Phần 6
Chỉ còn vài ngày nữa đến Tết rồi, chiều nay xin phép ba mẹ cho nó ở nhà dọn dẹp căn gác gọn gàng rồi sơn lại khung sườn chiếc xe đạp. Nó tân trang chuyển màu sơn từ xanh da trời qua màu đỏ rực với hy vọng năm sau gặt hái những kết quả thi thật tốt. Sau khi nhờ thằng Dương hàng xóm phụ cạo sạch lớp sơn cũ, dùng giấy nhám chà kỹ lưỡng rồi còn thổi sạch bụi bám nữa chớ.
Giờ đến công đoạn sơn. Móc khung xe lên nhánh cây ở sân nhỏ trước hiên nhà, Thịnh đem mấy bình sơn xịt của Thái Lan lắc lốp cốp đâu vào đấy rồi từ từ tiến hành xịt sơn. Mặc dù mới lần đầu tiên làm việc này nhưng nhờ Dương hướng dẫn cách sơn trước rồi nên nó cảm thấy mình cũng có chút khéo tay. Hong gió chừng 15 phút, nó rờ thử thì thấy lớp sơn mới xịt đã khô ráo hoàn toàn. Đứng ngắm mãi đến khi nghe tiếng Dương sau lưng.
– Đẹp lắm rồi, săm soi hoài. Có xe mới thì phải khao bạn bè gì đi mày?
– Chuyện nhỏ, đi ăn gì?
– Tao không ăn. Chút tối nhậu đi. Nhà tao có mấy chai bia Sài Gòn, mày kiếm mấy con khô mực làm mồi.
Gần 7 giờ tối Thịnh chạy qua nhà Dương sau khi “dọt” ra chợ mua được 2 con mực khô. Nó phải tranh thủ trước khi ba mẹ nó dạo hàng về nhà. Trước nay nó luôn được nghiêm cấm chuyện nếm thử rượu bia và cả thuốc lá nữa. Ngẫm nghĩ lại nó thấy mình bắt đầu hư hỏng, dù năm nay là năm quan trọng nhất trong cuộc đời học sinh của mình. Dương uống gần hết hai chai, trong khi nó uống mãi vẫn chưa hết một chai duy nhất. Vị đắng nghét của bia làm nó cảm thấy khó chịu, hơi men nồng nữa chớ. Nó chẳng hiểu sao những người đàn ông thích bù khú nhau uống cả két bia.
– Thôi uống hết chai đó rồi thôi, nhìn mày uống bia cứ như uống thuốc độc quá.
Chếnh choáng bước về nhà, vừa tính mở cổng rào thì nó gặp ngay Phương đang xách túi xách đi ra. Suýt chút nữa thôi nó hất tung cô bé vào tường rào.
– Anh mới đi đâu về mùi bia nồng nặc vậy?
– Uống bên nhà Dương “honda”.
– Hư nha, em không thích anh ăn chơi với cái ông Dương “honda” đó đâu.
– Tại… tại nó giúp anh sơn cái sườn xe đạp.
– Em thấy rồi, đỏ rực giống Tết luôn nha.
Thịnh cũng thấy cô bé em gái Phương lăn xăn chạy ra với vẻ vội vã lắm.
– Ủa giờ này mấy chị em đi chơi đâu hả?
– Đâu có, em về Bắc ăn Tết.
– Ồ.
Lúc đó nó mới chợt nhớ đã có lần Phương cho biết quê ngoại nó ở ngoài miền Bắc, hình như không lầm là ở Hải Dương thì phải. Tự dưng Thịnh cảm thấy buồn buồn. Tiếng cô Chinh vọng lên từ trong nhà ra.
– Xong hết chưa Phương ơi? Đến giờ đi rồi đó.
– Dạ tụi con xong rồi mẹ ơi!
Mùi nước hoa quen thuộc của cô đánh thức Thịnh tỉnh táo lên hẳn. Liên tiếp mấy buổi chiều ngày thứ năm nó đã chờ đợi cô Chinh về nhà, nay cô đang đứng trước mặt, rất gần với nó. Trống ngực nó đánh thình thịch như tiếng trống trường, “người tình trong mơ” của nó đây rồi. Vì men bia đã làm mặt nó đỏ bừng, nếu không lúc này mặt nó cũng sẽ đỏ vì thoáng nghĩ ngợi lung tung bậy bạ vừa trỗi dậy. Cố sức trấn tĩnh với nụ cười thân thiện trên môi, nó cười hơi sường sượng.
