Phần 17
Hôm nay là thứ bảy và là ngày mà các học viên của học viện ma pháp được rời khỏi học viện, Lux tận dụng ngày hôm nay kéo John rời khỏi học viện, cô dẫn hắn đến trước một nhà hàng vô cùng sang trọng mang tên “Red Apple”.
Red Apple là nhà hàng lớn nhất tại thành cổ “Không Tên” này, nhà hàng được thiết kế và xây dựng vô cùng sang trọng nhưng cũng không kém phần trang nhã, không lòe loẹt mà mang chút gì đó cổ kính.
Nhà hàng nổi tiếng nhất thành không chỉ vì món ăn ở đó rất ngon mà còn bởi vì cách bố trí ở đây vô cùng đặc biệt, nhà hàng tổng cộng có bốn tầng, cứ lên một tầng thì giá tiền sẽ tăng thêm, tất nhiên tiền nào của nấy, thức ăn của mỗi tầng cũng sẽ khác với nhau rất nhiều, nếu tầng một có sức chưa gần 100 người thì lên tần hai con số đó chỉ còn 80, tầng ba là 50 riêng tầng bốn tầng cao nhất và cũng là tầng sang trọng nhất thức ăn ngon nhất chỉ có duy nhất 20 chỗ ngồi.
Phàm là người ngồi được trên này đều là những người giàu có cả.
Lúc này John bị Lux kéo đến trước cửa nhà hàng, hắn thật sự choáng ngợp trước vẻ đẹp cũng như bề thế của nhà hàng này, hăn nhăn nhó nói: “Đừng nói với tôi là cô định đưa tôi vào trong này đấy chứ? Tôi không có đủ tiền đâu.”
Lux cười hì hì nói: “Ngươi yên tâm, ta không bảo ngươi trả tiền đâu mà lo, đi theo ta.”
Vừa bước vào bên trong lập tức một người phục vụ ăn mặc chỉnh tề bước lại cười nói: “Đây chắc hẳn là tiểu thư Luxanna rồi, bàn của cô đã được chuẩn bị sẵn xin mời đi theo tôi.”
Lux và John nhanh chóng đi lên tầng bốn, tầng sang trọng nhất, tối nay Lux đã đặt trước một bàn tại đây, tiền bạc đối với một tiểu thư như cô thực sự không phải vấn đề quá lớn.
Ngồi vào bàn đã được chuẩn bị từ trước, John có chút không quen với sự sang trọng nơi đây nên nói: “Nhìn qua thì cũng biết nơi này rất đắt tiền, hay chúng ta đổi sang chỗ khác đi.”
Lux nhíu cặp lông mi thanh tú của mình lại nói: “Ngồi yên đó, đêm nay ta mời ngươi mà, không phải sợ tốn kém gì đâu.”
John ờ ờ sau đó nhìn quanh quanh, Lux kì lạ nên hỏi: “Ngươi tìm gì vậy?”
John đáp: “Ta xem xung quanh thế nào, lỡ như cô bố trí mai phục ai đó tập kích ta thì nguy.”
“Ngươi… ” – Lux nghe hắn nói thế muốn phát điên lên, lòng tốt của mình mà bị hắn hiểu nhầm thành thế này đây.
John biết mình đã nói bậy bạ nên cười nói: “Tha lỗi cho ta, chỉ là ta có hơi chút bất ngờ mà thôi, không nghĩ cô lại mời ta đi ăn tối tại một nơi sang trọng thế này.”
Lux cố gắng nuốt cơn giận của mình nói: “Ta mời ngươi ăn tối chẳng qua là vì muốn cảm ơn việc ngươi đã minh oan cho ta mà thôi, đừng có nghĩ bậy bạ.”
“À là chuyện đó sao? Thực ra ta chỉ không muốn nhìn cô bị oan mà thôi, không cần phải đền ơn gì cả?” – John khiêm tốn nói.
Lux lắc đầu nói: “Ta mặc cho ngươi nghĩ thế nào, nói chung đêm nay ta muốn cảm ơn ngươi trước, mà ngươi trước đây học qua việc phá án lần nào chưa? Sao ta thấy ngươi phá án rất nhanh và lại rất tài tình nữa.”
“Chưa” – John lắc đầu nói: “Trước đây ta chưa từng phá án kiểu như thế này, chỉ có xem phim và đọc truyện mà thôi.”
