Phần 21
Sau buổi chiều ‘cướp’ đi sự trong trắng cuộc đời con gái của Phương, Thịnh ray rứt mãi trong lòng. Nó tự trách bản thân mình, tự xem mình là một thằng tồi. Mối quan hệ của nó cùng với cô Chinh tuy lén lút, nhưng là kiểu quan trọng của vợ chồng, thế mà bây giờ nó lại tiếp tục quan hệ nhục dục với Phương là con gái của cô Chinh. Như vậy lần lượt hết bà mẹ rồi đến đứa con gái đều bị nó ‘xơi’ ngon lành.
Có lẽ nào nó lại kinh khủng đến mức độ này, chính nó không chấp nhận được cho chính mình. Mặc dù trong cơn say thiếu sự tỉnh táo, nhưng Thịnh vẫn nhớ khá rõ ràng lần ái ân này. Biết so sánh làm sao so với tất cả những lần làm tình cùng với cô Chinh, bởi lẽ giữa hai người khác phái này có quá nhiều điểm khác biệt. Chỉ một điều chung duy nhất liên quan đến hai người đó, đó chính là giữa họ là mối quan hệ mẹ và con gái. Thịnh giang tay đấm thình thịch vào ngực mình.
“Mày là một thằng tồi, rất tồi tệ Thịnh ơi. Tại sao mày lại làm như vậy, họ là mẹ con với nhau đó, mày có biết hay không? Nếu hai người này biết được bí mật của người kia…”
Nó không dám nghĩ đến, thật sự không dám nghĩ đến cái ngày đó, khi sự thật bị phơi bày, nó phải đối diện như thế nào. Như có ai đó vừa tẩm mạnh vào đầu, binh binh như búa bổ, khủng khiếp quá. Hai tay úp chặt hai bên tai, nó gục đầu. Ai đó từng nói “sướng con cu, mù con mắt”, hôm đó nó không có đủ tỉnh táo để nghĩ đến những hậu quả, đến sự trái ngang ở mối quan hệ tình ái với cùng hai mẹ con trong một gia đình.
Một chú chim bói cá vừa trên cao vụt xuống, trong chốc lát bay vút lên cao khi trên mỏ đã kịp gắp một con cá lớn. Điều bất ngờ khi con chim bói cá lảo đảo, rơi xuống mặt sông. Có lẽ điều nó không thể nhìn thấy được, mấy đứa nhỏ đứng ở bên bờ sông vừa lắp ná bắn trúng ngay con chim, chú cá sắp thành mồi ngon đã được cứu thoát một cách tình cờ nhưng thật ngoạn mục bởi những kẻ tinh nghịch. Cuộc sống này cũng vậy, luôn chứa đựng muôn vàn điều bất ngờ và đầy kịch tính.
Ngồi trên lớp nhưng tâm trí của Phương lại để tận đâu đâu, cô bé không tập trung được vào bài giảng của thầy cô. Nét hồn nhiên vui tươi thường ngày đã biến mất, thay thế vào đó là một nét mặt trầm ngâm lo lắng. Đã mấy ngày liền, Phương thức dậy sớm, cố chờ đợi để nhìn thấy Thịnh. Nhưng bóng dáng chàng trai đó chẳng thấy đâu, mãi đến giờ đi học nên cô bé mới vội vã cắp cặp mà chạy vội vàng, thêm một vài lần bị giám thị nhắc nhở về chuyện giờ giấc.
Không biết Thịnh có bị gì hay không, có khỏe mạnh hay không, hàng chục câu hỏi xoay quanh chàng trai đó. Chàng trai đã lấy đi tình cảm đầu đời của một cô gái chập chững bước vào yêu. Từng nghe mấy anh chị hơn tuổi kể, mối tình đầu là mối tình đẹp lung linh như ngàn sao trên bầu trời. Riêng với Phương, mối tình đầu với Thịnh sắp sửa tan thành không khí. Nhưng mãi trong tim cô bé đã trót khắc ghi hình ảnh của chàng.