– Thịnh ăn Tết vui nha con, cô với hai em về quê Bắc ăn Tết. Cho cô gửi lời thăm ba mẹ con luôn.
– Dạ. Chúc… gia đình cô ăn Tết vui.
Cô Chinh đang móc ổ khóa cánh cửa nhà. Hôm nay cô mặc chiếc áo thun màu trắng có cánh tay lỡ ôm bó sát vào cơ thể căng đầy nhựa sống che phủ qua khỏi lưng quần jean dài, vóc dáng cô quyến rũ quá. Nó chầm chậm đi theo đường luồn bên hông đi ra phía sau nhà, cố nuốt ngược mấy đợt nước bọt vừa chực chảy ra. Dường như ai đó vừa dúi vô bàn tay nó một gói gì đó nho nhỏ, tối quá nên nó không nhận ra vật gì. Ánh mắt nó gặp ngay ánh mắt Phương khi vừa ngước lên. Cô bé lí nhí chỉ vừa đủ mình nó nghe được.
– Cho anh đó!
Bất chợt bên má nó ửng ấm lên, Phương hôn nó thật nhanh rồi chạy vù ra cổng rào. Thịnh sững sờ, đứng lặng một lúc thật lâu khi cả gia đình Phương đã rời khỏi đó từ lúc nào nó cũng chẳng hay biết.
Thả hồn qua bên bờ sông bên kia, Thịnh ngồi trầm ngâm như một ông cụ. Mọi thứ nơi đây đã dần trở nên quen thuộc với nó. Nó là một thằng con trai có khuynh hướng lãng mạn và tình cảm. Bất giác đưa tay lên xoa xoa gò má, nơi mà Phương đã lén hôn nó vào cái đêm nó đi nhậu bên nhà thằng Dương về. Nó hiểu tình ý của cô bé dành cho mình. Hóa ra hôm đó Phương dúi vào tay nó thanh kẹo chocolate của Thụy sĩ, thời đó những loại bánh kẹo nhập từ nước ngoài chưa có phổ biến như ngày nay.
Hình ảnh cô Chinh cứ chập chờn trong đầu nó. Nó luôn chọn hình ảnh cô Chinh khỏa thân ngày hôm đó vào những khi nó thủ dâm trong nhà vệ sinh hay nằm ngủ mỗi tối một mình ngoài ban công căn gác gỗ.
Không biết giờ này ở ngoài miền Bắc, cô Chinh đang làm gì. Ở Sài Gòn những lúc rảnh rỗi nó lại thấy nhớ cô vô cùng. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa sẽ bước sang năm mới. Giây phút đất trời giao mùa nhưng nó thấy trống trải quá mức. Dắt chiếc xe đạp đỏ chót ra khỏi cửa, Thịnh chạy lang thang qua khu nhà lầu rồi theo dọc con đường gần bờ sông. Quán cà phê Gió đã đóng cửa im ỉm, đường xá vắng bóng người. Giờ này mọi người ai cũng quây quần trong nhà làm nốt mọi thứ chuẩn bị cho đêm giao thừa đang đến.
Mùa xuân đã đến với thế gian, đến với tất cả mọi người. Những cành mai vàng nở rộ khoe sắc trên phố, xác pháo hồng xuất hiện khắp mọi ngõ ngách. Nó thích ngửi mùi pháo thoang thoảng thơm lừng đâu đây. Tết đã về trong tâm trí của tất cả mọi người. Thế mà sao nó vẫn không thể thấy Tết này vui tươi như những cái Tết trước kia.
Mọi thứ đang đảo lộn lên, khi hình ảnh của cô gái nhỏ và hình ảnh một người đàn bà lõa lồ cứ lượn lờ giao thoa lên nhau. Nó không thể nào bắt buộc đầu óc của gã trai tuổi đang lớn như nó phải ngừng ngay việc nghĩ ngợi đến những hình ảnh xấu xa tồi bại kia được nữa rồi.
