Phần 34
Tỉnh dậy khi mặt trời đã đứng bóng, Nga không nhớ mình đã đi ngủ như thế nào. Người đau ê ẩm và bụng đói cồn cào, nàng ngồi dậy trên giường và ngó xung quanh. Căn phòng vắng lặng chỉ có mình nàng, vẫn là căn phòng đêm qua nơi mà nàng trải qua một trận mây mưa tơi bời với ba người đàn ông, nhưng lúc này họ đã biến đi đâu cả rồi.
Nga ngó xuống thấy mình đang ở trần, ngực nàng đang buông thõng giữa hai cánh tay, không cần mở chăn ra xem nàng cũng biết mình đang ở truồng nữa vì đêm qua ngoài tấm khăn khoác từ ngoài bể sục vào, nàng và tất cả mọi người đâu có ai mặc cái gì. Tung chăn tụt xuống khỏi chiếc giường lớn đi ra cửa và mở ra ngó xung quanh. Cánh cửa này thông ra một hành lang vắng lặng, nàng mở cánh cửa kia, nó thông ra phòng tắm sục, cũng không có ai. Thôi mặc kệ, phải tắm cái đã, cần phải gột rửa cho sạch những nhơ nhớp đã phải hứng chịu suốt đêm qua. Nàng mở cửa phòng tắm và chui vào, nước ấm làm nàng tỉnh táo trở lại. Nga tắm thật lâu, cọ rửa kỹ càng mọi ngóc ngách trên cơ thể mình.
Tắm xong, Nga bước ra ngoài, những tưởng không có ai nên nàng không mặc quần áo, mà cũng chẳng có cái gì để mặc, chỉ cầm tấm khăn tắm vừa đi vừa lau. Bất chợt ngẩng lên thấy một người đàn ông đứng sững giữa phòng đang nhìn mình chăm chú, nàng hét lên sợ hãi vội tung tấm khăn ra che trước người.
– Anh là ai? Sao anh vào được đây. – Nàng co rúm người lùi lại cửa phòng tắm.
– Cô đừng sợ. Tôi thấy cô thức dậy đi loanh quanh nên đến để xem cô có cần gì không. – Người đàn ông ôn tồn đáp lời.
– Sao anh biết tôi đi loanh quanh, tôi có thấy anh đâu. – Nga ngạc nhiên hỏi lại,
– Ở đây có camera khắp nơi mà, cô không để ý à? – Người ấy cười nói.
– Ôi thôi chết, thế à… – Nga ngước mắt nhìn quanh, quả nhiên có một cái ở góc phòng đang chĩa ống kính đen ngòm xuống phía cô. “Chết thật, thế này thì bao nhiêu cảnh trụy lạc đêm qua nó ghi hình hết lại rồi còn gì”, Nga sợ hãi cứng cả người.
– Sao vậy cô? – Người kia lại hỏi.
– Không… Không sao, tôi chỉ ngạc nhiên thế thôi. Anh ra ngoài đi để tôi mặc quần áo.
– Thì tôi mang đồ vào cho cô thay đây.
Bấy giờ Nga mới để ý trên tay anh ta đang đỡ bộ đầm đẹp mà nàng được mua hôm qua cùng vài thứ đồ lót. Thấy anh ta mang những thứ đó của mình nàng hơi ngượng, bèn nói.
– Anh cứ để đấy cho tôi…
– Cô còn cần gì nữa không? – Anh ta hỏi tiếp
– Tôi mặc vào xong đã… Cám ơn. – Nàng đáp.
Người kia đặt các thứ xuống giường rồi quay gót đi ra ngay. Nga vội vàng mặc đồ vào. Xong, nàng gọi to người đàn ông ban nãy:
– Tôi xong rồi, anh vào đi.
Người ấy quay trở lại, bây giờ Nga mới nhìn kỹ anh ta mặc bộ đồ như nhân viên gác cửa khách sạn, nàng đoán anh ta là người phục vụ nên không còn sợ hãi như lúc đầu.
– Tôi muốn ra khỏi đây. Anh gọi cho tôi một chiếc xe nhé.