Cả lớp nhốn nháo lên như một cái chợ, hai tiết cuối môn địa lí do cô giáo bộ môn bị bệnh đột xuất nên lớp cô bé được nghỉ ra về. Tụi bạn tụm năm tụm ba bàn bạc sẽ đi đâu chơi, Phương lặng lẽ ôm cặp đi thẳng ra cổng trường…
Dòng nước mắt chực trào ra, niềm vui như vỡ òa trong Phương.
– Anh Thịnh!
Vừa nhẹ nhàng đẩy chiếc xe đạp vào trong nhà để tựa ngay bức vách sát cầu thang lên căn gác gỗ, nó giật bắn mình như một kẻ trộm vừa bị gia chủ phát giác. Phương đứng ngay trước mặt nó, cô bé xuất hiện thình lình quá.
– Phương hả?
Nó cố gắng lấy lại sự bình tĩnh.
– Anh làm sao vậy?
Nó lại chống chế, gượng gạo che đậy sự lúng túng vừa bộc lộ ra trên gương mặt.
– Anh mới về.
Câu trả lời chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của Phương, Thịnh thể hiện sự bối rối rõ ràng.
– Có phải anh đang cố tình tránh em không?
– Đâu có.
Cô bé cúi nhanh mặt nhìn xuống dưới chân, khóe mắt cay cay. Chàng trai mà Phương yêu thương, cũng đã trao luôn cả trinh tiết của người con gái, đang đứng ngay trước mặt cô bé nhưng sao cảm thấy dường như xa vời vợi. Cô bé thấy nghẹn trên cổ họng, và như vừa có một ai đó ép chặt vào lồng ngực mình, khó thở.
– Anh ơi!
Gương mặt cô bé tái nhợt, người lao đảo. Thịnh hốt hoảng la lớn.
– Em làm sao vậy?
Mẹ Thịnh từ trên gác nghe tiếng cũng vừa chạy xuống vừa hỏi.
– Có chuyện gì vậy hả Thịnh?
Bà vừa xuống kịp lúc, Phương ngã gục trên vai Thịnh, nó vừa lên tiếng trả lời mẹ.
– Con cũng không biết nữa, tự nhiên… thấy Phương mặt tái mét.
– Coi chừng chắc trúng gió máy rồi. Con đỡ con bé vô trong nhà đi, để mẹ coi sao.
Mẹ nó mở cửa phòng ngủ của gia đình Phương, bước vào trong vừa giữ cánh cửa rộng để nó dìu cô bé đi vào.
– Con chạy lên nhà mình, tìm trong ngăn dưới của tủ sắt quần áo có cái muỗng bạc. Đem xuống đây cho mẹ, để mẹ cạo gió, lấy luôn chai dầu gió nữa nghe chưa.
Nó lao nhanh lên gác, lục tìm rồi đem xuống cho mẹ.
– Con ra ngoài kia đi. Để mẹ cạo gió cho nó. Tội nghiệp, mẹ nó phải đi làm để hai chị em nó ở nhà với nhau. Ủa mà con bé Phượng em nó đâu rồi?
Thịnh bỏ đi lên gác, trong lòng thầm mong cho Phương được an lành, bình yên vô sự. Mẹ Thịnh cạo gió cho Phương xong, cô bé cũng đã hồi tỉnh nhưng mặt mày nhợt nhạt lắm.
– Con cảm ơn bác.
– Bé Phượng đâu mà bác không thấy?
– Dạ tối nay nó ở trên nhà ngoại con.
– À hèn gì. Giờ con thấy trong người thế nào? Để bác nấu nồi cháo cho con.
– Dạ con không sao, thấy khỏe rồi.
Cô bé gượng ngồi dậy, nhưng mẹ Thịnh không cho, bà nhẹ nhàng đầy vẻ yêu thương.
– Con nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe.
