“Trịnh gia Trịnh Phá, Trịnh Chinh ra mắt Ma Tôn đại nhân, mong Ma Tôn đại nhân nghĩ đến toàn cục mà thu tay lại không tiếp tục giết chóc nữa!” Lại thêm hai lão giả hiện thân trên một tòa nhà khác, chữ Trịnh sắc sảo trên ngọc bội treo ở thắt lưng hai người minh chứng cho thân phận cao quý của cả hai.
“Hiên Viên Lão Quái thân là tứ trưởng lão lại để cho Trịnh gia cử người đến… xem ra ngoài Bất Tử Lão Nhân thì kẻ nào cũng chướng mắt thằng này… hắc hắc!” Long lẩm bẩm trong đầu, Hạ Hầu gia chắc hẳn sẽ không đến vì sợ có kẻ nói dùng việc công để trả thù riêng khi ai cũng biết lần trước Ma Tôn đánh vào mặt mũi Hạ Hầu gia tại đám cưới Hạ Hầu thiếu chủ, tuy không đến nhưng chắc hẳn lão cẩu Hạ Hầu Viêm sẽ giở trò sau lưng để Thập Lục Tháp không bảo hộ Long, còn Trịnh gia lần này đến chắc hẳn biểu đạt cho Hiên Viên Lão Quái – Trịnh Tàn cũng là lo lắng cho chiếc ghế của mình trước một tên biến thái như Long.
“A di đà phật! Lão nạp Thích Ngộ Năng… Thích Tâm Nguyên… cũng mong Lục trưởng lão quay đầu lại không đi theo con đường nhập ma giết chóc sinh linh…” Như cuộc tụ hội của các thế lực lớn, hai lão tăng tay xe chuỗi hạt, thân mặc áo ca sa hiện thân.
“Ngộ Năng đại sư, Tâm Nguyên đại sư định báo thù cho Tọa Thiện đại sư hay sao?” Long cuồng tiếu cười, từ trí nhớ của Tọa Thiện hắn biết lão tăng vừa tới là hai tăng sư trong Thất Phật của Thiếu Lâm giống như Tọa Thiện, thực lực Cường Giả Ngũ cấp đỉnh cao.
Đám người xung quanh run lên hướng ánh mắt về phía hai vị tăng sư vừa đến, Ma Tôn vừa nói hắn giết Tọa Thiện đại sư một trong Thất Phật sao? Tại sao chuyện này không ai biết.
“Nam mô a di đà phật! Tọa Thiện sư đệ quả nhiên là đã chết trong tay của Lục trưởng lão, chúng ta hai người tự biết bản thân không phải đối thủ của ngài và cũng không có ý định trả thù cho Tọa Thiện sư đệ mà chỉ muốn khuyên nhủ ngài không nên đi theo con đường ma đạo nữa mà thôi!” Ngộ Năng mở miệng nói.
“Vớ vẩn! Các ngươi tu phật còn ta tu ma, chúng đến giết người thì phải giác ngộ cảnh bị người giết ngược… không nói nhiều lời, nếu hôm nay ta nhất quyết diệt Dương gia! Muốn ngăn ta thì nhập vào đội ngũ của chúng, còn nếu không thì cút càng xa càng tốt tránh để lão tử đánh bậy đánh bạ lại đánh nhầm thì đừng trách!” Long cuồng ngạo khiến toàn thể tròn mắt, tên này rốt cuộc lấy ở đâu sự tự tin đến vậy.
“A di đà phật! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, hai người lão nạp tuy thẹn thực lực yếu kém không đáng nhắc tới nhưng vẫn liều mình xin được ngăn cản cảnh tượng sinh linh đồ thán!” Ngộ Năng thở dài nói rồi cùng Tâm Nguyên đứng vào đội hình vây chặc lấy Long. Nhìn cái dáng vẻ tử bi đức độ của lão mà Long khinh bỉ không ngớt, ban nãy Dương Nghiệp còn buộc miệng nói ra Thiếu Lâm Tự còn muốn mua mạng của hắn bằng một thứ bảo vật gì đó cơ đấy, đám lừa trọc này chỉ được vẻ bên ngoài còn bên trong thì chưa chắc những kẻ âm hiểm nhất sánh bằng ấy chứ.
“Tạch… tạch… tạch…” Trong cái không khí căng thẳng giữa hai bên thì bất thình lình hai mươi chiếc trực thăng rà tới khiến ai cũng có chút ngạc nhiên.
“Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh, trung tướng Trần Bá Hải ra mắt chư vị, tôi đến thay mặt Trần gia cùng Bộ Tổng Tư Lệnh quân đội kính mong mọi người nể mặt mà không tranh đấu tại nơi đây để tránh ảnh hướng đến an toàn cũng như hỗn loạn của người dân!” Trên chiếc trực thăng đầu tiên, một gã hán tử trung niên mặc sắc phục mang quân hàm trung tướng dõng dạc hét to, Trần gia là tỏ thái độ.
Trần gia một đại gia tộc rất đặc biệt khi không có một gã Cường Giả nào nhưng khiến giang hồ bất cứ thế lực nào cũng phải cẩn trọng đối đãi vì thực lực của Trần gia là ở quân đội, ở trang thiết bị hiện đại mà Trần gia nắm giữ, một tên Cường Giả có thể coi khinh một trăm nọng súng chĩa vào người nhưng không thể coi khinh một trăm nọng pháo cùng oanh sát một lúc huống hồ số lượng tên lửa, máy bay, xe thiết giáp mà Trần gia nắm giữ cũng là rất khủng bố, ngươi có thể trốn nhưng gia tộc của ngươi vẫn còn ở đó, vị thế của Trần gia theo đó mà tăng cao và đương nhiên là Trần gia cùng Dương gia quan hệ khăng khít với nhau rồi, lão già Dương Nghiệp lần này vì tự tin thực lực cùng tham tài nên không kết hợp với Trần gia để diệt sát Long cho nên mới hứng chịu thất bại thảm hại đến như vậy.
Trần gia lần này tức giận cực kỳ vì Dương gia đơn phương hành động, tuy thế cũng không thể đứng nhìn các thế lực khác làm loạn chỗ này nữa vì một khi đám Cường Giả này ra tay thì khu vực này nhất định sẽ bị tàn phá không ít… đây chính là Bắc Kinh đấy, tràng cảnh tang hoang khi ấy nhất định sẽ không thể áp chế nổi mà lan truyền đi khắp nơi để Trung Hoa triệt để rơi vào hỗn loạn, Trần gia làm quân đội đương nhiên nhận trách nhiệm hàng đầu cho việc này rồi thế nên Trần Bá Hải là phải ra mặt ngăn chặn gấp.
“Tốt lắm Bá Hải, mọi người ở đây đều có chung mục tiêu là ngăn chặn tên đại ác ma kia mà thôi cho nên để tránh hỗn loạn quả thật rất đơn giản, ngăn hắn lại!” Dương Nghiệp nãy giờ núp sau đám đạo giả cười lớn.
“Hừ!” Trần Bá Hải cười lạnh trước cái bộ mặt trơ trẽn của Dương Nghiệp, lúc đánh người ta thì hùng hổ lắm đến khi thua rồi thì lại núp sau đít kẻ khác kêu gào, mẹ nó chứ Dương gia lão tổ mạnh nhất Dương Nghiệp hóa ra cũng chỉ đến vậy… nghĩ là thế nhưng Trần Bá Hải cũng nhanh chóng xác định Long làm mục tiêu.
“Ma Tôn! Việc ai đúng ai sai thì hãy để Thập Lục Tháp quyết định đi, ngài thân là Lục trưởng lão chắc cũng biết quy củ của Thập Lục Tháp chứ, việc hôm nay kết thúc tại đây đi, thế nào?” Trần Bá Hải hướng Long mở miệng.
“Haha! Đâu có dễ thế, các ngươi sao không xuất hiện lúc Dương gia tập kích ta mà lại đợi đến lúc ta phản sát lại Dương gia lại hiện thân thế này? Không cần nói nhiều, muốn ngăn ta lại thì cứ đứng vào đội hình đi, chúng ta giải quyết một lần cho nhanh gọn!” Long nhếch mép khinh bỉ làm Trần Bá Hải dù nhẫn nhịn tốt cũng không kìm được tức giận.
Ngay tức thì mười chiếc trực thăng chĩa thẳng nòng súng cùng những ống phóng tên lửa vào người Long sau câu nói của hắn.
“Hahaha… Hay… Hay… Hay lắm, coi bộ các ngươi cũng đã đên đông đủ rồi… ta chỉ nói một câu, hôm nay Dương gia nhất định phải bị… DIỆT… kẻ nào ngăn ta… CHẾT!” Long ma khí hoàn toàn khôi phục, hắn thôi thúc hội tụ Ma Đao quỷ dị nơi cánh tay, cánh tay còn lại là những đầu ma long đang cuồn cuộn quấn lấy, vừa vung đao vừa tung chưởng, trận chiến thành danh chính thức của hắn bắt đầu.
