Phần 23
Thời gian dư dả trong ngày cũng kha khá, nên có vài gia đình trong xóm này mời Thịnh làm gia sư dạy kèm cho con cái của họ nên đã được nó đồng ý. Nó muốn tự kiếm tiền, dành dụm cho năm tới khi thi đậu vào Đại học sẽ tốn kém nhiều thứ. Nghe các anh chị đi trước hay than thở, làm sinh viên có nhiều món phải trang trải. Bạn bè mới sẽ đông hơn, giao tiếp nhiều hơn, nên tiền cà phê cà pháo hoặc rủ rê nhau đi ăn uống cả đám cùng nhau nữa. Rồi nào là tiền sách tài liệu để tham khảo thêm, thậm chí cả “tình phí” dành cho người yêu nữa chứ. Nó nhớ mới lần đầu nghe kể, tai nó đã lùng bùng như thế nào.
Riêng trường hợp của Phương, nó vẫn dạy miễn phí như trước nay. Và cũng sau cái duy nhất, nó ‘xé rào’ với cô bé thì đến đến nay cả hai đứa nó chưa ‘thử’ lại một lần nào nữa.
Ngày 20 tháng 11, thằng Điền rủ nó về thăm trường cũ. Hai thằng ăn mặc gọn gàng rồi đến dự lễ, không khí buổi lễ trang trọng từ bài phát biểu của thầy hiệu trưởng, cũng như của một vài thầy cô tiêu biểu của trường. Ly ‘điệu’ cũng đến với mấy đứa cô bạn. Thì ra sáng nay, Điền chở Ly ‘điệu’ đến trường trước, rồi vòng qua nhà nó chở nó qua sau.
Cuối buổi lễ, cả đám nó đến chào thăm thầy hiệu trường. Riêng nó và Điền chạy ù đến hỏi thăm cô chủ nhiệm lớp 12 cũ cũng như nhiều thầy cô khác từng dạy lớp của hai đứa nó.
– Thầy cảm ơn tụi em, hai đứa giờ cao hơn lúc trước, suýt tí nữa thầy đã không nhận ra.
Cô giáo chủ nhiệm cũ cũng rất vui khi gặp lại mấy đứa học trò vừa ra trường năm ngoái. Thịnh, thằng Điền thêm một vài đứa nữa quây quanh thầy cô, hỏi thăm ríu rít.
– Trường hợp em, học tài thi phận thôi Thịnh, cô nghĩ năm nay em sẽ đậu.
Cô vẫn như ngày nào, động viên an ủi học trò cũ. Thịnh cũng thấy nhẹ lòng và niềm tin và hy vọng vào kỳ thi sắp đến.
Một chút bùi ngùi, khóe mắt cay cay. Mới đó mà… thời gian trôi đi nhanh quá.
Kỷ niệm một thời cắp sách đến trường, những tà áo dài trắng tung tăng đến lớp như những cánh bướm trắng bay rợp trời. Tự nhiên thấy mình già dặn, bây giờ trở thành lớp đàn anh đi trước, còn những đứa đàn em vẫn còn phải mặc trên người bộ đồng phục học sinh, vẫn còn phải đeo phù hiệu của nhà trường trên ngực áo, nam sinh vẫn còn phải mang dép có quai hậu, nữ sinh mặc áo dài trắng và phải bắt buộc phải mặc áo lá bên trong… Những quy định đó đã từng một thời bị những đứa quậy phá nghịch ngợm như thằng Điền, hay Ly ‘điệu’ đều luôn muốn phá vỡ. Bây giờ lại thèm khoác cái áo sơ mi trắng tinh tương, bỏ áo trong quần vừa thư sinh vừa lịch sự vô cùng. Chẳng ai có thể níu giữ được thời gian.
Cả bọn rời trường cũ, thằng Điền cho Ly ‘điệu’ ngồi phía trước, nó cầm sau lái và Thịnh ngồi sau cùng. Vẫn thói quen nẹt bô rú ga ầm ì, tiếng pô chiếc Crystal nổ giòn như tràng pháo tết lao vút đi nhắm hướng quán Gió thẳng tiến.
