Phần 24
– Rất vui được gặp ông, Bard.
John mỉm cười gật đầu chào hỏi, Zilean nhìn John nói:
– Bard và tôi đều giống nhau, được thầy Mighal chỉ điểm trong quá trình tập luyện cho nên mỗi người đều có được những thành tích nhất định trên con đường mình đã chọn. Như cậu đã biết từ trước, sức mạnh của tôi là khống chế thời gian, còn của Bard chính là không gian.
“Ra vậy! Hai người mà ngài Mighal bảo đợi mình chắc chắn là bọn họ rồi” – John suy nghĩ trong đầu rồi mