Phần 10
– Cơm nè 2 đưa! – Chu Phát một thân mồ hôi nhễ nhại bưng mâm cơm sáng đem ra căn phòng Long Phi và Mộng Nhi đang làm việc trong đó.
– Cảm ơn ca! Rầm! – Mộng Nhi mở cửa ra lấy cơm sau đó đóng nhanh cửa lại.
– Ế! Hai đứa này mở cửa cho ta xem chút!
Cánh cửa vẫn im lìm không động tĩnh khiến Chu Phát bực mình đi đi lại lại bên ngoài lầm bầm.
– Hừ! Dám đá ta ra à! Hai đứa bây giỏi! Hừ! Chờ xem sau này ta sẽ trở thành một Nhân Thú sư phụ trợ điêu khắc giỏi nhất đại lục cho xem! Đến lúc đó đừng có hòng xin ta một món đồ nào ta làm ra! Hừ…
Mộng Nhi bên trong nghe rõ che miệng cười tinh nghịch, ý này là của Long Phi, quả thật Chu Phát làm không bao nhiêu mà phá thì nhiều, sỏi hôm qua nhặt hắn phá hơn 1 bao.
– Ca ca ăn chút đi rồi làm tiếp! – Mộng Nhi đưa một cái bánh bao ngay miệng Long Phi, ngoảnh đầu gặm một phát, thoáng chốc ánh mắt giao nhau thân ảnh mỹ miều trần trụi tối qua lại hiện ra trong óc Long Phi, ánh mắt lại không tự chủ hạ thấp xuống cái phương vị ý nhị kia nhìn một cái.
– Huynh… nhìn gì thế! – Mộng Nhi bắt được ánh mắt đó lập tức đưa tay khoanh ngang che lại thụt lùi ra sao.
– A… ca không… ân! – Long Phi ngượng ngùng đỏ mặt quay đi.
– Sáng giờ hai ca ca nhìn ta với ánh mắt lạ lắm nha! Hai huynh âm mưu chuyện xấu gì với ta? Nói mau! – Mộng Nhi gương mặt cũng thoáng hồng càng thêm xinh đẹp một bước tiến tới đưa gương mặt mình sát mặt Long Phi.
– Không không có!
– Nói mau không thì… muội không giúp hai huynh làm nữa! Cái này… đập luôn! – Nói xong Mộng Nhi giơ cây búa đang trong tay mình để nhứ nhứ lên trứng đá mà nàng đã điêu khắc được phân nửa.
– Đừng… đừng mà… – Long Phi hoảng hốt can ngăn, quả thật hoa tay Mộng Nhi khéo léo vô cùng, quả trứng đá chưa hoàn chỉnh phần dưới nhưng đã trông y như đúc quả trứng thật đường tam nhìn thấy, giờ chỉ cần thêm Tụ Linh Thạch thì có thể nói 10 người hết 9 người bị lừa, những đường khắc tỉ mỉ khéo léo vô cùng hơn nữa khi làm nàng đã tính trước khoét một lỗ để sau này nhét tụ linh thạch vào sau đó trám lại rồi sơn lên đảm bảo không nhìn ra một dấu vết.
– Vậy nói mau! Bổn cô nương hết kiên nhẫn rồi!
Bị ép hết cách Long Phi đành trưng ra bộ mặt vô tội bất đắc dĩ mà kể lại chuyện tối qua hắn bị Chu Phát ép buộc lôi kéo đi làm chuyện xấu trên mái nhà, bao nhiêu tội lỗi hắn đổ mạnh bạo quyết liệt lên Chu Phát.
– Ca thề! Ca không cố ý đâu tại muội tự dưng… tự dưng qua… nên ta! – Long Phi gãi đầu gãi tay ấp úng giải thích.
– Đại dâm tặc! Biến thái! Vô xỉ! Hạ Lưu! – Bao nhiêu từ ngữ thích hợp đều được Mộng Nhi áp dụng, tuy nhiên trong thái độ biểu lộ chỉ 4 phần tức giận còn lại 6 phần là thẹn thùng.
Cả cơ thể non nớt của mình đều bị 2 ca ca nhìn thấy, Mộng Nhi e thẹn pha chút mắc cỡ thẹn thùng khó nói.
– Ca xin lỗi mà! Ca thiệt không cố ý đâu… thiệt đó!
