Phần 14
Sáng sớm ngày hôm sau một tin giật gân truyền khắp Học viện Ma Pháp, Vagan thiếu gia, một thiên tài phép thuật đồng thời cũng là một tên quậy phá có tiếng đã bị giết tại vườn hoa học viện.
Từ rất sớm, khi có tin tức Vagan bị giết và xác nằm tại vườn hoa của học viện, thì rất rất nhiều học viên của học viện đã chạy đến đây, vườn hoa nhanh chóng chật kín người. Những lời bàn tán bắt đầu râm ran, người thì thầm mắng hắn chết rất đúng người thì thầm than thở cho số hắn gặp sui.
Lúc này đây rất nhiều vị giáo sư đã xuất hiện tại hiện trường, ngay cả đến viện trưởng và viện phó vốn ít khi được gặp cũng đã đến đây, giết người trong học viện đây là việc trước đây chưa từng có, bởi viện trưởng viện phó và các vị giáo sư khác đều rất xem trọng chuyện này, quyết tâm tìm ra kẻ đã giết Vagan.
Viện trưởng là một ông lão cao gầy, tay chống gậy, thế nhưng đừng nhìn bề ngoài vội kết luận rằng ông ấy già yếu, thực tế lão ấy rất là lợi hại, viện trưởng của cả một học viện ma pháp lớn thế này thì nhất định không phải người bình thường rồi.
Trên người viện trưởng lúc này mặc một bộ trang phục áo bào dành cho những pháp sư, thiết kế theo kiểu của học viện ma pháp nhưng nó lại màu đỏ. Đó là màu tượng trưng cho cấp độ phân chia bên trong học viện, dưới màu đỏ là màu nâu, nghĩa là người mặc trang phục áo bào màu nâu, đứng bên cạnh chính là phó viện trưởng, nhìn bề ngoài thì vị phó viện trưởng này có vẻ trẻ hơn viện trưởng chừng mười tuổi là cùng, ông ấy nhìn xác Vagan nằm trên đất, sau khi nghe các học viên báo lại ông đã nhanh chóng ra lệnh sơ tán khu vực quanh xác chết và không để ai đụng vào đó, phó viện trưởng nói với viện trưởng: ” Viện trưởng ngài thấy thế nào?”
Viện trưởng ánh mắt thể hiện sự lão làng của mình, lão đáp: “Hiện tại chúng ta chưa thể kết luận được điều gì cả, nhưng có một điều ta chắc chắn, chính là việc hung thủ vẫn còn ở trong học viện chúng ta.”
Phó viện trưởng gật đầu tán thành: “Ngài nói đúng, học viện chúng ta được canh gác cẩn thận, theo như tôi cho người đi hỏi thì vào tối hôm qua không có bất cứ một ai rời khỏi học viện cả, ngay cả chút gì đó kì lạ cũng không thấy.”
Viện trưởng gật đầu nói: “Vậy đã phái người đi mời tướng quân Virgin đến chưa? Ông ấy là tướng quân trấn thủ thành cổ “không tên”, những vụ án như thế này, có lẽ ông ấy cũng có ít nhiều kinh nghiệm để tìm ra hung thủ.”
Phó viện trưởng gật đầu đáp: “Đã cho người đi gọi rồi, chắc ông ấy cũng sẽ đến sớm thôi.”
“Ừm, vậy bây giờ hãy giữ yên hiện trường, không được cho ai đến gần đó cả.” – Viện trưởng nói.
Lúc này xung quanh đang xác Vagan đang có rất nhiều học viên đứng xem, họ như lệnh của phó viện trưởng nên đứng cách xác chết một khoảng.
“Viện trưởng, phó viện trưởng, tướng quân Virgin đã đến.” – một người làm chạy vào báo.
Từ phía sau một vị tướng quân mang trên mình một bộ giáp bạc, trước ngực giáp có hình con hổ đang nhe răng, trên hông đeo kiếm dài bóng loáng sắc nhọn, đầu đội mũ bạc có cộng lông chim dựng thẳng, khuôn mặt sắc lạnh, làn da hơi ngăm đen, khi thấy hai người viện trưởng và phó viện trưởng thì lập tức nói: “Hai vị từ sáng đã gọi tôi đến, chắc có việc hệ trọng.”