Ly ‘điệu’ qua năm sẽ đi du học bên Úc, vì gia đình cô nàng giàu có và có người thân đang định cư bên đó. Thịnh nhường không gian lại cho thằng bạn thân và con bồ, nó lang thang đi dọc theo đoạn kè ven sông nhìn từng đám lục bình trôi lềnh bềnh trên mặt nước…
Dạo này tiết trời Sài Gòn se se lạnh vào mỗi buổi sáng sớm, báo hiệu mùa Giáng Sinh đang về. Và Thịnh nhận được một thông tin rất buồn, nó vừa trúng tuyển nghĩa vụ quân sự. Ba mẹ nó cũng quá đỗi bàng hoàng, cứ ngỡ sau khi gặp gỡ tay phường đội trưởng và biếu xén quà cáp rồi thì nó sẽ được tạm hoãn. Bao nhiêu dự định, kế hoạch hè này nó sẽ thi Đại học lại, bây giờ tất cả đã tan thành mây khói.
Suốt cả buổi chiều nằm lì trên căn gác, nó chán chường mọi thứ. Đủ thứ lo âu, không biết nó có thích nghi được cuộc sống trong môi trường quân ngũ hay không, rồi làm sao nó có thể ôn thi để sau khi xuất ngũ sẽ tiếp tục thi cử học hành lên cao. Hàng loạt nan đề hiện ra trong đầu, khiến nó quay cuồng như chong chóng.
Công việc buôn bán của ba mẹ nó cũng ngày càng khấm khá hơn nhiều. Từ một gian hàng nhỏ thuê của người ta, nay đã mở rộng thêm một gian nữa bên cạnh. Nó nghe ba mẹ bàn bạc đang dự tính thuê một ngôi nhà rộng rãi hơn để di dời cửa hàng quần áo nằm gần với lối chính ra vào của ngôi chợ hơn, cách đó chừng khoảng 100m. Nhưng nếu nó đi nghĩa vụ, ba mẹ nó thiếu hẳn một người phụ bưng bê khiêng vác và trông coi cửa hàng. Tự nhiên lúc này nó lại thấy thương ba mẹ nó nhiều vô cùng. Hai năm, một quãng thời gian đó có vẻ sẽ rất dài đối với nó.
Từ hôm đó, Thịnh có vẻ buồn chán. Nó thông báo với phụ huynh của mấy đứa nhỏ mà nó đang dạy kèm về việc sẽ ngừng việc dạy kèm vào cuối tháng này.
Cuộc sống riêng tư rồi cả công ăn việc làm của cô Chinh, Thịnh cũng chỉ biết sơ sài. Thỉnh thoảng cô có kể đôi chút tình hình, một phần nó không để ý lắm mấy thứ đó, và thêm phần cô cũng chỉ kể những chuyện không có gì đáng quan tâm. Mạnh và cô Chinh càng ngày càng thân thiết hơn, anh ta có đủ đầy điều kiện kinh tế nên chuyện chăm sóc và quà cáp cho cô thường xuyên hơn. Thịnh chỉ là một cậu học sinh, còn đang sống phụ thuộc vào gia đình thì lấy đâu ra tiền bạc để mua đồ biếu tặng như Mạnh được, thứ duy nhất nó có đó là tuổi thanh xuân trai tráng sung sức để dành cung phụng cho cô.
Vị trí của cô tại nơi làm cũng đã được cất nhắc lên cao hơn, tiền lương cũng tốt hơn trước rất nhiều. Cô không còn ở chung trong ngôi nhà tập thể dành cho những người làm tại nhà hàng này nữa, không còn phải chịu cảnh chung đụng khi sử dụng chung một căn phòng với cô đồng nghiệp vốn tính hay tò mò soi mói. Với sự tài trợ từ Mạnh, cô Chinh thuê hẳn một căn phòng trong một khách sạn mini mà người chủ vốn là chỗ quen biết với anh ta, nơi này có rất nhiều người nước ngoài thuê ở.