– Hứ! – Bày ra bộ mặt giận dỗi Mộng Nhi trực tiếp không thèm nhìn Long Phi lấy 1 cái xoay lưng ngồi xuống ghế điêu khắc tiếp, có điều tiếng búa lúc này vang mạnh bạo hơn, trên đầu nàng tựa như có một luồng khí giận xung thiên lởn vởn khiến Long Phi thấp thỏm im lặng không dám nói gì sợ luồng khí đó bạo nổ.
Không khí nặng nề tựa như thái sơn áp đỉnh đè lên vai Long Phi, hắn luống cuống cầm đục cầm búa liếc nhìn về tấm lưng ngọc ngà của Mộng Nhi mà sầu khổ không biết làm sao để nàng bớt giận đây!
Cạch! Cạch!! Bốp bốp!!! Tiếng đục đẽo vang lên thay cho lời nói kéo dài tựa hồ như hàng năm hàng ngàn thế kỷ với Long Phi, không khí nặng nề trầm mặc. Tính mở miệng nói gì đó nhưng nghe tiếng đập đùng đùng và vứt đồ ầm ầm giận cá chém thớt của Mộng Nhi làm hắn nuốt trôi ngược trở lại một lời cũng không dám nói.
– “Thôi thì để xong rồi xin lỗi muội ấy sau! Giờ tập trung làm cái đã!”
Hít một hơi dài tự nhủ mình như thế, Long Phi tập trung tinh thần chuẩn bị đục đẽo tiếp, động tác vừa giơ lên thì thình lình nghe một tiếng nói nhẹ nhàng êm tai nhưng đối với hắn lúc này đó là một dao chí mạng, tinh thần vừa tập trung xong lại héo rũ.
– Không biết gia gia đi đâu lâu nhỉ! Có chuyện muốn bẩm báo gia gia mà mãi chưa thấy về!
– Éc! – Long Phi kiêu thảm trong lòng, cơ thể nhảy thót lên một cái.
Cứ thế chốc chốc tiếng gõ bốp bốp, lạch tạch lại hòa vang với những lời nói bâng quơ.
– Dâm tặc này! Đập cho chết! Bốp Bốp!!
– Nhìn lén này! Bốp Bốp!!
– Mộng Nhi đại cô nương xinh đẹp nhất thế gian… cho ca xin lỗi mà!! Hức… muội muốn xử ta thế nào thì xử, muốn ta làm gì ta cũng làm, muội đừng có như vậy mà… Tinh thần ta thực sự chịu không nổi tra tấn vậy đâu a!!!
Chịu hết nổi Long Phi phải đầu hàng, thiếu chút nữa là quỳ gối van xin, bộ dạng thê thảm vô cùng.
Tiếng búa ngưng lại, Mộng Nhi xoay người trên môi nở một nụ cười mà theo Long Phi đó là nụ cười của thần chết, một thần chết cực kỳ xinh đẹp diễm lệ đang đòi mạng hắn.
– Tốt! Nhớ lời huynh nói! Sau này dám cãi lời muội thì… – Nói đến đây Mộng Nhi ánh mắt sắc lẹm trừng một cái thu hồn đoạt phách Long Phi.
– Đi theo muội! Xem ta thu thập tên đại ca bát đản hạ lưu kia!!! – Mặt Mộng Nhi hầm hầm đứng lên ngang tàng bước ra cửa phía sau là Long Phi khúm núm cười giả lả vâng vâng dạ dạ xu nịnh, giờ nàng là trời là đất nói gì hắn cũng nghe.
Dưới tán cây to rợp bóng, một thân ảnh áo lam nằm phè phỡn gác chân chữ bát, trên miệng ngậm một cọng cỏ, ánh mắt lim dim hưởng thụ trời xanh bóng mát, gió thổi vi vu tình thơ lai láng.
– Nằm buồn bấm đốt ngón tay.
Từ khi muội lớn thân hình nở nang.
Giải khuây thì chẳng có tiền.
Muội thì nằm đấy thèm điên cái đầu.
Vừa hay những vần thơ này lọt hết vào tai Mộng Nhi đang trong cơn bực càng khiến nàng điên hơn.
– Vô lưu hại xỉ.
– Vô sỉ hạ lưu chứ khặc… ặc! – Long Phi đằng sau nén cười đến khuôn mặt đỏ bừng khi nghe Chu Phát ngâm thơ, kèm theo thái độ thẹn quá hóa giận của Mộng Nhi nói sai, khục khặc chỉnh sửa lời nói của Mộng Nhi.
