Phần 28
Một ngày sau khi mọi chuyện diễn ra, mọi chuyện xem ra vẫn chưa hề lắn xuống, ở tất cả mọi nơi trong thành phố, câu chuyện John đại náo ở bến cảnh Piltover đang thành đề tài nóng để mọi người bàn tán, nhiều vị giáo sư cũng đem chuyện này vào học viện để giảng giải và phân tích nguyên nhân, đủ kiểu…
Lúc này đây tại một căn phòng trong một nhà nghỉ nằm khuất trong một con hẻm nhỏ, ở trong này rất đồng người, khoảng chừng hơn mười người đang đứng xuang quanh một người đàn ông kì lạ, ông ta đội một cái mũ sắt che kín mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, cả người đều mặc giáp, tay phải cầm một cây trượng và điều đặc biệt hơn chính là sau lưng ông ta có thêm một cánh tay máy nữa, thật là kì dị.
Người đàn ông kia nhìn đám người xung quanh nói: “Các ngươi có thông tin gì về thiếu gia chưa?”
Một người trong số đó đáp: “Có rồi, hiện tại ngài ấy đang bị giam giữ rất nghiêm ngặt, e rằng cứu ra cũng rất khó.”
“Ầm.” – Người đàn ông kia tức giận đập bàn: “Thật sự ngu ngốc mà, tại sao được cử đi làm nhiệm vụ cuối cùng lại rước lấy ta họa này chứ? Còn cái tên đã làm thiếu gia ra nông nỗi này hiện giờ có thông tin gì chưa?”
“Vẫn chưa có, giáo sư… hiện tại chúng ta nên làm thế nào đây?” – một người trong đó hỏi.
Người đàn ông kia suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đổi mục tiêu, tìm và tiêu diệt kẻ đã làm ra chuyện này, chuyện bí mật Driko đang làm e rằng không sớm cũng muộn sẽ bị người bên Piltover này biết đến thôi, bây giờ chúng ta phải tìm cho ra tên đã đưa Driko vào tù sau đó tiêu diệt hắn để tránh hậu họa về sau.”
“Rõ…”
Ngay tức khắc toàn bộ những người xung quanh bắt đầu rời đi, người đàn ông kia ngồi tại đó một hồi lâu sau đó cũng rời đi.
“Anh John đừng làm điều đó mà!”
“Đúng vậy đấy, cậu không thể hành động như vậy.”
Tối nay John quyết định quay trở lại Piltover và gặp Gillad viện phó, hắn muốn nói rõ mọi chuyện cho ông ấy biết, hắn tin một người như viện phó tất nhiên sẽ thông cảm cho hắn, thế nhưng khi hắn định rời đi thì gặp sự ngăn cản từ Sally và những người khác.
Corin cạnh đó nói: “John… hiện tại nếu cậu quay trở vào Piltover tất nhiên sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, đã vậy bên trong thành phố lúc này, các đội cảnh binh đang đi tuần nghiêm ngặt, cậu sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm đấy.”
“Đúng thế…. anh đừng đi… nếu không cha em và mọi người sẽ rất lo lắng…” – Orianna ở bên cạnh Corin nói thêm vào.
John mỉm cười lắc đầu nói: “Mọi người quan tâm tôi, tôi biết chứ, nhưng hiện tại tôi cần phải quay trở lại đó, nếu chuyện này mà viện phó hiểu lầm nhất định tôi sẽ bị đuổi ra khỏi học viện, đến lúc đó…”
Sally lo lắng nói: “Vậy hay để Sally đi cùng anh vào thành phố?”
John suy nghĩ mồi hồi, sau đó hắn lắc đầu nói: “Hiện tại bên trong chắc canh phòng rất kĩ, tốt nhất chỉ để mình anh vào thôi, đi thêm người nào nguy hiểm càng tăng thêm.”
“Được rồi, cứ quyết định vậy đi.” – John không cho mọi người nói thêm điều gì nữa, hắn đã nhanh chóng rời đi. Hiện tại thương tích trên người hắn cũng hồi phục được một nửa, một phần là nhờ sức mạnh bên trong người của Sally liên tục được đưa vào người hắn để chữa trị cho nên tốc độ hồi phục mới nhanh đến thế.
Heimerdinger nhìn những người khác nói: “Cứ để cậu ta đi vậy sao?”
Sally đáp: “Anh ấy đã quyết định vậy rồi thì cứ để anh ấy làm theo ý mình, nếu anh ấy có việc gì Sally sẽ lập tức đến cứu anh ấy.”
John như một bóng ma, hắn sử dụng những kĩ thuật của một ninja đã được huấn luyện trước đi, trèo qua bức tường thành cao cao để vào bên trong. Những đám quân đội tuần tra không tài nào phát hiện ra hắn được.
John cứ như thế lén lút đi qua các con hẻm, hắn chọn đi đường nhỏ để tránh các toán quân đội đi tuần, và rồi đột nhiên hắn nghe thấy những tiếng động kì lạ, tiếng vũ khí vang lên liên tục… John cảm thấy kì lạ, ở tại thành phố Piltover này không lẽ có kẻ nào gan đến mức đánh nhau vào đêm khuya sao?
