Phần 11
Tả xung hữu đột sướng tay, tâm tình trở nên hòa hoãn hơn Chu Phát mới lết đi mua bánh cho Mộng Nhi, khổ thân chủ quán bị tên mặt dày này đập cửa xông vào bằng mọi giá phải mua được bánh màn thầu, hắn còn tự xông vào bếp giám sát bắt ông chủ làm nếu không hắn hăm dọa đốt quán.
Còn Long Phi cùng Mộng Nhi quay lại tiếp tục đục đẽo tạo hình trứng chiến thú giả, Mộng Nhi sau khi thỏa mãn được ăn bánh màn thầu mà cái quan trọng là sai khiến được đại ca mình nên tâm tình cũng tốt hơn mà trở lại nhu mì hiền tục như trước kia, tựa hồ còn đáng yêu hơn trước kia khiến Long Phi mừng rỡ bắt chuyện khiến cho không khí làm việc vui vẻ hiệu quả cực cao.
Không hổ là Mộng Nhi chỉ thêm 2 canh giờ trứng chiến thú giả đầu tiên ra đời, ngoại hình gần như giống như đúc trứng thật mà Long Phi đã thấy, lợi hại hơn là hồn lực ba động giống y như thật nhờ vào Tụ Linh Thạch, nếu thực sự không phải Long Phi biết đây là trứng giả thì có lẽ hắn cũng không nhận ra đâu là thật đâu là giả.
– Hy vọng qua mắt được chấp sự Chiến Thú Hoàng Điện! – Long Phi thầm nghĩ với tâm tình cao hứng.
Lập tức vẽ ra trứng thứ 3 theo như trong trí nhớ mình cho Mộng Nhi xem rồi để nàng làm, hắn tiếp tục hoàn thiện nốt phần còn lại của trứng thứ 2 mà hắn đang làm. Chu Phát vẫn như cũ làm đầu bếp chuẩn bị cơm nước cho 2 người.
Lúc này ngoài trời tối mịt, ánh trăng rằm mông lung vô định tỏa ra một thứ ánh sáng mê hoặc lòng người, Chu Phát vẫn đang ở ngoài cùng Bọ Giáp Xác cảnh giới và tu luyện bên trong tiếng đục đẽo vẫn vang lên đều đặn không dứt.
– Mộng Nhi nghỉ tay chút đi! Muội làm sáng giờ rồi!
– Á… tức quá! Nhị ca huynh không lầm chứ cái trứng này hoa văn sao mà khó quá! Khoảng cách sát nhau quá lại còn chồng chéo!
Mộng nhi than thở quả thật cái trứng này khiến Long Phi đau đầu nhất nên hắn chừa lại sau cùng bất quá chỉ tráo 2 trứng thôi chừa lại cái trứng này, hoa văn nó thật sự chồng chéo lại sát rịt nhau chỉ cần sẩy tay một cái mà hư toàn bộ.
– Ân cái này khó thật! Thôi thì cứ cố nếu không được đành bỏ thôi, bất quá với 2 trứng kia huynh nghĩ chắc cũng được rồi!
– Không! Muội muốn giúp hai huynh giành giải nhất cơ! Muội cũng muốn có một trứng hồn thú như đại ca!
– Hì yên tâm đi nhất định huynh sẽ kiếm cho muội một trứng hồn thú cường đại! Ca ca hứa với muội!
– Ca lo kiếm cho ca trước đi kìa! Muội còn 4 năm nữa lận! Hihi.
– Mà nè! Nếu muội trở thành Nhân Thú Sư rồi muội muốn tiếp theo sẽ làm gì!
Lắc nhẹ đầu gương mặt Mộng Nhi thoáng chốc buồn buồn.