– Ai mượn ngươi nhắc! Chu Phát ta liều mạng với ngươi! – Mộng Nhi bực tức kèm theo ngượng ngùng làm nàng mất đi sự tỉnh táo trong lời nói nhanh chóng lao đến Chu Phát đang tình thơ lai láng kia mà tung chưởng.
– Phành! Oái! Gì vậy! – Chu Phát cũng may đã là một Nhân Thú Sư sức phản xạ cũng như cơ thể linh hoạt hơn hẳn người thường nên lập tức hai chân bật lên rồi vòng xuống đất bật dậy tránh thoát một chưởng vừa rồi.
– Muội sao thế? Sao tự nhiên đánh đại ca? Oái! Úi! Có gì từ từ nói!
Phành! Phành! Cước lực kèm chưởng lực liên tục phóng thích về phía Chu Phát khiến hắn vừa nói vừa né tránh bở hơi tai. Mộng nhi hồn lực bao nhiêu chứ, là 20 cấp đỉnh phong mặc dù chưa dung hợp chiến thú nhưng sức chiến đấu cũng kinh người, hơn nữa lúc này Chu Phát không có phụ thể với chiến thú nên xem ra nàng một 9 một mười với Chu Phát khiến hắn thất điên bát đảo né tránh kêu la oai oái.
– Điên rồi! Muội ta điên rồi! Thằng kia mày cười cái gì mau mau ngăn cản muội ấy lại!
Long Phi lúc này từ lâu đã nhịn hết nổi mà ôm bụng cười ngặt nghẽo nhìn đại ca mình bị tiểu muội dí đánh cho thất điên bát đảo.
– Nhị ca! Mau phụ ta bắt hắn lại! – Mộng Nhi ra lệnh.
– Xin lỗi đại ca là đệ thân bất do kỷ! – Vừa nghe lệnh Long Phi gia nhập cuộc chiến.
– Ngươi… các ngươi…
Rất nhanh chóng không có phụ thể nên Chu Phát lập tức bị 2 người chế trụ, một đỉnh 20 cấp hồn lực, một 19 xấp xỉ 20 trước sau vây công hắn có ba đầu sáu tay cũng không chống được, hơn nữa đây là đệ đệ và muội muội mình hắn không nhẫn tâm dốc toàn lực đả thương 2 người nên nhanh tay thúc thủ.
– Đại ca xin lỗi muội ấy biết chuyện tối qua chúng ta làm rồi! – Long Phi nhanh chóng ghé tai Chu Phát nói nhỏ.
– Cái gì? Chúng ta nhìn bao năm có bị ai phát hiện đâu? Hôm qua mới nhìn muội ấy có lần đầu sao muội ấy biết được… chậc ta nhớ tụi mình cẩn thận lắm mà.
– Bao năm cơ à? – Mộng Nhi lúc này khuôn mặt cứng ngắc hắc khí xung thiên, tay đưa lên bẻ rốp rốp.
– Oái! Có gì từ từ nói muội ngoan! Ta với Long Phi chỉ nhìn có lần thôi mà mất mát gì đâu? Muội xem trên người muội có mất đi thứ gì không chứ!
Chu Phát gân cổ cãi khí thế, lời nói trực tiếp chỉ đích xác Mộng Nhi khiến nàng không khỏi bừng đỏ mặt lên, tên đại ca này quả mặt dày, nhìn trộm cơ thể người ta còn nói người ta không mất gì.
– Long Phi ta hỏi đệ muội muội chúng ta đẹp không?
– Đẹp! Đẹp chứ! – Có cơ hội Long Phi lập tức nịnh Mộng Nhi.
– Thì thế nên chúng ta mới nhìn chứ! Muội nghĩ xem xấu như mụ nấu bếp xem tụi ta có nhìn không? Muội phải hãnh diện vì được 2 đại ca ngọc thụ lâm phong này nhìn chứ! Đúng không?
Tới đây thì có cho tiền Long Phi cũng không dám gật đầu mà ánh mắt đảo đi chỗ khác nhìn xa xăm tựa hồ không nghe.
– Không có nghĩa khí! Long Phi này, ta nói đệ nam tử hán dám làm dám chịu có gì mà phải sợ hãi giấu diếm! Muội muội! Ta dám làm dám chịu, nhìn ta nói nhìn! Đến đây đi muốn đánh muốn giết tùy muội! – Chu Phát tỏ ra thần uy lẫm lẫm hiên ngang giơ tay nhắm mắt tự hồ xem nhẹ cái chết tựa lông hồng.