John núp sau một vách tường hắn xem xét mọi chuyện, trước mặt hắn đúng là có một vụ đánh nhau thật, chỉ có điều quân số có hơi chệnh lệch, mười người đàn ông tay cầm vũ khí toàn đao kiếm sắc nhọn đang cố gắng đánh với một cô gái. Trên tay cô gái ấy cầm một cây súng nhắm nhưng đối phương cứ liên tục áp sát đánh như vậy khiến cô không thể nào có cơ hội rút súng ra mà bắn được.
Rõ ràng cô gái ấy đang gặp nguy hiểm.
John nhìn thấy cô gái ấy hắn kinh ngạc thốt lên, bởi lẽ cô gái ấy chính là cảnh sát trưởng Piltover này Caitlyn, John cảm thấy kì lạ: “Cô ta sao lại đánh nhau với bọn người kia nhỉ? Mà bọn người kia không lẽ không biết cô ta là cảh sát trưởng ở đây hay sao mà còn gây vào.”
“Á!” – Tiếng hét của Caitlyn cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, John giật mình nhìn lại thấy Caitlyn hiện tại bị đánh bay mất cây súng trên tay, cô dựa lưng vào tường, tình thế rất nguy hiểm.
“Mau giết cô ta thôi, đừng để mọi chuyện lớn thêm.” – Một tên trong số đó nói.
“Được thôi!”
Tên đứng đầu cầm kiếm vung lên hắn ta định một kiếm giết chết Caitlyn, lúc này khuôn mặt Caitlyn đầy vẻ không cam lòng, cô nhắm chặt mắt, răng nghiến chặt.
“Binh” – một tiếng binh vang lên, John xuất hiện ngay trước mắt Caitlyn, sau đó dùng một cước đạp vào tay tên kia, khiến hắn quá bất ngờ mà ngã ra đất.
Caitlyn mở mắt kinh ngạc nhìn John cô thốt lên 2 chữ: “Là ngươi?”
Chín tên còn lại nhìn John chúng cũng kinh ngạc không kém, một tên trong số đó nói: “Là hắn ta, kẻ đã gây náo loạn tại bến cảng hôm qua, thật là may mắn.”
“Thi hành nhiệm vụ, tiêu diệt hắn.”
Mười tên lập tức vũ khí trên tay chuẩn bị tư thế, John kinh ngạc khi phát hiện, khí thế của mười gã lúc này hoàn toàn khác lúc nãy, bọn chúng không phải hạng tầm thường rồi, còn nhiệm vụ mà bọn chúng nói đến là gì? Tại sao bọn chúng lại muốn tiêu diệt mình?
Không cho John có quá nhiều thời gian để suy nghĩ cả mười tên đồng loạt lao và tấn công hắn, kiếm đao vút vút trong gió, những cú đánh không hề chút nương tay, mỗi cú vung ra cứ như muốn lấy mạng hắn vậy, John nhận ra điều đó vậy nên hắn không hề tỏ ý xem thường, di chuyển rất nhanh để tránh các đòn tấn công của những tên đó.
John lộn ngược người ra sau, hắn bắt trúng cổ tay của một gã rồi bẻ kêu cái “rắc”, tên đó la lên đau đớn, ngã ra đất, chín tên còn lại tức giận, bọn chúng lao vào tấn công John như vũ bão.
Gươm vua vô danh sau lưng rút ra, một tiếng rít lạnh xương sống vang lên, John xoay người chém một phát thật mạnh, năm tên ngay lập tức bị chấn bay ngã ra đất. Một kiếm vừa rồi John không thể lấy mạng năm tên kia, tất cả bọn chúng đều không phải những kẻ đơn giản, không dễ gì lấy mạng được.
“Thằng khốn này lợi hại quá.”
“Nếu hắn không lợi hại sao dám đi đại náo tại Piltover này chứ?”
John cố gắng đứng trước mặt Caitlyn, hiện tại cô ta đang bị thương, nếu bọn chúng lợi dụng lúc hắn sơ hở mà lao vào tấn công e rằng cô ta khó sống. Caitlyn nghi hoặc nhìn John đang đứng trước bảo vệ cho mình cô cảm thấy vô cùng khó hiểu, bởi lẽ hiện tại cô đang cố sắc bắt hắn vậy mà hắn lại đi bảo vệ cô.
John hiểu những điều Caitlyn đang nghĩ, hắn nói: “Đừng có nghĩ bậy, chẳng qua ta không thích nhìn một đám đàn ông lại đi đánh một người con gái mà thôi.”
“Có một chuyện cỏn con thế này mà cũng không thể giải quyết hay sao?”
Đột nhiên từ trên mái nhà bên cạnh, một người đàn ông kì lạ tay cầm trượng, trên lưng có gắn thêm một cánh tay máy, người đàn ông kia đội mũ che kín mặt, đôi mắt trong đêm sáng lên như mắt mèo trông thật đáng sợ.
