Phần 41
Ở dưới một vực thẳm tăm tối chứa đầy năng lượng tà ma, xung quanh lối vào cửa hang động trước mặt được kết giới phong ấn chằn chịt bố trí đầy cẩn thận và tinh vi.
John nhìn những kết giới phong ấn ấy chỉ khẽ cười, hào quang màu bạc xuất hiện quanh thân giúp hắn có thể đi xuyên qua mọi kết giới phong ấn. Tiến vào sâu bên trong hang động, đập vào mắt John là một chiếc quan tài đá, chiếc quan tài được niêm phong bằng ba lá bùa phong ấn tối cao, thế nhưng đối với John tất cả chỉ là trò trẻ con, hắn dễ dàng phá hủy chiếc nắp quan tài, ở bên trong quan tài đá ấy không có xác chết hay xương khô gì cả, mà chỉ là một quyển sách. Phải! Đó không phải là quyển sách bình thường mà chính là quỷ thư Morello.
John cầm lấy quỷ thư trên tay, mọi sự hắc ám ăn mòn của nó đều bị John trấn áp, hắn mỉm cười nói:
– Năm năm nữa thôi thứ này sẽ rơi vào tay của Ralaw rồi từ đó sẽ xảy ra nhiều chuyện thương tâm, vậy để ta phá hủy nó, ngăn cản mọi thứ.
Từ lòng bàn tay của John một ngọn lửa thần thánh bắt đầu thiêu trụi quỷ thư Morello, từ bên trong quỷ thư tiếng hét đau đớn cùng cực vang lên, sự không cam tâm cùng với thống khố vang vọng khắp hang động.
“Kefka, tạm biệt! Ngươi sẽ không thực hiện được mong ước ác độc của mình được nữa đâu.”
Một con hẻm vắng giữa lòng thành phố Noxus, một kẻ trùm kín người từ đầu đến chân đang đề cao cảnh giác vừa đi trong con hẻm vừa ngó trước ngó sau như sợ ai đó sẽ phát hiện ra bản thân.
“Hả!” – Hắn ta giật mình khi thấy phía trước mặt mình một người lạ mặt xuất hiện, người này đeo mặt nạ nên không rõ mặt mũi của hắn trông thế nào, nhưng ước đoán chắc cũng tầm hai mươi mấy.
Giọng nói của John đằng sau chiếc mặt nạ vang lên:
– Ralaw! Còn tính lẫn trốn trong bao lâu?
“Ngươi! Ngươi là ai? Ngươi là ai?” – Kẻ trùm kín mặt mũi ấy kinh hãi nhìn người trước mặt, hắn không ngờ rằng người đó lại biết hắn.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là cuộc sống của ngươi nên kết thúc ở đây!” – Nói xong John nhanh như chớp lao đến cho Ralaw vài đấm vài đá khiến hắn ta lăn ra thừa sống thiếu chết với thương tích đầy mình.
“Ở đâu! Ở đâu! Tin báo ở đâu?” – Lúc này ở phía đầu con hẻm một đám sĩ quan của thành phố Noxus trước đó nhận được mật báo rằng kẻ nguy hiểm Ralaw và đi theo hướng dẫn đến đây. Khi cả đám sĩ quan vừa đến nơi cũng là lúc John biến mất, bọn chúng nhìn Ralaw mặt mày bầm dập bị đánh tơi tả thì vô cùng kinh ngạc, gã đội trưởng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình hô lớn:
– Ralaw! Với những việc ngươi đã gây ra, ngươi bị khép tội tử hình. Mau đem hắn về.
Tại khu rừng cấm địa bên trong Ionia, John nhẹ nhàng tiến đến cái chỗ mà hắn cùng với Razer ngày đầu tiên gặp mặt, cảm xúc như chợt ùa về, hắn vẫn còn nhớ rất rõ cái bộ dáng đáng yêu tinh nghịch và có phần ngang bướng của cu cậu. John nhẹ nhàng đi đến chỗ quả trứng mà sau này sẽ nở ra Razer, nhìn quả trứng đang phát sáng hắn mỉm cười nhẹ bởi biết rằng mười năm nữa nó sẽ nở ra và mình sẽ vẫn đặt tên cho nó là Razer.