Một chiếc xe gắn máy phóng vèo qua nó kèm theo tiếng nói cười giòn giã. Thịnh chửi thầm.
“Đồ khùng!”
Nhưng kìa, hình như chiếc xe gắn máy đã quay ngược đầu lại. Không lẽ họ nghe tiếng nó chửi nên quay lại kiếm chuyện với nó.
– Ê, đi đâu lang thang vậy mày?
Thì ra là thằng Điền, nhưng ngồi đằng sau nó là một cô gái.
– Còn đi đâu đây? Đang chở ai…
– Bạn gái tao.
Ngó lui cô gái, giờ Thịnh mới nhìn kỹ thì ra đó là Ly “điệu”. Điền ngó lui nhìn Ly “điệu”, nó hất mặt về phía Thịnh.
– Bạn thân nhất của anh.
– Em biết rồi. Chào Thịnh!
“Ôi má ơi, tụi nó ngọt ngào ghê chưa.”Anh, em”tình tứ quá.”
– Chào Ly.
– Sao buồn lang thang mình dzậy mày?
– Chứ không phải thằng nào có bạn gái rồi quên hết bạn bè.
Thịnh không nhìn Ly “điệu” vừa cố giấu nụ cười đắc ý sau lưng thằng Điền.
– Gì nữa đây? Hai đứa tao tối nay đi hái lộc, mày đi không?
– Thôi tao đi làm kỳ đà cản mũi à. Mày cứ đi chơi vui vẻ.
Điền chở Ly “điệu” vọt đi, không quên thảy lại cho nó gói thuốc lá Dunhill đắt tiền còn nguyên bao chưa khui. Thằng Điền chỉ hút toàn loại thuốc lá này, lấy từ một ông anh làm bên Hải quan của nó. Chơi với Điền bấy lâu nay, nhưng Thịnh chưa đặt lên môi một điếu thuốc nào.
Tiếng pháo nổ vang liên tục, báo hiệu giao thừa. Tuy là hẻm lao động, nhưng pháo cũng vang khắp mọi nhà. Ba Thịnh cũng làm một phong pháo “Chiến thắng” cho có hương vị Tết trên căn gác gỗ. Mùi pháo nồng nặc cả xóm, Thịnh giấu vội gói thuốc lá vào túi quần tây rồi đi xuống lầu, mở cửa bước lang thang.
– Năm mới dzui dzẻ!
Tiếng thằng Dương “honda” sang sảng.
– Năm mới dzui dzẻ!
– Ê, mà sao thấy mặt mày hổng dzui hả Thịnh?
– Đâu có, Tết sao hổng vui hả mày?
– Chút nhậu với anh ba tao không?
– Thôi cho tao xin, bữa uống với mày có một chai mà tao không thấy đường lên gác luôn.
– Đàn ông con trai gì như mày sao tao thấy giống mấy thằng pê – đê.
– Pê – đê gì mày? Tao… tao thích con gái đàng hoàng à.
Chẳng lẽ nó khoe đã thấy được cả hai mẹ con của Phương cởi truồng nữa chứ. Nhưng nó không thể tiết lộ bí mật tuyệt vời này của nó được. Làm gì có đứa nào được diễm phúc vậy đâu. Thịnh thầm cười đắc thắng.
Suốt Tết đó, Thịnh trốn biệt ở trong nhà. Mặc những rủ rê gọi mời của Điền, của Dương “honda” thì nó mặc kệ không quan tâm đến. Với nó bây giờ chỉ thèm được ngắm trộm cô Chinh cởi đồ mà thôi. Thời gian trôi qua như bóng câu qua cửa sổ. Tết hết, những ngày nghỉ lễ đã hết. Học kỳ mới kéo nó cùng chúng bạn cắm đầu vào những buổi ôn luyện thi.