Bấy lâu nay, thường thiếu vắng bóng mẹ trong căn nhà này. Mỗi tuần mẹ mới về với hai chị em cô được một hai ngày mà thôi, nên lúc này nhìn thấy mẹ Thịnh tận tình lo lắng nên cô bé cảm động lắm. Phương cứ nắm bàn tay mẹ Thịnh bịn rịn, khiến cho bà cũng thấy xốn xang trong lòng, cảm thương cho hoàn cảnh của chị em cô bé. Bà căn dặn.
– Con cứ coi gia đình bác như người trong nhà, thằng Thịnh như anh trai của con nghe chưa. Bác bận buôn bán ngoài chợ suốt ngày, nhưng lúc nào có việc gì thì cứ báo với bác.
– Dạ, con cảm ơn bác nhiều. Bác làm cho con… nhớ đến mẹ con quá…
Giọng con bé lại bùi ngùi, bà vỗ về đầy yêu thương.
– Con nằm nghỉ đi.
Mẹ Thịnh khép cửa phòng ngủ, bước lên gác mà trong lòng đầy trắc ẩn. Gia đình không đủ đầy cha mẹ, thì người phải gánh lấy thiệt thòi nhiều nhất chỉ là mấy đứa trẻ. Con cái lớn lên trong gia đình không nguyên vẹn, sẽ thường bị tổn thương về mặt tâm sinh lý so với những đứa trẻ khác trong gia đình hạnh phúc đầy tình yêu thương của phụ mẫu.
Sau nhiều đêm ngủ lại canh cửa hàng cho gia đình, nó tự xem đó là cách để trốn khỏi cô bé. Sáng về nhà một lúc, để thay đổi sách vở hay thay quần áo, nhưng đều vào thời điểm Phương đã đến trường. Tuy nhiên nó biết mình không thể tránh mặt Phương hoài được nữa, nhất là sau lần cô bé ngất xỉu. Thời gian vừa qua, nó chưa hề thấy cô Chi xuất hiện ở nhà.
Thịnh đang vướng vào mớ bòng bong, giữa hai người nữ mà nó đang hẹn hò. Nó phải dàn xếp làm sao để họ không thể phát hiện ra được mối quan hệ của nó với người kia, đây là điều mà nó đau đầu suốt mấy ngày vừa qua. Có lẽ người dễ lèo lái nhất vào lúc này chỉ có thể là Phương thôi. Cô bé còn ngây thơ, nó có thể thuyết phục được dễ dàng hơn. Suy nghĩ trong đầu từng câu chữ để chuẩn bị, nó phải đương đầu với thử thách gian nan đầu tiên.
Nó tiếp tục thực hiện nhiệm vụ tự nguyện, gia sư của Phương. Cố làm ra vẻ bình thường nhất có thể, buổi học dần trôi lặng lẽ hơn những buổi học trước đây.
Sau khi ra bài tập môn Lý cho cô bé làm, Thịnh ngồi trầm ngâm nhìn ra cửa sổ. Những tia nắng len lỏi qua những tán lá, rọi từng vệt sáng lung linh trên mặt sân đá bát tràng như đang nhảy múa. Tiếng những chú se sẻ líu lo gần đó, nó đang bay bỗng nhớ đến những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường. Cố gắng năm tới đây phải thi đậu vào Đại học, con đường học hành của nó mới chính thức trở lại. Tự an ủi động viên bản thân, nó không nghe tiếng gọi của Phương khi đã làm xong bài tập.
Cô bé nhìn thấy chàng trai mà mình yêu thương đang ngồi suy tư, cô bé nhẹ nhàng đi đến sau lưng, giang tay đưa ra bịt mắt chàng. Thịnh lắc mạnh đầu, đưa tay ra cố gỡ hai bàn tay của cô bé ra.
– Làm xong bài tập chưa đó mà… giỡn?
Phương đã trở nên bạo dạn hơn, gần gũi với Thịnh. Một người con gái đã trao thân cho người con trai, trao điều quý giá nhất của đời người con gái thì chẳng còn có lý do gì mà giữ kẽ hay ngại ngùng nữa hết.
