Phần 30
Nó chợt tỉnh bởi một tiếng còi xe vọng lên từ dưới đường. Ngóc cổ dậy nhìn xung quanh vẫn tối đen như mực. Không biết mấy giờ rồi, chắc cũng chưa sáng đâu. Nó lại vùi đầu xuống định ngủ tiếp nhưng chợt nhớ mình đang ôm mẹ, tự nhiên lại thấy thích thú. Biết đến lúc nào mới lại có một đêm tự do sung sướng như thế này, ngủ thì phí lắm.
Nằm trong chăn ấm ôm ấp cơ thể nồng nàn của mẹ, nó cảm thấy không có giây phút nào sung sướng hơn lúc này. Tay mò xuống lần sờ lồn mẹ, khe lồn mẹ rất nóng ấm và hãy còn trơn ướt sau cuộc giao hoan cách đây chưa lâu. Lại thấy sướng, con chim tỉnh giấc vươn mình thò ra. Nó đẩy mẹ ngửa ra và trườn lên, thật thú vị khi lại được làm tình với mẹ trong bóng tối lúc mẹ mơ mơ màng màng trong giấc ngủ thế này. Hệt như cái đêm lần đầu tiên chiếm đoạt thân thể mẹ. Nó thò tay xuống cầm buồi dụi dụi vào khe lồn mẹ để kích thích cho nó cương cứng lên. Mẹ cựa mình khó nhọc dưới sức nặng của nó.
– Thôi con… Lại nữa à… – Mẹ lầm bầm.
– Làm cái nữa mẹ nhé… – Nó ép người xuống đẩy đầu buồi chui vào cái lỗ nóng bỏng của mẹ.
– Ui trời ơi… thôi con, phải giữ sức khỏe chứ… Cứ liên tục thế này… – Mẹ rên rỉ trong khi buồi nó đang từ từ đi vào trong lồn mẹ.
Nó chẳng nói chẳng rằng, bỏ tay lên ôm lấy lưng mẹ và bắt đầu dấn. Mẹ thụ động nằm im, trân người chịu đựng sức nặng đè trĩu trên mình và cái buồi ngày một cứng hơn đang thun thút ra vào trong lỗ lồn mẹ. Sau một giấc ngủ ngắn của mẹ, nó cảm thấy lồn mẹ như nóng hơn, bót khít hơn, rất là sướng. Nhịp nhún của nó đều đặn nhanh dần và thấy hơi thở mẹ cũng nhanh dần lên, nong hổi gấp gáp phả lên mặt nó. Nó áp mặt xuống ghé tìm môi mẹ và hôn một cách chậm dãi tình tứ. Mẹ cũng đáp lại bằng cách hé mở đôi môi để lưỡi nó lùa vào. Nó nút lấy lưỡi mẹ mà mút xoắn xuýt khiến mẹ nứng lên nhanh chóng và dần dần thoát khỏi sự mơ màng của giấc ngủ.
– Ôi Bách ơi… – Mẹ rời khỏi cái hôn của nó và rên lên.
Lồn mẹ trở lên trơn ướt một cách lạ lùng, háng mẹ cứ ưỡn lên một cách thèm khát. Nhưng nó vẫn duy trì nhịp dướn một cách đều đặn và con chim cứ đâm từng cái ngắn và chậm trong lỗ bướm của mẹ. Mẹ đã co hẳn chân lên quặp ngang hông nó, tay mẹ ghì siết quanh lưng nó, hệt như cái đêm hôm nào. Nó phấn chấn dúi mạnh hơn đẩy buồi vào sâu hơn trong cái nơi đang hừng hực khát khao của mẹ.
– Chết mất thôi… Bách ơi… – Mẹ lại rên lên.
– Bướm mẹ nóng lắm, con sướng lắm… – Nó thì thầm.
– Ôi trời…
Mẹ ghì lấy nó, kẹp cứng hai chân bên hông. Có vẻ như mẹ bị kích thích mạnh bởi lời thì thầm dâm đãng của nó. Nó tiếp tục dúi sâu hơn, nhưng không quá nhanh. Mẹ buông hai chân bên hông nó, tì gót xuống nệm và hẩy háng lên. Nó biết mẹ đang rất nứng, rất muốn nó làm nhanh hơn mạnh hơn. Nhưng nó vẫn cứ từ từ đẩy từng cái một chậm rãi như muốn trêu ngươi. Đến khi thấy mẹ hực lên ưỡn cong người ép vú chặt vào ngực nó, hai tay mẹ miết xuống hai bên mông nó một cách thèm khát cao độ thì nó mới tăng dần, nhanh dần, mạnh dần và rồi tới tấp dội xuống như bão táp.