John nheo mắt nhìn người đàn ông đó hắn nhớ đến một cái tên: “Vikto”
Người đàn ông kia nhảy xuống đứng trước mặt John nói: “Ngươi chính là kẻ đã khiến Driko trở nên tồi tệ như bây giờ? Nam không ra nam nữ không ra nữ.”
John nghe đến cái tên ấy, lập tức như muốn điên lên, hắn liếc nhìn Caitlyn cạnh đó sau đó nở nụ cười thâm hiểm nhìn Vikto nói: “Ta chưa lấy mạng của hắn là may lắm rồi, cho hắn tận hưởng cuộc sống như thế sau này không thể làm hại bất cứ ai.”
“Người được lắm, khá khen cho tuổi còn trẻ mà đã ra tay thâm độc đến vậy.” – Vikto cười khà khà đầy đáng sợ.
Cánh tay máy phía sau đột nhiên bắn ra một chùm tia Lazer về phía John, đôi mắt hắn nheo lại, theo bản năng mách bảo, chùm Lazer kia không thể xem thường, ngay lập tức hắn cúi xuống luồn tay qua eo của Caitlyn rồi đưa cô lùi lại phía sau.
“Xoẹt” một tiếng, tại chỗ hắn đứng và chỗ Caitlyn đang ngồi một vết cắt cực sâu xuất hiện, khói vẫn còn bốc lên, nền đường được lót bằng đá vậy mà bị chùm lazer kia cắt dễ như cắt rau.
Caitlyn bị John ôm eo cảm thấy vô cùng không thoải mái, cô liên tục cự quậy muốn thoát ra, John cũng đâu muốn giữ cô bên cạnh như thế, hắn thả cái “rầm” cho cô rơi trên mặt đất.
Vikto cười ha hả đáp: “Bản lĩnh cũng không lệ, phản xạ nhanh lắm.”
John cười đáp: “Không ngờ một vị bác học chuyện khoa ma kĩ như ngài Vikto đây lại có nhã hứng với ta như thế.”
“Ồ” – Vikto tỏ ra kinh ngạc, hắn nhớ là trước đây chưa từng gặp qua John và cũng chưa từng nói tên của mình cho hắn biết. John thì cảm thấy quá quen thuộc với chuyện này nên trả lời luôn: “Là do từ nhỏ có một khả năng đặc biệt đoán được tên người khác mà thôi, không cần ngạc nhiên.”
“Vikto? Là ngươi?” – Đột nhiên từ phía sau, một người đàn ông tướng tá cao lớn, khuôn mặt điển trai, trên tay anh ta cầm theo một chiếc búa màu vàng kì lạ, khoác trên mình một chiếc áo bào dài đến tận đầu gối, anh ta nhìn thấy Vikto thì vô cùng giận giữ gầm lên lao đến vung búa tấn công.
Vikto cũng kinh ngạc khi thấy người đó hắn ta nhảy lên mái nhà tránh được một đòn, mười tên còn lại lập tức nhảy theo đứng bên cạnh Vikto.
“Jayce… lâu quá không gặp, ngươi vẫn như cũ nhỉ.” – Vikto cười cười nhìn người đàn ông trước mặt.
Jayce căm tức nhìn Vikto nói: “Vikto, ngươi quay trở đây làm gì? Rốt cuộc có mưu đồ gì đây?”
“Đó là chuyện của ta, ngươi không cần quản nhiều vậy đâu, hẹn gặp lại, ta còn có chuyện cần giải quyết, thằng nhóc, chúng ta sẽ còn gặp lại.” – Vikto nói với Jayce xong thì xoay người nhìn John, một lời chào hẹn gặp lại chăng?
Vikto và mười người kia nhanh chóng rời đi không để lại chút dấu vết.
Jayce cảm thấy tiếc nuối, lúc này anh ta mới phát hiện Caitlyn đang ở cạnh đó, chạy lại nói: “Caitlyn, cô sao vậy?”
Caitlyn được Jayce đỡ dậy, lúc này cô nhìn xung quanh bóng dáng của John đã biến mất, hắn cứ như một bóng ma vậy đến không báo trước, đi không tiếng động, Jayce cũng cảm thấy kì lạ mới vừa rồi hắn còn nhìn thấy một thanh niên đứng đây, nhưng nháy mắt đã biến đi đâu.
Caitlyn lắc đầu hỏi Jayce: “Sao anh lại tìm được đến đây?”
Jayce đáp: “Tôi đang trên đường từ xưởng chế tạo trở về nhà, đi ngang qua đây thì nghe tiếng động lạ… Caitlyn cô bị thương rồi, để tôi đưa cô về trụ sở.”
“Được, làm phiền anh vậy.” – Caitlyn gật đầu, cô đột nhiên xoay người nhìn lại phía sau, có cảm giác như có ai đó đang núp ở đó vậy, nhưng cô không thể nhìn ra ai.
Hai người vừa rời khỏi, từ phía sau John bước ra, hắn cười nói: “Xem ra mọi chuyện càng ngày càng phức tạp rồi đây. Hiện tại mình không thể đến gặp viện phó được, như vậy sẽ càng gây thêm rắc rối cho ngài ấy, hài…. nên đi đâu đây?”
Để lại một bình luận