Phần 40
John như một bao cát rơi xuống mặt đất, bộ giáp trên người sớm đã bị cuộc chiến vừa rồi phá hủy hơn một nửa.
“Khốn kiếp!” – John khó khắn đứng lên, một đòn vừa rồi khiến hắn gần như muốn nổ tung, nếu không phải được năng lượng bên trong cơ thể bảo vệ thì e rằng giờ hắn không còn đứng đây được nữa. Nói đến tình huống vừa rồi, trong lúc đang giao chiến đột nhiên Kefka không biết từ đâu lôi ra ba mạng người, bọn họ đều là những binh sĩ tham gia cuộc chiến này, hắn ném họ về phía John khiến hắn không thể xuất chiêu. Chỉ trong một khoảnh khắc ấy Kefka đã nắm lấy cơ hội sử dụng phân thân đánh lén mình.
“Kết quả đã được xác định rồi! Với thương tích như vậy ngươi không thể nào chiến đấu với ta tiếp được.” – Kefka nhìn John với vẻ mặt dương dương tự đắc mà nói.
John cố gắng kiềm chế, hắn đáp lại:
– Ngươi nghĩ rằng với chút ít thương tích này đòi ta từ bỏ hi vọng cuối cùng hay sao? Nói cho ngươi biết, bây giờ mới là thời điểm kết thúc. Razerrrrrrr!
John quát lớn tên của Razer lên, một tia sáng từ phía xa bay đến, Razer xuất hiện bên cạnh John, nó hỏi:
– Dùng đến thứ đó rồi phải không?
John gật đầu đáp:
– Thời gian không còn nhiều, chúng ta chưa thuần phục cho nên chỉ duy trì được một khoảng thời gian ngắn mà thôi, nếu một chiêu cuối cùng này mà không thành công chúng ta xem như thất bại.
Kefka nheo mắt nhìn cả hai hắn không biết trong đầu của John đang suy nghĩ cái gì, vội vàng quát:
– Đừng tốn thời gian nữa, không phải ngươi muốn giết ta lắm sao? Có ngon làm thử đi.
“Đừng có sử dụng cách khích tướng cũ xì ấy.” – Nhếch môi bay lên cao, Razer cũng bay lên bên cạnh hắn, vốn dĩ Kefka nghĩ rằng cả hai sẽ cùng nhau tấn công hắn nhưng hóa ra không phải, chỉ thấy John cùng Razer bắt đầu tỏa ra ánh sáng chói mắt, kế tiếp đó Razer như ảo như thực trở nên trong suốt, cơ thể của nó bắt đầu vặn vẹo thành hình người rồi sao đó cùng với cơ thể của John hợp lại làm một.
“Dung Hợp” – John và Razer đang dung hợp với nhau thông qua tuyệt kĩ mà hắn đã tập trước đó, vì thời gian quá gấp cho nên cả hai mới chỉ tạm thời nắm được các bước cơ bản và chỉ duy trì trong một thời gian nhất định, thế nhưng uy lực của nó lại cực kì khủng khiếp.
“Rầm” – Toàn bộ không gian chấn động, mặt đất như sụp xuống, gió bắt đầu nổi lên, toàn bộ bầu trời vốn dĩ một màu đỏ máu giờ tức khắc chuyển thành màu đen.
“Chuyện quái gì vậy?” – Kefka vô cùng khó hiểu.
“Rống” – Từ phía John, một tiếng gầm vang lên, tiếng gầm khiến không gian như rung chuyển, trời đất như vỡ tung.
“Cạch cạch cạch” – Tiếng lách cách vang lên.
“Khì Khì Khì” – Như một hơi thở vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ.
“O O O O” – Bầu trời như phát ra từng tiếng tru dài đầy đáng sợ.
“Vụt” – Ngay khi Kefka còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì phía trước mặt đã xuất hiện một tia sáng lao đến với tốc không thể dùng bất kì từ ngữ nào để diễn tả.
“Phụt” – Bàn tay? Chuẩn xác hơn là bàn tay với những móng vuốt dài như một bộ móng vuốt của mãnh thú đâm xuyên qua lớp bảo vệ bên ngoài của Kefka sau đó trực tiếp chạm vào da thịt của hắn. Dù không thể đâm sâu hơn nhưng chừng đó cũng đủ khiến Kefka khuôn mặt tái xanh lùi về phía sau liên tục ho ra máu.
