Phần 4
Sáng hôm sau mặt trời lại ló dạng nơi chân trời chiếu rọi thứ ánh nắng chan hòa đánh thức muôn loài, những tia nắng lẻ loi yếu ớt xuyên rọi qua kẽ cửa ánh lên 2 khuôn mặt thiếu niên với những vết thâm bầm, đây là hậu quả cuộc chiến không khoan nhượng tối qua, mặc dù Chu Phát có Chiến Thú nhưng hắn không sử dụng phụ thể nếu không Long Phi làm sao có thể gây ra những vết thương này cho hắn, dù sao Long Phi cũng là đệ đệ mình hơn nữa đánh lộn kiểu này cũng là một cách luyện tập cường độ cơ thể.
– Hai ca ca! Dậy đi! – Tiếng nói êm dịu như hoạ mi hót giữa trời đông mang đến cho người nghe một cảm giác dễ chịu êm ái chính là Mộng Nhi.
– Ưm… cho ca ngủ thêm chút nữa!
– Gia gia nói hai ca ca dậy đi dọn dẹp Dưỡng Thú Hồn ngay nếu không trưa nay sẽ ma luyện.
– Éc dậy ngay ca ca dậy ngay! – Chu Phát bật dậy cả cơ thể đau nhức vươn vai ưỡn ngực một cái tung chân đạp Long Phi lọt xuống giường.
– Oách… Ngươi muốn ăn đòn nữa à! – Long Phi đang ngủ ngon bị đạp bừng tỉnh bực dọc.
– Tới đây! Ta sợ ngươi chắc!
– Thôi mà hai ca ca mau ra dọn dẹp kìa nếu không gia gia mắng, để mộng nhi phụ hai ca ca làm.
– Thôi không cần đâu! Mộng nhi ngoan ở nhà đi!
– Muội muốn theo cơ!
Nói xong Chu Phát lẫn Long Phi nhanh bật dậy chạy ra vệ sinh thân thể, khoác lên mình bộ đồ tạp vụ của Dưỡng Thú Hồn đi băng băng ra phân khu nuôi nhốt chiến thú, đối với nơi này 2 người đã quá quen thuộc, trước đây chỗ này là nơi làm việc chính của 2 người chỉ có kể từ khi được Triệu Đại nhận nuôi mới tạm không làm ở đây nữa mà được làm việc nhẹ nhàng hơn.
3 Đứa trẻ Chu Phát, Long Phi, Mộng Nhi lần lượt phân cấp bậc đại ca, nhị ca và tiểu muội vốn chúng cũng như những đứa trẻ như bao đứa trẻ khác ở Dưỡng Thú Hồn này không biết cha không biết mẹ, mồ côi từ nhỏ được Dưỡng Thú Hồn nhận nuôi đào tạo sau này trở thành người của Dưỡng Thú Hồn mà làm việc suốt đời. Tuy nhiên cơ duyên đưa đẩy 3 bọn chúng gặp được Triệu Đại, cảm nhận được tư chất bọn chúng cao nên Triệu Đại thu nhận làm cháu mà nuôi dưỡng chăm sóc.
– Suốt đời này Triệu Đại ta chỉ có nghịch tử không có con cái nên ta không nhận thêm 1 đứa con nào!
Trong đầu 3 đứa trẻ nhớ như in câu nói của Triệu Đại khi bọn chúng thắc mắc hỏi sao lại nhận bọn chúng làm cháu mà không phải con, có lẽ ông đã trải qua biến cố gì đó nhưng Triệu Đại không nói bọn chúng cũng không dám hỏi nhiều.
– Đại ca, nhị ca sao mặt mũi 2 huynh lại bầm dập thế kia? Đánh nhau nữa à!
– Hừ! – Cả 2 người Chu Phát và Long Phi cơ hồ hừ lạnh một tiếng không thèm liếc nhìn nhau, nỗi đau ngày hôm qua mất tiền lại trỗi dậy mạnh mẽ, không ai nói ai tiếng nào lục đục tự biết mình phải làm gì, chạy ngay vào kho cất dụng cụ trên tay mỗi người cầm theo xẻng, xô chậu, bàn chải.
Dưỡng Thú Hồn phân khu nuôi nhốt chiến thua thật sự rộng rãi mỗi một cái lồng rộng ba bốn mét vuông trong đó là hằng hà sa số chiến thú được người bán ký gửi, mặc dù bọn chúng có linh tính nhưng tu vi chưa đạt 5 ngàn năm thì chưa thể huyễn hoá hình người để tự chăm sóc mình chính vì thế bọn chúng vẫn giữ nguyên bản thể của mình.
