Phần 63
Rồi ngày cuối tuần cũng đến, Bảo Trang mặc một bộ quần áo công sở khá giản dị nhưng thực sự lại làm tô đậm thêm vóc dáng mỏng manh và những đường cong trên cơ thể của cô gái tuổi 20, một chiếc quần kaki đen, một thắt lưng trắng, chiếc áo sơ mi nữ cách điệu và một chiếc guốc cao gót hợp với bộ quần áo.
Bảo Trang xuất hiện cùng với đôi mắt kính trông rất sáng lạng và đầy tri thức, rõ ràng cô gái này khác rất nhiều so với những ả giang hồ mà Tâm “ma xó” từng quan hệ trước đây.
– Xin lỗi chị tìm ai ạ ?
Một nữ nhân viên khách sạn Thiên Ý tiến lại gần hỏi Trang khi trông thấy cô đang ngơ ngác ngắm nhìn sự lộng lẫy khang trang của khách sạn Thiên Ý.
– Dạ… em… em đi phỏng vấn xin việc ạ !
– Xin việc à… vậy chị đợi thêm một lát nữa, trưởng phòng chúng tôi hiện vẫn chưa đến… – cô nhân viên vừa trả lời vừa liếc nhìn đồng hồ, lúc này cũng mới chỉ là 7h30 sáng.
– Dạ không sao ạ ! Em cảm ơn chị…
Bảo Trang mỉm cười thật tươi ngắm nhìn những bộ trang phục áo dài màu tím rất đẹp và mịn màng của những nhân viên đang chuẩn bị những công việc còn lại cuối cùng cho ngày lễ khai trương đã sắp gần kề.
8h00 … cuối cùng trưởng phòng nhân sự cũng đến, đó là một người quản lý có kinh nghiệm lâu năm và cũng đã hợp tác làm ăn với Tâm trong nhiều năm qua. Bên ngoài hành lang tầng 2 phòng tuyển dụng lúc này cũng xuất hiện thêm khoảng vài ba người nữa có lẽ họ cũng đến phỏng vấn xin việc giống như Bảo Trang.
Trang không vội vàng, cô ngồi xuống một dẫy ghế mà những nhân viên đã kê sẵn cho những người đến xin việc, từ từ quan sát mọi chuyện xung quanh, nơi này thật sự rất lịch thiệp, sạch sẽ và ngăn nắp, mỗi người đảm nhiệm một công việc khác nhau và tất cả đều rất chuyên nghiệp trong từng vị trí của mình.
Cuối cùng cũng đến lượt Bảo Trang, cô rất tự tin, vươn vai đứng dậy, hít một hơi lấy tinh thần, không quên xách tập hồ sơ rồi mở cửa bước vào phòng.
Vị trưởng phòng nhân sự lúc này đang nghe điện thoại, ông ta cười cười nói nói, thi thoảng liếc nhìn Bảo Trang một chút rồi lại nói chuyện với người nào đó…
Cuối cùng sau khi dập máy, ông ấy quay lại với một nụ cười rất đôn hậu :
– Cho anh xem hồ sơ…
Bảo Trang không hiểu gì, cô ngồi đối diện và cứ thế chăm chú xem có lỗi gì trong hồ sơ xin việc của mình không… tâm trạng khá lo lắng…
Mất một lúc sau, ông trưởng phòng mới cất tiếng :
– Tốt rồi, sinh viên tốt nghiệp ngành quản lý khách sạn, chiều cao và ngoại hình đều rất tốt, điểm tiếng Anh của em tại trường cũng rất xuất sắc… chúc mừng em !!
– Dạ… dạ… Anh nói vậy nghĩa là sao ạ ?
– Chúc mừng em trở thành nhân viên chính thức của khách sạn, vào giờ này ngày mai, em quay trở lại đây để nhận hợp đồng làm việc, hồ sơ chúng tôi sẽ lưu giữ. Sao, cô bé còn muốn hỏi gì nữa không ?
– Dạ… Em… không ạ… Em…
– Nhớ nhé, sáng mai 8h cứ lên phòng này gặp anh, anh là Khoa – trưởng phòng nhân sự, có gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi anh…
– Dạ vâng !! Em cảm ơn anh, em cảm ơn anh ạ !!