Phó viện trưởng đáp: “Tướng quân, không dấu gì ngài, hiện tại trong học viện xảy ra một vụ án mạng, chúng tôi không giỏi trong việc điều tra phá án cho nên nhờ ngài đến đây để giúp đỡ.”
“Ồ” – Nghe vậy, sắc mặt tướng quân Virgin lập tức nghiêm túc, ông tiến đến bên cạnh xác chết của vagan, môi đã xanh lại, da có vẻ lạnh đi, ông kiểm tra một lúc rồi nói: “Tạm thời kết luận người thanh niên này chết cách đây khoảng chừng 7 – 8 tiếng trước, bây giờ là hơn 6 giờ, vậy khoảng thời gian mà người thanh niên này chết là khoảng từ 10 – 11 giờ đêm hôm qua.”
“Mười đến mười một giờ đêm hôm qua sao? Theo như thông lệ của học viện thì các học viên phải ngủ lúc mười giờ, giờ đó sao lại ra ngoài được nhỉ.”
Tướng quân Virgin suy nghĩ một lúc sau đó đứng dậy nói: “Đêm qua có ai thấy người thanh niên này ở đây hay không? Hoặc thấy anh ta đi với một ai đó, nếu có thì đứng ra nói sự thật, để giúp học viện của mấy cậu có thể bắt được hung thủ.”
“Xì… xầm… xì…. xầm… ” – Tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu vang lên.
“Có… tôi thấy.” – Đột nhiên một thanh niên đứng ra nói.
Hàng ngàn ánh mắt đổ vào người thanh niên kia khiến anh ta có chút không quen. Tướng quân Virgin tiến lại nói: “Cậu đừng sợ, có gì cứ nói thẳng ra.”
Thanh niên kia gật đầu nói: “Đêm qua tôi cùng một người bạn cùng phòng ra ngoài đi vệ sinh, lúc đi ngang qua khu vườn này thì phát hiện Vagan cùng với Lux đang cãi cọ.”
“Lux?” – Virgin lập tức hô lớn nói: “Lập tức đưa cô gái tên Lux ấy đến đây.”
“Là Lux sao? Cô ấy sao làm chuyện này được.”
“Cũng có thể lắm, ai trong học viện không biết giữa họ có hận thù cực lớn.”
Virgin bắt đầu hỏi những học viên cạnh đó về Lux và cả về mối quan hệ giữa Lux và người thanh niên đã chết Vagan.
Ở giữa đám đông, Ezreal nhìn thấy tất cả, nghe hết mọi thứ, cậu ta nhanh chóng thoát ra khỏi đám đông đó chạy về phía phòng của mình.
“John…. John…. ” – Ezreal mở tung cửa hốt hoảng chạy vào, John lúc này nằm lăn trên giường ngủ, chả là sáng hôm nay hắn học hai tiết sau cho nên quyết định ngủ nướng một chút, nghe tiếng gọi thất thanh của Ezreal hắn mở cặp mắt nặng như cục gạch ấy lên hỏi: “Có chuyện gì mà cậu hớt ha hớt hãi đến thế?”
Ezreal liền nói: “Mau dậy đi, học viện có chuyện lớn xảy ra rồi.”
“Chuyện gì?” – John vẫn còn ngái ngủ.
“Một học viên của học viện tên là Vagan đã bị giết, ngay tại khu vườn của học viện.” – Ezreal nói.
“Cái gì?” – John kinh ngạc ngồi bật dậy, mọi cơn buồn ngủ như biến đi đâu mất, hắn hỏi: “Chuyện này là sao?”
Ezreal đáp: “Không rõ lắm, đại loại như hắn ta bị ai đó giết, tướng quân Virgin đang điều tra, còn nữa, người bị tình nghi đầu tiên chính là cô gái tên Lux, cái cô gái mà cậu hay nhắc đến đó. ”
“Sao… Lux ư?” – John đứng dậy, quần áo, rửa mặt mọi thứ giải quyết rất nhanh.
