“VẠN ĐỘC TÂM KINH! Vạn Độc Quy Nguyên!” Độc Sĩ gầm gừ, độc lực bị hắn hút vào bắt đầu di chuyển đến nơi trái tim hắn như hàng trăm mạch nước nhỏ hội tụ tại lồng ngực một cách quỷ dị… thời gian cứ thế trôi qua, Độc Sĩ vẫn kiên định đứng im tại giữa hồ, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu từ trán hắn rơi xuống lách tách chứng minh điều này gây áp lực lên thân thể hắn không nhỏ.
Một giờ sau, màu xanh của đầm lầy đã trở nên loãng đi rất nhiều, nếu có người ở nơi đây sẽ phát hiện ra giờ nếu ghé mắt nhìn kỹ vào có thể thấy được loáng thoáng đáy đầm lầy rồi, điều mà chưa từng xảy ra tại nơi được ví như địa ngục này… tại trung tâm, Độc Sĩ mắt nhắm nghiền, trán hắn là từng đường gân xanh nổi cộm, cả người run run nhưng hai tay hắn vẫn nắm chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm khẩu quyết xem ra hắn rất rất quyết tâm.
Hai giờ, màu xanh trong nước chỉ còn lờ mờ…
Bốn giờ trôi qua, đầm lầy Lucifer giờ đây chẳng khác nào một hồ nước khoáng trong vắt, từng mảng độc xanh nhạt cuối cùng đang xâm nhập vào thân thể Độc Sĩ báo hiệu cho một đầm lầy đầy sự sống sắp được hình thành…
“Haha! Vạn Độc Tâm Kinh thành!” Một mảnh khu rừng bị tiếng cười lớn của Độc Sĩ chấn động, sau khi thu công lại hắn không kìm nổi hưng phấn mà ngửa đầu lên trời cười to sảng khoái, điệu cười to và dài nhất từ khi cha sinh mẹ đẻ ra của hắn, hai năm rồi hắn không được ăn một hạt cơm, có một giấc ngủ quá nửa tiếng… muốn luyện thành Vạn Độc Tâm Kinh hắn phải ăn độc, uống độc, sống với độc và tự biến hình hài của mình trở thành quái vật, trả giá là thế vì cái gì… tất cả chỉ vì hắn muốn có thực lực báo ân cho chủ nhân, người đã kéo hắn ra khỏi cuộc sống tù túng không có ngày mai ở Đấu Trường… không phải giờ hắn đã đủ mạnh để đánh đến Thập Lục Tháp nhưng hắn đã có vốn liếng, theo thông tin mà hắn nhận được từ Thiên thì Long ở Trung Hoa đã có chút tiếng tăm, gã đang cần nhân thủ đáng tin cậy cho kế hoạch của mình mà những thuộc hạ lúc trước không thể nào là những đối tượng tốt hơn được nên Độc Sĩ ngày đêm khổ luyện mong sao càng nhanh càng tốt hội ngộ chủ nhân.
Một tháng sau, trên một chuyến bay từ Braxin đến Trung Hoa… khoang hành lý máy bay… không biết vì sao có một chiếc vali thật to không có giấy tờ kiểm duyệt gì lại đột ngột xuất hiện tại nơi đây… bên trong nó là một nam nhân…
Nếu đối với Độc Sĩ thì Long là ân nhân mà hắn dùng cuộc đời của mình để báo đáp thì một trong hai tên Hộ Pháp đời đầu khác là Xuyên thì đó là sự trung thành, bản thân là kẻ tu võ, mê võ thì với hắn sự trung thành mà ở đây là với Long là điều mà hắn coi trọng nhất, thậm chí còn hơn cả tính mạng mình…
Nhật Bản…
“Rầm! Rầm! Rầm!… Rầm!”
Từng chiếc cột gỗ to đến hai ba người ôm không xuể đang phải hứng chịu từng quyền, từng cước của một tên võ giả, hắn mặc mỗi chiếc quần dài màu trắng để mình trần, từng đường cơ săn chắc đang chuyển động hòa nhịp với cơ thể… không ai khác gã là Xuyên, kẻ đã trở lại cái nôi của Karate với mong muốn trở thành một đại cao thủ môn võ ‘không thủ đạo’ này, tất nhiên cao thủ ở đây là cao thủ trong cao thủ.