Lớp chuyên khối A tập trung chủ yếu vào 3 môn Toán, Lý và Hóa. Những bài giải, những phương pháp giải tối ưu ngắn gọn ngắn được cả lớp trau dồi cho thông thuộc. Nó không còn có nhiều thời gian để nhớ đến hình ảnh của cô Chinh hay Phương được nữa. Chỉ những khi nào đi ngủ, một mình ngủ nằm ngoài ban công tối đen kia thì nó mới lại được tự do để tâm trí đi hoang. Không còn những buổi chiều thứ năm rảnh rỗi ở nhà được nữa, không còn có dịp ngắm trộm cô Chinh thay quần áo được nữa. Những con số, những công thức giăng đầy ngang dọc chất đầu trong khối óc để sắp sửa bước vào giai đoạn quan trọng nhất trong đời học sinh.
Hàng phượng vỹ quanh sân trường bắt đầu khoe những búp đỏ như son, cùng tiếng ve mãi râm ran trong vòm lá như báo hiệu một mùa hè đang đến gần. Thấm thoát năm học lớp 12 sắp trôi qua, bọn nó nôn nao vừa lo lắng vô cùng. Mùa thi đã đến.
Thịnh đã thường len lén hút thuốc lá. Mỗi khi nhả khói mờ tỏa lên, nó như được bay theo làn khói trắng đến với những mơ ước xa xăm. Nó ước mình thi đậu Đại học, nó ước được đứng ngay trước mặt khi cô Chinh thay đồ.
Từ lúc yêu Ly “điệu”, Điền ra vẻ sành sỏi hiểu biết tình yêu. Nó thường “lên lớp” giảng giải tình yêu cho Thịnh. Nhưng dù thế nào, Điền không bao giờ đề cập đến chuyện hai đứa nó đã quan hệ tình dục hay chưa. Thịnh cũng không hỏi, vì nó không quan tâm đến những đứa con gái ngang trang phải lứa cùng mình nữa. Chỉ có cô Chinh là số một, duy nhất cô Chinh mà thôi.
Thịnh lấy một lon sữa bò, cắt hết phần nắp bên trên, đổ vào một nửa lon cát rồi đem giấu ngoài ban công. Đó là cái gạt tàn thuốc tự chế, cát để dập tắt phần lửa còn sót khi dụi phần cúi đầu lọc điếu thuốc. Đêm nay sau khi thức khuya học bài xong, nó ra ban công phì phèo điếu thuốc lá. Có ánh đèn xe gắn máy từ ngoài đường chạy vào trong hẻm, dừng ngay trước sân nhà nó.
Ngồi thụt đầu xuống, qua khe giấy carton che vách ban công nó ngó xuống bên dưới đường. Cô Chinh. Đúng là cô Chinh, cô vừa mới về. Khi cánh cửa nhà mở, ánh đèn bên trong hắt ra ngoài đường đủ để nó nhìn thấy cô đang mặc chiếc áo sơ mi nữ bằng vải voan mỏng màu trắng, chiếc váy khá ngắn màu đen rất khiêu gợi. Cô đẩy chiếc cub 86 vào thẳng trong nhà rồi mất hút. Thịnh luyến tiếc chưa kịp chiêm ngưỡng cô Chinh trong bộ trang phục quyến rũ mà lần đầu tiên nó mới nhìn thấy cô mặc.
Bỗng nó sực tỉnh ra, nhẹ nhàng mở cửa căn gác bước vào bên trong rồi đi thật khẽ như mèo vì sàn căn gác dễ rung phát ra tiếng động. Bước nhẹ và chậm rãi, chỉ có mấy bước chân mà sao nó đoạn đường quá xa. Bước qua tấm nệm nơi ba nó nằm ngủ, nó loay hoay lỗ sáng của sàn gác nhưng không thấy vì căn phòng bên dưới không có bật đèn hắt ánh sáng lên.
Một kế hoạch táo bạo nhanh chóng được vạch ra. Nó rón rén mở cửa căn gác rồi đi từng bước một rất chậm và nhẹ nhàng xuống các bậc cầu thang. Tiếng động nhỏ vang trong phòng ngủ chứng tỏ cô đang ở bên trong đó. Bất ngờ tiếng mở cửa, hốt hoảng Thịnh ngồi thụp xuống bên hông tủ chén bát gần đó. Một suýt chút xíu nữa thôi nó đã va ngay người vào chiếc xe đạp của mình nằm bên cạnh.
