Phần 20
Trở lại với John…
Đến trước nhà của Rose, ánh mắt hắn lập tức nhìn lên ban công tầng hai, thế nhưng hôm nay thật lạ ở đó không có ai cả. John có chút thất vọng.
“Ê, ngươi làm cái gì đó?” – một người gác cổng thấy John đang chăm chú nhìn vào bên trong nhà nên chạy ra hỏi.
John bình tĩnh đáp: “Ta là bạn học của Rose tiểu thư nhà mấy người, không biết cô ấy có trong nhà không?”
Người gác cửa liền đáp: “À, tiểu thư hiện tại đang ở trong học viện, nghe nói là đang chuẩn bị bài thuyết trình gì đấy.”
“Ồ!” – John xoay người rời đi, ánh mắt nhìn vào ban công tầng hai một lần nữa.
Sáng hôm sau John nhận được tin tức khiến hắn bất ngờ không thôi, John được đặc cách đi cùng với đoàn tham quan của học viện đến thành phố Piltover trong sáng ngày hôm nay, điều này vừa tức thì được viện trưởng phê duyệt. Như vậy cũng có nghĩa hắn sẽ rời xa Học viện một thời gian, rời xa Ezreal và Taric đặc biệt là Rose, hắn thực sự rất muốn gặp cô ấy để nói lời tạm biệt.
Ezreal là người đem thông tin này nói cho hắn biết, cậu ta sốt ruột nói: “John nhanh lên, cậu phải đi ngay trong sáng hôm nay đấy, đoàn tham quan đang đợi cậu bên ngoài cổng.”
John vội vã thu xếp hành lý, vừa thu dọn vừa tức giận chửi: “Mẹ nó, chuyện thế này mà bây giờ mới chịu thông báo xuống, làm sao mà kịp chuẩn bị gì cơ chứ.”
Ezreal cười nói: “Nghe nói là vì cậu phá được án nên viện trưởng và cả viện phó muốn cảm ơn cậu nên cho cậu cùng đi với đoàn tham quan đến thành phố Piltover đấy, đây là dịp may mà không ai có được đâu. Đã thế điểm thi sắp đến cậu còn được cho điểm cao nhất nữa, quá sướng rồi còn gì.”
John nói: “Hình như thành phố Piltover là nhà của cậu mà đúng không?”
Ezreal gật đầu nói: “Đúng là như vậy, nhưng cũng lâu rồi tôi chưa về đó, cậu đến Piltover lần này nhớ đừng làm mấy chuyện bậy bạ nhé, cảnh sát trưởng ở đấy hung dữ lắm đấy, có lẽ đây là cơ hội cho cậu học tập thêm nhiều điều mới mẻ.”
John gật gật đầu sau đó xách hành lý chạy thẳng ra bên ngoài cổng, thanh gươm của vị vua vô danh đeo trên lưng, hắn vẫn chưa thử luyện qua thanh gươm ấy một chút nào.
Lên xe ngựa, John ngồi cùng với nhưng học viên các khóa trước hắn, đây là buổi tham quan đặc biệt nhân ngày kí hiệp ước quan hệ đối tác giữa thành phố Piltover và học viện ma pháp.
Piltover là thành phố công nghệ bậc nhất của Valoran, Thành phố và cũng là quốc gia phát triển bậc nhất về khoa học kĩ thuật nhưng trên hết vẫn rất thân thiện với môi trường vì nguồn năng lượng của cả thành phố được lấy từ một loại khí phát sinh ra từ đầm lầy và tỏ ra đây là nguồn năng lượng vô cùng tiện dụng. Những vị khách thường xuyên ghé thăm thành phố đều là những người vô cùng am hiểu khoa học kĩ thuật. Nơi đây dường như là một thiên đường, bởi không khó gì để tìm ra một chuyên gia nào đó. Các bạn có thể dễ dàng bắt gặp các nhà máy, các phòng nghiên cứu khắp Piltover.
Các lĩnh vực của Piltover rất đa dạng như, Phát Minh, Y học, Khảo Cổ Học, Nghiên Cứu Năng Lượng…
Khi cuộc chiến tranh xảy ra khắp Valoran, các nhà khoa học của Piltover đã chung tay để tìm cách ngăn chặn và khắc phục hậu quả nhanh chóng, với họ, khoa học là chìa khóa để cứu lấy thế giới.
Và đây cũng chính là thành phố có tỉ lệ tội phạm thấp nhất Valoran.
Ezreal cũng được sinh ra tại đây tuy nhiên lần tham quan này chỉ có duy nhất mình John được đặc cách đi, cho nên cậu ta không có thể cùng John về lại thành phố của mình được.