Karate có rất nhiều chi phái, do xã hội ngày càng văn minh nên nhu cầu của con người cũng thay đổi không còn đánh đánh giết giết nữa mà là tự vệ, rèn luyện sức khỏe… các chi phái Karate thực chiến nhắm đến mục đích là triệt hạ đối phương ngày càng mai một nhường chỗ cho những chi phái ôn hòa, chú trọng vào biểu diễn và rèn luyện cơ thể hơn. Ryukyuan là một nhánh karate được lập ra trong thời kỳ chiến tranh dưới lệnh Nhật Hoàng để đào tạo một đội quân giết người phục vụ cho Hoàng gia, các đòn thế của Ryukyuan đều nhắm vào các yếu điểm trên cơ thể con người với mục đích cuối cùng là diệt sát đối phương, đây cũng là chi phái Xuyên dự định sẽ học tập.
Trò muốn giỏi thì thầy phải hay, tuy nhiên chi phái Ryukyuan truyền nhân còn rất ít, Ichimura một võ sư nổi tiếng là một trong những kẻ hiếm hoi còn sót lại của chi phái này, trong giới võ thuật thực chiến Nhật Bản không ai là không biết đến lão, trong suốt năm mươi năm từ khi tu võ lão chỉ bại qua hai người, một là Võ Thánh, hai chính là sư phụ của Thập Ảnh Nhật Bản – Vô Diện.
Mời chào Ichimura không phải chuyện đơn gian, may là lão già này ngoài võ học còn rất mê đánh bạc, lão thua rất nhiều nhưng không thể bán đi bộ mặt đi cầu cạnh các thế lực trong nước được… với sự hậu thuẫn của Thiên và sau này là Long, Xuyên rơi vào mắt xanh của lão… đối với lão hắn chỉ như con gà đẻ trứng vàng, để cho ‘con gà’ cung phụng thật nhiều tiền bạc, Ichimura cũng rất dốc lòng truyền dạy cho Xuyên.
“RẦM!” Một cước cuối cùng quét gãy ba cây cột gỗ, Xuyên quét mắt qua Ichimura lão già đang uống rượu xem màn hình đua ngựa xa xa… cũng đã đến lúc rồi… Xuyên thu thế bước về phía lão.
“Cộp… cộp… ” Nghe tiếng bước chân quen thuộc, Ichimura mặc kệ Xuyên đến gần mà dồn tâm trí vào những con ngựa mà lão đặt cược đang chạy trên đường đua.
“Sư phụ! Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta cần có một trận đấu. ” Xuyên mở miệng, hắn muốn đánh bại lão già này trước khi rời đi hay nói cách khác là kiểm nghiệm thực lực bản thân trước một chiến trường rộng lớn như Trung Hoa.
“Hử?” Ichimura tuy đang chăm chú vào màn hình nhưng bản năng võ giả báo hiệu cho lão được nguy hiểm, lão quay đầu nhìn lên gương mặt cương nghị của học trò mình… chiến ý của hắn lúc này giống hệt lão khi xưa lúc khiêu chiến các võ quán nổi danh.
“Ngươi chắc chắn? Lão già ta có thói quen một khi đã lâm trận không có thói quen nương tay bao giờ!” Ichimura cười mỉm.
“Đúng theo ta mong muốn!” Xuyên gật đầu.
“Được! Để xem tiểu tử ngươi đã luyện được đến đâu rồi. ” Ichimura lão già cũng không nhiều lời bỏ qua cuộc đua ngựa mà dẫn đầu đi về phía võ đường.
Ít phút sau, trong võ đường là hai võ giả trong bộ trang phục màu trắng đặc trung của karate, già đai đen ngũ đẳng, trẻ đai đen tam đẳng.
“Sư phụ! Xin chỉ giáo. ” Xuyên chắp tay hành lễ.
“Đến đi. ” Ichimura hai tay thả lỏng mỉm cười, khác xa với thể thủ của một võ sĩ karate thông thường.
Xuyên đã tiếp xúc với lão già này nhiều nên biết cách động thủ khác người của lão cho nên không thấy lạ, hắn tập trung toàn bộ lực lượng lên tứ chi… thân xác hơn một trăm cân cường tráng lao tới như vũ bão tới…
“Vù… vút… vút… vút… ” Ngay khi áp sát, những nắm đấm mạnh mẽ được Xuyên tung ra nhắm thẳng vào thượng, trung, hạ cơ thể lão với tốc độ kinh người.