– Muội muốn… biết thử cha mẹ mình là ai…
Nghe câu nói tâm tình của Long Phi cũng chùn hẳn xuống, cha mẹ à… hắn tựa hồ đã quên vấn đề này lâu lắm rồi, những ký ức loáng thoáng lúc nhỏ cho hắn nhớ mình cũng đã từng có cha mẹ, đã từng hạnh phúc trong vòng tay đó nhưng rồi một ngày bất chợt tỉnh dậy thấy mình nằm trước Tác Thác Thương Thành không nhà không cửa, không cha không mẹ bên cạnh, đói thì khóc, khóc cạn nước mắt thì tự lê lết tấm thân yếu ớt đi xin ăn, xin không ai cho thì tự lục thùng rác tìm chút thức ăn bỏ bụng, no rồi thì trời đất là nhà, lấy đất làm giường lấy trời làm chăn… mãi lê lết cho tới khi gặp được người tốt bụng đưa vào Tác Thác Thương Thành ấn ký làm nô dịch được Tác Thác Thương Thành nhận nuôi, rồi gặp được đại ca cũng ở trong này, rồi gặp Triệu Đại gia gia thu nhận, rồi sau cùng là gặp Mộng Nhi… cứ thế ký ức chầm chậm trôi qua trong đầu Long Phi.
Không khí đột ngột nặng nề phủ xuống gian nhà kho, ký ức là thứ gì đó vô định có khi là nặng nề day dứt, có khi là hối tiếc ân hận, có khi là trân trọng, sung sướng, tự hào, hạnh phúc nhưng chung quy lại nó là thứ mà con người không thể vứt bỏ ra khỏi tâm trí mà luôn đeo bám dai dẳng suốt cả cuộc đời…
– Nghỉ tay chút đi muội! Ca đi tắm cái!
Như để cắt đứt suy nghĩ và tâm trạng nặng nề của mình, Long Phi đứng lên bước đi ra ngoài.
– Ố! Xong rồi à! – Chu Phát bên ngoài lập tức nhổm dậy háo hức.
– Vẫn chưa! Đệ đi tắm phát rồi làm tiếp! – Nói xong Long Phi bước đi.
– Ồ ừ đi đi! – Câu trả lời làm Chu Phát cụt hứng phải nói hắn đang hơi thất vọng, thời gian chỉ còn 1 ngày duy nhất nếu bỏ qua cơ hội lần này e rằng phải rất lâu mới có cơ hội khác…
Liền sau đó là Mộng Nhi bước ra, tâm trạng cũng có vẻ nặng nề khi lỡ miệng nói làm Long Phi hồi tưởng lại quá khứ đau lòng, chính nàng cũng biết quá khứ của Long Phi do Triệu Đại kể.
– Mộng Nhi muội muội xinh đẹp! Cũng đi tắm à! Hê hê – ánh mắt lại giảo hoạt hạ lưu nhìn bao quát cơ thể Mộng Nhi một cái.
Nghe lời chọc ghẹo Mộng Nhi không tức giận mà trái lại còn cười cười rồi nói.
– Ta đi tắm chung với nhị ca!
– Cái gì? Hai ngươi… đù thằng Long Phi khốn nạn dám ăn mảnh! Đứng lại Long Phi ta cũng muốn đi tắmmmmmmmm…
Tiếng cả 3 huynh đệ muội đùa giỡn làm rộn rã cả một góc Dưỡng Thú Hồn. Trái lại với không khí vui vẻ này, ở một nơi khác cách đó không xa ngay tại Đại Điện Tác Thác Thương Thành không khí đang cực kỳ căng thẳng.
Triệu Nhĩ Á thương chủ ngồi trên bệ đá chạm khắc hoa văn tinh xảo, khuôn mặt tỏ ra nghiêm nghị ban lệnh liên tục, Triệu Đại cũng đang có mặt ở đây đứng dưới chắp tay nghe lệnh.
– Như mọi người đã biết ngày mốt chấp sự Chiến Thú Hoàng Điện sẽ tới kiểm tra chúng ta nhưng sự việc có chút thay đổi nên tối ngày mai chấp sự đó sẽ tới sớm hơn một chút, Ngự Phòng lập tức chuẩn bị bày yến tiệc để mai ta chiêu đãi khách quý! Dưỡng Thú Hồn công việc chăm sóc các chiến thú sao rồi?
– Bẩm thương chủ, bọn chúng rất tốt không có vấn đề gì! – Triệu Đại nói.