– Không cần cảm ơn tôi đâu… cố gắng làm việc thật tốt nhé ! Thôi hẹn gặp lại em vào ngày mai…
Thế đấy, thời buổi bây giờ, đi xin việc, nhất quen, nhì quyền, ba có tiền… và Bảo Trang đứng ở vị trí đầu tiên khi được đích thân Tâm “ma xó” gọi điện trực tiếp xuống cho anh Khoa, cũng không có gì lạ, anh hùng thường không qua nổi cửa ải mỹ nhân mà…
Những ngày sau đó, Bảo Trang được đồng nghiệp và mọi người tận tình hướng dẫn chỉ bảo công việc, cô được sắp xếp làm quản lý phòng kiêm lễ tân trực khách sạn, những ngày này Thiên Ý vô cùng bận rộn, dù chưa có khách nhưng tất cả đang rất nỗ lực hoàn thiện những công đoạn cuối cùng để kịp cho lễ khai trương sắp diễn ra, nào là kê chăn ga gối đệm, lắp đặt hệ thống truyền hình, máy tính, internet, các vật dụng trang trí như bình hoa, tranh ảnh…
Từ trên tầng nhìn xuống, Tâm “ma xó” có vẻ như đang yêu đời hơn rất nhiều khi ngày ngày được ngắm nhìn Bảo Trang tất bật với công việc, trông cô thực sự rất hòa đồng với mọi người xung quanh, lúc nào cũng có thể mỉm cười và say mê làm việc với một tình yêu đã có sẵn trong con người mình. Thi thoảng Tâm có ghé qua, mua kem, nước ngọt chiêu đãi cho tất cả mọi người và không quên nhắc nhở động viên cho Trang, những cử chỉ ân cần, quan tâm của Tâm dù rất nhỏ và khó nhận biết, nhưng ngay lập tức cả khách sạn Thiên Ý đều đã hiểu… Ồ thì ra vị hoàng tử có trái tim băng giá lúc này đang thầm thương trộm nhớ cô nhân viên hoa khôi của công ty…
Cũng trong những ngày này, chân tay của Long “cùn” đã điều tra ra những thông tin rất quan trọng có liên quan đến cái chết của ông Tùy bố của Trang.
Không lâu sau khi doanh nghiệp VOC phải giải thể, chính bọn Bình “lâm” đã đứng ra mua lại toàn bộ cổ phần và kiểm soát mọi hoạt động của doanh nghiệp, có vẻ như Bình “lâm” muốn dựa vào danh tiếng lâu năm của VOC để tiếp tục sự nghiệp làm ăn với các đối tác nước ngoài. Thông tin này cũng hé lộ một phần chi tiết về cái chết bất ngờ của ông Tùy…
Những đêm gần đây, Bảo Trang không sao ngủ ngon giấc, cô thường xuyên gặp phải những ác mộng… từ sau cái chết của ba, đêm nào Bảo Trang cũng cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo và sợ hãi, dường như có một thế lực đen tối vô hình nào đó vẫn đang nhắm vào nhà cô, vẫn chưa hoàn toàn buông tha cho cuộc sống của gia đình cô… Suy nghĩ miên man mãi, Bảo Trang trằn trọc xô chăn ngồi dậy định bụng sẽ xuống nhà nấu một bát mỳ để ăn.
Trời đang vào đông, thời tiết trở lạnh hơn rất nhiều, Bảo Trang phải khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng rồi mới dám lọ dò đi ra khỏi phòng. Lúc này cũng đã là 4h sáng, có lẽ cô cũng không ngủ được nữa, thôi thì ăn sáng xong rồi nằm đọc sách một lát chờ trời sáng hẳn rồi đi làm cũng được…
Lọ dò mãi mời xuống được gian nhà bếp, Bảo Trang vẫn còn hơi buồn ngủ, cô ngáp một cái, đưa tay dụi dụi mắt rồi bật đèn nhà bếp lên…
Bất chợt… ông Tùy đã ngồi ở đó tự lúc nào đang chằm chằm nhìn thẳng vào mắt cô con gái…
Bảo Trang giật mình, trợn tròn mắt, há hốc miệng, ú ớ không nói nên lời…
– Ba… ba… trời ơi, chuyện… gì… thế này…
Ông Tùy vẫn ngồi nguyên một chỗ, gương mặt ông bị bầm dập nhiều, máu chảy lênh láng trên gương mặt, rồi ông nói :
– Bảo Trang… ba… chết oan… ba chết oan !!!