John cầm lấy quả trứng đặt vào một không gian riêng do mình tự tạo ra, trong không gian ấy có chứa đầy các luồng năng lượng để nó có thể thoải mái hấp thụ, biết đâu được nó lại nở sớm hơn cũng nên.
John nhìn lên bầu trời trong xanh cả người hắn thoáng chốc biến mất.
John xuất hiện giữa một hồ nước rộng lớn, hồ nước phảng phất như phát ra năng lượng dịu nhẹ, John nhìn xuống mặt hộ ánh mắt như muốn xuyên qua đến tận đáy bên trong.
“Bùm” – Cánh tay vung lên, như có một cỗ hấp lực mạnh mẽ liền đem một chiếc quan tài pha lên trong suốt bên dưới đáy hồ lên trên. John nhìn người nằm bên trong chiếc quan tài ấy, ánh mắt bỗng nhiên trở nên dịu dàng rất nhìu, hắn mở nắm quan tài ra dịu dàng vuốt ve mái tóc màu tím của cô gái nằm bên trong.
“Sally! Tỉnh lại thôi! Chúng ta cùng nhau về nhà”
John giờ đây mang trong mình sức mạnh của năm loại năng lượng, hắn dễ dàng tạo ra một quả tim năng lượng kèm theo đó là sinh mệnh của sự sống, nhanh chóng đưa vào người của Sally.
Bùm…
Cả mặt hồ như chấn động, chiếc quan tài vỡ vụn thành nhiều mảnh, Sally nhẹ nhàng mở mắt, khi cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy dài.
John ôm Sally vào lòng và nói:
– Đi thôi, về nhà thôi…. sinh mệnh của chúng ta giờ gắng liền với nhau anh sẽ không để em rời xa anh một lần nào nữa.
Một căn nhà gỗ với khu vườn đầy cây ăn quả, xung quanh là đầy hoa thơm cỏ lạ, một chốn thiên đường trong mắt của rất nhiều người những chiếc bàn bằng tre đầy đơn sơ giản dị nằm giữa khu vườn. Sona, Irelia, Ahri, Diana, Caitlyn, Miss, Janna, Kayle, Nami, Elise và Syndra tất cả bọn họ đều đang ở trong khu vườn trò chuyện đầy vui vẻ.
Sona nhìn qua bụng của Kayle mỉm cười nói:
– Không ngờ thật đấy, trong chúng ta hóa ra Kayle lại là người tiến đến ngày sinh gần nhất, con cô ấy nhất định sẽ là chị cả hay anh cả trong nhà rồi.
Kayle mặt đỏ ửng nói:
– Chỉ là do chênh lệch thời gian ở thiên giới và Valoran mà thôi.
Nami vừa cắt táo vừa mỉm cười nói:
– Không biết khi con chúng ta sinh ra thì đặt tên bọn chúng thế nào nhỉ? Mọi người đã nghĩ đến cái tên cho con mình chưa?
Miss đáp:
– Thực ra điều này tất cả đã nghĩ đến rồi, nếu như John trở về lúc những đứa con của chúng ta chưa sinh ra thì sẽ để anh ấy đặt tên cho chúng, còn nếu như….
Nhắc đến John gương mặt của các cô gái lại trở nên đau buồn, Janna rươm rướm nước mắt nói:
– Anh ấy sẽ về với chúng ta chứ?
Elise kiêng quyết nói:
– John rất giữ lời, chắc chắn anh ấy sẽ quay về… chắc chắn….
