Phần 12
Minh trở về nhà, điện thoại của gã kia chỉ cần kết nối vào mạng intrenet là Minh có thể biết hết những gì trong điện thoại gã, thậm chí là máy tính hay bất cứ chiếc điện thoại nào khác bên cạnh.
Cuộc sống nhàn hạ của Minh đã bắt đầu thay đổi. Trước đây, ngoài Thảo ra thì giữa hắn với các cô gái khác chỉ có một mối quan hệ duy nhất là tình một đêm hay nhiều đêm thì tùy, không có ai khiến hắn bận rộn như lúc này. Cùng một thời điểm, nảy sinh tình cảm với cả ba người, Minh không muốn bị gắn họ Sở vào mặt nhưng lại không thể kiểm soát được bản thân mình.
Về nhà tắm rửa cho thoải mái, Minh lại lấy xe qua nhà Ngọc Lan.
Đứng ngoài cổng, Minh có phần nôn nóng chờ đợi, hai ngày rồi không gặp nàng, hắn cảm thấy trống vắng thiếu thốn gì đó mà ngay cả Linh, Trang hay Thảo đều không thể bù đắp được.
Cổng mở ra, Ngọc Lan với thân hình săn chắc nảy nở trong bộ đồ mặc ở nhà quen thuộc là quần đùi áo thun mỉm cười với hắn. Minh cũng nhe răng cười lại, cả hai như rất hiểu ý nhau, không cần khách sáo chào hỏi như trước, hắn dắt xe vào, Ngọc Lan đóng cổng.
“Chú Nguyên đi nữa hả chị? Minh hỏi và đi thẳng một mạch xuống nhà bếp.
“Ừ, anh Nguyên mới đi hồi trưa…” Ngọc Lan cũng chỉ nói tới đó, cứ như hai người đang lén lút hẹn hò sau lưng ông chồng.
“Vậy tối nay cho em ăn ké được không?” Minh hỏi lấy lệ.
“Lại còn hỏi nữa, vậy chứ em qua đây làm gì?”
Minh quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Ngọc Lan: “Em nhớ chị nên qua đây…!”
Hắn nói thật lòng, không có chút đùa cợt. Ngọc Lan đỏ mặt quay đi.
“Nhớ mà đi với người khác…”
Ngọc Lan nói nhỏ như trách móc, nhưng Minh nghe được, hắn thật sự không biết nói gì, chỉ im lặng cố tỏ ra như không nghe thấy.
“Em ngồi chơi đi, chị nấu chút nữa là xong.” Ngọc Lan lên tiếng để thay đổi không khí.
Minh say đắm chiêm ngưỡng cơ thể mặn mà, đầy đặn, săn chắc của Ngọc Lan từ phía sau. Thân mình nhẹ nhàng uyển chuyển, bờ mông to tròn đung đưa. Bất chợt nhớ tới hình ảnh bờ mông tròn trần trụi này hôm trước, máu dâm lại bắt đầu sôi sục.
“Mông này doggy thì khỏi chê…!” Minh tự sướng trong đầu hắn.
Ăn xong, Ngọc Lan đi tắm, còn Minh pha cà phê đem lên sân thượng ngắm cảnh. Căn nhà ở trong hẻm nên không quá ồn ào.
Đứng tựa vào lan can suy ngẫm vài chuyện, một mùi hương thoảng qua lấn áp hương cà phê làm Minh bừng tỉnh, hắn quay lại.
“Làm gì mà suy tư vậy chàng trai?”
Ngọc Lan của hắn đang bước tới, nàng vừa tắm xong, trùm một chiếc khăn tắm lên mái tóc còn đang ướt.
Minh mỉm cười không nói gì, hắn đưa tay lấy chiếc khăn lau tóc cho nàng. Ngọc Lan tuy có hơi ngại, nhưng có gì đó thôi thúc khiến nàng chỉ nhẹ nhàng đứng im cho hắn lau tóc.
Ánh đèn trên sân thượng không quá sáng, nhưng Minh vẫn nhìn thấy rõ từng đường chân tóc. Lén nhìn gương mặt đang ửng đỏ, làn da mịn màng như thiếu nữ, đôi mắt với hàng lông mi cong vút tự nhiên. Bất chợt cảm giác kia lại ùa về, cũng như Ngọc Lan, nó thôi thúc Minh làm điều gì đó mà hắn cũng không rõ.
