Phần 42
Thấm thoát đã hơn một tháng trôi qua, bây giờ là tháng Năm, mới đầu hè mà trời nắng như đổ lửa. Thằng Bách buồn bã nằm dài trong căn phòng của mình trằn trọc nghĩ tới những người phụ nữ đã nằm trong vòng tay của nó trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ ngày nó trở thành sinh viên tới giờ. Ký ức đọng lại rõ nét nhất là mẹ, nhưng giờ thì đã ngoài tầm với rồi. Nó nghĩ đến cô Nhung, thân hình nhỏ nhắn ấy mới đáng yêu làm sao, nó đã rất sung sướng khi chinh phục được cô. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang vì sự can thiệp của mẹ. Nó đã không gặp lại cô ấy suốt từ hôm ấy đến giờ, cái hôm mà suýt nữa thì đã bị mẹ bắt quả tang. Không biết bây giờ cô ấy thế nào, tự dưng thấy nhớ da diết, nó vùng dậy tìm điện thoại nhưng chợt nhớ ra mình chẳng có số của cô ấy. Tần ngần một lúc nó quyết định xuống đường, phải đến chỗ cô ấy thôi, không còn cách nào khác.
Nó xuất hiện trước cửa hiệu của cô Nhung, thật khỏe khoắn trong thời trang mùa hè. Nhung ngước ra nhìn, ánh mắt sững sờ vài giây vì vẻ đẹp cường tráng của nó. Tim đập rộn lên, hai má nóng bừng, Nhung cúi xuống tiếp tục công việc cố che đi vẻ bối rối trước sự xuất hiện của nó.
– Chào cô… Lâu quá cháu mới có dịp lại cô. – Nó tươi cười bước lên bậc cửa đi vào.
– Ừ, Bách đấy à. Ngồi đi, chờ cô một lát. – Nhung nói, tay vẫn cầm cái kéo đang cắt dở chỉ cho nó cái ghế con ở phía trong.
Bách đi vào, ngồi xuống ghế và ngó quanh quất. Mọi thứ vẫn thế kể từ khi nó đến, chỉ có cô Nhung là khác, rất mát mẻ trong bộ đồ mùa hè.
– Sao lâu rồi không thấy đến. Bận học quá à? – Nhung lúng túng kiếm chuyện để nói.
– Không, cũng chẳng bận đến thế… Nhưng suốt tháng rồi bố mẹ cháu có việc đi lại thường xuyên từ trên kia xuống, nên cháu cũng chẳng đi được đâu cả. – Bách nói trong khi ngắm nhìn cô từ phía sau.
– Thế à… Sao không dẫn bố mẹ qua cô chơi. – Nhung vẫn tiếp tục cắt đồ, quay lưng lại phía nó.
– Họ đi suốt ngày ấy mà, tối mới về ngủ. – Nó hờ hững đáp, mắt dán vào đôi mông tròn căng của Nhung, quần lót của cô nổi rõ sau lớp vải mỏng.
– Bận thế cơ à…
Nhung nói và nhìn xuống bộ quần áo cô đang mặc. Nó hơi mỏng thật, Nhung bối rối vì biết thằng Bách đang chăm chú nhìn cô từ phía sau. Tuy không quay lại nhưng cô biết ánh mắt nó đang rực cháy, đứng làm việc mà cô có cảm tưởng như đang trần truồng trước mặt nó vậy. Nhung buông cây kéo xuống quay lại nhìn nó, bắt gặp ánh mắt nó bối rối quay đi chỗ khác, Nhung khẽ mỉm cười:
– Thôi đi vào trong nhà uống nước, ngoài này nóng quá.
Nhung xăng xái đi trước vào gian khách phía trong. Nó đi theo sau, lòng bồi hồi rạo rực. Nhung dừng lại bên chiếc tủ lạnh mở cửa tủ lấy nước, nó đến bên cô đặt tay lên vòng eo nhẹ nhàng nói nhỏ:
– Cô đi chơi với cháu một lúc nhé.