Quá kinh ngạc và sợ hãi trước những gì đang diễn ra, Bảo Trang hét lên một tiếng thất thanh :
– Khôôôoonnnnnnggggggggggggg !!!!!!
Mọi thứ chợt tối om…
Rồi trong căn phòng của mình…
Bảo Trang bật dậy, mồ hôi đầm đìa… cô lại vừa gặp một cơn ác mộng…
Thở hồng hộc trong bóng tối, có lẽ thành phố hôm nay lại tiếp tục mất điện nữa rồi, Trang đưa tay lên ngực mình, rõ ràng tim cô đang đập nhanh liên hồi, một giấc mơ kỳ lạ, và những gì ông Tùy nói trong giấc mơ cũng rất kỳ lạ… có lẽ nào…
Vớ chiếc điện thoại của mình ở trên bàn trang điểm, Trang liếc nhìn đồng hồ, 5 giờ sáng… 5 giờ sao mọi thứ lại tối om như vậy !! Lần mò lần mò mãi trong danh bạ điện thoại, không hiểu sao… Bảo Trang lại bấm nút gọi cho Tâm “ma xó”…
– A lô !!
Đầu dây bên kia là tiếng của Tâm, giọng nói của anh sao ấm áp, sao yên bình đến lạ kỳ, chính giọng nói này đã phá vỡ mọi lo toan sợ hãi nãy giờ cứ bao trùm xuống căn phòng của Bảo Trang…
– Có chuyện gì thế Bảo Trang, sao lại gọi cho anh vào giờ này ? – Không thấy cô nhóc trả lời, Tâm cũng cảm thấy lo lắng…
Trang vẫn ôm khư khư chiếc điện thoại, cô không biết vì sao mình lại gọi điện và cũng càng không biết vì sao mình lại gọi cho anh ? mãi một lúc sau… cô mới nói được một câu :
– Em đói ! Anh đưa em đi ăn sáng được không ?
Tâm cười, có vẻ như gã đoán được những chuyện gì vừa diễn ra :
– Em lại gặp chuyện gì rồi mất ngủ đúng không ?
– Vâng …
– Uhm… đợi anh một lát, anh đưa em đi ăn sáng !! Anh cũng đói quá…
– Anh…
– Uh, sao em ?
– Anh… đừng tắt máy… có được không ?
– À, ừ, được, vậy anh sẽ nói chuyện với em nhé, xem nào, anh vừa làm xong một đống tài liệu…
– Và bây giờ anh đang mặc áo… ui… mặc một tay khó quá…
– Rồi rồi… anh đã ra khỏi phòng rồi, bây giờ là xuống tầng 2 đây, à mà em có thích động vật không ?
– Em thích nuôi chó… nhưng, mẹ em không cho…
– Vậy em giống anh rồi, anh cũng thích thịt chó lắm !!
– Ơ ?
– Ấy nhầm, anh cũng thích nuôi chó lắm… anh xuống đến cổng rồi…
– Sếp đi đâu mà sớm vậy ??
– Giọng ai thế anh ?
– Ah, anh bảo vệ ấy mà… tớ đi ăn sáng, cậu có ăn gì không lát tớ mua về cho…
Cứ thế, cứ thế, suốt quãng đường dài cả chục cây số, Tâm cứ thao thao bất tuyệt hỏi Bảo Trang đủ chuyện, kể biết bao chuyện cười để cô nàng lấy lại thăng bằng tâm lý, rồi cuối cùng chiếc xe cũng đậu ở trước sân nhà…
Từ trên tầng 2, một chiếc ô cửa sổ bé bé từ từ mở ra, một chiếc đầu người thò ra ngoài, là Bảo Trang, cô nhóc ra hiệu cho Tâm đợi nàng một lát…
Tâm “ma xó” phải mất đến gần 10 phút chờ cô nàng ở bên ngoài, phụ nữ bao giờ cũng vậy, dù đi đâu làm gì, với ai và vào lúc nào, họ cũng đều phải làm đẹp, đẹp để tự tin, đẹp để cái người đã mất công vì mình mà chờ đợi không khỏi thất vọng…
Và cuối cùng thì Bảo Trang cũng xuất hiện, với một chiếc váy dạ màu đen ấm áp, và cũng rất đẹp với làn da trắng và mái tóc dài óng mượt của cô.