Đứng trước cái lồng to lớn Long Phi trực tiếp mở cửa bước vào.
– Gừ gru! – Một tiếng gầm uy hiếp phát ra từ một chiến thú biến dị lại tạp giữa Tham Lang và Miêu Tốc, một con chiến thú thân thể to lớn cao 2 trượng oai vệ với bộ lông xám lấm chấm loang lổ những mảng lông màu trắng càng làm nó thêm nổi bật, hàm răng lởm nhởm nhọn hoắt chìa ra đưa về phía Long Phi mà gầm gừ, tuy bộ dạng hầm hố nhưng Long Phi chỉ cần liếc mắt một cái trên đuôi nó liền biết con chiến thú này tu vi chỉ mới một ngàn năm do trên chóp đuôi nó lớp lông trắng chỉ dài khoảng 2 lóng tay.
Chiến thú đều có các loại đặc điểm khác nhau để phân biệt tu vi tu luyện tỉ như con Lang Miêu này càng tu luyện lâu lông trắng trên đuôi nó càng kéo dài mà Long Phi từ nhỏ đã được Triệu Đại nuôi dưỡng truyền thụ các đặc tính của chiến thú, lại tiếp xúc với chiến thú hàng ngày nên ít nhiều hắn cũng phân biệt được.
– Sủa cái gì? Bố đập đầu mày bây giờ! Ngồi xuống! – Vừa nói xong cây bàn chải dài đã vung lên, vốn dĩ tâm trạng đang bực tức vì tối qua nên Long Phi nói là làm liền.
Bốp một phát gõ mạnh lên đầu chiến thú, Long Phi nhanh nhẹn phóng sang bên hông nó, hấp một tiếng đã nhảy lên lưng Lang Miêu ngồi chễm chệ trên đó, hai chân kẹp chặt vào bên hông, bàn tay hồn lực ngưng tụ để lên đỉnh đầu Lang Miêu.
– Tin tao bổ đầu mày ra không! Con bà mày lính mới mà láo nháo hả? Biết tao là ai không? Nằm xuống cho tao!
Lang Miêu có linh tính nên hiểu được kẻ đang uy hiếp mình không đơn giản, hơn nữa hồn lực từ bàn tay Long Phi đang mang đến cho nó một cảm giác uy hiếp chí mạng, nó đủ thông minh để biết điều đó nên lập tức sát khí thu lại mà ngoan ngoãn khuỵu bốn chân nằm xuống hết dám ho he, với tu vi một ngàn năm của nó so ra còn rất yếu ớt.
– Phải vậy chứ! – Thấy Lang Miêu ngoan ngoãn nằm xuống Long Phi hài lòng thu liễm hồn lực nhảy xuống, bàn chải nhanh chóng vung lên bắt đầu công việc chải lông, do những chiến thú đang bị nhốt trong lồng thế này là những chiến thú sắp được đem đấu giá nên ngoại hình sẽ được chăm chút hơn.
Tiếng gru gru từ cổ họng phát ra sảng khoái cho được chải lông của Lang Miêu càng làm Long Phi điên tiếc.
– Con bà nó ta đường đường là một nam tử anh tuấn tiêu sái thế này mà phải đi dọn phân, chải lông cho ngươi! Lão bát đản ta nguyền rủa ông! Mẹ nó nhấc cái chân lên mày! – Long Phi bất mãn giận cá chém thớt.
Ở bên một lồng khác tình hình cũng không khá khẩm hơn thậm chí còn tồi tệ hơn, Chu Phát lúc này trên mặt đeo khăn bịt mũi nhưng cũng không cản bớt được mùi hôi thối của phân Chồn Độc, đây là một chiến thú nguyên bản mà vũ khí lợi hại nhất của nó là phát ra khí độc hôi thối làm tê dại thần kinh đối thủ, mặc dù Chu Phát đã chế trụ nó không cho phát ra khí độc nhưng mà bản thân cơ thể nó thôi thì đã hôi thối không chịu được.
– Không hiểu ai có can đảm mà dung hợp với ngươi nhỉ? Dung hợp xong chắc thằng đó vô rừng ở luôn! Thối gì mà thối quá! Á… đừng có ị nữa coi… mẹ mày ị gì mà ị lắm thế!