– Ui ôi… Bách… Bách ơi…
Mẹ cong người kêu lên những tiếng đầy khoái cảm. Tuy nhiên cơn bão dữ dội của nó quất xuống háng mẹ liên tục không ngơi khiến mẹ điếng người. Mẹ bấu chặt vào mông nó, trân người ra bặm môi lại không rên được thành tiếng. Nó vẫn nhún xuống ầm ầm làm cái giường rung lên dữ dội, càng làm gia tăng sức ép lên sự va chạm giữa hai cơ thể. Dường như sự chịu đựng đã vượt quá giới hạn. Mẹ la lên nấc nghẹn.
– Ôi thôi… Bách… đau quá…
Nó ngừng lại, ghim chặt buồi trong lồn mẹ, thở dốc. Mẹ cũng thở như sắp đứt hơi.
– Làm gì mà… như hổ đói thế… Đau chết đi thôi… – Mẹ vừa thở vừa nói.
– Con sướng quá… Không kìm được. – Nó thì thầm.
Sau một lúc nghỉ ngơi. Nó lại tiếp tục, lần này thì lại chậm chậm từng cái một. Nhưng những va đập kinh khủng ban nãy đã làm mẹ mất cảm xúc. Mẹ cứ nằm yên như thế cho tới khi nó hùng hục dúi vào liên tục rồi đờ ra mềm nhũn trên người mẹ. Không cảm thấy gì nhiều ngay cả khi nó xuất tinh, cái lồn của mẹ dường như trơ ra sau một đêm dài chịu đựng sự tấn công liên tục của cái buồi to cứng ghê gớm của nó.
Nó ngủ mê mệt cho tới khi mẹ nó lay gọi giục dậy đi học. Nó thực sự chẳng muốn đi chút nào nhưng không dám làm trái ý mẹ đành uể oải ngồi dậy. Trở về phòng mình, nó mệt mỏi thay đồ và đi xuống tầng hầm. Nó nghĩ có khi mình nên tìm một nhà nghỉ nào đó mà ngủ tiếp chứ đến lớp làm cái gì. Nghĩ vậy và nó lôi xe ra đi xuống khu vực mà nó biết có rất nhiều nhà nghỉ sạch sẽ. Làm một giấc dài đến tận trưa rồi ăn qua quít cho đỡ đói, nó lại trở về nhà như vừa đi học về xong. Vừa đi vừa nghĩ không biết bố đã về chưa.
Cất xe, lên tới nơi, mở cửa vào nhà. Nó thấy bố mẹ đang ngồi ở phòng khách đang nói dở chuyện gì đó. Trông mẹ lại như một người vợ đoan trang bên cạnh chồng. Nó mỉm cười với bố mẹ và hỏi:
– Bố về lâu chưa, công việc tốt chứ ạ.
– Bố mới về… Cũng vài việc trục trặc. Con ăn cơm chưa? – Bố hỏi.
– Con ăn rồi, cũng không đói lắm. – Nó trả lời.
– Ừ, vậy thì ở nhà đi. Bố mẹ phải ra ngoài có chút việc.
– Sao em lại phải đi.? – Mẹ ngạc nhiên hỏi bố.
– Mình nên đi. Hai vợ chồng mình cùng nói chuyện thì dễ hơn. – Bố quay sang mẹ nói.
Nó nhìn bố mẹ, không hiểu gì, nhưng cứ mừng thầm vì tưởng mẹ trốn đi với bố để ở nhà với nó. Nhưng không phải, nó nhầm. Bố nó đang vướng một lô hàng lớn không thông quan được đang lưu kho dưới cảng. Nguy cơ phải tái xuất là rất cao, nếu điều đó xảy ra thì thiệt hại rất lớn. Bố mẹ nó đang tính toán phương kế xem làm sao có thể giải quyết được lô hàng với chi phí thấp nhất có thể. Mọi đầu mối đều trỏ tới một tay sếp Hải quan, chỉ có tay này mới giải được bài toán khó của bố nó. Cả đêm qua mệt mỏi với đám nhân viên Hải quan dưới cảng mà không giải quyết được gì, đám ấy nói chỉ có Sếp kia chấp nhận thì mọi chuyện coi như xong, các thứ khác chỉ còn là thủ tục hình thức. Vì vậy bố muốn mẹ cùng đi để có thêm đồng minh, bố sẽ cảm thấy tự tin hơn bớt đơn độc khi tiếp xúc với lão ta.
