Huấn gia…
“Cha… cha… chết tiệt… cha… cha… ” Huấn gia gia chủ đương nhiệm Huấn Cao chân thấp chân cao chạy hớt hả về phía gian nhà ở phía sau khu kiến trúc của Huấn gia, miệng không ngừng hô to như thể tận thế sắp ập xuống, nào còn giáng vẻ của một vị gia chủ của một gia tộc.
“Huấn Cao? Ngươi đã là gia chủ năm năm rồi mà xem cái giáng vẻ của bản thân mình đi!” Huấn gia người đứng đầu là lão già đầu tóc bạc phơ trong rất có vẻ tiên phong đạo cốt, lão đang thưởng thức tách trà nóng cùng với tiểu thiếp thì thằng con trai hớt hả chạy tới, nhìn cái dáng điệu của hắn mà lão quát lên.
Huấn Cao phẫn nộ tột cùng, hắn trên đời này sợ nhất là cha mình cũng là lão già trước mặt này nhưng tin tức báo về khiến hắn không thể giữ được bình tĩnh nữa, con trai trưởng của hắn là bị người ta giết đấy.
“Cha… Huấn nhi bị người ta giết! Cha bảo con làm sao có thể giữ được bình tĩnh đây!” Huấn Cao nói như hét lên làm Huấn Thiên cũng là cha hắn sửng sốt, thằng cháu đích tôn của lão bị người ta giết? Không thể nào.
“Hồ đồ! Huấn nhi hôm nay nói với ta đến GOD chơi, tin tức ngươi nhận được có phải là sai lầm không?” Huấn Thiên gầm lên với con trai.
“Cha! Cha xem đi… Huấn nhi… nó… chết thảm lắm… ” Huấn Cao hai hàng nước mắt lăn dài trên má, gã đưa điện thoại cho cha mình xem, trên màn hình là một tấm ảnh rõ nét của thi thể Huấn Quý.
“Chết tiệt… Kẻ nào? Kẻ nào làm? Kẻ nào làm?” Huấn Thiên nhìn chằm chằm vào thi thể cháu mình trên màn hình điện thoại mà gào lên, nào còn cái dáng vẻ một vị lão nhân gia tiên phong đạo cốt mà là khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ đầy sát ý.
“Vẫn chưa thể xác định được nhưng nguồn tin của con báo về là sau đó hung thủ cùng với Phàn Doanh lão cẩu còn rất thân mật tay bắt mặt mừng, bá vai nhau vừa tiến vào GOD vui chơi vừa cười nói như thể cái chết của Huấn nhi là cái chết của một con miêu con cẩu nào đó!” Huấn Cao giận dữ không thôi.
“Khốn kiếp! Lâm gia! Được lắm… các ngươi để cháu ta chết ngay trước GOD còn chưa có một lời bàn giao lại còn cùng hung thủ kết thân chẳng phải xem Huấn gia ta là không khí… đi, theo ta đến GOD… ta muốn xem kẻ nào giết cháu ta… thù này không báo thì Huấn gia sao còn có mặt mũi mà lăn lộn ở mảnh đất này nữa?” Huấn Thiên quát con trai.
“Cha… Lâm gia sau lưng còn có… chúng ta nếu cứ thế mà đến chưa chắc đã kiếm được chỗ tốt… ” Huấn Cao thân làm gia chủ đương nhiên không thể để thù hận che mờ mắt, hắn ngay tức thì cảnh tỉnh cha mình.
“Hừ… con nói được lời này làm ta thật vui sướng khi Huấn gia không hề có một vị gia chủ ngu ngốc… Lâm gia sao? Cũng chỉ là vài mối quan hệ nhờ thông gia với những thế lực lớn mà thôi, ta sẽ ngay tức thì liên lạc với Dương gia, chỉ cần họ giúp cthì việc này sẽ mang lại cho chúng ta lợi ích không nhỏ đâu… ” Huấn Thiên hai mắt lóe lên tia sáng ranh mãnh.
“Cha… Dương gia nghe nói chỉ còn một vị lão tổ mà còn bị thương nữa, con sợ họ không dám có cử động lớn… huống hồ nếu kẻ giết Huấn nhi là một người nào đó thuộc những thế lực cự đầu hay chí ít là có quan hệ với họ thì dù Dương gia có đến cũng không thể vì chúng ta mà đứng ra lấy lại công đạo được!” Hơn ai hết Huấn Cao hiểu rõ tính tình con trai mình như thế nào.