John cùng Ezreal nhanh chóng chạy đến khu vườn của học viện, Taric đứng đó từ trước thấy hai người đến vội nói: “Hiện tại Lux đã được gọi đến cô ấy đang vị viện trưởng và tướng quân Virgin tra hỏi.”
John gật đầu sau đó cùng hai người chen vào đám đông, sau vài hồi luồn lách hắn cũng chen được vào đến bên trong, xác Vagan vẫn nằm đó, hắn kinh ngạc nhìn cái tên đáng ghét kia. Nói thật khi John nghe tin Vagan chết hắn cũng rất chấn động, hắn cũng từng nguyền rủa Vagan ăn cơm chết nghẹn, uống nước chết sặc, đi tiểu chết ngạt, đánh rắm chết thối, hận không thể làm cho hắn đã chết rồi lại chết lại, một ngày chết đủ hai mươi bốn canh giờ, một tháng chết đủ ba mươi ngày. Nếu tháng 31 ngày thì chết nhiều một ngày, nếu là tháng 28 ngày thì tháng sau lại chết bù hai ngày.
Nghĩ đến cái chuyện hắn định giở những trò ác độc hãm hại mình như Lux kể tối qua thì hắn càng ghét tên này hơn. Hắn nhìn lên phía trước, lúc này Lux đang bị bao vây bởi những vị giáo sư và viện trưởng viện phó của học viện, họ lên tục hỏi cô làm gì từ khoảng 10 – 11 giờ đêm qua… v.. v.. rất nhiều thứ.
Lux lúc này cảm xúc lẫn lộn, khi nghe tin Vagan chết cô cực kì vui mừng và sung sướng, nhưng khi bị nghi oan là kẻ đã giết hại Vagan cô cảm thấy vô cùng ấm ức, cô liên tục kêu oan nói: “Viện trưởng, viện phó, con thực sự không giết hắn, mặc dù con rất ghét hắn nhưng tuyệt đối con không làm chuyện đó, mọi người phải tin con.”
Virgin tướng quân nói: “Vậy cô có chứng cứ gì chứng minh trong khoảng thời gian ấy cô không có mặt tại đây không?”
Lux đột nhiên cứng họng, lúc ấy chỉ có mình và gã chết bầm kia cãi nhau ở đây sau đó mình rời đi hay không có ai làm chứng đâu.
“Cô ấy không phải là kẻ giết người đâu!” – John đột nhiên tiến lên trước, hắn mặc sự ngăn cản của những người bảo vệ hiện trường cạnh đó, vẫn cố gắng bước vào bên trong.
Virgin hỏi: “Cậu biết gì về vụ án này sao?”
Phó viện trưởng nói: “Cậu lấy gì tin rằng nó không phải kẻ giết người.”
John nói: “Đêm qua cô ấy cùng tôi đi tản bộ nên tuyệt đối cô ấy không thể là kẻ giết người được.”
Virgin nghe vậy vội hỏi: “Vậy đêm qua ngươi đi cùng cô ấy khoảng lúc mấy giờ?”
“Hình như là hơn 10 giờ gần 11 giờ gì đó” – John đáp.
Phó viện trưởng nghe vậy nhíu mày hỏi: “Vào giờ đó sao em không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại đi ra ngoài?”
John đáp : “Đêm qua không ngủ được cho nên muốn đi vài vòng hít thở không khí thôi.”
Virgin lắc đầu nói: “Điều đó cũng không chứng minh cô bé Lux kia có bằng chứng ngoại phạm được, theo nhận định khi khám tử thi của ta, xác chết này đã chết ít nhất được 7 – 8 giờ, cũng có nghĩ trong khoảng từ 10 giờ đến 11 giờ đêm qua, cậu có biết trước khi hai người gặp nhau cô bé kia đã đi đâu không?”
Cái này thì John thật sự không biết hắn đành lắc đầu.
