Phần 8
Minh vừa lái xe vừa tủm tỉm cười như ngáo. Hắn rời khỏi nhà Ngọc Lan với niềm vui bất tận, dù từ trước tới nay hắn chưa từng thích ‘máy bay’, nhưng từ khi gặp Ngọc Lan hắn lại muốn ở bên nàng. Biết có chút tình cảm thật sự nhưng những đường nét cơ thể Ngọc Lan cũng làm hắn nhiều lần rạo rực ham muốn.
Kéttt…
Minh đạp thắng lết bánh tấp vào lề, nụ cười trên môi biến mất, mắt hắn nhìn về phía trước. Cách đó không xa, một cô gái cực xinh đẹp đang đứng trước cổng của một căn nhà cao tầng, chính là cô nàng tiểu thư hắn đã thấy bữa trước. Nhưng hôm nay tiểu thư không đứng chờ xe tới đón mà cô bé đi xe đạp điện.
Minh đứng ngắm nàng tiểu thư xinh đẹp ngời ngợi kia, một vẻ đẹp thanh thoát trong sáng mà kiêu sa. Nàng như đang lóng ngóng và lo lắng, nhìn về cả hai phía của con đường, quay lại nhìn lên căn nhà cao tầng kia, rồi lại đưa mắt nhìn xung quanh.
“Đang chờ ai sao?” Minh lầm bầm.
Rồi cô bé nhìn về phía Minh đang đứng, sự lo lắng tăng lên, nàng đứng sát vào cánh cổng.
“Gì thế?” Minh tự hỏi rồi giật mình nhận ra con đường này hiện giờ rất vắng, mà phía trước như có mấy bóng đen đang ngồi trong góc tường tối. Còn phía Minh đường cũng tối, mà hắn lại đứng nhìn chằm chằm thế này, đứa con gái nào mà không sợ.
“Cứ thế này càng làm cho mình thêm đáng nghi.” Minh quyết định tới chỗ cô bé tiểu thư.
Dừng xe trước căn nhà cô bé đang đứng, cố làm một vẻ mặt ngây thơ vô số tội, Minh cười tươi và hỏi: “Nay không có ai đón à?”
Cô bé không trả lời, chỉ nhìn hắn đề phòng.
“Tại sao không vào nhà mà đứng đây?” Minh hỏi tiếp.
Nàng vẫn không nói gì.
“Giờ anh đi về đó, nếu muốn thì đi cùng.” Minh nói toẹt huỵch không vòng vo nữa, tay chỉ về phía trước.
Vẫn không nói gì, nhưng dường như cô bé đang phân vân, sự lo lắng vẫn còn trên gương mặt xinh đẹp.
Minh chơi bài liều, làm bộ lạnh lùng nổ máy xe định chạy đi. Và hắn đã thành công, cô bé gấp gáp đẩy xe đạp điện chạy theo.
Thật ra Minh cũng đang lo lắng, trong góc tối kia hắn đếm được tới bốn cái đầu. Lần lượt cảnh tưởng bốn thằng cầm kim tiêm, dao kiếm… lao ra chặn đường hiện lên trong đầu hắn, và cái đầu ảo tưởng của hắn cũng không thể thiếu được cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng hai người đi qua mà không có gì xảy ra.
Chạy chầm chậm theo cô bé, Minh mải mê chiêm ngưỡng thân hình mảnh mai từ phía sau. Tóc xõa bay trong gió, đôi vai nhỏ rung lên theo nhịp xóc của xe, chiếc áo bó sát ôm lấy bờ eo thon gọn không chút mỡ, bên dưới là đôi mông tròn cũng đang rung nhẹ trên yên xe. Cô bé như đang chạy hết ga, có vẻ vẫn đề phòng kẻ đang đi phía sau, nhưng tập trung chạy nhanh mà nàng quên mất chiếc váy ngắn nhiều lần bị gió thổi tốc lên, cặp đùi non hiện ra mà không hay biết. Nàng cũng không biết rằng mỗi khi gió kéo chiếc váy lên cao, đằng sau có kẻ nhiều lần loạng quạng suýt té.
Rồi cô bé dừng trước cổng một căn biệt thự hoành tráng. Cánh cổng liền mở ra, người mở cổng cúi chào cô bé rồi nhanh chóng dắt xe giùm.
Cũng vẫn là không nói gì, cô bé chỉ quay lại nhìn vẻ mặt vừa tiếc nuối, vừa ngẩn ngơ của Minh một cái rồi đi thẳng vào trong, cánh cổng đóng lại.
“Người gì mà…” Minh chán nản quay xe chạy đi.
Ngay lúc đó, có một người đứng trên sân thượng của căn biệt thự quan sát Minh từ lúc đưa cô bé tiểu thư về tới, cầm ly rượu đưa lên môi nhấp một ngụm rồi khẽ nhếch miệng cười.
Về nhà tắm rồi chui vào chăn, hôm nay hắn vui thực sự, với Ngọc Lan, với cô bé tiểu thư. Tuy có vẻ thất bại với cô tiểu thư nhưng vạn sự khởi đầu nan, lần sau có duyên gặp lại sẽ dễ làm quen hơn, Minh mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.
Để lại một bình luận