– Em làm xong nãy giờ rồi chứ bộ. Người ta kêu anh mà anh có nghe thấy đâu, ngồi mơ mộng gì không biết nữa…
– Đâu có, anh đang suy nghĩ đến một việc…
– Suy nghĩ gì nói em nghe đi.
– Suy nghĩ của người lớn, em… còn đi học không nghe được.
– Xì, lớn hơn người ta có hai tuổi chứ nhiêu đâu. Đi, nói cho em nghe đi.
Phương mè nheo, bám cổ nó, tì ngực ép chặt vào lưng Thịnh. Nó lại thấy lâng lâng, mùi gái mới lớn luôn có sự thu hút đặc biệt nào đó, ngọt thơm như mùi lúa non ngào ngạt.
– Có học trò nào lại cứ tra hỏi thầy giáo của mình không ta?
– Hihi… anh đâu phải thầy giáo của em, anh là bạn trai của em, là người yêu của em.
Cô bé tự tin rằng Thịnh cũng yêu mình, trong lời nói chẳng còn e dè ngượng ngùng như thuở trước đây. Nó cũng tự hỏi liệu mình có yêu cô bé không, rồi cố tìm ra đủ các lý do để giải thích. Nhưng chỉ có một lý do duy nhất, cảm giác thiếu thốn vì lâu ngày không được gần gũi làm tình với cô Chinh nên nó bức rức khó chịu trong người. Rồi hoàn cảnh đưa đẩy và hơi men xui khiến, nó đã đi quá giới hạn cho phép với cô bé. Biết chắc chắn mình không thể đổ hết mọi lỗi lầm cho men bia rượu, nó đành âm thầm im lặng và tìm cách xử trí.
– Phương nè.
– Dạ!
Cô bé hồi hộp khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của nó. Dự tính sẽ nói với Phương điều gì đó nhưng nó lại chợt câm lặng, càng làm cho cô bé ngạc nhiên.
– Anh hổng có yêu em phải không?
– Ai nói?
– Anh đừng giấu em. Em… cảm thấy có vẻ vậy.
– Tầm bậy không à. Em không được suy nghĩ lung tung sai về anh.
Miệng Thịnh dẻo queo như kẹo cao su, nó bắt đầu mồm mép dụ khị. Nó không phải là người giỏi mưu mẹo, tuy nhiên ở vào tình huống này khiến nó phải biết khôn ngoan lựa lời mà đối đáp với Phương.
– Tình cảm của anh dành cho em, chẳng lẽ em không biết sao Phương?
– Em không tin đâu.
– Tại sao anh dành thời gian để dạy kèm cho em, em có biết không?
– Tại anh coi em như em gái của anh.
– Không phải.
– Nếu không phải thì anh nói đi, nói cho em biết em là gì của anh?
Thịnh không biết nó phải làm sao, trả lời như thế nào với câu hỏi của Phương. Nói thật điều nó nghĩ ở trong lòng, hay nói dối để cho cô bé yên tâm. Sự thật và dối trá, nó phải chọn một trong hai, không thể do dự chần chừ. Giây phút im lặng của Thịnh làm Phương đau đớn, cô bé thét lên.
– Anh đi lên gác đi, để em ngủ. Đi đi…
– Phương!
– Em không muốn nghe gì nữa. Em nhức đầu lắm. Anh đi đi…
Phương đẩy mạnh Thịnh ra cửa, nó đành xuôi theo ý muốn của cô bé mà chẳng thể nghĩ ra được cách giải quyết nào tốt hơn. Nó ngồi bệt xuống bậc thang, không muốn giấu mình trên gác vào lúc này, cuối cùng nó đứng lên và dắt xe đạp ra rồi chạy một mạch xuống quán cà phê của gia đình Duyên.