– Tốt! Nên nhớ chấp sự lần này là Thú Nhân Sư họ rất cao ngạo và bênh vực đồng loại, nếu có một chiến thú nào bị đối xử không tốt chắc chắn sẽ trách phạt, chúng ta cẩn thận một chút vẫn hơn.
– Tạm ngừng tổ chức đấu giá vài ngày chờ lệnh ta! Vệ binh thương thành tăng gấp đôi số lượng lính gác tránh gây ra nhiễu sự ảnh hưởng đến chấp sự Chiến Thú Hoàng Điện, ai nháo sự giết không tha!
Các công tác chuẩn bị được Triệu Nhĩ Á sắp xếp chu toàn cẩn thận, xem ra lần này hắn rất xem trọng lần kiểm tra này.
– Triệu Nhĩ Dục con ở lại! Còn lại mọi người lui ra ngoài làm việc đi!
Triệu Nhĩ Dục con trai lớn của thương chủ năm nay 22 tuổi đang là học viên tinh anh Tác Thác Học Viện, niềm kiêu hãnh của ông ta, 22 tuổi Nhân Thú Sư đệ nhị cấp nhất tầng đang là thành viên được bồi dưỡng trọng yếu 2 năm sau đại diện cho Tác Thác Học viện cùng đội ngũ tham dự cuộc thi Đại Tái Hồn Đạo 3 năm tổ chức 1 lần đây là cuộc thi quy mô lớn nhằm tìm ra Nhân Thú Sư, Thú Nhân Sư kiệt xuất mà bổ sung vào Chiến Thú Hoàng Điện đỉnh danh đại lục.
Chiến Thú Hoàng Điện, một nơi mà mọi Nhân Thú Sư hay Thú Nhân Sư đều ao ước được gia nhập, đây là tồn tại cao cao tại thượng từ thuở trật tự mới được vị Thần năng tái lập. Đây là nơi chịu trách nhiệm bảo hộ toàn bộ đại lục bởi không chỉ có mình đại lục Phụ Thể tồn tại ở phiến lục địa này, giải quyết các xung đột giữa con người và chiến thú. Do đại lục không có lập vương vị nên nếu so sánh ra Chiến Thú Hoàng Điện như là hoàng cung mà Hoàng Thành Chủ Điện là hoàng đế cai quản đại lục uy danh hiển hách.
– Cha gọi con! – Triệu Nhĩ Dục trầm ổn hiên ngang đứng trước cha mình cúi đầu hành lễ, vốn dĩ hắn đang tiềm tu tại học viện đột nhiên cha hắn cho người tới gọi quay về ngay.
– Ân! Dạo này con tu luyện sao rồi! Học viện có đãi ngộ tốt với con không?
– Dạ cũng tốt nhưng mà cha à nếu cha có tài trợ cho học viện thì đừng có làm rình rang quá, bọn bạn học của con xì xào nói ra nói vào nhờ cha mà con mới được chọn vào đội ngũ tham dự Đại Tái Hồn Đạo 2 năm sau đó!
– Hừ! Bọn nào nói ta đem chúng cắt lưỡi! Thế thì sao? Tại Tác Thác Thành này ai không biết Tác Thác Thương Thành chúng ta sinh ý tốt nhất chứ, bỏ một chút tiền mà đạt được mục đích thì có gì sai? Chẳng phải tu vi của con nhờ được học viện ưu ái mà tăng nhanh đó sao? Bọn hèn mọn đó nói gì trực tiếp bỏ ngoài tai đi! Nên nhớ con là con của ta là chủ nhân của Tác Thác Thương Thành này, bọn chúng căn bản không thể cùng con so sánh!
Cách dạy con mình trở nên cao ngạo, đứng trên đầu kẻ khác này chính là cách hắn hay sử dụng cho 3 đứa con mình, hắn muốn 3 đứa con của mình phải là nhân trung chi long giữa đám người thấp kém, phải khiến cho hắn tự hào, vì hắn là ai chứ? Là chủ nhân Tác Thác Thương Thành nổi danh này!
Chính vì cách dạy con này mà Triệu Nhĩ Dục thì còn đỡ nhưng Triệu Nhĩ Á thì phải nói áp dụng cực kỳ triệt để, hắn ỷ được cha mình cưng chiều nhất mà coi trời bằng vung, quậy phá hãm hiếp không chuyện xấu nào là không làm vì có cha hắn đứng ra chống đỡ dọn dẹp hết thảy.
