Phần 10
Minh rút dương vật ra và ngồi dậy, hắn thấy Linh đã ngủ, ngủ thật sự. Minh cũng không bất ngờ hay nghĩ rằng Linh giả vờ, bởi lúc mệt mỏi cơn lên đỉnh dễ làm người ta chìm ngay vào giấc ngủ.
Đã được thỏa mãn, dù dương vật vẫn đang cương cứng sẵn sàng tiếp tục nhưng Minh không vội, hắn lặng yên ngắm Linh đang trần truồng ngủ ngon lành. Với tay lấy chiếc quần thun của Linh cởi ra lúc nãy lót xuống dưới mông nàng, tinh trùng và dâm thủy đang bắt đầu trào ra.
Rồi Minh trườn lên nằm bên cạnh Linh, nhưng hắn không thể ngủ được. Cơn cực khoái giải phóng tinh trùng dường như cũng giải phóng luôn những buồn bực trong lòng hắn, cái đầu như được khởi động lại, hắn lại nghĩ tới Thảo.
Nằm bên cạnh một người con gái sau khi hai người vừa làm tình xong, lại nghĩ về người con gái khác, có lẽ Minh cũng là loại Sở Khanh. Nhưng không, hắn với Linh cơ bản chỉ là cùng giải tỏa và đáp ứng cho nhau một vấn đề duy nhất, đó là tình dục, không hề có tình cảm đặc biệt gì với nhau.
Khi đã bình tâm, Minh thấy mình cũng quá đáng khi chưa biết được nguyên nhân vì sao Thảo lại làm việc đó. Hắn hiểu rõ Thảo, chơi bời ở những nơi như vậy không phải sở thích của nàng. Vì tiền? Thảo không thiếu tiền. Vì tình? Nghĩ tới gã người yêu của Thảo, Minh bắt đầu nghi ngờ.
“Đúng rồi! Hay là nó bị ép buộc.” Đầu óc Minh sáng lên khi vừa tìm được một lý do cảm thấy hợp lý.
Từ việc thái độ giữa Thảo và gã người yêu không được bình thường, tới vết thương trên mặt Thảo, và nhất là việc Thảo giấu những chuyện đó với hắn, Minh bật người ngồi dậy khi dường như chắc chắn Thảo bị ép buộc phải làm việc đó.
Có lẽ ông trời vẫn còn thương khi cho hắn nghĩ ra chuyện Thảo bị ép buộc và ngồi dậy đúng lúc.
Vừa bật dậy, đầu óc còn đang kích động từ việc tìm ra nguyên nhân của Thảo, não hắn lại như nổ tung lần nữa khi nhìn thấy ánh đèn xe trước cổng qua cửa sổ. Dương vật thay đổi kích cỡ một cách nhanh chóng, đang hùng dũng to lớn liền co thụt lại như quả ớt nhỏ, cũng như tâm trạng của chủ nhân nó hiện giờ, Minh đang run rẩy.
Phi ngay tới bên cửa sổ ghé mắt nhìn xuống, một người đàn ông vừa bước xuống xe hơi và tiến tới mở cổng.
“ĐỊNH MỆNH PHỤ HUYNH VỀ!” Não hắn thét gào.
Như phim hành động, Minh không kịp mang quần áo, lao nhanh xuống lầu bằng mũi bàn chân để không gây ra tiếng động, nép sát tường đưa tay lấy đôi dép của hắn trên kệ rồi chạy lên lầu, mẹ Linh đang tới mở cửa.
Vơ quần áo mặc lại thật nhanh, Minh định gọi Linh dậy đánh lạc hướng như sợ rằng cô bé không giữ được tâm lý, để lộ ra sự hoảng sợ là phụ huynh nghi ngờ liền. Hắn quyết định nhanh chóng, cứ để Linh ngủ, còn mình thu dọn chiến trường. Kéo chăn đắp lên người Linh và chỉnh lại cho thẳng, cất chiếc áo của Linh cỡi ra lúc nãy vào tủ, tìm chai nước hoa của Linh xịt khắp phòng.