Bên ngoài Mộng Nhi ngồi hai tay chống cằm cười khúc khích nhìn 2 ca ca của mình vật lộn với bọn chiến thú, vốn dĩ nàng cũng muốn phụ nhưng Long Phi và Chu Phát nhất quyết không cho, lý do đơn giản là công việc nặng nhọc và dơ dáy này phải để nam nhân làm. Trong 3 người cháu của Triệu Đại, Mộng Nhi chính là đứa có tư chất cao nhất tính tình lại dịu dàng đáng yêu nên được mấy nam nhân trong nhà thương yêu cưng chiều vô cùng không cho đụng tay làm việc nặng nhọc gì cả nhưng nàng cũng không vì thế mà tỏ ra kiêu kỳ mà trái lại càng tự giác hơn làm những việc mà phụ nữ hay làm, một tay nàng nấu nướng, quét dọn chăm lo cho cả 3 nam nhân trong nhà.
Sở dĩ mọi người biết tư chất Mộng Nhi cao là do nàng mới chỉ 14 tuổi nhưng hồn lực đã đạt đỉnh phong 20 cấp và có thể tiến hành dung hợp chiến thú nhưng Triệu Đại một mực ngăn cản nàng, không phải vì hắn không thể cấp cho nàng một chiến thú mà là vì nàng chỉ mới 14 tuổi cơ thể chưa phát triển hoàn toàn, biên độ cơ thể chưa có thể chịu nổi khả năng dung hợp với cơ thể chiến thú nên hắn chưa cho nàng dung hợp.
Long Phi năm nay còn cách 1 tháng là 17 tuổi hồn lực đạt 19 cấp xem ra cũng chỉ cần 1 năm nữa là đủ 18 tuổi hồn lực lúc đó cũng đạt 20 xem ra là đủ tiêu chuẩn cần thiết để dung hợp chiến thú, chỉ có điều tên này đặt mục tiêu quá cao toàn đòi chiến thú thứ dữ mà Triệu Đại nói mãi cũng không nghe nên ông cũng tạm bỏ qua, hy vọng 1 2 năm nữa lớn hơn 1 chút hắn có thể hiểu mình đang đứng ở đâu và ở vị trí nào mà hạ thấp tiêu chuẩn của mình xuống.
Chu Phát 18 tuổi vừa dung hợp chiến thú cách đây 2 tháng, hắn lựa chọn chiến thú Bọ Giáp Xác thuộc tính thổ đây chính là chiến thú nguyên bản do hắn một tay tự mình kiếm mà không nhờ vào Triệu Đại, đây là chiến thú một tay hắn nuôi lớn bầu bạn bao năm tình thân thủ túc, mặc dù có nhiều lựa chọn những chiến thú cường công cường đại hơn nhưng hắn vẫn chọn người bạn của mình. Bọ Giáp Xác mang lại cho hắn 2 chiến kỹ theo mức độ tu vi mà hắn đặt tên là Địa Chiến Giáp và Song Chấn Địa.
Địa Chiến Giáp mang đến cho Chu Phát một lớp phòng ngự cứng cỏi dẻo dai đến không ngờ khi phát động chiến kĩ lập tức bộ giáp bao phủ toàn thân tạo thành một lớp vảy bóng nâu cường hãn ngạch kháng công kích, hai cánh Bọ Giáp Xác bám chặt sau lưng Chu Phát cho hắn thêm một đặc tính mà có thể nói là làm hắn mừng như điên chính là giúp hắn có thể bay lượn trong vòng 1 phút, đừng xem thường thời gian ngắn hạn mặc dù chỉ 1 phút đồng hồ nhưng trong thời điểm đúng lúc sử dụng nó có thể xem như là một lá bài tẩy cứu mạng, càng về sau hồn lực tăng lên thời gian có thể kéo dài hơn.
Song Chấn Địa đây là chiến kĩ mà Chu Phát thích nhất bởi vì lực công kích của nó khi bộc phát là vô cùng bá đạo, vốn dĩ đặc điểm của Bọ Giáp Xác nhờ vào 2 cái càng to lớn cực khỏe mọc trên đầu giúp chúng có thể nâng vật nặng hơn 10 lần trọng lượng cơ thể nay khi dung hợp cùng Chu Phát đặc tính này cũng được phát huy trên cơ thể hắn, khi phát động chiến kỹ thứ 2 hai tay Chu Phát biến đổi thành một cặp càng to lớn chắc khỏe và điều đặc biệt có khả năng bộc phát lực công kích khuếch đại lên 20%. Thử tưởng tượng nếu Chu Phát bình thường tung một cú đấm có thể đấm bể một bao cát thì nếu phát động chiến kỹ thứ 2 có thể tăng lực sát thương lên 2 lần kèm theo 20% tăng phúc công kích thì sẽ mạnh như thế nào chứ. Hắn đã thử và kết quả là một gốc đại thụ bị trực tiếp gãy đổ như một cây khô dễ dàng bẻ gãy.
Để lại một bình luận