Ánh mắt kinh hãi nhìn hình dáng của kẻ trước mặt, một thân hình cao hai mét, bên ngoài phủ một bộ giáp chiến thú màu bạc, đôi tay, đôi chân với những bộ móng vuốt sắc nhọn đến đáng sợ, phía sau còn có chiếc đuôi màu bạc tựa như bạch kim đang ngoe ngoảy. Khuôn mặt, phải chính là khuôn mặt giúp Kefka nhận ra đó không phải là kẻ nào đó lạ mặt đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt của John xuất hiện trước mắt Kefka nhìn vừa quen nhưng lại cũng rất lạ, bộ răng như dã thú, hắn có ba con mắt đang hung tợn nhìn mình tất cả đều khiến cho Kefka sợ hãi.
“Rống” – John gầm lên một tiếng, tiếp tục lao vào tấn công Kefka, móng vuốt chứa sức mạnh hủy diệt điên cuồng tấn công vào các vị trí yếu hại trên cơ thể của Kefka. Ba con mắt không ngừng thay phiên sử dụng nhằm khiến Kefka rơi vào trạng thái yếu nhất.
“Ngươi nghĩ sẽ đánh bại được ta? Không! Ta không thể bị đánh bại! Ta là vô địch, ta là bá chủ, á….” – Kefka điên cuồng chống trả sự tấn công của John.
Điên cuồng đấu điên cuồng
Sức mạnh đấu sức mạnh
Một cuộc chiến mà nếu ai quan sát được thì e rằng cả đời sẽ không bao giờ quên được.
John phóng người lên cao, hai tay đặt trước ngực, một quả cầu năng lượng ảo hóa ra hình đóa sen xuất hiện ngay giữa ngực của hắn, khi đóa sen đạt đến kích cỡ nhất định thì John lập tức ném nó về phía Kefka, đóa sen năng lượng như có linh hồn dù cho Kefka có tránh né cỡ nào cũng không thoát khỏi nó.
“Ầm” – Kefka quay người chưởng ra một chưởng mạnh nhất của mình vào thời điểm hiện tại để cản lại đóa sen ấy thế nhưng uy lực của nó là quá mạnh, những cánh hoa sau khi vỡ ra lại hướng về phía Kefka công kích tiếp, cứ như thế cơ thể của Kefka liên tục tiếp nhận những đòn tấn công dồn dập đầy mạnh mẽ từ phía John.
“Ta không thua! Ta không thua!”
Kefka mặc cho cả người đầy thương tích, máu vẫn liên tục chảy ra không ngừng nhưng hắn vẫn quyết tâm không chịu đầu hàng, sức mạnh của hắn gần như đưa đến tột đỉnh, năng lượng bành trướng khiến không gian giao chiến của cả hai như rơi vào một khoảng chân không.
“Bặp” – Kefka giữ chặt lấy cổ tay của John, miệng không ngừng chảy máu nói:
– Ngươi nghĩ giết ta thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Ha… ha…. ọc….
Ánh mắt John khẽ động, đôi chân co lên rồi đá mạnh vào bụng của Kefka, thế nhưng Kefka vẫn quyết giữ chặt lấy cổ tay của John không rời, hắn tiếp tục nói:
– Ngươi vẫn còn ảo tưởng rằng giết được ta thì bạn bè của ngươi, những người đã chết sẽ sống lại sao? Ha…. ha….
“Rống” – John gầm lên một tiếng trực tiếp đạp Kefka ngã trên mặt đất, đôi tay dã thú nắm chặt lấy cổ áo hắn mà quát:
– Ngươi nói vậy là ý gì? Nói mau…..
Kefka nhìn bộ dạng vừa lo lắng sợ hãi, vừa tức giận của John thì vô cùng sung sướng, hắn đáp:
– Ngươi đừng quên kẻ nào đã tạo ra quỷ thư! Hắn là Chúa tể ở địa ngục, là kẻ cai quản những hồn ma người đã chết, ngươi nghĩ một tên như vậy lại có thể làm ra thứ đem lại sự sống sao? Ha… ha….
John cả người run lên, hắn sao không nghĩ tời điều này nhỉ? Chúa tể của địa ngục Morello, một kẻ nghe tới cái tên cũng hiểu chỉ có chết chóc, thế thì làm gì có chuyện có nguyên tắc khôi phục lại sự sống được?
– Nói! Làm cách nào để cứu được những người mà quỷ thư đã hại, nói mau…
John điên cuồng đấm vào mặt của Kefka với hi vọng moi được thông tin thế nhưng đáp lại chỉ là tràng cười khoái chí, Kefka phun ra máu nhìn John và nói:
– Ngươi giết ta rồi thì mọi chuyện vẫn vậy có hay thì quá trình phá hủy thế giới sẽ biến mất, thế nhưng mọi người bạn của ngươi, những người sống trên Valoran này, tất cả sẽ không thể sống lại, ngươi sẽ đối mặt với sự cô đơn, lạnh lẽo, ha…. ha…. nào giết ta đi, John…. giết ta đi để ta có thể nhanh chóng xem được sự đau khổ đến tột cùng của ngươi.