Tâm không ngồi trong xe, gã đứng khoang tay dựa vào thành xe và chờ Bảo Trang từ nãy đến giờ, nhưng không một chút bực dọc, Tâm vẫn vậy, chỉ cười…
– Em xin lỗi, sao anh không vào xe đợi em ? – giọng Bảo Trang lí nhí…
– Em mà không ăn hết đồ anh gọi thì lúc đó hãy xin lỗi anh, nào ! Chúng ta đi thôi…
Điểm đến là quán bà béo gần hồ quen thuộc, đừng chê nó vỉa hè, đừng chê nó tồi tàn, đây là quán bún phở ngon nhất thành phố Hải Phòng đấy…
Trông thấy Tâm, bà Tám vẫn ung dung ngồi đảo nồi nước lèo, lần này bà có hơi ngạc nhiên đôi chút :
– Cậu Tâm, lâu nay đi đâu mà không thấy ghé qua, lấy vợ khi nào mà sao không báo cho bác biết với ??
Nghe xong câu này, cả Tâm và Trang nhìn nhau mỉm cười…
Bảo Trang có vẻ hơi ngạc nhiên… cô không nghĩ là trong ngày đầu tiên hai đứa đi với nhau, Tâm lại dẫn cô đi ăn… ở một nơi không được sang trọng và lịch sự cho lắm… nhưng sau này thì cô đã hiểu, rằng những nơi nào gắn liền với Tâm, đó mới là những nơi quan trọng nhất với anh ấy…
– Vào trong nhà cho ấm đi em… em ăn gì nào ? Phở nạm nhé, phở nạm ở đây thì ngon tuyệt vời… – Tâm thay bà Tám quảng cáo thức ăn…
– Vâng vậy anh gọi cho em…
– Bà Tám … cho 2 phở nạm nhé, nhiều mộc nữa nha…
– Cho xin 2 cốc chè nóng luôn với nào…
Những cử chỉ, lời nói và hành động của Tâm lại càng khiến Trang ngạc nhiên hơn, anh ấy đấy ư ? Tổng giám đốc tập đoàn khách sạn nhà hàng Thiên Ý, giám đốc vũ trường Galaxy, người đàn ông từng khiến giang hồ Hải Phòng dậy sóng vài năm trước đây là một người như vậy sao ? Gần gũi, dân dã và đáng yêu vậy sao ?
Chỉ đến khi đưa thìa húp một miếng nước và ăn miếng thịt bò đầu tiên, Trang mới hiểu vì sao anh ấy lại dẫn mình đến đây…
– Sao ? Có ngon không em ? – Tâm hồ hời…
– Có !! Ngon hơn tất cả những quán phở nạm ở Hà Nội mà em đã từng ăn…
Tâm cười :
– Thế kia á ?? Thấy chưa, anh đã bảo mà, đây là quán ăn ngon nhất Hải Phòng này đấy…
Có lẽ bát phở nạm này cũng chính là sợi dây nối lương duyên giữa Tâm và Trang, nó vừa ấm áp, vừa cay cay, vừa thơm lừng, béo ngậy mà lại rất ngọt ngào… có ai trên đời này mà lại không rung động trong một khung cảnh như vậy không ? Trời lạnh điểm những hạt mưa xuân, thành phố chìm trong sương mù và bạn được ngồi bên cạnh một người đàn ông mà trái tim của anh ấy, đủ để sưởi ấm cho cả một mùa đông.
Cái giây phút anh cất tiếng nói và anh xuất hiện trước khung cửa sổ phòng mình, có lẽ mãi mãi không bao giờ Trang có thể quên được…
Để lại một bình luận