Viện trưởng tiến lại nói: “Được rồi, em mau về đi, mọi người cũng nhanh chóng quay về phòng học của mình chuẩn bị cho giờ học, chuyện ở đây đã có chúng ta lo.”
Lệnh của viện trưởng ai dám cãi, toàn bộ học sinh xung quanh bắt đầu giải tán, tuy nhiên chỉ có John cùng hai người bạn Ezreal và Taric vẫn còn nán lại, Viện trưởng kì lạ hỏi: “Sao vậy? Em còn điều gì muốn nói sao?”
John lắc đầu nói: “Dạ không, em chỉ là không tin Lux lại giết người thôi.”
“Đúng vậy đấy viện trưởng, chúng tôi cũng không tin cô bé lại làm chuyện này đâu.” – Giáo sư Germen, cạnh đó lên tiếng.
Virgin tướng quân lắc đầu nói: “Mọi chuyện chư thể nói được điều gì, còn cần phải điều tra thêm.”
John nhìn qua tướng quân Virgin nói: “Tướng quân, ngài đã xem qua xác chết của nạn nhân rồi chứ? Có phát hiện gì đặc biệt hay không?”
Tướng quân Virgin gật đầu nói: “Tất nhiên là đã xem qua, cậu thanh niên tên Vagan kia bị một hung khí rất cứng đánh mại vào đầu, cú đánh mạnh đến mức khiến não cậu ta chấn động và xuất huyết bên trong, ở phần sau gáy dễ dàng nhìn thấy máu tụ.”
John ồ lên sau đó nói: “Không biết tôi có thể được xem qua xác nạn nhân hay không?”
“Điều này không được, nếu lỡ như cậu chính là hung thủ thì sao? Cậu sẽ tận dụng tình huống ấy để dấu đi một vật chứng nào đó. ” – Phó viện trưởng lắc đầu ngăn cản.
John liền đáp: “Phó viện trưởng, viện trưởng và tướng quân, có thể cho tôi thời gian để điều tra xem ai là kẻ đã giết Vagan để minh oan cho cô ấy được chứ?”
Virgin tướng quân nói: ” Điều này có thể sao? Cậu nghĩ cậu là ai mà đòi điều tra hung thủ.”
John lắc đầu: “Tôi chỉ là một học viên bình thường mà thôi, nhưng tôi tin Lux không phải kẻ giết người, cô ấy mặc dù có chút bướng bỉnh, cứng đầu nhưng tuyệt đối không phải người thích giết ai thì giết.”
Virgin suy ngẫm một lúc sau đó nói: “Thôi được, nhìn cử chỉ và ánh mắt của cậu, kinh nghiệm của tôi cho biết cậu không nói dối, tuy nhiên tôi sẽ để ý cậu thật kĩ để tránh cậu có hành động gì đó mờ ám. Đồng thời trong vòng 3 ngày cậu không chứng minh được cô ấy vô tội thì cũng có nghĩa cậu là đồng phạm, hai người sẽ bị giam vào nhà lao, chờ xét xử, đồng ý chứ?”
John gật đầu kiên quyết, hắn tin vào trực giác của mình, sau đó tiến lại gần xác chết Vagan, Lux cạnh đó nói: “Tên ngốc kia, ngươi có biết mình đang làm gì không đấy? Ngươi sẽ bị giam vào nhà lao mất, hung thủ ra tay tất có sự chuẩn bị kĩ lưỡng, ngươi không thể tìm ra hung thủ đâu…”
John xoay người nói: “Đứng yên đó mà xem, tôi tin cô không phải hung thủ, và tôi sẽ chứng minh điều đó. Sự thật chỉ có một”.
John bắt đầu xem xét Vagan, mặc dù hắn không hề biết tí gì về phá án nhưng cũng có chút ít kinh nghiệm về chuyện này, vì lúc ở thế giới trước hắn đọc rất rất nhiều truyện trinh thám.