Tiện nghi đầy đủ, từ giường nệm êm ái, máy lạnh và phòng tắm rộng rãi có bồn tắm nằm hẳn hoi. Cô không hỏi giá chính xác, nhưng nhìn qua những vật dụng bài trí với vị trí tọa lạc của khách sạn như thế này thì giá không hề thấp một chút nào. Thôi kệ, cô chẳng bận tâm làm gì, người ta chi trả tất cả cho cô rồi nên việc của cô chỉ là tận hưởng không gian sống mới này một cách thoải mái nhất.
Cô đã chấp nhận làm người tình của Mạnh, một tay buôn xe gắn máy ở con đường Lý Tự Trọng nổi tiếng. Kể ra cũng sướng, ngoài thời gian đến bếp nhà hàng vào buổi chiều tối ra thì những giờ khác trong nhà cô tha hồ tung tăng, có thể nằm ngủ nướng đến trưa trờ trưa trật. Thỉnh thoảng Mạnh lại đến với cô, thường vào những buổi sáng và ở lại cho đến gần giờ trưa khi mặt trời đứng bóng, lâu lâu mới có được một lần ở lại cả đêm với nhau. Anh ta hứa sẽ cho cô một số tiền lớn, đủ có thể để thuê mặt bằng và mở một nhà hàng cho tầng lớp nhiều tiền lắm của hoặc người nước ngoài.
Người quản lý khách sạn là chỗ thân quen bà con với người chủ, cô này tên Lang chắc nhỏ thua cô chừng năm, ba tuổi. Cô Chinh cũng thỉnh thoảng chuyện trò vui tươi với cô ấy, và được biết cô này vốn người gốc ở tận ngoài Hải Dương, vì có một người chồng suốt ngày chỉ biết nghiện ngập nên cuối cùng hai vợ chồng đã đưa nhau ra tòa ly dị. Trước đây cũng từng buôn bán ở chợ, đến khi nghe tin một người thân cần có người tín cẩn để giúp trông nom cơ sở kinh doanh tại Sài Gòn, nên Lang nắm bắt ngay cơ hội hiếm có này ngay lập tức. Sau khi gửi con cái lại nhờ bố mẹ nuôi giúp, Lang khăn gói lên đường vào Sài Gòn để tiếp nhận công việc mới. Tính ra đến nay cũng gần hai năm sống ở cái đất nhộn nhịp bậc nhất cả nước, nơi mà ngày xưa từng được mệnh danh là “hòn ngọc Viễn Đông”, Lang cũng dần dần thân thuộc nhịp sinh hoạt, chỉ duy một thứ là về đường xá đi lại thì Lang hoàn toàn kém cỏi.
Quen nhau và chuyện trò với nhau đến mức có thể xem nhau như hai chị em, nên cô Chinh cũng thấy đỡ buồn chán mỗi khi buổi sáng đi ra đi vào. Thỉnh thoảng cô Chinh cùng ăn cơm trưa với Lang, còn những người làm khác trong khách sạn như mấy cô phục vụ phòng hay bác bảo vệ già đều ăn riêng trong căn phòng nhỏ xíu dành cho sinh hoạt chung của nhân viên. Cũng nhờ vào mối thân tình với người quản lý khách sạn như vậy mà cô được ưu ái một số thứ, chẳng hạn như phòng ốc được dọn dẹp vệ sinh đều đặn mỗi ngày, nước hoa xịt phòng thơm phưng phức.
Khách sạn dành chủ yếu cho Tây thuê nên ba cái vụ các cô gái trẻ, hay phụ nữ đứng tuổi thường xuyên ra vào nơi này cũng là chuyện bình thường. Nằm ở mặt tiền của một con đường buôn bán kinh doanh nhộn nhịp, người xe qua lại tấp nập, nên dù là những nhà nằm sát cạnh nhau mà cũng chẳng có ai để ý đến ai, chuyện mình mình làm chuyện người người lo.
Hai người đàn bà có lúc rù rì nho nhỏ, cũng có lúc lại cười hả hê khi tâm sự một điều thầm kín nào đó.
– Sao lâu nay em không thấy ông Mạnh qua đây với chị?
– Chị cũng không biết nữa.
– Bọn đàn ông lắm tiền thời nay ghê gớm lắm chị ơi. Đâu phải chỉ có một chỗ để chơi, đâu phải chỉ có một lỗ để xài. Có khi nuôi một lúc ba bốn cái lỗ để mà tha hồ đổi món.
