CHƯƠNG 2: NHỮNG NĂM THÁNG SINH VIÊN
Tôi quyết định học cả hai trường song song chứ không bỏ trường nào cả, ba mẹ sợ học nhiều nên cứ nói mãi cuối cùng không khuyên được đành để tôi muốn gì thì làm.
Tôi phải vào trước một tuần để sắp xếp mọi thứ, ba mẹ bảo về ở ở chị Như nhưng tôi không thích, chị ở quá xa xo với các trường tôi học. Lúc đầu tôi định thuê nhà trọ ở nhưng sợ tôi như chị Như nên quyết mua một căn tại khu vực Thảo Điền, quận 2. Ở đây cũng tiện nằm ở giữa hai trường, không quá xa nhau.
Đầu tháng 9 tôi đi làm thủ tục nhập học, xong xuôi phải học chính trị đầu năm chạy song song cả hai trường nên không có thời gian để gọi cho em. Tối về nằm một mình trong căn nhà rộng lớn nhưng rất cô đơn lạnh lẽo, thiếu tình cảm gia đình.
Gần nửa tháng trôi qua tôi mới bắt đầu dần làm quên với cuộc sống mới, vẫn chạy song hành giữa hai trường, rất mệt mỏi nhưng cũng đành vì đam mê thôi.
Chị Như, chú thím với hai đứa em con chú thím cũng tranh thủ chút thời gian qua nhà tôi chơi nhất là nhỏ Quỳnh, năm nay học 11.
Cuộc sống vẫn sô bồ tấp nập, trường mới bạn mới tất cả đều mới, vào lớp học xong rồi về chứ không có la cà đi lại nhiều nơi. Thỉnh thoảng hay gọi thằng Đạt với Ly đi chơi.
Ngoài giờ học ra thì tôi cũng tranh thủ vào công ty học hỏi một chút kinh nghiệm, chị Như rồi chú tôi cũng rất tận tình chỉ bảo với thêm mấy anh chị bên các phòng ban cũng vậy. Tôi rất chịu khó cần cù dù là người nhà nhưng không có cậy mình ức hiếp ai nên được mọi người yêu mến.
Thời gian này tôi cũng tranh thủ học thêm tiếng Hàn và một số tiếng khác. Thật ra tôi rất thích đi du lịch tìm hiểu văn hóa các nước nên cũng cố gắng học tiếng nước họ để trau dồi thêm mà thôi.
Tiếng Anh thì tôi nói thong thạo rồi nên cũng không lo gì, tôi giao tiếp tốt với người nước ngoài bình thường chả lưỡng lự gì cả. Ba mẹ tôi từ nhỏ đã cho học English ở trung tâm với các thầy cô bản sứ nên tôi cũng có thể xem là một người bản xứ luôn, từ giọng nói, ngữ điệu đều rất giống. Đó chính là lợi thế của tôi, vì ngày nay không có nói và giao tiếp bằng tiếng Anh thì bỏ đi.
Ở đây gần cả tháng trời mà tôi không biết được hàng xóm mình là như thế nào vì đi sớm về muộn. Nghe người ta nói ở tp chả giống như ở quê, ai sống mặc ai, đèn nhà ai nhà nấy rạng.
Một hôm chủ nhật được nghỉ dậy sớm tập thể dục xong chạy về nhà mở cửa đi vào thấy nhà bên cạnh có một con nhỏ cũng mới tập thể dục về. Dáng người nhỏ này thật chuẩn, cao ráo, xinh xắn, 3 vòng ngon ăn. Đang thẫn thơ ngắm nhìn thì chợt nhỏ lên tiếng.
– Chào anh hàng xóm, vào ở một tháng rồi mà giờ mới gặp mặt.
– Ugm, chào em, tại anh học nhiều quá nên thường đi sớm về muộn. Anh là Q 19t đang học ĐH.
– Còn em là Di, 18t đang học 12.
Tôi chìa tay sang bắt tay nhỏ làm quen, nhỏ cũng chìa tay ra đáp lại cái bắt tay của tôi.
– Rất hân hạnh làm quên, có gì mong em chỉ bảo thêm.
– Hỏng dám, em phải nhờ vả anh nhiều đó với lại là hàng xóm của nhau thì cũng nên giúp đỡ nhau chứ. Mà anh học trường nào vậy.
– Ah, anh học trường ĐH Kinh tế với ĐH KHXH&NV.
– Eo ôi, kinh thế, người ta mong đậu rồi chọn một trường để học còn anh thì học cả hai trường luôn.
– Đam mê mà em, mình thích thì mình theo thôi.
Đứng nói chuyện một lúc thì mẹ nhỏ gọi, nhỏ tạm biệt đi vào rồi hẹn nhỏ hôm nào làm hướng dẫn viên đưa tôi đi khám phá SG và nhỏ cũng đồng ý là chủ nhật tuần sau. Đồng thời cũng hứa sẽ giúp đỡ nhỏ những bài tập mà Di không biết làm.
Thế là lại quen thêm một người bạn mới, lại là một người con gái.
Để lại một bình luận