– Vâng! Con hiểu rồi! Đa tạ cha chỉ điểm!
– Tốt! Cứ đạp hết chướng ngại mà đi! Mục tiêu của con là kiếm được một vị trí trong Chiến Thú Hoàng Điện cho ta!
– Chiến Thú Hoàng Điện? Có thể sao? Mục tiêu cha cao quá a! – Triệu Nhĩ Dục thầm nghĩ nhưng cũng vì sợ hãi mà không dám nói ra.
Nhìn thấy nét mặt do dự sợ hãi của con mình, Triệu Nhĩ Á lập tức nhìn ra, chậm rãi đứng lên ánh mắt từ từ co lại nhàn nhạt lên tiếng.
– Phóng xuất chiến thú của con ra cho ta xem nó thế nào rồi!
Triệu Nhĩ Dục lập tức tuân mệnh, ý nghĩ điều động, hồn lực ngưng tụ tâm ý liên kết với chiến thú của mình ra lệnh, ngay lập tức xung quanh gió mạnh nổi lên, từ Trữ Đạo Đai đang đeo trước thắt lưng một con chiến thú đầu như đầu trăn với cái sừng nhô to ở giữa thân như mãng xà kéo dài, thân mình to khoảng 2 trượng, điều đặc biệt chiến thú này có hai cánh với lớp cánh xếp dài như cánh quạt nhọn hoắt ở chóp đuôi cánh, toàn thân tỏa ra một màu vàng nhạt rực rỡ, cái lưỡi xanh thè ra thụt vào nhìn đầy khí thế lập tức phóng xuất ra bên ngoài đứng trước mặt Triệu Nhĩ Á. Đây chính là Oa Hoàng Xà Mãng một chiến thú biến dị được bài danh thứ 20 trong Chiến Thú Bảng về mặt công kích.
Chiến Thú Bảng chính do Chiến Thú Hoàng Điện ban hành, mỗi một tháng thay đổi sắp xếp một lần, sách này ghi chép các loại chiến thú thuần huyết và chiến thú biến dị xét về các khả năng công kích, phòng thủ, chiến kỹ đem lại cho chủ nhân mà xếp hạng. Tất nhiên chiếm 4 vị trí đầu vẫn là gia tộc chiến thú Long, Lân, Quy, Phượng thuần huyết sau đó là những biến dị huyết mạch của chúng mà tề danh xếp hạng.
Sở dĩ Long, Lân, Quy, Phượng thuần huyết lúc nào cũng được xếp đầu không phải là do không có chiến thú biến dị cường đại hơn tộc bọn chúng mà là do khả thăng thiên phú của bọn chúng đó chính là khả năng Uy Áp Huyết Mạch mà chỉ có chiến thú thuần huyết bọn chúng mới có. Tất nhiên khả năng uy áp huyết mạch mạnh hay yếu lên đối phương còn tùy thuộc vào tu vi cũng như thực lực… vv.
Một điều quan trọng nhất là càng tu luyện về sau chiến thú thuần huyết khi đã dung hợp với hồn sư thì càng tu luyện nhanh hơn chiến thú biến dị ngoại trừ biến dị một trong 4 tứ linh chiến thú, nên đây là một hạn chế cực lớn cho Nhân Thú sư biến dị không thuộc tứ linh và lịch sử đã chứng minh trong 300 năm nay không có một Nhân Thú Sư biến dị nào đạt được tu vi đệ thất cấp nếu chiến thú biến dị nằm ngoài tứ linh.
– Trông cũng được đấy! Chiến kỹ thứ 3 của con là gì?
Nhân Thú Sư đệ nhất cấp có 2 chiến kỹ do chiến thú mang lại, Đệ nhị cấp lại có thêm 1 chiến kỹ cứ thế tu luyện dần lên mà tương đương có thêm chiến kỹ.
Nói đến chiến kỹ thứ 3 ánh mắt Triệu Nhĩ Dục ánh lên sự tự tin, bước lên một bước khẽ hô.