Nó tưởng chừng đánh rớt tim ra khỏi lồng ngực. Nếu cô Chinh bắt gặp nó lúc này, nó không còn có lỗ nào để chui đi trốn được nữa. Không chừng cô lại méc ba mẹ nó thì coi như âm mưu đen tối của nó sẽ tiêu tùng theo mây khói. Đèn nhà vệ sinh vụt sáng. Chờ cho cô Chinh bước vào trong, cửa khép lại thì nó mới khẽ bước đến nấp sát vách bên ngoài rồi cố gắng tìm cách quan sát vào trong.
Lần mò kiếm tìm một lúc lâu, Thịnh mới thấy có một khe hẹp dài nằm gần khung cửa nhà vệ sinh có thể nhìn được vào bên trong. Như một thằng ăn trộm, nó nheo một mắt ngó qua khe. Cô Chinh đang ngồi chồm hổm trên bồn cầu xổm, không mặc quần áo, cô đi đại tiện. Vì hướng nhìn nằm phía bên hông nên nó không thể thấy được chính giữa phần mu của cô, lấp ló sau cánh tay của cô là cặp vú đồ sộ. Nhưng chỉ cần tận mắt nhìn được như vậy thôi, con cu của nó cũng đã cương sừng lên trong quần sịp. Cố kiềm không để hơi thở nặng nề phát ra thành tiếng, toàn thân người nó nóng lên với nhịp tim tăng nhanh đột ngột.
Thịnh gọi thầm trong tâm trí.
– Ơi Chinh ơi!
Nó ém người tiếp tục chiêm ngưỡng. Sau khi đại tiện xong, cô chồm lên múc nước ở một phần bể chứa nước nằm sâu vào trong nhà vệ sinh để rửa hậu môn. Nó đưa tay xuống vuốt nhẹ bên ngoài quần đùi vải mỏng, con cu nó cương lên to tướng nằm vắt lệch nghiêng một bên. Rồi cô xối nước tắm rửa, kỳ cọ toàn thân. Lúc này Thịnh được nhìn rõ hết tất cả thân hình lõa lồ của cô.
Cặp vú to hơi xệ một chút với những đường gân xanh mờ. Còn vùng bụng có một ngấn mỡ nằm vắt ngang phía trên lỗ rốn chứ không phẳng lì như bé Phương. Thích thú nhất ở phần mu lông đen xì bị dòng nước từ trên người cô chảy tuôn xuống, chúng nằm bẹp dí đen bóng mượt mà. Chỉ cách một bức vách mà thôi, khoảng cách quá gần đủ cho nó thấy hai núm vú cô săn to gần bằng hột nhãn có lấm tấm gai nhỏ li ti.
Cô đứng dạng chân, tay miết lên xuống dọc theo khe mu vừa xối từng gáo nước từ trên vai trên ngực xuống. Rồi nó thấy cô dùng một tay xoa bóp bầu vú lắc lư vừa hứng nẩy nó tưng lên tưng xuống như một nghệ sĩ xiếc đang làm trò tung hứng với mấy quả bóng. Tiếng rên khe khẽ của cô lọt vào tai nó làm con cu giật giật lên ra vẻ đồng cảm và thấu hiểu. Đến lúc tiếng rên “ah… aahh… aaahhh…” của cô to dần lên, cùng đúng một tay cô banh mép thịt hồng hào còn bàn tay còn lại đang móc sâu vào trong lỗ chim.
Đến lúc này nó không còn kìm nén được nữa, cu nó xuất tinh. Vạch một bên quần đùi lên cao, lòn tay vào trong quần sịp kéo con cu nứng ngóc đầu bật dậy. Lòng bàn tay nó hứng dòng tinh trùng chảy nhễu nhãi xuống. Đang miên man nựng nịu “của quý”, chợt nó không còn nghe tiếng nước chảy, mà thay vào đó tiếng động của then cửa nhà vệ sinh bật lên, hốt hoảng nó buông tay ra khỏi quần rồi tìm cách lui ngược về phía tủ chén bát nơi bếp.