– Tôi được dặn khi nào cô dậy thì chuẩn bị bữa ăn và đưa cho cô cái này. – Người đó chìa cho Nga một mảnh giấy.
Nga vội cầm lấy, mảnh giấy viết tay có nội dung: “Em rất tuyệt vời, anh thật sung sướng khi có được em. Cứ ở lại đó nghỉ ngơi cho thoải mái, cần gì thì gọi người phục vụ. Tối nay anh sẽ quay lại và ta sẽ lại ở bên nhau.”
Không thấy ký tên, nhưng Nga đoán là của lão Khoát. Nàng tức giận run người, bọn họ giam lỏng mình ở đây để bắt mình phục vụ đến bao giờ nữa đây. Nàng lục lọi trong túi áo, vẫn còn mảnh giấy ghi số điện thoại của lão Khoát, nàng hỏi người phục vụ kia:
– Anh có thể cho tôi mượn điện thoại một lúc được không?
– Dạ không được. Tôi không được phép làm như thế. – Người kia nhẹ nhàng đáp.
– Tôi muốn ra khỏi đây… Các người không được phép giữ tôi… Tôi sẽ kiện. – Nàng tức giân hét lên với anh ta.
– Tôi được dặn phải phục vụ chu đáo vì cô là khách quý. – Người kia thản nhiên.
– Khách quý cái gì… Anh có biết đêm qua… – Nàng im bặt ngay vì lỡ lời.
– Tôi không biết gì cả… Giờ cô ăn gì để tôi chuẩn bị – Người kia vẫn kiên nhẫn.
– Tôi không muốn ăn gì cả… Tôi muốn ra khỏi đây. – Nàng kêu toáng lên và lao ra cửa.
Nga chạy một mạch đến cuối hành lang nhưng ở đây có một cánh cửa và đã bị khóa. Tức giận điên cuồng, nàng đấm đá đạp liên hồi vào cánh cửa cho đến khi người phục vụ đến đằng sau nhẹ nhàng nói:
– Cô không cần làm thế, không phá được nó đâu. Tốt nhất cô hãy trở lại phòng và ăn một chút, tôi sẽ gọi người mang đồ ăn lên.
– Tôi đứng ở đây… Anh cũng sẽ phải ra, anh ra là tôi ra theo. – Nàng vênh mặt nhìn anh ta.
– Vậy thì tôi sẽ không ra nữa. – Người đó đáp.
– Trời ơi… Tức chết đi được. Các người làm trò gì thế này. – Nàng dậm chân bình bịch.
– Cô hãy quay lại đi. – Người đó vẫn ôn tồn.
– Không… – Nàng xô mạnh vào người anh ta làm anh ta chới với ngã dúi vào tường.
Nga sợ hãi đứng nhìn, tưởng anh ta sẽ lao vào đánh mình. Nhưng không, người đó đứng dậy với vẻ bình thản kỳ lạ, nét mặt không hề giận dữ, người đó nói:
– Thôi được rồi, nếu cô chịu quay về phòng thì tôi sẽ mang điện thoại đến cho cô.
– Được, tôi chỉ gọi một cuộc thôi. – Nga hậm hực.
– Cô định gọi cho ai?
– Gọi cho cái người đang nhốt tôi ở đây. Anh yên tâm tôi không gọi cảnh sát đâu.
– Tên người ấy là gì?
– Sao cơ… Anh biết người đấy à? – Nga tròn mắt nhìn anh ta.
– Cô cứ nói, tôi biết hầu hết những người đến đây. – Anh ta thản nhiên đáp.
– Ông Khoát. Anh biết chứ. – Nàng hỏi như thách thức.
Người ấy khẽ gật đầu rút điện thoại ra và bấm số. Nàng ngạc nhiên quá, anh ta biết cả số của lão Khoát cơ à? Vậy đây không phải là người phục vụ tầm thường rồi, hẳn anh ta phải là người khá thân tín của bọn họ. Người kia bấm số xong thì chìa máy cho Nga, nàng nghi ngờ móc mẩu giấy trong túi ra so, hai dãy số hoàn toàn khác nhau. Nga ngước nhìn người kia tỏ vẻ không tin tưởng. Anh ta mỉm cười nói:
– Cô cứ gọi đi, tôi không bấm nhầm đâu.