– Chiến Thú phụ thể! – Ngay lập tức Oa Hoàng Xà Mãng hoá thành một luồng sáng dung nhập vào cơ thể hắn ta, màu vàng nhạt bao phủ toàn thân, toàn thân trở nên bóng lưỡng như da rắn cơ hồ có những vảy nhỏ ánh lên bao phủ toàn bộ cơ thể Triệu Nhĩ Dục hình thành một lớp giáp chắc chắn, hai cánh Oa Hoàng Xà Mãng ép sát sau lưng hắn khép vào mở ra đồng đều, chóp cánh nhọn bén ghép ra ghép vào như lưỡi dao sắc nhọn sẵn sàng chờ phóng xuất, trên đầu Triệu Nhĩ Dục một cái sừng trắng hếu mọc lên ngay giữa đầu thoạt nhìn qua trông vô cùng oai vệ.
– Con xuất chiến kỹ thứ 3 đây!
Nói xong cơ hồ chiến kỹ thứ 3 cùng lúc phát động hai cánh tung ra, xoạt xoạt xoạt cơ hồ âm thanh từ những chóp cánh bén nhọn va vào nhau sắc lẻm, nhún chân một cái Triệu Nhĩ Dục tung người lên cao hai cánh đón gió giúp hắn lượn vòng trông vô cùng đẹp mắt, đột ngột dừng lại ngay không trung nhìn về hướng cha mình, hai tay hắn cơ hồ phóng xuất về phía trước phía sau hai cánh cũng y chang làm theo động tác đó, vỗ mạnh một cái về phía trước, những chóp cánh bén nhọn lập tức phóng xuất đi lao vút với một tốc độ cực nhanh.
Phập! Phập… phập cơ hồ 16 chóp cánh rời ra phóng đi đều cắm mạnh xuống sàn đại điện, sau khi cắm chặt xuống đất cơ hồ từ những lỗ thủng khói trắng nhàn nhạt bốc lên phát ra tiếng kêu lèo xèo rợn người bốc mùi hôi khó chịu, trên thân 16 chóp cánh vẫn còn run bần bật tựa hồ như lực phóng xuất còn rất mạnh mà gây phản chấn ngược lại lên chóp cánh.
Nở một nụ cười ngạo nghễ, Triệu Nhĩ Dục còn đang lưng chừng trong không trung nói tiếp.
– Cha à! Con còn có thể điều khiển nó di động theo ý mình nữa, nếu đối thủ tránh né hay chạy trốn nó sẽ dí đến khi nào cắm vào mục tiêu thì thôi nhưng chỉ có điều hồn lực con còn yếu nên chỉ điều khiển được khoảng cách 10 dặm, hơn nữa nó có độc tính ăn mòn làm tê dại đối thủ khiến đối phương một khi bị dính độc sẽ trở nên chậm chạp vận chuyển hồn lực khó khăn, lúc đó chả phải hắn mặc xác để con giết sao?
Nhưng trái với sự cao hứng của Triệu Nhĩ Dục, cha hắn lại nheo nheo mắt thái độ điềm nhiên như không.
– Con xuống đây đi! – Im lặng một lát Triệu Nhĩ Á cất lời.
– Hôm nay ta gọi con về đây là cũng vì có một chuyện quan trọng muốn nói! Tất cả những gì ta làm cũng là vì tương lai của các con, xem như lần này ta dốc hết vào canh bạc này!
Lời lẽ Triệu Nhĩ Á không nhanh không chậm tựa như đang tâm sự.
– 13 Năm trước ta đã có ý định lai tạo ra một chiến thú thuộc tứ hoàng cường đại, thất bại không biết bao nhiêu lần nhưng ta vẫn kiên trì không bỏ cuộc, tiền bạc bao nhiêu ta cũng không tiếc chỉ tiếc giấc mộng không thành!