Tính tình đại ca mình Mộng Nhi hiểu rõ nhất, mồm miệng ba hoa lanh lợi, bây giờ cho dù có đánh hắn cũng không thay đổi được gì còn tức thêm, da mặt hắn dày như thế nào chứ có đánh gãy tay mình hắn cũng không nhận sai.
Đảo mắt một cái Mộng Nhi khẽ buông lỏng tay, nụ cười mà khi trước Long Phi đã được chứng kiến xuất hiện trở lại khiến Long Phi đang đứng sau Chu Phát không rét mà run, trong lòng thầm tội cho đại ca mình.
– Tốt! Nam tử hán! Dám làm dám chịu! Tốt! Vậy để gia gia định đoạt đi!
Nghe tới đây Long Phi cuống cuồng tính phóng lên ngăn cản nàng nhưng lúc này bàn tay Chu Phát giơ ra chặn ngay trước mặt.
– Ngươi làm gì mà loạn lên thế! Gia gia thôi mà, bất quá chúng ta bị đập 1 trận rồi thôi! Có gì mà phải sợ! Đâu phải chúng ta chưa bị đánh lần nào! Hảo huynh đệ mạnh mẽ lên!
Chu Phát khí khái hiên ngang dạy bảo đệ đệ mình, câu tiếp theo còn làm Mộng Nhi tức điên.
– Bất quá gia gia cũng là nam nhân ngươi nghĩ xem nghe xong không chừng gia gia lần sau còn đòi chúng ta dẫn đi nữa đấy! Đúng không? Haha.
– Đại ca! Chúng ta không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng chết thì chết một mình đi đừng lôi đệ theo! – Long Phi cười khổ nhìn sắc mặt Mộng Nhi.
Vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng lúc này ruột gan nàng đã giận tím lên tên mặt dày đại ca này đã làm sai mà còn lầy lội.
– Được rồi thích chơi lầy hả? – Nghĩ thầm trong đầu nụ cười của nàng càng thêm tà ác, cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh Mộng Nhi xoay người đi ra khỏi khu vực gia viên nhà mình, bên ngoài do lúc này là sáng sớm gia đinh, nô dịch đi đi lại lại vội vã làm việc những thiếu niên ở đây đa phần đều biết Mộng Nhi và coi nàng là thần nữ trong lòng minh, vừa xinh đẹp vừa tài năng lại hoạt bát đang yêu hơn nữa là cháu nuôi của Triệu Đại thử hỏi những thiếu niên mới lớn kia ai mà không si mê.
Thấy Mộng Nhi đứng ngoài cổng vung vai ẹo qua ẹo lại làm vài động tác thể dục, bọn thiếu niên gia nhân đi ngang mặc dù đang làm việc nhưng ánh mắt thuỷ chung dán chặt về một hướng, Mộng Nhi quả thật là xinh đẹp và kiều diễm như một bông hoa mới nở nổi bật ở cái phân viện Dưỡng Thú Hồn này.
Xoay đầu lại nhìn 2 đại ca, ánh mắt Mộng Nhi sắc lẻm, mặt đanh lại rồi chậm chạp nói.
– Dù gì hai ngươi cũng đã nhìn thấy cơ thể ta, đã thế thì ta cho mọi người nhìn luônnn!
Nói xong nàng chầm chậm đưa tay cởi từng cúc áo.
– Oác!!! Cản nó lại! Nhanh! Con nhỏ này điên rồi! – Chu Phát hoảng hồn bày ra bộ mặt luống cuống bật dậy chạy nhanh tới muội muội mình.
Hai thằng bát đản hoảng hồn lập tức phóng ra ngăn cản, mồm miệng Chu Phát liến thoắng xin lỗi năn nỉ Mộng Nhi đứng che chắn trước người nàng.
– Tụi bây nhìn gì! Cút ngay! Bố móc mắt từng thằng bây giờ! – Long Phi thì đứng cao hơn chỉ trỏ từng thiếu niên gia nhân đang trơ ngốc ra nhìn chăm chăm Mộng Nhi dâng tặng cho chúng một màn kích thích thị giác miễn phí.
– Đừng mà muội muội! Ca sai rồi! Sai rồi! Đừng có làm vậy mà!
– Muội muốn gì ta cũng chiều! – Long Phi nhắc tuồng.