“Con nói rất đúng… nhưng đừng quên chúng ta đến không chỉ vì kẻ giết Huấn nhi mà còn vấn tội Lâm gia để chuyện xảy ra ngay trước cổng GOD, Huấn nhi từ khi bước một chân vào chỗ đó thì Lâm gia với tư cách chủ nhà phải đảm bảo an toàn cho nó, để xảy ra chuyện thì Lâm gia không thể nào tránh khỏi liên quan, việc chia chác 7 chiếc ghế trong Bộ chính trị sắp đến rồi, Huấn gia chúng ta nhân việc này có thể bắt chẹt Lâm gia phải nhường lại số ghế cho mình, mà để làm việc này thì không thế lực nào thich hợp hơn Dương gia cả… tuy Dương gia tổn thương nặng nề sau chuyện kia nhưng đừng coi khinh một trong bảy đại gia tộc Trung Hoa, ắt hẳn chúng vẫn còn những con bài chưa lật cho nên lần này ta quyết định sẽ cầu cạnh Dương gia!” Huấn Thiên bàn với con trai.
“Cha… để đả động Dương gia chúng ta cần đưa ra cái gì đây?” Huấn Cao gật gù với kế hoạch của cha mình nhưng có chút băn khoăn.
“Hắc hắc… còn có cái gì ngoài lợi ích có thể làm Dương gia lung lay đây, để vứt bỏ 7 chiếc ghế trong Bộ chính trị thì Dương gia ắt hẳn về mặt kinh tế sẽ chịu tổn thất nặng nề, chỉ cần Huấn gia chúng ta hứa sẽ phân đi một nửa số lợi ích thu được từ những chiếc ghế mới trong Bộ chính trị thì ta tin Dương gia sẽ động lòng!” Huấn Thiên cười lạnh.
“Cha… một nửa có quá nhiều không?” Huấn Cao sửng sốt hỏi.
“Hừ! Thả con săn sắt bắt con cá rô chẳng lẽ con còn không hiểu, chúng ta hứa thì cứ hứa nhưng đến lúc Huấn gia có trong tay những chiếc ghế quyền lực kia thì việc phân chia lợi ích chẳng phải là do chúng ta quyết định sao? Có bao nhiêu cái cớ có thể đưa ra để cắt xén phần của Dương gia chứ?” Huấn Thiên lão cáo già cười nói.
“Cha quả là cao tay! Được, con sẽ đi liên lạc với các vị trưởng bối trong tộc ngay, đội ngũ lần này của chúng ta phải thật hoành tráng để sự việc này rùm beng lên, như thế càng khiến Lâm gia bị đuối lý không thể phản bác được!” Huấn Cao hưng phấn chạy đi.
“Tốt lắm! Ta cũng sẽ liên lạc với Dương gia ngay tức khắc!” Huấn Thiên gật gù nói.
Dương gia… chính điện…
“Được! Ta biết rồi, mong rằng Huấn lão không quên những gì vừa nói để rồi sau này làm đôi bên khó xử!” Dương Tuyền hai mắt híp lại khi nói chuyện điện thoại với một ai đó.
“…”
“Được! Ta sẽ chuẩn bị ngay, một giờ nữa chúng ta sẽ gặp nhau trước GOD!”
Dương Tuyền để chiếc di động trên bàn, hắn vừa nhận được một lời đề nghị hấp dẫn từ Huấn gia, chúng chịu bỏ một nửa lợi ích có được từ những chiếc ghế trong Bộ chính trị để Dương gia ra mặt đòi công đạo cho chúng từ chỗ Lâm gia.
Quả thật Dương gia một đại gia tộc từ hơn trăm năm qua đã tích lũy được tài lực hùng hậu phải nói là đủ sức để gia tộc hàng vạn miệng ăn sinh sống qua thêm một trăm năm nữa dư dả chứ đừng nói đến là chút ít lợi ích có từ mấy chiếc ghế kia… để trở thành một đại gia tộc không phải là thứ mà Huấn gia có thể tưởng tượng ra nổi.