– Em ngồi có một chỗ mà cũng rành ghê ha.
– Tại chị không biết đấy thôi. Ông Tấn chủ khách sạn này nè, anh con nhà bác với em đấy, cũng tay chơi mấy cái món ấy.
– Ghê vậy hả em?
– Vâng. Mà thôi chuyện của mấy ổng, em cũng chả quan tâm làm gì cho mệt thân. Em đi làm kiếm tiền gửi về cho ông bà nuôi cháu, như thế này là em mừng lắm rồi chị ạ.
– Em nói đúng đó, việc của mình thì mình lo thôi. Chị em mình như nhau hết thôi, đều phải nuôi con cái. Bây giờ công việc tốt đâu có dễ kiếm được chứ.
– Bởi vậy, cũng may ở chỗ anh em bà con giúp đỡ nhau. Ông Tấn ổng tốt với bố mẹ em lắm. Ổng giàu có nhưng mà sống có tình có nghĩa lắm đấy, lần nào về quê thăm họ hàng cũng biếu tặng, giúp đỡ cho người này người nọ trong dòng tộc hết chị ạ.
– Em có ông anh họ mà yêu thương giúp nhau như vậy thì tốt quá rồi, đâu có mấy ai được như em đâu Lang. Có nhiều người anh chị em ruột thịt mà cứ như là người dưng nước lã không bằng.
Cô Lang đứng dậy vừa đi vừa lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm.
– Đấy, ông Khoai anh ruột của em đấy, chẳng có ra tích sự gì cả. Mụ vợ ông anh điêu ngoa đanh đá kinh lắm chị ạ. Ngày trước cứ chạy sang xin xỏ em cái này cái nọ, đến cái lúc mà em khó khăn đấy nhá, ổng trốn mất dạng.
– Giờ cứ ưu tiên lo cho bọn nhỏ là chị em tụi mình yên lòng. Những chuyện khác cũng phải xếp sau.
– Con bé lớn nhà chị, à mà nó tên gì em quên mất nhỉ?
– Bé Phương.
– À, bé Phương nhà chị vóc dáng nó đẹp lắm đấy chị à. Chả bù với mấy đứa nhỏ nhà em, giống bố chúng nên cục mịch quê mùa lắm.
Cuộc trò chuyện rôm rả bị cắt ngang bởi cái giọng sang sảng của bác bảo vệ.
– Cô Lang ơi cô Lang.
– Có chuyện gì thế bác?
– Cô ra xem, có ai tìm cô đấy.
Cô Lang vội vàng chạy đi, vừa nhắn nhủ lại cho cô Chinh.
– Chị chờ em một tí nhá.
– Thôi, chị đi lên phòng đây.
Mở mắt ra, cô uể oải ngồi dậy. Chiều tối nay cô được nghỉ, sẽ chạy ngay về với các con. Nhiều khi thấy nhớ bọn nhỏ vô cùng, cô lại vùi đầu vào công việc. Đánh răng rửa mặt vội vàng, cô chạy ngay đến nhà hàng. Cô phải kiểm tra lại danh sách các thứ cần phải chuẩn bị cho nhà bếp, để bộ phận đặt hàng sẽ gửi đi cho nơi cung ứng thực phẩm sẵn sàng để tối giao hàng đầy đủ.
Xong xuôi đâu vào đó, cô chạy xe về khách sạn sau khi ghé mua một ít lon bia, mấy bịch đậu phộng muối cùng với vài cái bánh tráng mè chưa nướng. Bia sẽ được bỏ ướp trong tủ lạnh mini, đậu phộng muối cất dành sẵn đó. Bánh tráng mè thì khi nào Mạnh đến và thích ăn thì cô sẽ xuống dưới bếp khách sạn mà nướng chín sau.
Chút xíu nữa thôi Mạnh sẽ đến. Khi cô đi, phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ, drap trải giường cũng đã được thay mới thơm tho. Ngồi soi gương cô tự nhủ mình như nàng dâu chờ tân lang đến, nôn nao trông ngóng. Kim đồng hồ nhích dần qua múi giờ mà Mạnh thường đến. Mười phút nữa cũng trôi qua. Nửa tiếng nữa cũng đã trôi qua. Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng bóng dáng Mạnh chẳng thấy đâu.