– Ờ muội muốn gì ta cũng chiều! Muốn làm gì ta cũng làm mà! Ngoan ngoan ca xin lỗi! Ca sai rồi…
– Thật không? – Mộng Nhi gương mặt điềm tĩnh lạnh lùng hỏi nhưng trong lòng nàng thì đang cười hả dạ.
– Thật! Ta thề! Ta lấy danh dự của… Bọ Giáp xác thề… Hức.
– Nhất ngôn cửu đỉnh?
– Đúng đúng nhất ngôn cửu đỉnh! Ca thề mà! Thề! Thề đi mậy! – Đưa chân đạp Long Phi 1 cái Chu Phát đưa tay lên quẹt nước bọt rồi giơ hai ngón tay lên thề.
Vốn dĩ bản tính 2 đứa nhỏ này cũng chỉ là thiếu niên mới lớn, tâm tính chiếm hữu cực mạnh, cái gì đã thuộc về bọn chúng thì bọn chúng chỉ muốn là của bọn chúng không muốn chia sẻ hay chia sớt với ai, hơn nữa thân hình muội muội xinh đẹp ngọc ngà của bọn chúng há có thể để cho bọn lôm côm kia xem được chứ.
– Tốt! Nhớ lời các huynh đã thề! Xem như ta tạm tin! Hừ – nói xong Mộng Nhi quay lưng đi trong lòng cực kỳ sảng khoái cao hứng khi đã thu phục được 2 tên bát đản này, dù gì nàng cũng chỉ là thiếu nữ mới 14 tuổi chỉ như vậy thôi là đã làm nàng vui vẻ.
– Ta không ngờ muội muội mình điên vậy! – Chu phát khẽ ghé tai Long Phi nói nhỏ.
– Ai biểu huynh chọc tức muội ấy! Haizzz khổ rồi! – Long Phi xui mặt xụi lơ.
– Muội muốn ăn bánh màn thầu! Chu Phát đại ca mua cho muội đi! – Mộng Nhi đang đi đột nhiên đứng lại nở một nụ cười mê mị say đắm lòng người nhìn chăm chăm Chu Phát.
– Cái gì cơ? Giờ này chỗ bán bánh chưa có bán mà! Trưa mới có!
– Muội… muốn… ăn… bánh… màn… thầu… bây… giờ! – Mộng Nhi gằn từng chữ rõ ràng, trên mặt biểu lộ sự không hài lòng, nụ cười tà ác lại biểu lộ.
– Rồi… rồi! Ta mua cho muội! Cho dù có lật tung cái quán ta cũng mua cho muội! – Chu Phát cảm nhận được nếu mình không chiều nàng sẽ có một cái gì đó kinh khủng sẽ xảy ra.
Chu Phát liền lập tức xoay người đá mắt Long Phi rồi 2 thằng lập tức quay lưng đi.
– Muội chỉ nhờ đại ca thôi mà! Nhị ca ở lại đi!
– Biết rồi! Cho Long Phi theo ta chút xíu rồi nó quay lại ngay! – Chu Phát nói vọng lại.
Hai thằng lập tức chạy ra cổng, ánh mắt đảo một cái cơ hồ đồng thanh hét to.
– Lên!
Một trái một phải tả xung hữu đột, khổ thân cho mấy thiếu niên gia nhân đang đứng ngơ ngẩn ở ngoài nhìn ngó đột ngột bị đánh.
– Mày hả! Dám nhìn muội muội tao!
– Nãy mày thấy được gì rồi! Bốp! Binh…
Hai thằng trút giận lên đám thiếu niên gia nhân khác cho thỏa nỗi lòng nãy giờ bị Mộng Nhi áp bức, tội cho bọn gia nhân đứa bầm mắt đứa u đầu tán loạn bỏ chạy khóc cha gọi mẹ.
Mộng Nhi bên trong nhìn thấy ôm bụng cười khúc khích thỏa mãn tự nhủ.
– Cho dù thế nào hai đại ca vẫn là tốt với mình nhất! Nhưng… vụ đó cũng chưa tha được… hừ!
Nghĩ đến đây Mộng Nhi chủ động nhìn cơ thể mình, gương mặt lại đỏ hồng lên thẹn thùng đáng yêu vô cùng, hai tay không tự chủ đưa lên nâng ngực mình mà thì thầm.
– Sao của ta lại nhỏ thế nhỉ? Không được như vị tỉ tỉ kia…
Để lại một bình luận