– Đi đâu… – Nhung đỏ mặt gỡ tay nó ra khỏi vòng eo.
– Thì cứ đi đã… Cháu nhớ cô quá. – Nó nói.
– Thô…ôi… – Nhung cười, cầm hai li nước quay lại bàn.
Cô ngồi xuống ghế, thằng Bách định ngồi xuống cạnh cô nhưng Nhung vội xua tay chỉ cho nó chiếc ghế đối diện. Nó ngoan ngoãn đi sang đó ngồi xuống mắt không rời nhìn cô đắm đuối. Đôi cánh tay trần trắng nõn nà, khuôn mặt ửng hồng với nụ cười bối rối khi cô ngoáy ngoáy chiếc thìa trong li nước làm nó như bị mất hồn.
– Hay mình lên gác đi, nhà có ai không cô? – Nó gạ gẫm.
– Không được đâu, con bé giúp việc đang ở trên ấy. – Nhung đẩy li nước lại phía nó. – Mà thôi mình dừng lại ở đây đi Bách à… Cô sợ lắm.
– Cô sợ gì? – Nó dướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Hình như mẹ cháu cũng đoán biết được điều gì rồi đấy Bách ạ, cô thấy không an tâm chút nào… Cô với mẹ cháu như hai chị em, vậy mà… – Nhung bỏ lửng không dám nói tiếp.
– Không đâu, mẹ cháu không biết gì đâu. Hôm ấy còn tiếc mãi là không giữ được cô ở lại chơi lâu hơn. – Nó nói dối để trấn an cô.
– Không… Cô linh cảm thấy điều đó.
Đúng là Nhung đã rất sợ khi giáp mặt chị Nga, mẹ nó, vào cái buổi chiều hôm ấy. Ngay khi mà hai cô cháu vừa trải qua một trận tơi bời trên ghế sô pha thì mẹ nó đến và lại ngồi ngay xuống chỗ đó. Làm gì mà chị ấy chẳng đoán ra. Về đến nhà rồi mà Nhung vẫn còn run, cô đã thề là không bao giờ lặp lại điều đó nữa. Bẵng đi một thời gian không gặp lại, đã tưởng quên được rồi. Ai ngờ nó lại xuất hiện, phút chốc làm xáo trộn tất cả tâm trí cô.
– Đi với cháu một lúc nhé. – Thằng Bách lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
– Không được đâu. – Nhung lắc đầu quầy quậy.
– Kìa cô, cháu đã nói là không sao mà… – Nó tiếp tục nài nỉ.
– Thôi, cô cháu mình dừng lại đi. Cháu còn trẻ, cô thì đã có gia đình rồi… chẳng đem lại được điều gì tốt đẹp cho nhau đâu. – Nhung cúi xuống ngậm ngùi.
Nó vươn người sang với tay nắm lấy bàn tay Nhung đang cầm li nước, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang cúi thấp của cô:
– Kìa cô… cô không nhớ những gì đã có giữa hai chúng mình hay sao. Chẳng phải rất tuyệt vời đó ư. Mình cần gì hơn nữa đâu, cả hai đều cảm thấy hạnh phúc, vậy là quá đủ rồi.
– Không được Bách ơi, cô thì đã đành rồi… Còn Bách, Bách phải nghĩ đến tương lại của Bách chứ. – Nhung bối rối né tránh ánh mắt nó đang nhìn xoáy vào cô.
– Chừng nào cô vẫn còn… yêu Bách, là Bách thấy hạnh phúc rồi, không cần lo lắng gì nữa. – Nó nói xong sán đến bên ghế của cô, hai tay nắm lấy đôi bờ vai đang run rẩy của cô.
– Ôi không Bách… Bách về đi… Quên cô đi, đừng đến nữa.