Dương Tuyền đồng ý với Huấn Thiên là vì trong đầu hắn từ lúc nghe Huấn Thiên nêu ra điều kiện đã nảy sinh một thứ, đó là sự mất đoàn kết giữa các thế lực đạo pháp, từ trước đến nay mặc dù không nói ra nhưng bộ máy chính trị ai cũng biết là chia thành ba phe, phe Dương gia gồm Dương gia và các gia tộc phụ thuộc như Hứa gia chiếm lấy 25 ghế trong Bộ chính trị, phe còn lại là những gia tộc đạo pháp tầm trung khác như Huấn gia, Lâm gia chiếm lấy 20 ghế, về 5 ghế còn lại là thuộc phe trung lập ít ỏi mà nói thẳng ra là nanh vuốt của một vài thế lực khổng lồ khác như Thiếu Lâm, Trần gia…
Phe phái Dương gia và phe đối lập đương nhiên là bằng mặt không bằng lòng, đều ngấm ngầm tìm mọi cách ám hại nhau nhằm dành lại từng ghế trong Bộ chính trị mà trong đó sự đoàn kết của các gia tộc tầm trung là quan trọng nhất trước một Dương gia hùng mạnh trước kia, lần này Huấn gia muốn chèn ép Lâm gia chẳng khác nào một cơ hội trời cho để Dương gia phá vỡ sự đoàn kết mong manh kia của bè phái đối lập, chỉ cần chúng tan rã thì Dương Tuyền không thiếu cách để lôi kéo những gia tộc kia về với bè cánh của mình, mất đi 7 ghế nhưng nếu thành công thì Dương gia không khéo lại kiếm về gấp đôi số ấy, xa hơn nữa là quyền lãnh đạo hoàn toàn Bộ chính trị không chừng ấy chứ.
“Hai vị Tả Hữu Mật Sứ, xin hãy hiện thân!” Đột nhiên Dương Tuyền hô lên mặc dù bên trong chính điện giờ này ngoài hắn thì trông qua không còn một hình bóng nào khác.
“Vụt!” Từ trong bóng tối, hai bóng đen không biết từ đâu xuất hiện trước mặt Dương Tuyền, một nam một nữ đều lạnh lùng không cảm xúc, khi cả hai lần đầu xuất hiện trước mặt Dương Tuyền thì hắn đã vô cùng kinh hãi vì La Sát giao hai vị Tả Hữu Mật Sứ đều là Cường Giả lục cấp tu ra Thánh Khí cường hãn vô cùng đến nỗi Dương Nghiệp lúc gặp mặt cũng không thể không thốt ra hai chữ cao nhân. Chưa dừng lại tại đó… thứ mà Dương Tuyền cảm thấy kinh hãi hơn là vũ khí nằm trong tay vị Tả Mật Sứ nữ giới chính là một kiện binh khí danh chấn cổ kim và cũng là một trong hai kiện báu vật trấn phải của La Sát giáo… La Sát Thần Kiếm, kiếm rời vỏ – quỷ thần lui… chỉ một câu ngắn ngủi đã đủ hiểu thanh vũ khí được mệnh danh là thần binh này đáng sợ nhường nào, mặc dù chỉ được nhìn nó từ ngoài vỏ nhưng Dương Tuyền đã mường tượng vô vàn sát ý kinh người bủa vây xung quanh bản thân mình rồi.
“Dương gia chủ! Chẳng lẽ ngươi đã quên ước định của ngươi cùng bổn giáo, chúng ta ở đây không phải là làm việc cho Dương gia mà là bảo hộ Dương gia ngươi an toàn, đó là còn chưa kể ngươi không sợ một khi quan hệ của Dương gia và La Sát giáo bại lộ thì Dương gia ngươi chắc hẳn cũng không thể tồn tại quá 3 ngày đâu!” Tên nam nhân là Hữu Mật Sự lên tiếng.
Thập Lục Tháp cùng Bạch Liên giáo ở phương bắc bán đảo Triều Tiên hữu hảo chuyện ai cũng biết mà La Sát giáo cùng Bạch Liên giáo lại như nước với lửa sau đại chiến mấy chục năm trước cho nên tại Trung Hoa này thì La Sát giáo không được hoan nghênh chút nào cả, tuy Thập Lục Tháp chưa hề một lần ban mệnh lệnh nhưng thái độ cũng đã đủ để giang hồ các thế lực từ nhỏ đến lớn hiểu rằng không có chỗ cho La Sát giáo tại đây. Chính vì lẽ đó, một khi tin tức Dương gia cùng La Sát giáo có quan hệ chẳng khác nào một quả boom nổ tung và kẻ đầu tiên hứng chịu chính là Dương gia chứ không phải là La Sát giáo.
Dương Tuyền sao có thể không hiểu đạo lí đó đây nhưng kế hoạch của hắn sắp tới cần một vài vị cao thủ ra mặt để hù dọa Lâm gia, thứ mà Dương gia lúc này đang thiếu nhất lại là cao thủ cho nên không còn cách nào khác hắn dự định phải cầu cạnh hai tên cao thủ này.