“Chắc anh ta lại bận đột xuất nữa rồi.”
Hai đứa con gái đón mẹ ngay cổng rào, chúng mừng lắm. Đón cái bọc ni lôn to tướng từ tay mẹ, Phương xé ra xem. Ôi, truyện tranh, tạp chí, báo đặc san cả một xấp dày. Ba mẹ con ríu rít vui vẻ, thời gian trôi qua thiệt nhanh.
Hai đứa nhỏ đang chụm đầu vào đọc truyện, đứa thì xem tạp chí. Cô bật tivi ngồi xem một mình nơi phòng khách, cửa ra vào phía trước vẫn mở. Cốt ý cô muốn đợi Thịnh về và gặp nó, để cho vơi bớt đi nỗi nhung nhớ chàng người tình trẻ tuổi đáng yêu, thỉnh thoảng cô lại nhìn ra cổng rào mà lòng võ vò mong chờ.
Quái lạ, thường hàng tuần vào ngày này là ngày cô sẽ về thăm nhà. Thịnh biết rõ điều đó, nhưng sao đã hơn chín giờ rưỡi tối vẫn chưa thấy tăm hơi của chàng. Cô đứng lên đi vào phòng ngủ, thì ra cả hai đứa con đều đã ngủ gật. Đứa thì nghiêng đầu dựa vào thành giường, đứa thì gục đầu qua một bên, trên tay mỗi đứa vẫn còn cầm truyện và sách báo. Cô lay chúng thức dậy, giăng mùng mà ngủ.
– Giăng mùng lên ngủ đi hai đứa. Mai rồi coi tiếp.
Đã leo hẳn lên giường, nhưng Phượng vẫn thấy mẹ nó còn đứng bên ngoài nên thắc mắc.
– Mẹ không vô ngủ?
– À chưa. Mẹ coi dỡ bộ phim hay. Hai đứa ngủ trước đi, chút nữa hết phim rồi mẹ vô sau.
– Dạ.
Thì ra đáng lý hết giờ dạy kèm thì Thịnh đã ra về rồi, nhưng ngặt một nỗi hôm nay là sinh nhật của cậu học trò nhỏ. Vì vậy cậu bé và cả cha mẹ cậu ta đều nói Thịnh ở lại chung vui với cả nhà. Nó không thể từ chối, nhấm nháp hai ba chai bia và ở lại chơi cho đến khi tàn tiệc. Đến lúc về nhà, chân nó lại cứ bước thấp bước cao.
Nghe tiếng động ngoài cổng, cô Chinh đứng dậy đi ra ngoài. Thịnh vừa mở xong cổng bước vô, nó đang vòng sợi xích qua và móc ổ khóa vào.
– Thịnh hả? Sao hôm nay về trễ vậy?
Ngoài con hẻm vắng lặng, nhà nhà cũng đã đóng cửa gần hết. Hơi men nó phả gần mặt nên cô xua tay phe phẩy.
– Nhậu ở đâu phải không?
Cô thì thầm.
– Sinh nhật của thằng học trò.
Thịnh thều thào sát tai cô. Hơi đàn ông pha men rượu bia nồng tấp nhanh lên mặt mũi cô. Chẳng biết vì sao cô lại thấy háo hức, cô lao đến ôm ngấu nghiến lên môi nó. Đôi môi đỏ mọng của cô quyện chặt lấy môi miệng lưỡi nó, chàng thanh niên trước mặt luôn càng cô rạo rực, đã không ít lần cô từng muốn bất chấp tất cả mà công khai khoe khoang mình có người tình trẻ tuổi. Mỗi lần nhìn vào sâu trong đôi mắt Thịnh, cô chới với ngụp lặn trong biển cả ái tình, thật da diết thật lôi cuốn tựa như muốn nhấn chìm cô vào tận đáy sâu tận cùng.