Nga nhấn OK rồi đưa lên nghe. Đầu bên kia có tín hiệu và một giọng nói đã thành quen với nàng cất lên:
– Alo,… Ai vậy?
– Em… Nga đây… Em muốn ra khỏi đây.
– Em cứ ở đấy, không sao đâu. Lát nữa anh tới. – Giọng nói đó cắt ngang.
– Nhưng…
Đầu bên kia tút tút. Nga bực bội trả lại máy cho người phục vụ và ấm ức gần khóc. Nhìn thấy vậy anh ta cũng tỏ vẻ thương cảm nói:
– Thôi cô cứ trở lại phòng, tôi sẽ gọi đồ ăn cho cô. Dù sao cũng cần ăn một chút.
– Vâng… Cũng được, cám ơn anh. – Nga nói và sụt sịt đưa tay chùi nước mắt.
Nàng lững thững quay lại căn phòng và ngồi xuống chiếc sô pha mà mới đêm qua một đôi nam nữ vừa làm tình trên đó. Một lúc sau, vẫn người phục vụ đó bưng vào cho nàng một tô phở bò rất to bốc khói nghi ngút. Ngửi mùi phở bò thơm nức bấy giờ Nga mới thấy đói cồn cào. Nàng lí nhí cám ơn anh ta và cầm đũa ăn luôn. Thật ngon, rất hợp khẩu vị, nàng ăn nhiệt tình và chẳng mấy thì đã hết sạch cả tô. Thở phào khoan khoái, nàng buông đũa xuống ngẩng lên nhìn người đàn ông vẫn đang kiên nhẫn đứng nhìn nàng ăn suốt nãy giờ. Nàng thấy nên cám ơn anh ta, anh ta cũng chỉ là người phục vụ bọn họ thôi, chẳng có ác ý gì với nàng.
– Cám ơn anh. Tô phở rất ngon… Anh… là gì với những người kia.
– Tôi làm phận sự của mình. Họ đến và tôi phục vụ. – Người đó dọn bát đũa định đi.
– Khoan đã… Vậy có thường xuyên anh phải phục vụ những vị khách như tôi không?
– Cái đó thì cô hỏi làm gì. – Anh ta vẫn tiếp tục dọn dẹp.
– Tôi thấy anh rất kiên nhẫn đối với tôi. Phải chăng anh quen với những chuyện thế này rồi.
– Việc của tôi mà. Thôi cô nghỉ ngơi đi.
Anh ta nói rồi lẳng lặng đi ra.
Nga lại giường nằm nghỉ một lát, nhưng lại ngủ quên mất. Nàng choàng tỉnh khi thấy có một bàn tay sờ soạng trên ngực mình. Vội vàng ngồi bật dậy, Nga thảng thốt khi nhận ra lão Khoát.
– Sao thế người đẹp, cuộc vui đã tàn đâu mà vội đòi đi. – Lão cười hềnh hệch.
– Không anh ơi… Thế là quá đủ rồi, em xin anh đấy. – Nàng nhìn lão bằng ánh mắt cầu khẩn.
– Phải chờ bọn anh hóa phép cho lô hàng của nhà em thành hợp lệ rồi làm thủ tục thông quan nữa chứ… Cũng phải mất một tuần. – Lão liếc mắt đưa tình với nàng.
– Ôi trời… Lâu thế thì xin anh cho em về rồi chờ cũng được… Giữ em ở đây một tuần thì chết em mất… Em biết ăn nói với chồng em thế nào. Các anh lại giữ điện thoại của em rồi. – Nàng khẩn khoản.
– Khi đến đây em nói là đi đâu? – Lão hỏi.
– Em nói là đi thăm người ốm một hai hôm rồi về ngay. – Nàng đáp.
– Thế à… Hừm, căng nhỉ… anh lại chưa muốn xa em. – Lão đứng lên đi đi lại lại.
– Anh thương em, tha cho em… Một lần nữa như đêm qua chắc em chết mất. – Nàng van vỉ như sắp khóc.