“Hữu Mật Sứ nói chơi, sao tôi có thể quên ước định của bản thân mình cùng La Sát giáo chủ đại nhân, tôi đây là muốn thực hiện một vụ làm ăn mới với bổn giáo, chỉ cần hai vị giúp đỡ tôi thì với tư cách là Dương gia gia chủ, tôi xin đảm bảo ‘lượng hàng’ giao dịch hàng năm giữa hai bên sẽ được tăng lên gấp ba lần. ” Dương Tuyền nói làm cả Tả Hữu Mật Sứ của La Sát giáo có chút thất kinh.
“Gấp ba? Ngươi là nói thật?” Tả Mật Sứ hỏi ngược như để khẳng định lại.
“Haha! Dương gia gia chủ sao có thể nói chơi và ta cũng không dám hoa ngôn loạn ngữ trước mắt hai vị đây, là gấp ba. ” Dương Tuyền cười lớn.
“Được! Chỉ cần Dương gia tăng lên gấp ba lượng hàng thì việc lần này chúng ta bổn giáo sẽ giúp ngươi!” Hữu Mật Sứ hai mắt không dấu được tham lam nói.
“Hahaha! Tốt lắm! Các vị hãy chuẩn bị đi, tôi đã có kế hoạch cụ thể, các vị cũng không cần động thủ mà chỉ cần xuất ra khí thế thì chắc chắn bọn chúng đã sợ vỡ mật rồi!” Dương Tuyền cười sảng khoái, kế hoạch của hắn coi như đã 70% thành công khi có được sự trợ giúp của La Sát giáo rồi.
Kỳ thực, ‘lượng hàng’ trong miệng Dương Tuyền cùng hai tên Tả Hửu Mật Sứ chính là một mặt hàng kinh doanh đem lại lợi nhuận kinh người, ma túy nếu đem ra so với lợi nhuận của mặt hàng này thì cũng chỉ là con muỗi so với con voi. Bản thân mặt hàng này cũng rất đặt thù, nó không phải trồng hay chăn nuôi mà là lấy trực tiếp từ một cơ thể sống… cơ thể của con người… phải, nó chính là nội tạng của con người, mặt hàng giao dịch của Dương gia và La Sát giáo.
Không thể phủ nhận Trung Hoa có dân cư quá đông, đông đến nỗi nếu số người mất tích bị giới hạn không vượt qua một ngưỡng nào đó thì dân chúng luôn bị che mắt bởi những phương tiện truyền thông do chính quyền làm chủ và sẽ không bao giờ biết đến. Chất lượng cuộc sống ở phương Tây và Hàn Quốc ngày càng tăng cao, số bệnh nhân chấp nhận chi ra một khoảng tiền lớn để thay thế nội tạng cũng càng lúc càng nhiều mà Trung Hoa là một lựa chọn tốt nhất. La Sát giáo nhìn ra lợi ích khổng lồ từ việc buôn bán nội tạng đã tìm mọi cách móc nối với một thế lực ở Trung Hoa, một thế lực đủ lớn để có thể kinh doanh được mặt hàng đặc thù này và dĩ nhiên là thế lực này phải nắm được bộ máy chính quyền để có thể giải quyết được những vấn đề phát sinh sau này, ngoài Dương gia thì không một thế lực nào tốt hơn rồi.
Dương Tuyền nắm Dương gia, hắn động tâm trước kế hoạch của La Sát giáo, trong mắt hắn thì bọn dân đen cũng chả khác gì chó mèo cho nên tính mạng của chúng cũng không đáng quan tâm, nếu cứ bí mật bắt người thu nội tạng thì rất rắc rối và năng suất không cao cho nên Dương Tuyền cần một cái cớ, Dương gia có số ghế lớn trong Bộ chính trị và Dương Tuyền dùng lợi ích để khiến các thế lực khác không phản đối kế hoạch của mình, từ đó cái gì mà Cách mạng văn hóa hay sau này là bài trừ một môn pháp công được chính quyền thực thi, mang về không ít ‘hàng’ cho Dương gia và La Sát giáo. Còn chưa thấy đủ, Dương gia đứng sau giật dây những cuộc bắt cóc tại các nước láng giềng nhỏ hơn mà mục đích cuối cùng không ngoài việc tìm về ‘hàng’ để buôn bán.
Để lại một bình luận