– Em đi với anh, mình đến hẳn nhà lão ấy nói chuyện cho kín đáo. – Bố nói tiếp.
– Em đi thì biết gì đâu mà nói. – Mẹ trả lời.
– Không cần em nói gì nhiều, thỉnh thoảng đỡ lời anh là được. Thôi mình chuẩn bị đi, anh hẹn lão bây giờ luôn.
Bố nói rồi đi vào phòng gọi điện thoại. Lát sau bó trở ra, nét mặt có vẻ phấn chấn.
– Lão đồng ý gặp luôn đấy. Nhưng không phải ở nhà. Lão muốn nói chuyện trong lúc ăn trưa… Thế này là có vẻ ổn đây, chỉ xem lão muốn bao nhiêu thôi.
– Vậy thì tốt rồi. Thế để em thay đồ trang điểm lại một chút rồi vợ chồng mình đi. – Mẹ cũng vui lây với bố vì tin tức tốt lành kia.
Nó tiu ngỉu đi về phòng. Chẳng phải việc của mình, bố mẹ đi cả rồi thì mình lại ngủ tiếp vậy.
Tại một nhà hàng sang trọng, trên tầng cao nhất, trong một căn phòng riêng rộng rãi, Nga cùng chồng hồi hộp chờ đợi nhân vật có thể quyết định vận mệnh của gia đình cô. Chuyến này mà thất bại thì công sức gây dựng bấy lâu của hai vợ chồng đổ xuống sông xuống bể cả. Rất lâu sau cửa phòng được một cô tiếp viên mở ra, hai người đàn ông trong trang phục thường ngày xuất hiện, nhìn họ như hai doanh nhân chứ không phải viên chức Hải quan. Bố nó biết mặt người gầy nhỏ vội cười tươi giơ tay ra bắt. Người ấy bắt tay xong quay sang người to béo đi cùng, giới thiệu:
– Đây là sếp Khoát, trưởng phòng. Mọi chuyện anh làm việc với sếp nhé, em cáo lui.
Người ấy không nói thêm câu nào nữa, lui ra đóng cửa phòng lại.
Ông ta ngồi xuống ghế, nhìn hai vợ chồng Nga một cách lạnh lùng. Chồng Nga vội nói:
– Việc của em chắc anh nắm được rồi, bây giờ chúng em trông cậy cả vào anh, anh xem thế nào.
– Được rồi… Nhưng đây là ai ? – Lão ta hỏi và hất hàm về phía Nga.
– Chết quên chưa giới thiệu với anh. Đây là vợ em, hai vợ chồng cùng sở hữu công ty mà, em đưa đi cùng để tiện trao đổi công việc. – Chồng nàng mau mắn đáp lời hắn.
– Vâng ạ… Trăm sự nhờ anh xem xét giúp tụi em. – Nga cũng khúm núm thưa gửi.
– Hừm… Thế này các vị ạ, theo quy định thì đây là mặt hàng cấm nhập. Một là tiêu hủy ngay hoặc lưu kho chờ các vị làm thủ tục tái xuất. – Lão ta nói thủng thẳng.
– Vâng chúng em biết. Nhưng trót lỡ đưa về đến đây rồi, anh xem thế nào… – Chồng nàng nói một cách sợ sệt.
– Quy định nó là vậy, nếu anh chị đưa ra được một giấy phép đặc biệt của cấp có thẩm quyền, ví dụ như Thủ tướng chẳng hạn thì chúng tôi thông quan ngay. – Lão nói và lôi bao thuốc lá ra rút một điếu.
– Vậy thì em đâu phải nhờ đến anh… – Chồng nàng vươn người sang bật lửa cho lão.
– Tôi cũng là phận thừa hành… Làm được gì. – Lão phả một đám khói ra và liếc nhìn Nga qua làn khói xanh lơ.
– Anh lại nói thế thì… – Chồng nàng tỏ ra thất vọng.
Lão ta trầm ngâm trong giây lát, rít thuốc liên tục ra chiều nghĩ ngợi lắm. Cuối cùng lão dụi điếu thuốc hút dở vào gạt tàn rồi nói:
– Thôi được rồi… Anh xuống gặp cậu lúc nãy mang hồ sơ lên đây. Ta cùng xem xét lại xem có cách gì tháo gỡ không.
– Vâng… Được thế thì may cho tụi em quá. – Chồng nàng phấn khởi nói rồi vội vã đi ra ngoài.