“Xem phim? Đọc truyện?” – Lux một đầu mù tịt hỏi: “Thế cái ông “xem phim” và “đọc truyện” gì đấy dạy ngươi cách phá án à?”
John nghe Lux hỏi mà muốn phun nước trong miệng ra, hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc, thực ra Lux hỏi như vậy cũng đúng, bởi thế giới này làm gì có tivi hay truyện tranh chứ, hắn đưa tay nói: “Nói chung là trước đây chưa từng học qua ai cả.”
“À.” – Lux gật đầu sau đó nói: “Sau này ngươi tính sao? Ngươi có muốn về Demacia của ta để phụng sự không? Dưới trướng anh Garen của ta rất cần những người như ngươi đấy.”
John có chút đắn đo nói: “Chuyện này chưa biết được, cứ từ từ rồi tính, thức ăn đến kìa.”
Năm người phục vụ đi theo một hàng thẳng đem theo năm loại thức ăn, mùi hương bay ra thơm phức khiến cho John chảy cả nước miếng.
“Thịt Cá Mập Thủy Tinh Sốt Sa Tế”
“Súp Thế Kỉ”
“Thịt Dê Cầu Vồng Nướng”
“Mì Xào Trân Châu Thập Cẩm”
“Thịt Kim Cương Voi Mamut”
Những món ăn mở ra như một tia sáng bắng ra khắp cả căn phòng, những món ăn lấp lánh tỏa ra cái hương vị thơm nồng cả lỗ mũi, John nuốt nước bọt ực ực, đây là lần đầu tiên hắn ăn được những món ăn thế này.
Lux cười nói: “Ăn đi, ăn thoải mái.”
“Vậy ta không khách khí đâu nhé.”
Hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt, bởi học viện ma pháp có lệnh cho các học viên mới gia nhập học viên thực hiện một nhiệm vụ nho nhỏ, đó là tiến vào khu rừng cạnh tòa thành “không tên” để săn ma thú. Việc săn ma thú có rất nhiều lợi ích, thứ nhất có thể giúp các học viên có cơ hội cọ sát thực lực với những ma thú hung tợn, thứ hai là khả năng làm việc nhóm vì mỗi nhóm có ba người, thứ ba là sau khi tiêu diệt một ma thú có thể lấy da hoặc thịt của nó bán lại cho các cửa tiệm trong thành, đó cũng là một cách để kiếm ít tiền trang trải cuộc sống.
John, Ez, Taric cùng chung một nhóm, lúc này cả ba đã nhanh chóng tiến vào khu rừng cạnh tòa thành.
Trên đường đi họ gặp khá nhiều ma thú, tuy nhiên những con ma thú này khá yếu nên rất nhanh chóng đã có thể hạ vài con đem về. Mọi chuyện ngày hôm nay vô cùng suôn sẻ, John vác trên vai một con sói màu xám cùng với hai người bạn của mình quay trở về học viện.
Khi ba người đang đi qua một con suối đột nhiên John nghe thấy tiếng ma thú gầm rống kịch liệt kèm với đó là tiếng người quát tháo, hắn xoay người nhìn Ezreal và Taric nói: “Hình như ở đằng kia có gì đó, mau lại đó xem sao.”
Nói rồi làm ngay John nhanh chóng chạy thật nhanh đến nơi mà hắn nghe được âm thanh. Chân nhẹ như gió, John đạp trên các cành cây nhảy lên một cành cây lớn của một đại thụ hắn quan sát trước mặt.
Chỉ thấy hai người thanh niên và hai cô gái đang kịch liệt chiến đấu với một con heo rừng to lớn, đôi mắt của con heo rừng này đỏ như máu hiển nhiên không phải là một con thú bình thường, người thanh niên kia la lên: “Đừng sợ, mau chóng bảo vệ tiểu thư.”
Con heo rừng kia hống lên điên cuồng nó lao vào tấn công bọn họ, hai thanh niên kia cố sức cầm cây gậy trên tay chống trả bảo vệ hai cô gái đang hoảng sợ ở phía sau. Người thanh niên bên phái tức giận nói: “Thằng khốn, không phải mày bảo bên trong này chỉ toàn những con thú rừng bình thường thôi sao? Vì sao mà lại lòi ra một con ma thú ghê gớm đến thế này?”
Người thanh niên bên trái trán đổ đầy mồ hôi, hắn đáp: “Làm sao ta biết được, vốn dĩ cứ tưởng những con ma thú chỉ sống ở sâu bên trong khu rừng mà thôi, ài ngờ được.”