– Không… Đêm nay thì chỉ mình anh thôi. – Lão quay lại ngồi xuống bên nàng.
– Thôi… Em xin anh… Em có ra gì đâu mà anh ham quá như thế… Suốt cả ngày hôm qua mà anh chưa chán hay sao?
– Ôi em… Anh mê còn chả hết chứ chán là thế nào. Đàn bà đẹp như em, kín đáo thùy mị thế… có phải sẵn đâu. Nếu em đồng ý làm bồ của anh, tháng gặp nhau đôi lần, thì đảm bảo hàng hóa chồng em nhập về có là… bom nguyên tử, anh cũng cho qua. – Lão cười híp mắt.
– Thôi anh… em không dám làm thế. Bất đắc dĩ em mới phải chấp nhận đi với anh thế này. – Nga thẹn thùng cúi xuống.
– Có gì ghê gớm lắm đâu, một hai tuần gặp nhau một lần thôi. – Lão đưa hai tay ôm vai nàng.
– Không… Chồng em biết được thì chết… – Nàng đỏ mặt.
– Để chồng nó biết thì còn nói chuyện gì… Cứ bảo xuống thăm con dưới này, con em đang học ở đây đúng không nào?
– Vâng, đang học, nhưng không thăm suốt thế được…
– Xời… Chuyển luôn xuống mà chăm sóc nó còn được nữa là. Thôi cứ quyết như thế nhé. – Lão khoát tay ra vẻ như xong.
– Không anh… còn tình cảm nữa chứ. – Nàng ấp úng.
– Thì tình cảm nó sẽ đến mà… Lo gì. – Lão cúi sát xuống giường nhìn lên khuôn mặt nàng đang đỏ bừng cúi gằm xuống.
– Không được đâu anh… – Nàng xấu hổ lắc đầu.
– Không gì nữa… Thôi nào, lại đây với anh. Định để dành đến tối nhưng thấy em đáng yêu quá, anh hứng không chịu nổi nữa.
Lão nói và nhào luôn vào ôm lấy Nga vật ngửa ra giường và nằm đè lên trên, Nga chỉ chới với được hai cánh tay hua hua lên, vừa cố tránh cái mồm tham lam của lão vừa kêu lên:
– Đừng,… đừng anh… Để đến tối.
– Tối thì có việc của tối…
Lão cười và vùi mặt vào khe cổ nàng hôn chùn chụt lên làn da trần thơm tho sạch sẽ mùi sữa tắm đắt tiền mà nàng vừa tắm lúc trước. Nàng nhột quá cứ vặn vẹo thân mình và cố kìm để không cười phá lên. Lão Khoát thò tay xuống dưới váy lần lần kéo lên. Lão vuốt ve dọc hai bắp đùi mịn màng của nàng một cách mơn trớn rồi thẳng tiến lên trên chỗ cái quần lót. Lão xoa xoa cái mu nổi vồng lên bên trong quần lót, thỉnh thoảng lại miết ngón tay vào giữa cái khe mà day day nhè nhẹ.
Tuy rằng cả đêm qua đã bị vùi dập tơi bời nhưng giờ đây sau một giấc ngủ dài và một tô phở to rất ngon, nàng thấy khỏe lại nhiều và cảm thấy chỗ đó đang nóng lên dưới bàn tay của lão. Đã quen với việc phải làm tình với những người lạ, giờ đây nàng cảm thấy không bị cảm giác ức chế như ban đầu nữa. Cảm hứng tình dục cũng vì thế mà dâng lên rộn rực. Lão luồn tay ra sau lưng nàng kéo cái khóa xuống và gỡ phần trên chiếc váy khỏi đôi vai nàng. Ngực nàng lộ ra căng đầy sau chiếc áo lót, lão Khoát nhìn chăm chú và thì thào trong hơi thở gấp gáp:
– Em đẹp quá… Ước gì anh có cô vợ như thế này… Chồng em đúng là tốt phúc thật.
Nga chợt thấy tội lỗi khi nghĩ đến chồng. Không biết giờ này anh đang là gì, chắc đang lo lắng lắm vì suốt hôm qua đến giờ không gọi được cho vợ. Nàng bối rối đưa tay lên che ngực.