– Ơ… ơ… anhh…
Lảo đảo lùi người dội vào bức tường, hai tay nó bấu víu hai cánh tay cô Chinh. Cô Chinh đang mặc váy ngủ bằng vải voan màu đen, hai cánh tay áo sát bên nách, cổ áo thuyền rộng. Hai người đứng nép vào bờ tường bên hông nhà, có bóng tối đồng lõa cho sự trỗi dậy của nhục dục. Cô đã quen với mùi bia từ hơi thở của nó, vừa dúi mặt cạp cổ Thịnh vội vã, tay cô vừa cố mò vô giữa háng nó tìm cu để bóp.
Lớp vải jean quá dày, cô chẳng thể ưng ý được khi hơi thở nóng bừng của nó tiếp sức cho ngọn lửa tình của cô thêm hừng hực. Tay Thịnh vồ nhanh lấy hai bầu ngực, kích thích như mới lần đầu. Đưa hết cả bàn tay vào trong cổ áo rộng, nó bóp bầu vú cô, lần nào cũng kích thích như lần nấy, vú cô khá to và mềm mại càng làm cho nó ưa thích. Cũng hấp tấp chẳng kém cạnh Thịnh, cô Chinh tháo bung nút quần jean nó mà đẩy tuột xuống. Hơi thở dồn dập khi nó gục mặt xuống hôn vào khe sâu giữa cặp vú, lần mò xăn vén váy ngủ của cô lên. Mò tay vào giữa háng cô, đũng quần lót cô ướt nhẹp nhầy nhụa mấy đầu ngón tay của nó.
Cởi tháo mảnh vải bé nhỏ che chắn hạ thể của cô Chinh ra khỏi người, cu nó cũng chĩa mạnh ra hóng hớt. Những nụ hôn vội vã, lưng cô tựa dính vào tường còn nó chen một chân vào giữa cặp đùi cô.
Len lỏi vào trong cửa mình của cô, thế làm tình đứng chưa thật sự thỏa mái trong đôi tình nhân. Một chân đứng trụ còn chân kia cô đưa lên và gác tì lên đùi nó, ưỡn người cho Thịnh cứ húc từng phát mạnh vào háng cô, mặc kề thanh âm do sự va chạm của hai thân thể tạo nên. Cô kéo ghịt hạ bộ nó ép sát vào cô, sự sung sướng kích thích từng thớ thịt trên cơ thể cô. Phối hợp nhịp nhàng với người tình, nó xòe đôi bàn tay bợ mông đít cùng hẩy lên tạo thế điều chỉnh cho cặc đi lún sâu vào trong lồn cô.
– Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?
Tiếng con bé Phượng gọi cô, hốt hoảng cô đẩy nhanh Thịnh ra. Nó cũng có hơn gì cô đâu, luýnh quýnh cúi người đưa hai tay túm vội lưng quần jean nắm kéo lên. Cái quần còn đang nằm dưới ống chân gần mắt cá bị kéo bốc mạnh lên làm nó suýt té ngã. Cả hai người mặt mày đều xanh như chàm không còn hột máu.
Cô Chinh thả nhanh gấu váy ngủ phủ xuống đùi, chưa kịp sửa sang lại đầu tóc mà cô đã hấp tấp bước vào nhà. Đụng mặt con gần thềm cửa, bé Phương nước mắt nước mũi tèm lem.
– Mẹ làm gì ngoài sân ngoài vậy? Sao mẹ chưa vô ngủ với con?
“Meo…”
May mắn vừa kịp lúc đó tiếng mèo lướt ngang qua, cô tận dụng ngay cơ hội hiếm có.
– À… mẹ… mẹ… đuổi con mèo… nó định chui vào trong nhà mình. Nhưng sao con lại khóc?
– Tại con nằm mơ.
– Kể cho mẹ nghe đi, con nằm thấy gì mà con gái cưng của mẹ lại khóc.
– Dạ, con mơ thấy mẹ đi chơi… bỏ chị em con ở nhà tối thui, nên con sợ rồi giật mình dậy không thấy mẹ đâu hết.
– Mẹ bận đi làm chứ không phải đi chơi, giờ mẹ về chơi với hai chị em con gái của mẹ đây. Thôi đi vô ngủ với mẹ.