“Á” – John ôm đầu của mình gào lên thật lớn, hắn loạng choạng ngã về phía sau, miệng không ngừng lẩm bẩm:
– Tại sao? Tại sao không ai được sống lại? Tại sao giết chết Kefka phá hủy Morello thì mọi chuyện không thể quay trở về như lúc trước, tại sao? Con ta! Bạn bè của ta…. á…..
“John bình tĩnh lại! Đừng nghe những gì Kefka nói, hắn đang lừa ngươi đấy” – Giọng nói của Razer vang lên trong tiềm thức của John.
Đúng lúc này, Kefka bất ngờ xuất hiện không chút động tĩnh ngay trước mặt John, một mũi thương đen ngòm đâm đến, mũi thương chứa toàn bộ năng lượng còn sót lại của hắn ta….
“Phập” – Mũi thương đâm xuyên qua cơ thể….
“Xịt” – Máu bắn ra liên tục…
“Hự” – Ánh mắt tỏ ra đau đớn của John….
“Á” – John như phát điên lên, mái tốc rối bời tung bay, Razer đã tự động hủy bỏ khả năng dung hợp đỡ một thương cho hắn, mũi thương đen ngòm đâm xuyên qua cơ thể của Razer….
“Kefka! Ngươi chết đi!” – John lao đến, từ trong tay biến ra Tam Hợp đâm thẳng vào giữ đầu của Kefka trực tiếp kết liễu hắn.
Bịch!
Kefka ngã xuống mặt đất, đôi mắt vẫn không nhắm lại, hắn lẩm bẩm:
– Ta sẽ chờ ngươi, hãy tận hưởng chuỗi ngày sống không bằng chết như ta năm xưa đi.
“Bùm” – Từ bên trong cơ thể của Kefka, một viên pha lê màu đen tím bay ra bên ngoài, viên pha lê màu đen tím này chính là hóa thân của quỷ thư, nó ở bên trong cơ thể của Kefka để giúp hắn hấp thụ sức mạnh bị phong ấn trong các thế giới.
John bóp nát viên pha lê, bầu trời trên cao cũng nhanh chóng thay đổi, một màu xanh tươi đẹp hiện lên, các vết nứt không gian cũng biến mất, nhưng đó là tất cả, không còn gì thay đổi nữa cả. Đúng như Kefka đã nói sẽ không ai sống lại, sẽ không ai một ai.
John nhìn Razer nằm trên mặt đất ngay giữa vũng máu của mình, hắn đau buồn quỳ rụp xuống, cánh tay run rẩy xoa đầu của Razer, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Razer vẫn còn thở nó nhìn John và nói:
– Ngươi là đàn ông, khóc xấu lắm. Đừng khóc! Hôm nay ta và ngươi đã chiến đấu rất kiên cường đúng không? Ta bị thế này là do Kefka quá thâm hiểm, ta không phải yếu hơn hắn.
John gật đầu giọng run lên: “Ta biết ! Ngươi rất mạnh! Ngươi rất mạnh….”
“Ờ ta rất mạnh! Ngươi phải nhớ tới ta…” – Razer bắt đầu nhắm chặt đôi mắt mình lại….
Một cơn gió nhẹ thổi ngang qua, một vùng đất hoang tàn, xác chết được Razer cứu trước đó nằm chất một đống, bạn bè của hắn, con của hắn tất cả đều ở trong đó. John cứ như thế ngồi yên một chỗ như một kẻ không có linh hồn…
Miệng không ngừng lẩm bẩm: “Phá hủy quỷ thư chỉ là phá hủy sự hủy diệt, phá hủy kế hoạch của Kefka, những gì quỷ thư gây nên là không thể thay đổi…. Những gì quỷ thư gây nên là không thể thay đổi…”
“Hết rồi… tất cả đã hết rồi”
“Những người vợ của ta có thể sẽ còn sống nhưng họ có thể tha thứ cho ta?”
“Những đứa con của ta, ta không xứng đáng làm cha các con, ta không làm tròn trách nhiệm của một người cha.”
John cứ như thế suốt ba ngày liên tục, hắn ngồi ngây người nhìn những cái xác của con hắn, bạn bè hắn, những người anh em cùng chiến đấu với hắn trước kia. Những cái xác nay đã lạnh đi, nếu không phải do năng lượng của John thì chúng đã bắt đầu phân hủy.