John xem xét sau gáy của Vagan đúng như tướng quân Virgin đã nói sau gáy có vết máu bầm, phần vỏ não bị lõm sâu vào chứng tỏ một vật gì đó cực cứng chắc đã đập vào, Virgin nói: “Sao, đúng như tôi nói chứ? Người thanh niên tên Vagan này bị một vật rất cứng đánh vào đầu mà dẫn đến tử vong.”
John gật đầu hỏi: “Vậy ngài đã tìm ra được hung khí chưa?”
Tướng quân Virgin lắc đầu nói: “Ta cũng đã cho người đi tìm rồi, cả bên phía viện trưởng, ông ấy cũng sai người phối hợp với lính bên tôi tìm kiếm trong cả học viện nhưng không thể tìm thấy hung khí đâu.”
John sờ vào tóc của Vagan đột nhiên hắn cảm thấy có chút kì lạ, nó hình như hơi ẩm một chút, hắn sờ lên phần cổ áo gần vết thương, ở đây cũng có hơi ẩm, hắn suy nghĩ: “Vagan bị một vật cứng đánh mạnh vào đầu khiến phần não bị tổn thương, với một cú đánh mạnh từ đằng sau thông thường sẽ gây vết thương khiến máu chảy ra, nhưng đằng này lại không hề có vết máu chảy ra bên ngoài mà chỉ có máu bầm, đã thế phần tóc gần chỗ vết thương và phần cổ áo lại có hơi chút ẩm, trong thời tiết mùa hè thế này, nếu nói sáng sớm có sương rồi đọng lại trên người của Vagan là điều hết sức vô lý.”
Hắn tiếp tục xem xét trên người cả Vagan, không có gì khả nghi cả, đột nhiên hắn thấy được dưới tay phải của Vagan có cái gì đó là lạ, John nâng cánh tay hắn lên thì ngay lập tức một kí tự xuất hiện, kí tự bị lòng bàn tay của Vagan che đi nên không ai thấy được, Tướng quân Virgin thấy John tìm ra kí tự kia kinh ngạc cúi xuống nhìn nói: “E1, thứ này có thể là điều trước khi chết cậu thanh niên này đã để lại, nhưng nó có ý nghĩa gì?”
John cũng tạm thời không hiểu, hắn xoay người hỏi phó viện trưởng: “Phó viện trưởng, có thể cho em hỏi một điều được chứ?”
Phó viện trưởng gật đầu, John hỏi: “Thường ngày ngoài Lux ra, Vagan còn kẻ thù nào khác không?”
Phó viện trưởng lắc đầu nói: “Điều này ta không rõ, chuyện nội bộ giữa các học viên ta không quan tâm lắm.”
“Có… rất nhiều.” – Lux đột nhiên xen vào cô nói: “Thường ngày tên Vagan kia làm vô số điều xấu xa, cho nên hắn bị rất nhiều người căm ghét.”
Virgin tướng quân nói: “Các vị ở đây có ai hiểu chữ E1 này có nghĩa là gì không?”
Một vị giáo sư tiến lại nhìn sau đó nói: “Hình như có một lớp học mang kí hiệu là E1, lớp ấy là lớp đặc biệt dạy Quang Năng phép thuật.”
“Hả?” – Lux lúc này mới giật mình, cô đột nhiên nhớ ra lớp học của mình mang mã số E1. Cô vội thốt lên: “Không… không… con không giết hắn ta… mấy ngài phải tin con, giáo sư Jacob, Germen, Gomez, mấy ngài mau giải thích giúp con, con không làm chuyện đó.”
Virgin tướng quân đứng dậy nói: “Bây giờ chứng cứ đã có đầy đủ, cô còn chối sao? Viện trưởng, Phó viện trưởng, đây là chuyện của học viện hai ngài, nên bây giờ đã bắt được hung thủ, hai ngài muốn xử lý thế nào cũng được.”
Viện trưỏng và phó viện trưởng gật đầu, ba vị giáo sư thân nhất với Lux lúc này cũng vô phương cứu giúp, họ cúi đầu ngao ngán.
“Hung thủ không phải cô ấy” – John đột nhiên đứng dậy nói.
Để lại một bình luận