Nhung gỡ tay nó ra đứng dậy và vụt chạy ra ngoài cửa hiệu. Cô lóng ngóng cầm lại cây kéo lúi húi cúi xuống bàn may cố kìm nén những cảm xúc trái ngược đang đan xen trong lòng. Thằng Bách thẫn thờ đi ra, nó thở dài nói với cô:
– Thôi cháu về vậy… Khi khác cháu lại đến.
Nhung không nói gì, cứ loay hoay xoay miếng vải trên bàn. Nó dừng lại bên thềm, quay lại nhìn cô nói tiếp:
– Cô cũng đừng tự làm khổ mình như thế… Cuộc sống ngắn ngủi lắm.
Nó đi ra xe và nổ máy, nó đi khuất dạng rồi mà Nhung vẫn đứng yên bất động. Đúng, cuộc sống ngắn ngủi thật, nhưng biết phải làm thế nào đây.
Nó về đến chung cư cũng đã xế chiều, trong lòng bần thần buồn bã vì hi vọng nối lại quan hệ với cô Nhung là rất mong manh. Đang đứng chờ thang máy, thoáng thấy một bóng hồng thướt tha trong chiếc váy dài uyển chuyển bước vào sảnh, ánh mắt mắt nó sáng bừng lên. Chị hàng xóm. Sau hai lần được cùng chị đắm mình trong hoan lạc hồi hè năm ngoái, phải đến mấy tuần nó mới nhìn thấy chị một lần, lúc đầu còn trò chuyện đong đưa nhưng lâu dần thì chỉ còn cười chào nhau một cách xã giao. Nó bị nhiều mối quan tâm khác ngay sau đó cuốn đi, còn chị, có lẽ chị cũng muốn quên nó đi sau những cảm xúc bốc đồng nhất thời đó.
– Chào chị Phương Trinh, hôm nay chị về sớm thế. – Nó tươi cười khi chị tiến lại gần. Tên chị là Phương Trinh, thông thường thì người ta hay gọi chị là Trinh thôi.
– Chào Bách. – Chị bỏ cặp kính râm ra nhìn nó từ đầu đến chân. – Dạo này trông bảnh ghê đấy nhá.
– Chị cũng thế, mỗi lần gặp lại thấy trẻ đẹp hơn… – Nó cười.
Chị cũng cười, hai mắt tít lại. Nhìn thấy rạo rực quá, nó nghĩ thật nhanh các kịch bản có thể áp dụng. Chợt nhớ ra mình không có số điện thoại của chị, nó liếc nhìn ô số thang máy đang nhảy ở tận số mười mấy, vẫn còn kịp chán. Nó vội nói:
– Đang có việc gọi gấp mà máy lại hết pin… Chị có máy đấy không em mượn một tí.
– Đây này, nhưng nhanh lên thang sắp xuống rồi. – Chị đưa máy cho nó.
– Xong ngay mà.
Nó cầm lấy máy của chị, quay đi bấm số của chính mình và nháy gọi. Khi chiếc điện thoại của nó trong túi quần vừa rung lên chưa kịp đổ chuông thì nó vội tắt ngay đi. Đưa lại chiếc điện thoại cho chị nó nói:
– Thôi để em lên nhà sạc pin rồi gọi sau vậy, thang xuống đến nơi rồi.
Vừa lúc ấy thì thang máy cũng kêu bính boong và mở cửa ra. Hai chị em cùng đi vào với một vài người nữa, im lặng không ai nói gì. Nó khấp khởi mừng thầm vì đã có số của chị, còn chị thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn nó và nghĩ thầm: thằng nhóc này thay đổi nhanh thật, mới ngày nào đến đây còn ngố ngố thế mà bây giờ trông chững chạc ra phết. Đúng là tuổi trẻ bây giờ khác xưa thật.
Tối hôm ấy khi vừa ăn xong, đang ngồi xem TV với chồng và đứa con trai thì chị nghe thấy chuông điện thoại kêu trong phòng ngủ. Vội chạy vào xem ai gọi thì thấy số máy lạ, chị tò mò nhấc máy:
– Alo, tôi nghe đây ạ.