Con heo rừng kia là một loại ma thú khá hung dữ, bị hai người thanh niên kia liên tục sử dụng gậy gỗ đánh vào người khiến nó như hóa điên, lỗ mũi liên tục phì phò thở ra từng đám khói, đôi mắt đỏ ngầu, nó rống lên một tiếng sau đó lại lao vào tấn công.
“Tiểu thư mau tránh đi.”
Cô gái áo vàng thấy con heo rừng kia đột nhiên đổi hướng tấn công sang mình, khuôn mặt cô nhất thời trắng bệch ra, kinh hãi đến mức không thể bước đi. Những người xung quanh căm bản không thể cứu kịp.
“Tiểu thư…” ( những người xung quanh la lên kinh hoảng)
“Phập!”
Một cành cây rừng lao nhanh như một mũi tên bắn đâm xuyên qua lớp da dày cồm của con heo rừng kia, máu tươi từ bụng tràn ra.
Cả bốn người như ngây dại nhìn cảnh tượng trước mắt, tim họ đập thình thịch liên tục không ngừng. Bọn họ nhìn thanh niên cường tráng mặc một bộ trang phục khá đơn giản màu lam đang từ trên cành cây đại thụ cạnh đó nhảy xuống.
John hỏi: “Bốn người không sao chứ?”
Thiếu nữ áo vàng lúc này cũng chạy tới, trong lòng cô hiển nhiên vẫn còn có phần sợ hãi, ngực phập phồng thở dốc, có điều đôi mắt mông lung kia lại đang tò mò chăm chú nhìn John: “Cảm ơn anh đã cứu mạng tôi, tôi là Rose.”
John ánh mắt thoáng dừng lại trên người Rose trong chốc lát.
Không thể không thừa nhận, Rose là một cô gái có khí chất phi thường, loại khí chất khiến cho người ta chỉ cần thoáng nhìn thôi cũng phải đem lòng trìu mến, căn bản là không cần phải phô trương, mọi thứ cứ như là tạo hóa vốn dĩ đã sẵn có vậy.
“Nơi này rất nguy hiểm, mấy người không hề có chút khả năng tự vệ tại sao lại vào đây?” – John khó hiểu hỏi.
“Là do tôi” – Cậu thanh niên mang trên người trang phục màu trắng dáng vẻ có chút thư sinh đi đến: “Chúng tôi đều là học viên của học viện Insall, tôi là Ken, rất cảm kích vì được anh cứu giúp. Chúng tôi vào đây vì tôi cả, vốn dĩ tôi nghĩ sẽ cùng những người bạn của mình đến khu ngoài rừng này để săn vài con thú hoang để giải khuây, nhưng thật không ngờ lại xuất hiện một con ma thú.”
Học viện Insall là một học viện khác nằm trong thành cổ “không tên”, khác với học viện ma pháp, học viện này không dạy cho học viên sử dụng phép thuật mà ở đây dạy tri thức để sau này ra làm quan hoặc trở thành những người công dân tốt.”
John ồ lên, hắn biết học viện này chỉ đào tạo tri thức cho những học viên mà thôi cho nên khả năng chiến đấu của họ là không hề có, hắn nói: “Dạo này ma thú bên trong khu rừng hay chạy ra bên ngoài này để kiếm thêm thức ăn, mọi người đi vào mà không có ai đi theo bảo vệ thì thật quá nguy hiểm.”
Cô gái tên Rose gật đầu nói: “Không biết tên anh là gì?”
John cười đáp: “Cứ gọi tôi là John là được rồi, tôi học tại học viện ma pháp.”
“Hả” – Bốn người nghe thấy tên hắn đột nhiên thất kinh lên, Rose nói: “Thì ra anh là người đã trong một đêm phá được vụ án mà ngay đến Virgin tướng quân cũng bó tay sao?”
“Không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp được người nổi tiếng như cậu. Tôi là Kevin, thật vinh dự khi gặp cậu. ” – người thanh niên còn lại kia chạy đến bắt lấy tay hắn, bộ dáng như dâng tràn cảm xúc vậy.
“Tôi là Nandy, rất vui được biết anh.” – cô gái còn lại trong nhóm bốn người của Rose có chút nhút nhát nói.