Ngồi suốt cả buổi không thấy bóng dáng Duyên đâu, nó leo lên võng đong đưa rồi đánh một giấc. Thức dậy khi trời đã về chiều, nó rời quán chạy về cửa hàng của ba mẹ. Mỗi lần bụng đói mà muốn ăn gì đó ngon ngon thì cứ chạy ra đây, mẹ nó lúc nào cũng hỏi han đủ thứ và rồi thế nào nó cũng sẽ được mẹ gọi cho một món ngon nào đó ở ngoài chợ này. Nhiều khi mang tiếng ra phụ giúp ba mẹ buôn bán, nhưng không ít lần nó trốn biệt vào tận sâu trong cửa hàng, hoặc có khi lại đi bộ lang thang rảo quanh chợ.
Trời đã chạng vạng, một số hàng quán chuẩn bị dọn đóng cửa, Thịnh buồn bã thả người lên chiếc ghế bố của ba nó hay nằm. Thầm trách buổi nhậu bên nhà thằng Dương ‘honda’, nó mới rơi vào thế khó xử và mệt mỏi suốt thế này. Đang yên đang lành không muốn, giờ bắt buộc nó phải trăm phương ngàn kế để gỡ rối. Nó sợ chuyện này mà đến tai cô Chinh thì mọi việc sẽ càng khó giải quyết, và có nhiều điều không thể lường trước. Chi thà nó phải ra tay xử lý trước khi quá muộn…
– Anh đi đi, em hổng muốn anh… thương hại em đâu.
– Không phải như vậy mà Phương.
Tình thế hiện tại đưa nó vào ngõ cụt, bí đường nên phải tìm cách gỡ rối.
– Anh đã suy nghĩ nhiều về tình cảm anh dành cho em.
Nước mắt Phương ràn rụa, người con trai ở trước mắt là người mà cô từ sự cảm phục ngưỡng mộ rồi chuyển dần thành tình cảm nam nữ yêu đương. Cô bé sẵn sàng đối diện với thực tế, dẫu thực tế có đau lòng đến mấy, cô cũng chấp nhận. Còn hơn cứ phải thắc mắc hoài về tình cảm của một người khác giới dành cho mình.
– Anh cứ nói đi, em sẵn sàng muốn nghe sự thật.
– Anh yêu em, Phương ơi!
Giọng cô bé run run, sự thật đây sao, người con trai này yêu cô thật sao. Ôi hạnh phúc nào hơn nữa.
– Anh không nói dối em chứ? Không phải để làm cho em thấy vui chứ, phải không anh?
– Không, anh không dối gạt em đâu.
– Em cũng yêu anh, yêu thầm anh từ ngay những lần đầu gặp anh.
– Anh yêu em, người yêu bé bỏng của anh.
Từ bao giờ mà nó lại có thể nói dối không chút ngượng miệng thế này. Nó đang diễn một vở kịch quá nhập tâm, đến mức cô bé như một khán giả ái mộ lầm tưởng cuộc đời và kịch hoàn toàn giống nhau. Nếu một ngày nào đó, sự thật này được phơi bày thì liệu mọi thứ sẽ ra sao. Không ai có thể biết trước được mọi thứ, chỉ biết rằng hiện tại, đúng vậy, hiện tại và vì hiện tại mà người ta có thể đánh đổi tất cả mọi thứ với bất kỳ giá nào. Thịnh vẫn chậm rãi từng câu.
– Anh yêu em. Nhưng em không được xao lãng chuyện học hành. Năm sau em lên lớp 12 cuối cấp.
– Em biết rồi.
– Anh sợ mẹ em mà biết tình yêu của hai đứa mình, chắc mẹ sẽ không cho và cấm cản chuyện này.
– Vậy mình phải làm sao anh?
Cô bé lo lắng ngước nhìn nó, đang chờ đợi được nghe cách xử lý của nó.
– Đừng để cho mẹ em biết, cả bé Phượng em của em nữa. Mẹ em mà biết thì anh đâu có còn được dịp gặp gỡ em, đâu còn có thể dạy kèm em được nữa.
– Anh cũng không nói gì cho gia đình anh luôn?
– Đúng rồi, nói chung là mình phải giữ bí mật.