“Các vị! Hợp trận!” Dương Nghiệp trợn tròn mắt trước khí tức kinh khủng từ chỗ Long phát ra, lão ngay lập tức hô to với đảm đạo giả để toàn bộ chụm lại một chỗ, đạo khí cuồn cuộn nhập vào nhau tạo thành một bức tường bao bọc xung quanh đám người.
“Vụt!” Lóng biến mất, đao trong tay hắn vẽ một vòng tròn hoa mỹ từ chỗ đứng quét thẳng đến bức tường đạo khí vừa mới hình thành chỉ trong sát na.
“Chặn hắn lại!” Không biết ai là kẻ hô lên nhưng tiếp sau đó đám Cường Giả mới kịp phản ứng lại phi thân về phía Long.
“Xích!” Ma Đao chém vào bức tường đạo khí nhưng chỉ xuống được nửa tấc lại không thể tiến vào sâu hơn nữa, hơn hai mươi Cường Giả cơ mà, có mạnh thì Long cũng cần thời gian mới có thể xuyên thủng được lớp phòng ngự này, tuy thế Long không kịp bổ thêm một nhát nữa vì những con kỳ đà cản mũi hắn đã đến rồi.
“Vù! Vù!” Hai Võ Đang chân nhân ở gần chỗ Dương Nghiệp nhất nên động thủ đầu tiên.
“Kiếm Phá Tinh Hà!” Ngọa Phách cười lạnh đắc ý, không ai thấy lão rút kiếm lúc nào mà chỉ kịp nhận ra quang ảnh xé gió từ tay lão lao thẳng đến người Long, kiếm khí sắc bén bủa vây lấy hắn như thể muốn cắt hắn thành hàng vạn mảnh nhỏ.
“Phốc! Ngũ Hành Khí! Kim Khí!” Đồng hành với Ngọa Phách lần này là Ngũ Lang chân nhân, lão chủ tu nhánh thứ hai là khí công của Võ Đang, sau tiếng hét to thì toàn bộ nội khí hùng hậu của lão chuyển thành màu kim sắc rồi quỷ dị hội tụ thành một thanh kiếm khí lớn chém thẳng xuống chỗ Long đang đứng.
“CÚT!” Không thể không dừng thế tiến công lên đám đạo giả vì vướng tay vướng chân trước hai đòn hung hiểm của Ngọa Phách cùng Ngũ Lang làm Long nổi giận, cả người hắn ma khí vũ động thành những ma long, hai mắt trừng lớn quát một tiếng, tay tung chưởng Ma Long Loạn Vũ đối chọi với hai lão già chân nhân sau đó chuẩn bị bồi tiếp một đao đến chỗ Dương Nghiệp.
“Cẩn thận!” Ngũ Lang tỉnh táo hơn Ngọa Phách đang bị thù hận che mắt, lão thập phần ngưng trọng trước năm ma long trước mặt mình, kiếm khí trong tay lão chuyển thế thành phòng ngự chặn lại đám ma long kia.
Tuy đã được cảnh tỉnh nhưng Ngọa Phách vẫn không coi lời Ngũ Lang ra gì, chỉ mới nửa năm trước lão có thể bóp chết thằng nhãi này thì nửa năm sau cũng vậy, trong suy nghĩ của lão thì đạo giả chỉ là một lũ thùng rỗng kêu to, ngày thường thi cao cao tự đại cho rằng mình hơn người nhưng vào thực chiến thì không khác gì lũ hề. Nghĩ là thế cho nên Ngọa Phách kiếm chém thẳng vào đám ma long trước mặt mà không hề phòng ngự.
“Xịch!” Thanh kiếm bén nhọn cắt qua một đầu ma long như cắt qua đậu hũ khiến Ngọa Phách càng thêm tin tưởng vào suy nghĩ của mình, khí thế của lão dâng cao tăng tốc độ lên vài phần lao tới trước.
“Xuy! Xuy! Két… Két… Graooooooooo!” Đột nhiên Ngọa Phách biến sắc quay đầu khi lão cứ tưởng ma long quỷ dị kia sau khi bị chém đứt sẽ tiêu tán nhưng sự thật lại không hề giống với tưởng tượng của lão, ma long có thể bị chém đứt nhưng không thể bị huỷ diệt một cách đơn giản như vậy, đầu ma long thứ nhất từ vết đứt giữa thân tách rời ra làm hai phần thân thể sau đó quỷ mị hình thành nên hai đầu ma long nhỏ hơn, một phân thành hai gào thét oanh sát đến chỗ Ngọa Phách.