“Rầm… rầm… rầm… ” Vẫn với nụ cười trên môi, Ichimura nhẹ nhàng dùng nắm đấm chặn lại đúng những điểm ra đòn của Xuyên một cách chính xác khó tin, từng nắm đấm uy lực của Xuyên chỉ có thể đẩy lùi cỗ thân thể thấp bé hơn hắn rất nhiều lui vể sau một chút mà thôi.
“Pặc… Phập… ” Đột nhiên, lúc Xuyên vừa tung ra một cú đấm cũng là lúc lão già thân ảnh thoắt ẩn áp sát, tay trái lão nhẹ nhàng quét từ dưới lên gạt cú đấm của hắn sang một bên khiến hắn mất thế, tay còn lại của lão tận dụng sơ hở áp thẳng lên phần ngực bên trên hông của Xuyên.
“Ặc… ” Xuyên gương mặt biến sắc, đau đớn đột ngột làm hắn không thể không thốt lên… cú áp sát của lão tưởng chừng như vô hại nhưng lại hung hiểm vô cùng, toàn bộ lực đều được lão đồn lên ngón tay cái để khi tiếp xúc với người hắn thì chọc thằng vào bên trong xoáy máy tạo ra tổn thương không nhỏ… một cây xương sườn của hắn đã bị chấn nát rồi sao ngón đòn mang tên Nuchidei này.
“Hừ! Vù!” Hừ lạnh lấy lại tinh thần, Xuyên co chân tung một cú đá vào cổ lão già.
“Vẫn còn non lắm. ” Ichimura cười nói, lão cỗ thân thể già nua lại cực nhanh hụp người xuống né cú đá hung hãn để rồi khi chân của Xuyên vừa hụt đòn cũng là lúc cả người lão như lò xò bật dậy nhằm thẳng vào cổ hắn tung một cú đấm móc cực mạnh.
“Oành!” Ăn phải cú móc, Xuyên muốn bất tỉnh ngay tức thì vì sốc… thân thể hơn trăm cân của hắn đổ ngửa ra sau.
“Vút… vù… ” Lão già cứ tưởng trận đấu đã kết thúc nhưng nào ngờ Xuyên vừa ngả ra sau thi đột ngột lật người lại một tay chống trên mặt đất tạo thành điểm tựa để tung một cú đá toàn lực xuyên từ dưới lên bốn mươi lăm độ.
“Kiên cường lắm!” Ichimura không kìm được khen ngợi nhưng cũng không quên nhảy phốc lên trên né cú đá một cách nhẹ nhàng.
“Phốc… vút… ” Xuyên chỉ đợi đến thế, cú đá quét của hắn hụt tạo thành lực kéo cả người hắn dựng đứng lên xoay vòng vòng nhờ hai tay chống bên dưới, lực xoay giúp Xuyên tung thêm một cú đá bằng gót chân thẳng vào ngực Ichimura bị động trên cao.
“Rầm!” Ăn một cái gót chân khiến Ichimura bị kình lực trùng kích bay ngược ra sau vài mét, lão gương mặt nhăn nhúm nhìn vào cánh tay lõm hẳn vào của mình do ban nãy để tránh trọng thương lão chỉ còn cách dùng tay để chặn lại.
“Vụt… ”Tuy vậy Ichimura không kịp nghĩ nhiều vì Xuyên đã tới, hắn lần quét luôn một cước từ đỉnh đầu xuống như bổ củi thẳng vào đầu Ichimura.
“Có sát ý… thú vị… ” Ichimura lão già nheo mắt mở miệng, lão không còn giáng vẻ cợt nhã như lúc trước mà tập trung vào trận đấu, thân hình nhỏ bé rụt lùi ra sau vài bước tránh khỏi tầm sát thương của cú quét chân và móc luôn cú đấm móc vào ổng quyển chân Xuyên.
“Rắc!” Âm thanh xương vỡ làm Xuyên hai mắt trợn trừng, cẳng chân tưởng chừng rât cứng cáp của hắn thế mà bị đánh vỡ một cách dễ dàng trước cú đấm của lão… trong năm ngón tay tạo thành nắm đấm của lão có một ngón tay nhếch lên như một cái gai và tăng sát thương cho cú đấm lên gấp bội, đòn thế hiểm ác này không thể nào tồn tại trên những sàn đấu võ thuật được bởi vì các võ sĩ đều mang bao tay… nói thể để biết thực chiến hung hiểm thể nào.