Thấy tạm ổn, Minh giật mình nhận ra giờ mình trốn ở đâu?
Tiếng xì xầm nói chuyện của ba mẹ Linh kèm theo tiếng bước chân rõ dần.
Chỗ để trốn duy nhất trong phòng là…dưới gầm giường.
“Chui hoặc…chết!” Không còn đường chạy, Minh luống cuống chui xuống gầm giường Linh đang ngủ.
Minh nằm im thin thít dưới chiếc giường mà mới trước đó hắn còn đang hùng hục đầy khí thế, hắn nín thở nhìn cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
“Đừng vào, đừng vào…”
Minh lầm bầm trong đầu như người tụng kinh, nhìn thấy hai chân đang đứng ngoài của là của mẹ Linh, hắn hồi hộp gần như mất kiểm soát.
Nước hoa chỉ lấn áp mùi chứ không thể khử mùi, với sự nhạy cảm đặc biệt của phụ nữ, nếu mẹ Linh bước vào phòng sẽ nhận ra mùi tinh dịch ngay.
Một cảnh tượng mà Minh không hề mong muốn lướt qua trong đầu hắn, mẹ Linh vào phòng, lật tấm chăn trên người Linh, thân thể trần truồng cùng với tinh dịch còn đang chảy ra từ âm đạo của Linh phơi bày và…hắn bị lôi ra, đánh hội đồng, công an tóm cổ rồi vào tù. Hay khá hơn là Linh cố giúp hắn, nên ba mẹ Linh bắt hắn phải cưới Linh. Kiểu nào hắn cũng không muốn, hắn muốn tự do, hắn muốn được ôm nhiều cô gái trong tay tha hồ thỏa mãn…
Tiếng đóng cửa đưa Minh trở về thực tại, hắn thở dài nhẹ nhõm chui ra khỏi giường.
Ghé tai vào cửa phòng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Cảm thấy ổn, hắn khẽ mở cửa đi tới cầu thang quan sát phía dưới, ba mẹ Linh vẫn đang nói chuyện dưới nhà.
Trở về phòng Linh, suy nghĩ tìm cách thoát ra ngoài nhưng không thể. Cổng dưới nhà là lối ra duy nhất, bởi ba mẹ Linh đã cho làm khung sắt kín từ phía trên cổng lên đến tầng lầu như một cái chuồng cọp. Khe hở của cái chuồng sắt quá nhỏ không thể chui lọt.
Đành phải gọi Linh dậy. Cô bé cũng kinh hoàng bạt vía khi nghe Minh nói, luống cuống tìm quần áo mặc lại. Cả hai không còn tâm trí để thắc mắc tại sao ba mẹ lại về giờ này.
“Hay chờ ba mẹ em ngủ rồi em lén xuống mở cổng cho anh về!” Minh lo lắng nghĩ cách.
“Chưa biết khi nào ba mẹ mới ngủ, mà ba em hay làm việc khuya, hai người …‘xong’ là ba em thường vào phòng làm việc chỗ cầu thang, lúc đó là hết xuống luôn.”
Linh cũng ngượng ngùng đỏ mặt khi nói từ ‘xong’, dường như nàng biết ba mẹ đang làm gì phía dưới.
“Vậy giờ xuống mở cổng luôn, ba mẹ đang ‘bận’ rồi, cơ hội…” Minh gấp gáp.
“Cũng không được, cổng kêu to lắm, mở là ở trong ba mẹ biết ngay…”
Minh cũng đồng ý, cánh cổng phía dưới khi mở ra đóng vào kêu rất to dù có mở thật nhẹ nhàng, không biết do bản lề bị rỉ sét hay là do chủ ý thiết kế như vậy.
Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, Linh nghĩ gì đó rồi vẻ mặt tươi tỉnh hẳn lên vì tìm ra cách.
