứ, có xe đưa đón đàng hoàng…
– Galaxy ư, Club đó có phải là của anh Tâm không ? Em có nghe qua nhưng chưa từng đến…
– Tâm tiếc gì ở đây, anh ấy là huynh đệ kết nghĩa với anh, hiện giờ lão ấy bỏ Galaxy để chuyên tâm vào làm khách sạn nhà hàng rồi, Galaxy bây giờ là do anh quản lý và là một trong những Club đông khách nhất Hải Phòng.
– Ô ! Nếu được như vậy thì tốt quá, nhưng em muốn được ký kết hợp đồng đàng hoàng, có thời gian cụ thể, công việc cụ thể và mức lương cụ thể…
– Hợp đồng à ? Không cần đâu ! Có anh bảo kê rồi, em không cần phải lo gì hết !
– Anh vẫn làm việc theo kiểu này từ trước tới nay à ? – Cô nàng trừng trừng mắt nhìn thẳng vào Long “cùn”
– Ừm, thôi được rồi, vậy hẹn em chiều mai qua Khách sạn Thiên Ý gặp anh và anh Tâm để làm hợp đồng nhé…
– Có vậy chứ ! À, mà em cũng vừa hết hợp đồng với đội vệ sĩ Hà Nội rồi, từ nay về sau chẳng có ai đi theo bên cạnh em cả, có chuyện gì em alo là anh phải giúp em đấy !
– Ôi giời !! Nếu thế thì để ký hợp đồng làm vệ sĩ cho em, không cần lương, chỉ cần cho anh đi theo em, em ở đâu anh ở đó thế là được. Hì hì
– Sao anh khôn thế, mà thôi muộn rồi, mình về đi ngủ thôi anh, có gì chiều mai lại gặp nhau sau ! Anh tới đây bằng gì vậy.
– Anh đi… taxi… thế còn em ?
– Em cũng đi taxi thôi, nếu thế để em gọi xe rồi mình về chung !
Long “cùn” mỉm cười nhìn Xuân Lan một cách trìu mến, không thể ngờ được là hắn lại có một buổi tối đầy lãng mạn như thế này bên cạnh người đẹp. Cô nàng lại còn thuê nhà sống tại Hải Phòng và còn muốn làm việc tại Galaxy nữa… Như vậy là từ nay về sau lúc nào cũng sẽ được gặp nàng, nghĩ tới đây mà cả người Long “cùn” cứ sướng run lên…
Long cứ thế lấy hàm răng trên cắn vào bờ môi dưới, xuýt xoa một mình khiến Xuân Lan vô cùng ngạc nhiên, chỉ đến khi cô nàng cất tiếng gọi, Long mới như người từ cõi trên trở về mặt đất :
– Xe đến rồi, mình đi thôi anh !
Nhẹ nhàng rút ví để lại trên bàn rượu 500k, Long vội vàng theo người đẹp ra cửa, đêm nay là giữa hè, trời nóng oi ả, vậy mà chả hiểu sao toàn thân gã giang hồ lại rét run ? Có lẽ đôi khi sướng quá, con người ta cũng rét !!!
“Đâu đó trong tâm hồn mỗi chúng ta đều có một khu vườn bí ẩn, đó là nơi mà mỗi khi mệt nhoài với bao bộn bề lo toan trong cuộc sống, chúng ta lại tìm về nơi đó, thu mình lại, sống một cuộc đời nhẹ nhàng, thanh thản, chẳng chút đắn đo…”
Phải chăng Xuân Lan thực sự muốn sống cuộc sống giống như lời bài hát mà cô đã nghe cả đêm tại Melody Club đêm nay…
Để lại một bình luận