– Em cởi váy ra đi, anh vụng về lại làm rách nó mất. – Lão ngồi lên lướt ánh mắt suốt dọc cơ thể nàng.
Lại phải tiếp tục nữa rồi, Nga ngoan ngoãn uốn éo thân mình tụt chiếc váy xuống khỏi hông và co chân lên gỡ nó ra khỏi đôi chân mình. Da thịt nàng lộ ra trắng nhễ nhại, chỉ còn hai mảnh đồ lót bé xíu. Lão Khoát hít một hơi dài như để trấn tính lại trước tòa thiên nhiên lồ lộ trước mặt. Mặc dù đã có cả ngày hôm qua với nàng nhưng giờ nhìn thân thể nàng lão vẫn xao xuyến lạ thường. Đưa tay mơn man đôi gò bồng đảo đang còn nịt trong áo lót, lão xuýt xoa:
– Đôi vú đẹp như gái tơ thế này, thật hiếm thấy ở tuổi em…
– Thôi anh… – Nàng e ngại trước ánh mắt si mê ngây dại của lão, lo sợ rằng mình sẽ không thoát được khỏi lão ta.
– Anh muốn được bên em mãi… Mãi mãi…
Lão cúi xuống kéo trật áo lót nàng xuống để lộ hai bầu vú trắng mịn màng với đôi nhũ hoa xinh xắn. Lão ghé miệng vào đó ngậm thật sâu và đẩy lưỡi lia lia quanh đầu vú nàng. Nga rùng mình run rẩy vì miệng lưỡi nóng ran của lão. Bất giác nàng ưỡn người rên lên một tiếng rất gợi dục khiến lão ta càng sướng điên người, chộp nốt bên vú còn lại của nàng nắn bóp. Chân lão gác lên một bên đùi nàng, lão dùng nó để gạt chân nàng ra và đưa đầu gối tì vào cái mu của nàng mà day. Chỗ ấy thật mềm mại khiến lão thật thích thú, cứ tì gối vào đó mà day mãi. Nga đã cảm thấy sự hưng phấn đang dần nhen lên trong mình.
Bàn tay lão rời ngực nàng rờ rờ xuống dưới, lão nhấc đầu gối lên để bàn tay chui vào trong quần lót của nàng tìm kiếm. Đám lông mu rào rạo dưới mấy ngón tay, lão miết xuống khe bướm, vẫn còn khô rít nhưng rất nóng. Nga lại rên khẽ, tiếng rên đã dài hơn và đượm vẻ thích thú. Lão Khoát rời miệng khỏi bên vú nàng ngước lên nhìn gương mặt kiều diễm đang lim dim đôi mắt đắm mình trong cảm giác dễ chịu thư thái.
Chợt nhận ra lão đang nhìn mình, Nga mở mắt nhìn lão bối rối. Nàng không muốn để lão biết nàng đang thích, nhưng rõ ràng là không giấu được lão điều ấy. Lão dướn người lên ghé khuôn mặt xuống sát mặt Nga nhìn đắm đuối, hơi thở của lão phả trên mặt nóng hôi hổi. Lão áp đôi môi to và dầy của mình lên làn môi xinh xắn của nàng, lão hôn nhẹ nhàng say đắm và rất chậm rãi. Nga để yên cho lão hôn, nàng chỉ hé môi để lão có thể mút đôi môi nàng. “Thái độ bây giờ của lão khác hẳn hôm qua… phải chăng lão thích mình thật rồi… nếu đúng như vậy thì thật đáng sợ, mình sẽ khó mà thoát khỏi lão.”. Nga thầm nghĩ trong đầu khi nhận thấy nụ hôn của lão rất dịu dàng và ướt át. Khác hẳn hôm qua khi mà lão chỉ ra sức hành hạ nàng cho thỏa cơn dục của lão.