– Chào chị, là em đây… em Bách tầng 15 đây.
– Ôi… sao em biết số của chị. – Chị ngạc nhiên và chợt nhớ ra cú mượn điện thoại của nó hồi chiều. Thằng nhóc này láu cá thật, hóa ra nó nhá sang máy của nó để lấy số.
– Bí mật mà… – Bách cười hì hì.
– Bí cái gì, cậu ranh ma lắm, chị biết rồi… Sao, có chuyện gì thế, lại tán tỉnh hả? – Chị cười ngó trước ngó sau và đi ra ban công.
– Em chẳng dám tán đâu, chỉ âm thầm đứng xa mà nhìn thôi… Chị dạo này kiêu sa quá, em thấy sợ. Nhìn thấy nhau mà cứ lơ đi như người không quen biết ấy. – Nó giở giọng trách móc.
– Há… há… thế cậu muốn sao. Muốn chị nhảy tới ôm cậu hả? – Chị cười to.
– Được thế thì còn gì bằng… – Nó cũng cười to.
– Thôi không đùa nữa. Có việc gì không em? – Chị ngừng cười, hỏi nghiêm túc.
– Em thấy nhớ chị thôi. Gọi cho chị trò chuyện một lúc không được sao? – Nó trả lời.
– Thôi em… Chị có chồng rồi mà. – Chị hạ giọng nói nhỏ.
– Thì em có xúi chị bỏ chồng đâu… chỉ muốn mình lại có thể hẹn hò như hồi trước thôi. – Nó cũng nhỏ nhẹ.
– Không được đâu em ạ. Anh nhà chị giờ hay ở nhà, ít đi công tác như hồi trước, khó có lúc nào rảnh được… Thôi em ạ. – Chị có vẻ lảng tránh.
– Có cần nhiều thời gian đâu chị, em ở ngay đây, chị biết lúc nào có thể đi được mà… như hồi trước đấy. – Nó kiên trì bám trụ.
– Thôi em… còn tai mắt thiên hạ nữa chứ. Em thì không sao chứ chị mà sơ sảy thì chết… – Chị kéo dài từ “chết”, nghe rất nản lòng.
– Tối mai đi chị, chị cứ nói là cần mua gì đó dưới siêu thị ở tầng 1, rồi đi vèo lên phòng em một cái. Ai mà biết được. – Nó tiếp tục nài nỉ.
– Tối mai thì không được. Sáng mai chị đi công tác rồi. – Chị nói.
– Thế à… Chị đi công tác ở đâu, mấy hôm? – Nó hỏi dồn.
– Trong tận miền Trung cơ, Đà Nẵng, bốn hôm. Chị đi dự hội thảo của ngành. – Chị nói thật, đúng là ngày mai chị phải đi công tác. Lúc nãy đang ngồi nói chuyện với chồng về chuyến đi thì nó gọi điện tới.
– Có thật không? Hay lại tìm cớ để tránh em đấy. – Nó có vẻ không tin.
– Ơ kìa, thật mà… Thôi để chị đi về rồi mình nói chuyện tiếp nhé. – Chị thấy sốt ruột vì có tật giật mình, cứ sợ chồng thấy nói chuyện điện thoại lâu lại sinh nghi.
– Vâng… – Nó buồn rầu cúp máy.
Đúng là gặp vận rủi, nó thầm nghĩ, đụng đâu cũng hỏng thế này thì chỉ có nước treo cu thôi. Nó lặng lẽ đi vào phòng khách thả mình xuống sô pha, ngồi trong căn phòng rộng mênh mông đó nó thấy cô đơn kinh khủng. Kiểu này thì phải kiếm lấy một cô người yêu thôi chứ không thì chết héo mất. Nó mân mê chiếc điện thoại trong tay mà không biết gọi cho ai bây giờ.
Nó đi ngủ sớm.
Để lại một bình luận