Phương gật gù tán thành với ý kiến của Thịnh, cô bé cũng biết ở tuổi còn đang đi học như vậy nếu phụ huynh biết chuyện thì sẽ la rầy và cấm đoán đủ thứ việc. Để tăng thêm niềm tin của cô bé dành cho mình, nó ôm Phương vào lòng. Cô bé rút mặt xuống cổ nó, vòng tay cũng siết chặt lấy người yêu.
Thịnh không muốn mình phạm sai lầm thêm một lần nữa, nó luôn cố tránh sự gần gũi quá mức với Phương. Nhưng cô bé không hề giống nó, cô bé luôn tìm cách sáp lại gần, cầm tay hoặc tựa người vào nó. Cô bé đang sống trong những ngày đầu tiên của tình yêu, luôn muốn ở gần bên người mà mình yêu thương. Đơn giản là vậy. Còn Thịnh cứ kiếm đủ mọi lý do, vừa phải khéo léo tế nhị để cô bé không tủi giận trách móc nó, thật sự quá khó đối với Thịnh.
Nghe đồn quanh khu vực quán nước mà nó và Phương đang ngồi, người ta sẽ giải tỏa trắng hết luôn. Dọc bờ sông sẽ được xây kè bê tông vững chắc nhằm tránh sạt lở, một công việc nhỏ được hình thành, biến nơi đây trở nên khang trang và sạch sẽ. Gọi hai ly sữa đậu phộng, một món rất được ưa chuộng ở quán nước này, Thịnh ngồi nhìn thẳng vào mặt Phương làm cô bé thẹn đỏ chín cả mặt mũi.
– Làm gì nhìn em dữ vậy?
Lần hẹn hò của hai đứa, Phương đã hồi hộp giờ lại thêm tia mắt của Thịnh càng làm cho cô bé thẹn thùng mặt cúi gằm, hai bàn tay thừa thãi đang vân vê tà áo. Thịnh cũng bối rối, vội vàng chữa cháy tình hình.
– Em uống đi… sữa đậu phộng quán này ngon nhất ở đây…
Một đám loai choai ngồi gần đó, theo phỏng đoán của nó thì mấy đứa kia chắc là học sinh lớp 8 lớp 9 gì đó thôi. Cả bọn cười nói ồn ào khó chịu, không gian hẹn hò này thật sự chắc lãng mạn chút nào.
– Anh… không có gì muốn nói với em hả?
Thịnh đang nhìn bâng quơ không nghe nghe được câu hỏi của Phương.
– Anh Thịnh!
– Gì Phương?
– Nãy giờ em nói gì anh có nghe không dzậy?
– Ủa em nói…
Nhìn gương mặt lúng túng, giọng ấp úng như vậy thì cô bé hiểu ngay.
– Giờ em nói lại từ đầu đó, anh… không quan tâm người ta gì hết…
Mỗi lần Phương phụng phịu dỗi hờn, gương mặt dễ thương vô cùng.
Ngồi sau xe đạp của Thịnh, Phương ngồi dựa khẽ đầu vào lưng nó, hai bàn tay đặt nhẹ lên hông chàng. Những con gió thoang thoảng thổi bờ tóc cô bé bay bay, như tâm hồn nàng đang lâng lâng bước vào khu vườn yêu thơ mộng. Nên biết rằng những mối tình học trò muôn thuở làm nhức nhối biết bao thi sĩ, nhạc sĩ và rồi có rất nhiều bài thơ, bài hát tuyệt vời đã ra đời. Chẳng hạn như bài “Chút tình đầu” của nhà thơ Đỗ Trung Quân đã sáng tác:
‘Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng.
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám.
Thuở chẳng ai hay thầm lặng – mối tình đầu.
Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp.
Là áo người trắng cả giấc ngủ mê.
Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp.
Giữa giờ chơi mang đến lại… mang về.
Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp.
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây.
Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại.
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay…
Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cây đàn nhỏ.
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm.
Ai cũng cũng hiểu – chỉ một người không hiểu.
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi… thành câm.
Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng.
Em hái mùa hè trên cây.
Chở kỷ niệm về nhà.
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại.
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa. ‘
Để lại một bình luận