“Khốn kiếp!” Rơi vào tình cảnh phía sau lẫn phía trước đều có ma long khiến Ngọa Phách không muốn cũng phải dừng thế tiến công, khoảng cách là quá gần cho nên Ngọa Phách chỉ có thể bỏ qua hai đầu ma long nhỏ sau lưng để kiếm chiêu biến ảo quét ngang chặn thế tiến của đầu ma long trước mặt.
“Phốc! Xì… xì… Oành!” Kiếm Phá Tinh Hà quả không hổ là chung cực kiếm kỹ của Võ Đang khi tập trung tiêu diệt được một đầu ma long của Long, cơ mà hai đầu ma long phía sau cũng không hề chậm mà công phá vào lưng Ngọa Phách làm lão ngã chúi người ra phía trước, miệng liên tục phun huyết đen kịt do ma khí thẩm thấu.
“Grraooooooooo! Oanh! Oanh!” Ngũ Lang chân nhân do chủ động phòng ngự nên không chật vật như Ngọa Phách, kiếm khí kim sắc của lão đã chặn lại được hai đầu ma long hung bạo nhưng nhìn sắc mặt có phần nhợt nhão của lão thì xem ra cũng không dễ chịu gì.
“Ngũ Lang… cứu… cứu ta…” Ngũ Lang còn chưa kịp hồi phục thì đã nghe tiếng cầu cứu của Ngọa Phách, lão đưa mắt nhìn qua nơi đồng bạn đang ngã quỵ với hai lỗ máu đen trên lưng mà thầm chửi Ngọa Phách ngu dốt, cơ mà đầu ma long cuối cùng cũng đã đánh tới chỗ Ngọa Phách rồi nên Ngũ Lang cũng không thể thấy chết không cứu mà phi thân tới.
“Ngũ Hành Khí! Hỏa Khí!” Chắn trước mặt Ngọa Phách chân nhân, Ngũ Lang chân nhân trán đầy gân xanh, lão nộ hống điều động nội khí lúc này đang chuyển sang màu đỏ, hai tay lão mang theo hỏa khí chụp luôn lên đầu ma long thứ năm.
“Xì… Xì… Graoooooooooo!”Chỉ trong sát na, đầu ma long thứ năm nổ tung thành một đám hắc vụ tiêu tán trong thiên địa, nhìn qua đã biết thực lực cùng đấu óc của Ngũ Lang chân nhân đã xếp trên Ngọa Phách một bậc rồi. Kể chuyện thì chậm nhưng toàn bộ đều diễn ra chỉ trong vài hơi thở mà thôi, cao thủ so chiêu đều là toàn lực cơ mà.
Ngọa Phách cùng Ngũ Lang tuy không chạm được đến người Long nhưng cũng đã đủ tranh thủ một chút thời gian để đám Cường Giả từ tứ phái bủa vây tới làm nhát đao thứ hai của gã không thể tung ra.
“Vút! Hoa Sơn Kiếm Pháp – Phong Hoa Tuyết Vũ Kiếm!” Hoa Sơn Tam Kiếm đã đến nơi, ba lưỡi kiếm uốn lượn như những cánh hoa xinh tươi cơ mà không kém phấn hung hiếm không hề do dự nào nhào tới quấn lấy cổ Long.
Kiếm thế ảo diệu làm Long có chút bất ngờ vì trong phút giây ngắn ngủi không nhận ra được quỹ tích lưỡi kiếm để chống đỡ, thế nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì sau lưng lại xuất hiện thêm hai bóng hình mềm mại… là Nga My hai lão bà bà Trưởng Pháp.
“Roẹt… roẹt… Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!” Bốn tay trảo kinh dị cắt ngang không gian nhắm thẳng đến lưng Long, quỷ đạo cũng tà dị không thua kém kiếm chiêu của Hoa Sơn mà còn có phần kinh khủng hơn vì kéo theo là Thánh khí cực cường của hai lão bà.
“Vụt! Vù… vù…” Trong tình thế hiểm nguy, Long có chút lo lắng nhưng không hề nao núng, ma đao trong tay hắn vũ động quét một đường cánh cung từ dưới lên chặn lại ba lưỡi kiếm trước mặt, chân hắn đạp mạnh xuống đất tạo đà xoắn mình lên không trung ngay khi ma trảo sau lưng đánh tới.
Để lại một bình luận