“Này John, cậu chạy nhanh thật đấy, làm bọn tôi đuổi theo không kịp.” – Ezreal và Taric từ phía sau lúc này mới chạy đến, họ nhìn bốn người trước mặt hỏi: “Ai đây?”
John kể lại mọi chuyện cho hai người nghe.
Chàng thanh niên tên Ken vội nói: “Không biết có thể nhờ ba người giúp chúng tôi một chuyện được không?”
John hỏi: “Chuyện gì?”
Ken có chút khó nói, hắn ấp úng một lúc rồi cũng lấy hết dũng khí ra nói: “Chẳng là chúng tôi muốn ba người dẫn chúng tôi rời khỏi khu rừng này, lỡ như chúng tôi đi riêng mà gặp thêm một con ma thú nào đó nữa thì….”
“Anh John, mong anh giúp chúng tôi.” Rose cũng cầu khẩn nói.
John đưa mắt nhìn Rose, nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, tưởng tượng đến cảnh Rose bị bọn thú rừng giết chết, John trong lòng mềm nhũn, đành gật đầu đáp: “Được rồi, ta cũng là thuận đường đi ra ngoài, đi cùng các ngươi một đoạn đường vậy. Tuy nhiên trên đường trở về nếu gặp phải ma thú, tôi chỉ có thể cam đoan là sẽ tận lực hỗ trợ, nếu có người nào bị giết, tôi cũng không có cách nào đâu đấy.”
Kevin mừng rỡ lập tức gật đầu: “Được một người như anh giúp chúng tôi, là chúng ta đã vô cùng cảm kích rồi.”
Từ sau cái vụ hắn phá được vụ án giết chết Vagan đến giờ, tiếng tăm tên tuổi của hắn phải nói là lan truyền đến chóng mặt, ngay đến những người ở học viện Insall ở tận phía bắc của thành cổ “không tên” còn biết đến hắn. (học viện ma pháp nằm ở phía nam của tòa thành cổ này nhé, tòa thành này rất lớn, lớn đến nỗi nếu đi bộ từ bắc thành đến nam thành phải mất ít nhất một giờ)
John gật gật đầu, tiếp tục tiến bước, quay lưng về phía bốn người, trực tiếp nói: “Đi theo ta.”
Rose cùng ba người bạn của mình lập tức đi theo John, Ezreal, Taric đi phía sau bọn họ để có gì ra tay bảo vệ từ đằng sau. Dưới sự bảo vệ của John và hai người bạn của mình, bọn họ nhanh chóng rời khỏi khu rừng, hướng phía thành cổ đi tới.
Trên đường quay về, Rose mặc dù không tu luyện phép thuật nhưng cô lại rất ngưỡng mộ những pháp sư, đối với John lại càng thêm phần sùng bái, Rose năm nay cũng 18 tuổi, tại học viện Insall cũng được xem là đệ nhất thiên tài học tập, bảng điểm của cô lúc nào cũng tròn mười phẩy.
Lúc nghỉ ngơi, John cùng với bọn Ken, Rose bắt đầu ăn tối. John, Rose hai người ngồi cạnh nhau.
“John, anh thật là lợi hại, mới chừng 20 tuổi đã có thể gia nhập học viện, đã thế còn có thể phá án giỏi như vậy” – Rose ánh mắt hâm mộ nhìn hắn.
“Tôi vẫn chưa là gì cả, trong học viện ma pháp có những người mới chỉ 14 15 tuổi đã vào được rồi.” – Cái này John nói ra hàm ý nói đến Lux.
Rose lắc đầu nói: “Cho dù họ có là thiên tài về phép thuật nhưng chắc chắn vẫn không thể nào bằng anh được, Rose cũng rất thích học phép thuật thế nhưng cha mẹ của em lại không cho, họ bảo học thứ đó sau này sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Anh có thể giảng giải cho em biết vài điều về phép thuật được không?”
John không hề có ý từ chối, hắn nhanh chóng giảng giải tất cả những điều hắn biết, hắn giảng giải những điều vô cùng cao thâm mà có lẽ ngay đến những lão giáo sư tại học viện cũng không hề biết, đơn giản là vì bên trong người hắn có sức mạnh của phép thuật cổ ngữ, hắn đã từng sử dụng qua và hiểu hơn bất cứ ai.
Một người giảng, một người nghe, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần. John cũng hoàn toàn đắm chìm trong giảng giải, tới lúc tạm ngừng thì mới phát hiện ra khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một nắm tay.
Để lại một bình luận