Mặc dù tất cả các cô gái đều nghĩ rằng một ngày nào đó John sẽ quay về nhưng bọn họ hiểu rằng chuyện khó lòng xảy ra được, cha của John tức ngài Malzahar cũng đã nói rằng cánh cửa đưa John từ thế giới ấy về đây chỉ có thể mở duy nhất 1 lần mà thôi, nói như vậy có nghĩa John sẽ không quay trở lại, thế nhưng dù là một chút hi vọng mỏng manh họ cũng hi vọng rằng sẽ gặp lại John, gặp lại người mà tất cả đều yêu.
“Hình như có ai đang nhắc đến tên ta nhỉ?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến toàn bộ các cô gái đều run cả người, nhịp tim như đập một cách loạn nhịp, tất cả đều xoay người về phía phát ra âm thanh. Ở đó một người thanh niên với gương mặt quen thuộc, cái nhìn quen thuộc, nụ cười quen thuộc. Tất cả đều quen thuộc khiến cho các cô gái đứng bật dậy, nước mắt bắt đầu tràn ra….
“John!” – Tiếng hô lớn chứa đầy thứ cảm xúc gọi là tình yêu, tất cả đã chứng kiến hắn bị thương nặng gần như mất mạng vào cái ngày lịch sử ấy. Bọn họ gần như chết lặng khi phải rời xa John dù lòng không hề mong muốn. Và suốt mấy tháng qua, tất cả đều chờ đợi, vẫn nuôi một hi vọng rằng ngày nào đó hắn sẽ trở về, cùng với tất cả đoàn tụ…
Tất cả các cô gái như không thể kiềm nén được cảm xúc lao đến trước mặt hắn, John cũng bị thứ tình cảm và mọi thứ xung quanh làm cho cảm động đến phát khóc, hắn quay về thời điểm mười năm trước chính là vì muốn làm lại tất cả, trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt, hắn sẽ không bao giờ xa những người mà hắn yêu quý nữa, hắn sẽ thay đổi tương lai, một tương lai u ám sẽ biến mất và thay vào đó là một tương lai tươi sáng hơn.
John ôm chặt từng người vợ của mình, hắn đã thề sẽ bảo vệ không ai có thể chia cắt được hắn cùng với gia đình của mình.
“John cô gái này là ai?”
“Á… cô ấy giống hệt như cô gái đã chỉ nơi anh bị chôn sau cuộc chiến với chúa tể hư không.”
“Phải! Cô ấy tên Sally và bây giờ cô ấy và chúng ta sẽ sống cùng một nhà.”
“John! Anh được lắm, đã có chúng em rồi mà vẫn còn lăng nhăng bên ngoài, các chị em có phải tên này xứng đáng bị trừng trị hay không?”
“Phải, John anh thật quá đáng lắm, xứng đáng bị trừng trị.”
“Các bà xã, tha cho ta đi, ta vừa về đến mà, tha cho ta đi ta đi, ta chừa rồi.. á….”
“Sally đi thôi! Từ nay chúng ta sẽ như người một nhà”
Ở đâu đó giữ các tầng mây, hai bóng người mờ ảo già nua hợp lại làm một, ánh mắt của họ nhìn về phía căn nhà gỗ đơn sơ giản dị, một nụ cười hiền lành hiện lên:
– Sở hữu sức mạnh của chúng ta rồi còn hiểu ra được số mệnh của bản thân là một kẻ không tồn tại trong những thế giới. Xem ra cậu ấy là người từ tương lai trở về, một kẻ không bị ràng buộc bởi các nguyên tắc của thời gian thì có thể thay đổi tương lai. Chúng ta thật may mắn khi sức mạnh này lại rơi vào một con người tốt như cậu ấy. Xem ra ta được nghỉ ngơi sớm rồi…
Nói xong ông lão ấy hoàn toàn biến mất.
“Số mệnh của ta là một hành trình và cuộc hành trình ấy sẽ không bao giờ dừng lại”
“Hành trình của ta không phải là một hành trình cô độc bởi nó là một hành trình đem lại tương lai cho nơi ta đặt chân đến.”
— Hết —
Để lại một bình luận