Chờ cho chồng nàng đi khỏi, lão cũng đứng dậy mở cửa đi ra ban công gọi điện thoại dặn dò ai đó mấy câu rồi mở cửa đi vào. Lão không trở lại chỗ cũ của lão mà kéo ghế ngồi xuống cạnh Nga. Thở dài một cái ra chiều đăm chiêu, lão hỏi nàng:
– Em giữ cương vị gì trong công ty nhỉ ?
– Em… Em là kế toán – Nga bịa ra, sự thực thì nàng chẳng tham gia gì vào công ty của chồng.
– Rất tốt… Kế toán trong trường hợp này có thể giúp ích được đấy. – Lão gật gù và đặt bàn tay hộ pháp lên bàn tay nhỏ nhắn đang run rẩy của Nga.
– Giúp thế nào ạ… – Nga hồi hộp hỏi lại, không để ý là lão đang vuốt ve bàn tay mình.
– Thế nào nó còn tùy vào cái tài của em. – Lão vẫn tiếp tục vuốt ve lên cánh tay trần trắng nõn của nàng.
Bối rối rụt tay lại, nàng run run nói lại:
– Vậy để em gọi kế toán trưởng đến ạ. – Nga nghĩ có khi mình không nên mạo nhận là kế toán vì sợ sẽ làm hỏng việc của chồng.
– Không cần, kế toán trưởng, như em cũng được rồi. – Lão nói và đặt bàn tay xuống đùi Nga.
Nga run bắn người, sợ hãi cứng đơ ra không biết phải phản ứng thế nào. Bàn tay to bè của lão vuốt ve từ tốn và lần lần lên trên.
– Đừng… đừng anh… – Nga sợ hãi khép đùi lại, thầm nghĩ may mà mình không mặc váy.
– Chỉ có em mới giúp được chồng mình thôi. Em nên hiểu điều ấy. – Lão nói và bàn tay vẫn tiếp tục đi sâu vào giữa hai đùi nàng.
– Không không… Em không phải là kế toán… Em… – Nàng lắp bắp, thấy rõ bàn tay ấy rất nóng đang xoa xoa ở vùng háng mình.
– Đúng rồi, anh biết… – Lão vẫn thản nhiên sờ soạng.
– Tốn kém bao nhiêu chúng em cũng cố lo được, anh cứ đưa ra… – Nàng bối rối ngập ngừng đưa bàn tay nhỏ bé của mình xuống nắm giữ lấy bàn tay tham lam của lão.
– Khà khà… Em tưởng tôi thiếu tiền à. – Lão cười và tay lão lần sờ cái phéc-mơ-tuya quần của Nga.
– Không không… – Nga co rúm người lại nhưng không dám đứng dậy.
– Em có biết lô hàng của chồng em trị giá bao nhiêu không ? – Lão hỏi và Nga nghe thấy tiếng khóa quần của mình kêu rột rột. Nàng sợ hãi ghì giữ lấy bàn tay lão, vô tình lại ấn nó ép chặt xuống cái mu mềm mại của mình.
– Em không biết… Em xin anh… đừng làm thế. – Nàng nói như sắp khóc, không hiểu chồng mình làm cái gì dưới đó mà lâu thế, sao không mau xuất hiện mà giải cứu cho nàng.
Nhưng Nga không biết được rằng khi chồng nàng vừa đi khỏi thì lão ta đã gọi điện dặn dò cậu đệ tử kia nếu chồng nàng xuống thì phải tìm cách giữ chân lâu lâu một chút. Ngay khi bước vào lão đã bị hút hồn bởi vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm của Nga. Lão đã ở cái tuổi 50 và không hề thích đám con gái non tơ ngu ngốc một chút nào, lão chỉ thích những phụ nữ có vẻ đẹp nhẹ nhàng quý phái như Nga mà thôi… Bây giờ thì lão thoải mái vờn con mồi đang run rẩy trong khi chồng nó đang mải mê giải thích những câu hỏi ba lăng nhăng của tay nhân viên kia cho đến khi tay đó chịu trao lại hồ sơ cho mà đem lên.
Bàn tay yếu ớt trong nỗi sợ hãi run rẩy của Nga không ngăn được bàn tay to khỏe của lão ta. Khóa quần nàng bị kéo xuống và hai ba ngón tay lão đã lách vào trong. Nga xấu hổ quá, mặt đỏ dừ như lên cơn sốt, nhưng sự xấu hổ cũng không lớn bằng sự sợ hãi trước uy quyền của con người có thể định đoạt vận mệnh của cả gia đình nàng. Nga gồng cứng người chịu đựng những ngón tay đang luồn lách tìm cách đi vào trong quần lót của nàng.
– Em hiểu vấn đề chưa… – Lão nói và bàn tay còn lại đưa xuống kéo một bên đùi nàng mở rộng ra.
– Em không thể… Xin anh… – Nàng sắp khóc vì bất lực.
Hai đùi dang rộng hơn khiến mấy ngón tay lão dễ dàng vạch được đáy quần lót của nàng sang một bên và chui vào chiếm lĩnh cái khe nóng hôi hổi của nàng. Lão di di mấy ngón tay lần sờ như thầm đánh giá chỗ ấy của nàng. Lạy trời cho lão đừng đút ngón tay vào trong, nàng thầm nghĩ, xấu hổ quá muốn chết luôn đi cho xong khi không thể làm gì để ngăn lão ta lại. Nhưng sự lo lắng của nàng quả là có cơ sở, lão ta không dễ gì mà bỏ qua cơ hội được khám phá cái nơi sâu kín của người đẹp. Ngón tay thô thiển của lão đang tìm cách đi vào cái lỗ nóng bỏng đang sợ hãi co thắt lại của nàng. Cha mẹ ơi… Sao lại có kẻ tàn nhẫn đến thế chứ. Nàng mếu máo thực sự, nước mắt chực trào ra.
– Em xin anh… Chồng em sắp lên rồi. – Nga van xin trong hai hàng nước mắt.
– Khi nào chồng em lên anh sẽ biết. Cứ yên tâm… – Lão thủng thẳng đáp, ngón tay ủn sâu vào trong người nàng.
Bọn họ đã sắp đặt trước để đưa mình vào bẫy. Nàng uất nghẹn trong cổ không nói nên lời. Thế này thì còn ra thể thống gì nữa, nàng định vùng đứng lên thì chuông điện thoại của lão reo vang… Lão rút tay ra khỏi quần nàng, vớ lấy điện thoại đưa lên tai rồi chỉ “ừ” một tiếng và cúp máy.
– Chồng em đang lên đấy. – Lão nói và rời khỏi chỗ bên cạnh nàng, trở về chỗ cũ.
Nga mừng rỡ như vừa thoát nạn. Nàng vội kéo khóa quần lên và lấy ống tay áo chùi nước mắt. Chỉnh trang lại tư thế cho ngay ngắn nàng ngồi nhìn ra cửa ngóng đợi chồng.
– Đây là số của tôi… Nếu em muốn cứu chồng, cứu khối tài sản khổng lồ kia thì hãy gọi cho tôi. Càng sớm càng tốt. Một tuần sau thì không còn cách gì để cứu được nữa… Nhớ kỹ nhé.
Lão chìa ra trước mặt nàng một tấm giấy nhỏ như cái card visit nhưng chỉ in duy nhất một dãy số. Nga liếc nhìn qua rồi vội cầm lấy nhét vào túi áo. Đúng lúc ấy cửa bật mở và chồng nàng hồ hởi cầm tập hồ sơ bước vào.
– Đây rồi anh… Em phải giải thích mãi với cậu kia mới được cậu ấy đưa lại cho đấy.
– Được rồi. Cứ để đây. Gọi món đi, vừa ăn ta vừa nói chuyện. – Lão nhận tập hồ sơ từ tay chồng nàng.
Nga cúi mặt nhìn chăm chăm xuống bàn không dám ngẩng lên nhìn chồng cũng như nhìn con người kia, kẻ đã làm nàng chết đứng trong xấu hổ và sợ hãi suốt mấy phút vừa qua.
Bữa ăn diễn ra chậm chạp trong những lời hứa hẹn rất khả quan của lão sếp Hải quan. Nga hiểu rằng những lời hứa đấy có trở thành hiện thực hay không giờ hoàn toàn phụ thuộc vào nàng. Liếc nhìn chồng đang phấn chấn nàng thấy thương quá, không thể để anh ấy rơi xuống vũng lầy của sự thất bại được, anh ấy sẽ không chịu đựng nổi. Nàng căm giận liếc sang khuôn mặt bự kia với cái miệng đang nhồm nhoàm bóng nhẫy. Nhìn đã thấy phát gớm lên rồi. Không hiểu mình sẽ phải trải qua những đau đớn gì trong những ngày sắp tới nếu muốn cứu chồng đây. Nga thấy quặn thắt trong lòng khi nghĩ tới cảnh phải lên giường với cái kẻ đang dương dương tự đắc kia.
Để lại một bình luận