Nói đến đây Triệu Nhĩ Á thở dài, quả thật 13 năm trước nhận ra sự cường đại của chiến thú tứ linh hắn đã manh nha thèm muốn nhưng để dung hợp một chiến thú tứ linh phải là người có tư chất cao đồng thời trở thành con rối của bọn chiến thú đó, mất đi tự do, chính vì thế hắn không chọn cách này mà bắt đầu âm thầm lén lút qua mặt lệnh cấm của Chiến Thú Hoàng Điện tự chiêu nạp thành lập Nghiên Phối Hồn, mua chuộc, thủ đoạn bằng mọi giá có được máu của dòng dõi tứ linh trải qua bao lần thất bại, lại đổ tiền tìm mua máu tứ linh chiến thú làm làm đi làm lại cuối cùng cây xanh cũng có quả ngọt. Nhưng đáng tiếc giờ hắn đã lớn tuổi, tu vi cũng đã đạt Đệ Lục cấp nếu bây giờ bảo hắn huỷ khế ước với chiến thú đã bao năm theo mình mà dung hợp chiến thú mới lai tạo ra này thì tu vi mất hết tu luyện lại từ đầu thực sự hắn không dám làm a! Đành phải ký gửi hy vọng lên 3 đứa con mình.
– Con nhìn cha đây đã 3 năm rồi tu vi cha không nhích lên thêm được một phân nào! Chắc con cũng biết lý do rồi chứ?
– Dạ! – Triệu Nhĩ Dục nói xong nhìn sang chiến thú biến dị của mình đang đứng kế bên hắn cũng biết điều này, tuy Chiến Thú Hoàng Điện không công bố rộng rãi nhưng đa phần các gia tộc lớn hay quý tộc đều biết điều này.
– Chính vì tương lai của con sau này nên lần này cha đặc biệt cho triệu hồi con về để nói cho con biết con hoàn toàn có thể không giống như cha mà trái lại tương lai phát triển hơn cha bây giờ! Cha đã lai tạo ra được chiến thú tứ linh biến dị! – Nói đến đây Triệu Nhĩ Á nhỏ giọng nhìn con mình đang sững sờ, bất ngờ, phấn khích đan xen.
– Thật hả cha! Tứ Linh Chiến Thú! Là tứ linh chiến thú…
– Ha ha tuy chưa được giám định nhưng cha có 10 phần nắm chắc bọn chúng có thể sử dụng để dung hợp, tuy chưa biết bọn chúng hình dáng, chiến kỹ thế nào nhưng ta chắc chắn bọn chúng sẽ không yếu ớt như bọn chiến thú biến dị tạp chủng này! – Nói xong Triệu Nhĩ Á nhìn sang Oa Hoàng Xà Mãng Đang nằm ngủ ánh mắt tỏa sát khí.
Cũng may nó ngủ nên không nghe nếu không chắc chắn nó liều mạng với Triệu Nhĩ Á vì dám mắng nó tạp chủng, nên nhớ nó được bài danh thứ 20 trong Chiến Thú Bảng về mặt công kích như thế là vinh dự cỡ nào chứ.
– Vậy ý cha là! – Triệu Nhĩ Dục lờ mờ đoán ra được ý cha mình.
– Muốn làm chuyện lớn phải hy sinh tiểu tiết, tạm thời đợi ngày mai chấp sự Chiến Thú Hoàng Điện giám định xem sao! Ta nói trước để con chuẩn bị! Được rồi đi nghỉ ngơi đi! Nhớ kỹ ngày mai tất cả 3 đứa con ở nhà cho ta, cấm bước ra ngoài sinh sự!
– Dạ! – Khẽ cúi đầu tay chuyển động vỗ vào Trữ Đạo Đai, Oa Hoàng Xà Mãng đang ngủ đột ngột hoá thành luồng sáng thu vào trong đó, đây là trữ vật chuyên dành để chứa Chiến thú, 1 cái Trữ Đạo Đai chỉ chứa được một chiến thú, trong này chứa đồ ăn thức uống, cũng như là nơi dưỡng thương cho chiến thú sau khi chiến đấu.
Vốn dĩ Chu Phát cũng có một cái do Triệu Đại cấp cho nhưng hắn toàn thả rông chiến thú cho ở ngoài chơi, cũng chả phải tốt lành gì, mục đích duy nhất cho việc này là Bọ Giáp Xác là chuyên gia cảnh giới của hắn khi hắn làm bậy.
Để lại một bình luận