“Giờ em gọi bạn em qua giả vờ tìm em. Anh trốn ra cửa trước, chờ nó tới thì em xuống mở cổng. Canh ba mẹ em không để ý thì anh lẻn ra ngoài…vậy được không?”
“Được đó, như vậy đi, nhanh còn kịp!” Minh đống ý liền, cách này cũng ổn mà thời gian hai vị phụ huynh sắp ‘xong’ đang tới gần.
Linh gọi điện cho bạn, nghe sơ qua thì cũng đoán được là bạn gái. Linh khổ sở tìm lý do giải thích các kiểu, chắc chắn cô bạn kia đang vặn vọ làm khó để Linh nói sự thật.
“Được rồi anh, tí nó qua, nhà nó cũng khó lắm, đi rồi không biết nó có bị gì không!”
Minh cũng không để ý, chỉ nghe kế hoạch tẩu thoát có khả thi là hắn mừng rồi.
Hai đứa nhẹ nhàng từng bước xuống lầu. Mở cửa phòng khách cho Minh ra trước, khóa lại rồi Linh lên lầu chuẩn bị đóng kịch.
Minh ngồi núp sau chậu cảnh ở sân nhỏ trước nhà. Hồi hộp mong chờ cô bạn kia từng giây từng phút, bởi chậu cảnh quá nhỏ không thể che chắn được hắn, mỗi lần có ánh đèn và tiếng xe đi ngang là hắn lại co rú lại.
Rồi ánh đèn lờ mở của một chiếc xe tới gần, Minh hồi hộp tập trung, chưa nghe thấy tiếng xe, chắc có lẽ còn xa. Nhưng ngay lúc đó một bóng người dừng ngay trước cổng nhìn vào làm Minh giật bắn mình vì bất ngờ, đơ ra không kịp phản ứng. Người ngoài kia đúng là cô bạn của Linh đang ngồi trên chiếc xe đạp điện. Và điều càng làm hắn bất ngờ hơn tới mức bất động, quên mất cả việc quan trọng nhất, cô gái kia chính là…
“Cô gái đó…” Minh tự nói một mình.
Chính là cô bé tiểu thư đi xe đạp điện Minh gặp hôm trước. Cô bé cũng bất ngờ, chỉ biết đưa ngón tay nhỏ xinh chỉ về phía Minh như muốn nói gì đó.
Sau vài giây đứng hình, Minh bừng tỉnh rồi cố ra hiệu cho cô bé kia hiểu.
Vẫn nét mặt khó hiểu, cô bé bấm chuông. Linh giả vờ ngái ngủ xuống mở cổng, có một người cũng đang chuẩn bi đi ra, là ba của Linh. Thấy có nguy cơ, Minh lấy hết sức vọt thật nhanh, lách qua cánh cổng vừa được Linh mở ra và trèo lên chiếc xe đạp điện ngồi với vẻ mặt tỉnh bơ.
Thở phào nhẹ nhõm như vừa qua cơn hấp hối, Linh khóa cổng và theo ba vào nhà, tiếng thắc mắc của vị phụ huynh còn oang oang vọng ra. Minh mừng thầm vì khi tối đi taxi, chứ nếu đem xe máy đi là ngày mai hắn được lên báo rồi.
“Cảm ơn em nha!” Minh nở nụ cười thân thiện với cô bé tiểu thư.
Vẫn vẻ mặt và ánh mắt nhìn Minh như động vật lạ, cô bé im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Thì ra là anh, nhìn mặt hiền hiền dễ thương mà cũng ghê thiệt!”
Giọng nói ngọt ngào của cô bé tiểu thư làm Minh say đắm, hắn mỉm cười như không quan tâm cô bé nói gì.
“Trễ rồi, để anh đưa em về luôn!” Minh không bỏ qua cơ hội, dù vừa phải trốn như trộm vì lén lút với con gái người ta.
Có chút phân vân nhưng cô bé cũng đồng ý.
Đứng trên lầu nhìn hai người lặng lẽ rời đi, Linh mới yên tâm leo lên giường: “Sợ thật!”
Để lại một bình luận