Đầu ngón tay lão đang ngo ngoe tách đôi khe bướm của nàng, vẫn thấy hơi ran rát vì nơi đó chưa ướt. Lão Khoát dường như cũng hiểu điều đó bèn rút tay ra đưa lên miệng nhấp cho ướt đầu ngón tay rồi cho lại vào trong quần lót của nàng. Cái khe của nàng nhanh chóng được làm trơn và ngón tay lão dễ dàng di trên cái nhị đang nở dần của nàng. Bấy giờ lão mới lại đưa đầu ngón tay xuống cái giữa đôi cánh hoa đang mở ra và nhẹ nhàng khều khều vào đó. Nước của nàng bắt đầu ứa ra làm trơn ướt ngón tay lão và nó dễ dàng đi sâu vào trong khiến nàng phải ưỡn cong người lên vì những cảm xúc mạnh mẽ. Lão Khoát sung sướng lắm, lão tiếp tục hôn nàng sâu hơn nữa, lưỡi của lão đã tách đôi môi nàng ra đi vào miệng nàng, xoắn quyện lấy lưỡi của nàng. Ngón tay lão nằm sâu trong cái hang nhỏ bé đã đẫm nước của nàng, ngón tay lão rất to cứ thò thụt chầm chậm khiến nàng tưởng như có một cái dương vật nho nhỏ di chuyển trong đó.
– Em nhiều nước quá, ướt sũng cả rồi này… Em sướng rồi phải không.
Lão Khoát rời môi nàng, rút ngón tay ướt sũng của lão ra khỏi nàng và giơ lên cho nàng thấy… Đúng là Nga đang thấy thích, nàng không còn cảm thấy khó chịu như hôm qua nữa, tuy nhiên nhìn khuôn mặt xấu xí của lão vẫn làm Nga thấy ghê ghê. Nàng hơi mỉm cười quay mặt đi một cách e thẹn, lão Khoát khoái lắm lại cho tay xuống dưới ấn sâu vào trong nàng.
– Cho anh được hưởng diễm phúc làm chồng em một tuần nhé… Cơ thể nồng ấm này của em làm anh mê không chịu được nữa rồi.
– Thôi anh… Em ở với anh một tuần làm sao được. – Nga nói, vẫn nhìn đi chỗ khác.
– Sao không được… Mình sẽ có một tuần nhớ đời em ạ. – Lão đắm đuối nhìn gương mặt đỏ lựng của Nga.
– Đừng anh… Còn chồng em, còn gia đình anh nữa chứ. – Nga lo lắng nhìn lão.
– Chị già nhà anh chỉ cần mỗi tiền thôi… không cần cái này đâu. – Lão cười.
– Anh đừng nói thế. – Nga hơi nhăn mặt vì ngón tay của lão đang móc rất sâu.
– Thế chồng em có yêu em nhiều không? – Lão tò mò hỏi.
– Sao anh lại hỏi thế… Không yêu vợ thì còn yêu ai. – Nga đáp và đưa tay xuống ngăn bàn tay lão đang hăng hái ở giữa hai đùi nàng.
– Chồng em đúng là sướng nhất đời. Chắc đêm nào cũng làm nhỉ? – Lão tỏ vẻ ghen tị.
Nga im lặng không nói gì. Lão vẫn cố tình hỏi tiếp:
– Có đúng không?… Chắc đêm nào em cũng phải chiều chồng nhỉ? Mỗi đêm hắn làm được hai cái không. – Lão cười dâm đãng.
Nga lắc đầu, tỏ vẻ không muốn tiếp tục nói về chuyện ấy.
– Sao hả em… Không dám thú nhận à? Có cô vợ đẹp thế này mà không tranh thủ thì phí của lắm… Chồng em có khỏe món này không… Chắc chim to lắm nhỉ.
Nga thấy hơi khó chịu khi lão cứ lải nhải mãi về điều đó, nhưng nàng không dám tỏ thái độ.
– Em có biết là… bướm em rất nóng và khít không? Anh cho ngón tay vào mà cũng đã thấy sướng rồi. – Lão vẫn tiếp tục thì thào bên tai nàng.
– Cái cách mà em kẹp đùi lại khi anh cho vào làm anh rất sướng… Thật sự là rất sướng khi làm tình với em.
– Thôi anh… đừng nói nữa. – Nga bực bội ngắt lời lão.
– Thì thôi không nói nữa, anh làm đây…
Để lại một bình luận