Giây lát cô mở cửa đi ra trong bộ đồ bộ vải ka – tê bông, may mắn thay nó đã thụt người ngồi xuống vừa kịp lúc. Đợi sau khi cô đi vào phòng ngủ mãi một lúc lâu, khi mọi thứ xung quanh đã chìm vào yên tĩnh, nó mới dám bò lên cầu thang bằng cả hai tay hai chân một cách êm ái như một con thú ăn thịt đi săn đêm đang rình rập tấn công con mồi.
Sau đêm đó, Thịnh chỉ còn một ước mơ duy nhất: Được ôm trọn thân hình đầy xuân tình phơi phới của cô Chinh vào lòng cho thỏa thích, được xoa bóp cặp vú no căng rồi còn vuốt ve cái mu mum múp thịt đầy lông rậm rạp của cô như cách cô đã tự làm ở trong nhà tắm. Dạo này trời đã vào hè, nắng luôn hanh khô nóng bức khó chịu. Nó chồm tay mở cửa rào rồi đạp xe vào thẳng đường luồng bên hông nhà. Mồ hôi thấm ướt lưng áo, nó ước có một ca trà đá mát lạnh để giải nhiệt. Dựa lưng vào vách tường, nó ngồi bệt xuống đất, giơ tay quẹt ngang dọc những dòng mồ hôi đang tủa từ trên đầu xuống.
Dây phơi đầy quần áo của gia đình Phương cũng khô rốc dưới cái nắng đổ lửa. Nó ngó tới ngó lui trước sau, vạch từng móc phơi đồ ra để tìm kiếm. Nằm lẫn vào trong mấy bộ áo dài trắng đi học của Phương, là hai ba cái móc phơi toàn đồ lót. Có các của Phương, à đây rồi, móc đồ lót của cô Chinh ở đây. Lục lọi một hồi, nó lấy một quần lót màu đen với cái áo ngực trắng, cả hai còn rất mới. Thịnh cầm chạy thẳng một mạch lên gác, giấu trong tấm mền đã xếp ngay ngắn, nó chặn thêm cái gối lên trên.
Mỗi khi chỉ còn lại một mình trên căn gác gỗ, Thịnh thường hay lấy hai món “bảo bối” đó ra, hết nghiên cứu từng đường may mũi chỉ rồi lại đưa lên mũi hít lấy hít để, chốc chốc lại nhét hẳn quần lót của cô Chinh vào trong quần sịp của nó. Áo ngực cô Chinh thường mặc là loại cài móc ở phía trước, loại vải mỏng không có độn mút. Quần lót là loại to bản lưng cao.
Xin được từ Dương “honda” một hũ mỡ bò nhỏ xíu, Thịnh bôi trơn cho sợi xích xe đạp và một số bộ phận phụ tùng khác. Tay chân nó lấm lem, nhìn bộ dạng không khác Dũng “honda” là mấy. Cô Chinh về hôm đêm qua lúc nào mà nó không biết, không theo đúng như lịch trình nó đã theo dõi lâu nay. Đến sáng nay lúc mẹ đi dọn hàng, gặp cô ở ngoài hiên nhà. Nó nghe cả hai bà mẹ nhỏ to gì đó với nhau một lúc thật lâu. Vì là ngày nghỉ nên cả Phương và em gái đều ở nhà. Em gái Thịnh và em gái Phương đang chơi trò búp bê đồ hàng ở ngoài phòng khách. Tiếng cô Chinh và Phương đang trò chuyện.
– Coi thử có cất lộn ở đâu không con?
– Hôm bữa đó con lấy đồ vô mà. Đồ của mẹ thì con cất vô ngăn tủ của mẹ như trước giờ thôi.
– Mẹ đâu có nhớ lộn được con. Rõ ràng mẹ mới mua khoảng nửa tháng trước. Một bộ đen một bộ trắng.
– Mẹ nhớ kỹ thử lại coi, có khi nào mẹ để trên chỗ mẹ ở hay không?
– Ừ để bữa nào về trển mẹ coi lại thử. Một cái quần lót với một cái cái áo ngực.
“Chết cha rồi, không lẽ nào cô Chinh phát hiện ra mình không ta?”. Người ta nói quả không sai, có tật giật mình, đích thị là nó trong trường hợp này.
Để lại một bình luận