“Đón lấy lão già!” Cắn răng bỏ qua đau đớn, Xuyên bất chấp thương thế có thể nặng hơn mà quét một cú chỏ dọc xuống với tốc độ kinh hồn chẳng khác nào một nhát đao sắc bén chém xuống đầu Ichimura, trận đầu này từ bao giờ đã biến thành một trân đấu sinh tử rồi.
“Phốc… vụt… ” Lão già cố gắng rụt lùi ra sau nửa nhịp, cánh ta lành lặn của lão sau cú đấm vào chân Xuyên thì chỏ thẳng xuống mặt đất làm điểm tựa để cả ngưởi lão dựng đứng như Xuyên nãy, một cú đá quét hướng thẳng đến đỉnh đầu Xuyên.
“Roẹt!” Đòn chỏ sắc bén như lưỡi dao cắt phăng bộ võ phục của Ichimura và hình thành một đường máu trên người lão nhưng chỉ là ngoài da mà thôi, Xuyên đã vô lực né khỏi cú đá của lão.
“Rầm!” Ăn trọn cú đá vào đỉnh đầu, Xuyên đầu óc choáng váng không còn bình tĩnh, hắn loạng choạng lùi về sau từng bước khó nhọc cho một chân bị phế.
“Vù… vù… ” Ichimura bật người dậy, cả người lão khí thế dâng cao chưa từng thấy, sát ý ngập trời… lão nhào tới tung một cú đá thẳng vào người Xuyên.
“Ta sẽ không thua!” Tiếng lẩm bẩm qua kẽ răng của Xuyên, hắn không thể đợi chờ để có thể sát vai chiến đấu cùng Long được nữa… cả người hắn lao lên thẳng vào đầu mũi chân của Ichimura làm lão hoảng hốt.
“Oành!” Mũi chân chỉa thẳng vào ngực Xuyên làm hắn phun một búng máu nhưng một tay hắn vòng qua quặp chặt lấy cẳng chân Ichimura, cả người tạo lấy thế xoay nửa vòng tạo đà vung một chỏ quét ngang đến đầu Ichimura.
“Không tốt!” Ichimura gương mặt trắng bệch hô lên, chân bị khóa chặt làm lão không thể né, cánh tay oằn gãy của lão cũng không thể vận dụng được nữa… lão chỉ còn có thể nhắm mắt đợi cái chết.
“Roẹt… ”Đòn trỏ cắt ngang gương mặt Ichimura một đường phá nát sống mũi và gò mà của lão thành một đường máu ngay trên gương mặt già nua… Ichimura đôi mắt nhắm chặt trừng lớn nhìn chằm chằm vào tên học trò… hắn tha cho lão một mạng.
“Mạng này coi như đền đáp lại ơn nghĩa truyền dạy của lão bấy lâu này… ” Xuyên mở miệng, hắn mệt mõi từng bước lừng thước bước về phía cửa, lão xem hắn là con gà đẻ trứng vàng… hắn cũng xem lão chỉ là một kẻ hám lợi và dùng tiền để đổi lấy võ học chứ không phải người thầy chân chính.
Sau đó vài tháng, một chuyến bay từ Nhật Bản hạ cánh tại Bắc Kinh mang theo một tên võ sĩ nung nấu đầy ý chí hộ chủ.
Trở lại Bắc Kinh… hai tháng sau cuộc chiến kinh thiên động địa, tòa nhà Đổng Phát đang được xây dựng lại với tốc độ chóng mặt…
“Brưmmmmmmmm… ” Một đoàn xe bóng loáng rồ ga trên đường phố, có xe dẫn đường, có xe chặn hậu trông qua đội hình khá là hầm hố, chắc hẳn là đang bảo vệ yếu nhân nào đó…
Trên chiếc BMW ở chính giữa đoàn xe lúc này không ai khác là Long cùng Đoàn Dự, một thời gian nữa đợi khi hai thân tín đến nơi thì hắn sẽ rời khỏi chốn hoa đô thị này để trở về tiếp tục tu luyện, Bắc Kinh không phải là nơi lý tưởng để có thể tĩnh tu, một phần là do không khí ô nhiễm và thứ hai là không phù hợp để xảy ra những động tĩnh lớn, mỗi lần đột phá cảnh giới thì Long không biết ma khí bạo liệt đến mức độ nào.
Để lại một bình luận