Khoác tấm khăn lên vai Ngọc Lan, Minh đứng bên cạnh nàng cùng ngắm màn đêm yên tĩnh trong một góc nhỏ, ngoài kia người ta vẫn đang tấp nập ngược xuôi.
Im lặng, cả hai đều chung một cảm giác.
Im lặng, cả hai đều muốn quay sang nhìn nhau, nhưng ngại ngùng.
Im lặng, cả hai đều muốn làm điều gì đó mà bản thân cũng không rõ.
Im lặng, hai trái tim như đang thổn thức. Là yêu?
Minh quay qua, hắn đặt một nụ hôn lên trán Ngọc Lan. Nàng đỏ mặt nhìn hắn, hắn cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi mắt như nói lên cả hai đang nghĩ gì. Minh từ từ cúi xuống, môi hắn hướng đến môi nàng. Nàng nhắm mặt lại, nhưng thân thể khẽ run lên. Môi chạm vào môi, một thứ gì đó lan tỏa lên cả hai người, như một nguồn năng lượng, như một sự gắn kết mạnh mẽ. Nụ hôn kéo dài.
Đột ngột Ngọc Lan rời ra, nàng đưa tay lên ôm mặt. Minh cũng chỉ đứng đó lặng im.
“Chị xin lỗi…chị…” Ngọc Lan khó khăn lên tiếng, thực sự nàng cũng không hiểu nổi bản thân mình.
Minh vẫn không nói gì, chỉ khoác tay lên vai nàng. Cả hai lại lặng im đứng trong đêm tối, nhưng cánh tay kia từ nay đã sẵn sang che chở, sẵn sang bao bọc cho người phụ nữ mà nó đang đặt lên.
“Hôm trước chị nói em đưa chị tới căn nhà đó…em biết để làm gì không?” Ngọc Lan mở lời trước.
Minh nhìn nàng: “Em đoán…thanh niên đó là con trai của chị?”
Ngọc Lan nhìn hắn thật sâu, nàng hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng qua đi mà thay thế bằng một niềm vui nhỏ.
“Cả hai…” Ngọc Lan nói.
Giờ thì tới Minh ngạc nhiên: “Cả cô gái kia cũng là con gái chị?”
Ngọc Lan gật đầu, nàng nhìn về màn đêm vô tận.
“Lúc trước chị…qua nước ngoài, để hai đứa con nhỏ ở lại. Ở bên đó chị rất nhớ, rất muốn trở về tìm con nhưng chị không thể. Anh Nguyên biết chuyện nên tìm thông tin tụi nó giúp chị, biết hai đứa nhỏ được người ta nhận nuôi và đang sống tốt chị cũng mừng. Cho tới gần đây anh Nguyên lo được giấy tờ cho chị trở về nước…chị rất muốn gặp con nhưng…”
Ngọc Lan ngừng lại vì nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt.
“Em hiểu…” Minh ôm nàng chặt hơn. Hắn biết nàng không dám gặp lại, nhận lại con mình vì sợ làm thay đổi cuộc sống yên bình của tụi nó. Nàng tự trách mình, chỉ âm thầm nhìn con từ xa.
…
Tại căn phòng với nhiều màn hình theo dõi camrera kia, người phụ nữ mỉm cười khi quan sát toàn bộ diễn biến trên sân thượng vừa rồi, chiếc màn hình vẫn còn đang hiện lên cảnh Minh đang ôm vai Ngọc Lan.
“Không lâu nữa đâu nhỉ…em yêu!”
Giọng một người đàn ông cất lên, mặt hắn hằm hằm tỏ ra vẻ nóng giận.
“Anh đang ghen với thằng oắt con đó à?”
Người phụ nữ cười cười rồi tiến đến đặt một nụ hôn lên môi người đàn ông, hai người hôn thật lâu như Minh và Ngọc Lan vừa rồi. Nếu có mặt ở đây, Minh sẽ nhận ra hai người này, đó chính là mẹ của Trang và chú Nguyên của hắn.
Để lại một bình luận