Một buổi tối tại thành phố Piltover, bên trong một căn phòng thí nghiệm, một nhà khoa học với mái tóc đã bạc trắng, chồm râu bạc đến tận ngực, ông ấy đeo cặp kính cận đang mày mò sửa chữa một chiếc máy kì lạ.
“Xong rồi!”
Ông ấy tiến lại cỗ máy phát cạnh đó tay phải nắm lấy cần điều khiển đẩy mạnh một cái.
“Ru… ru… ru … ” ( tiếng động cơ quay)
“Thành công rồi…. thành công rồi….. cuối cùng ta cũng chế tạo ra cỗ máy có thể mở được cánh cổng đến thế giới bí ẩn nhất… ha… ha….”
“Ầm…. ầm… xì xì… ” ( tiếng chập mạch đột nhiên vang lên, kéo theo đó là những tiếng nổ liên hoàn )
“Thế là thế nào? Rõ ràng là đã thành công rồi mà” – nhà khoa học già kia đau khổ chạy lại bên cạnh chiếc máy của mình như để tìm ra lỗi gì đó để sửa chữa rồi đột nhiên “bùm” cả cổ máy nổ tung, vụ nổ quá mạnh khiến cho nhà khoa học già đó bị bắn bay vào đống máy móc cạnh đó, máu chảy khắp người, đôi môi không ngừng run rẩy.
Từ chỗ cổ máy bị nổ ấy, không gian đột nhiên vặn xoắn kịch liệt, tiếp theo đó một lỗ hổng bắt đầu hiện ra, một cánh tay trắng như tuyết thò ra từ bên trong cái hang tối om đó, tiếp theo đó là một cô gái bước ra, cả người cô gái không hề có một mảnh vải che thân, mái tóc màu tím thả dài che đi khuôn mặt, nước da trắng như tuyết, đôi mắt với đôi con ngươi màu tím mang đầy vẻ bí ẩn.
Nhà khoa học già kia thấy cô gái ấy bước ra từ lỗ hổng ấy cười run lên nói: “Một người từ nơi đó đi ra…. ha.. ha… ta đã thành công rồi” – những lời nói cuối cùng trước khi chết.
Cô gái ấy không hề để ý đến bất cứ điều gì xung quanh cô cứ đi về phía trước. miệng lẩm bẩm: “Đây là đâu? Tại sao ta lại đến đây? Ta là ai đây?”
Cô bước đi như một người vô hồn, điều đáng sợ là khi cô chạm vào tường cả bức tường lập tức nát vụn ra, cô gái ấy cứ tiếp tục bước đi mà không hề bị thương hay gì khác, miệng thì cứ lẩm bẩm: “Ta là ai, rồi ta đến đây để làm gì?”
Sau khi cô gái rời đi khoảng chừng mười phút, một thanh niên cao lớn, khoắc trên mình một chiếc áo khoác lông thú dài chạy vội vào anh ta nhìn cảnh tượng xung quanh rồi nhìn thấy thi thể nhà khoa học già toàn thân đầy máu, anh ta hớt hãi chạy lại gần la khóc: ” Giáo sư Joson.”
“Người làm sao thế này? Hãy trả lời con giáo sư…. con là Jayce đây… giáo sư…. xin tỉnh lại… người đừng chết… giáo sư…..”
Bên trong một con hẻm nhỏ, cô gái toàn thân không một mảnh vải che thân vẫn cứ tiếp tục đi như người vô hồn, đột nhiên trước mặt cô xuất hiện bốn tên thanh niên, cả bốn tên ấy nhìn vào người cô với ánh mắt đầy dâm dục, tên to cao nhất tiến lại cười dâm đãng nói: “Này cô em, đi đâu mà không mặc quần áo thế này? Hay muốn câu dẫn bọn anh? Được thôi, đêm nay phục vụ bọn anh nhé.”
“Ta là ai? Ta đến đây có việc gì?” – cô gái không để ý đến bất cứ lời nói nào của tên trước mặt, cô vẫn cứ tiếp tục lẩm bẩm.
“Đương nhiên là em đến đây để phục vụ bọn anh rồi, tụi bây từ từ nhé, ta hưởng trước.” – Hắn nói với đám đàn em của mình ở phía sau.
“Vù” – Đôi mắt của cô gái đột nhiên phát ra ánh sáng màu tím, giọng cô thay đổi: “Các ngươi không phải là người ta cần tìm.”
Cánh tay phải của cô gái đột nhiên bùng cháy một ngọn lửa màu tím, ngọn lửa ấy cứ như có linh hồn lập tức thiêu đốt bốn tên trước mặt, chưa đầy năm giây bốn tên trước mặt đã bị cô gái ấy thiêu đốt ra làm tro.
Tất cả lại rơi vào tĩnh lặng.
Để lại một bình luận