Quẹt chùi hai gò má cô con gái út, cô ôm chầm lấy con vào trong lòng vỗ về. Khóa cửa nhà, hai mẹ con dắt nhau đi ngủ, đứa con gái lớn ngủ say không biết trời trăng mây nước. Có mẹ nằm cạnh bên, bé Phượng nhắm mắt ngủ ngay lập tức. Nằm giữa hai đứa con, cô lại thao thức. Vừa ban nãy đang trong cơn sướng rồi đột ngột bị cắt ngang, cũng may bé Phượng đi tìm cô, chớ nếu vừa rồi là bé Phương thì cô không biết phải làm sao.
Nằm nghĩ lại mà cô vẫn còn đau tim, hú hồn hú vía. Sự thèm khát được được giải quyết, sự bức rức khó chịu trong người càng làm cho cô thêm khó ngủ. Dạo gần đây Mạnh không đến thăm và đụ cô nên nhu cầu tình dục bị dồn nén, sự ham muốn càng dâng cao vào mỗi đêm nằm ngủ cô đơn một mình. Trùm tấm mền lên quá ngực, cô bắt đầu chơi trò chơi quen thuộc vào những lúc thiếu thốn: Tự xử.
Lúc này cô mới sực nhớ ban nãy lúc hai người sáp lại gần nhau, Thịnh lột quần xì líp cô ra liền nhét ngay vào túi quần nó. Lồn cô đang tênh hênh mát mẻ bên trong váy ngủ. Thọc hai ngón tay vào trong lỗ lồn cũng chỉ là một việc làm bất đắc dĩ, cực chẳng đã mới phải vừa thủ dâm vừa tưởng tượng đang được tiếp tục làm tình với Thịnh.
Buổi sáng vội vàng thức sớm, vì cô phải về lo một số việc gấp rút ở nhà hàng. Đã có một cảm tình mạnh mẽ cô dành riêng cho Thịnh, khi ở bên nó cô cảm thấy mình được nâng niu, được yêu vừa lãng mạn vừa nồng nàn cháy bỏng. Cô muốn hẹn hò với Thịnh vào trưa nay, suy tính một lúc thì cô đi ra ngoài sân tìm kiếm được một miếng gạch vụn, giấu vào tay rồi vào nhà xé ngay tờ lịch bloc treo tường. Hí hoáy viết vài chữ lên đó, gấp tờ lịch lại làm bốn phần, quấn quanh miếng gạch vụn, cột sợi dây thun bao quanh. Thừa lúc không có người qua lại, cô quăng miếng gạch lên ban công căn gác.
“Keng”
Miếng gạch rớt trúng ngay thành hồ cá, Thịnh còn đang ngái ngủ bỗng giật mình. Hắn chửi thầm trong miệng trong khi vẫn còn say ke.
“Đứa nào sao lại chơi trò gì kỳ cục, quăng gạch đá lên đây vậy ta?”
Lồm cồm ngồi dậy tìm kiếm, nó tìm ra được vật đó. Lạ quá, hình như mảnh giấy cột dây thun còn rất mới, có ai đó vừa muốn dùng phương pháp truyền tin mới này. Mở tờ lịch ra, nét chữ thân quen đây mà, thì ra cô viết địa chỉ nơi ở của cô trên quận 3, và hẹn nó trưa nay đến đó. Xếp tờ lịch lại như cũ, đút nhanh vô quần đùi.
Rồi mọi người trong căn nhà đều đã đi hết, còn lại duy nhất mình nó nằm lì trên gác. Tay gác lên trán, Thịnh sắm sẵn kế hoạch. Có nên nhờ thằng Điền chở đến một vị trí gần chỗ khách sạn cô Chinh ở, nhưng không nên, cái thằng này lại tò mò hỏi đủ thứ việc nữa thì lại khổ. Vì không biết đường đi, việc đầu tiên phải chạy ra sạp báo hỏi mua tấm bản đồ đường xá Sài Gòn, nghiên cứu thử coi ở gần đó có nhà sách, rạp chiếu phim hay địa điểm công cộng nào khác hay không. Nó sẽ đạp xe đến chỗ đó, gửi xe và đi bộ đến địa chỉ cô Chinh cho. Thịnh chọn cách thứ hai và thực hiện theo như dự tính.
Để lại một bình luận