“John chúng tôi luôn bên cậu”
John giật mình ngẩn cao đầu, ở trước mặt hắn những hình bóng quen thuộc xuất hiện một cách đầy mờ ảo, hắn biến mình đang bị ảo giác nhưng hắn vẫn cố gắng lừa bản thân rằng đó là sự thật, linh hồn của những người bạn hắn quay trở lại.
John nhìn những linh hồn ấy đau đớn nói:
– Xin lỗi mọi người, tôi thật vô dụng.
“John! Không sao cả, nhờ có cậu mà tất cả giờ đã yên bình, Valoran đã được cứu…”
John đau đớn đáp:
– Valoran được cứu, nhưng mọi người thì không, có sức mạnh lớn để làm gì kia chứ? Có sức mạnh lớn mà không thể bảo vệ được những người quan trọng với mình thì có nó để làm gì?
“John! Mỗi người sinh ra đều có một số mệnh riêng, người ta vẫn luôn tin rằng bản thân có thể thay đổi số mệnh thế nhưng bản chất lại không phải như vậy. Số mệnh của mỗi con người cũng giống như một con đường đi giữa điểm đầu và điểm cuối. Có thể trên đường đi có rất nhiều ngã rẽ nhưng cuối cùng vẫn dẫn đến cái đích của nó. Thực tế cái mà con người bảo rằng sẽ thay đổi số mệnh của bản thân chỉ là cách làm khác để con đường ấy trở nên đẹp hơn hoặc xấu hơn mà thôi. Cũng giống như cậu, khi cậu sinh ra cậu đã có trong mình một số mệnh riêng khi số mệnh ấy dẫn dắt cậu đến đây thì nó trở thành một định mệnh, một định mệnh giúp chúng ta gặp nhau, quen nhau và được sát cánh cùng nhau trên chiến trường với những lý tưởng cao đẹp.”
“Đừng bao giờ từ bỏ ý chỉ, từ bỏ bản thân của mình, đối mặt chính là cách tốt nhất để cậu nhận ra đâu là con đường ngắn nhất, tốt nhất để dẫn đến cái đích cuối cùng.”
– Số mệnh! Định mệnh của bản thân tôi ư? Đúng vậy, đấy là số mệnh của tôi, nếu như không phải cha tôi là một nhà khảo cổ và ông ấy không bị lạc vào thế giới này thì tôi cũng sẽ không thể được đến đây. Và cũng nếu như tôi không phải chịu sự thiếu thốn tình cảm từ lúc nhỏ thì khi đến đây tôi cũng không thể hiểu được cảm xúc và nội tâm của nhiều người. Có lẽ tất cả đã là số mệnh của tôi… gặp được mọi người là định mệnh. Tất cả tôi sẽ trân trọng nó, tuyệt đối không thể để nó biến mất.
“Cuối cùng cậu cũng đã hiểu rồi John, tất cả chúng tôi tin chính cậu sẽ đem lại tương lai cho Valoran.”
Những ảo ảnh trước mặt John dần biến mất, John vẫn cứ nghĩ rằng mình vừa nói chuyện với những người bạn của mình nhưng thực chất hắn vừa nói chuyện với chính bản thân mình. Phải! Đó là đối thoại nội tâm, John đang tự nói với chính mình, những gì hắn suy nghĩ, những gì hắn ngộ ra trong ba ngày này.
– Cuối cùng ta cũng đã hiểu số mệnh của ta, cuối cùng thì ý nghĩa của việc ta trở thành một kẻ không có nhà để về, không có thế giới để tồn tại. Ta không bị các thế giới ràng buộc, không bị những quy tắc thời gian và không gian khống chế, ta là tồn tại đặc biệt duy nhất có thể làm tất cả để biến một thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Valoran nay đã được cứu thế nhưng liệu nó sẽ vẫn ổn khi mà những gì quá trình hủy diệt đã gây ra? Những người vợ của ta có thể sẽ được thoát khỏi phong ấn nhưng liệu rằng bọn họ sẽ tha thứ cho ta khi đã để những đứa con của mình bị giết chết. Những người trên Valoran sẽ sống nhưng là trong nỗi ám ảnh của những chuyện đã xảy ra, quá nhiều người đã chết, quá nhiều thứ đã kết thúc trong phá hủy… ta cần phải làm lại tất cả….
Cái chúng ta cần là một Valoran tươi đẹp không có chiến tranh chứ không phải là một nơi đầy ắp chiến tranh, sự chết chóc và những khu đất đầy nấm mồ.
John đứng dậy đưa tay về phía trước, cánh cửa dẫn đến đường hầm thời gian mở ra trước mặt hắn, John nở một nụ cười rồi bước vào bên trong, bỏ lại mọi nỗi đau sau lưng….
Để lại một bình luận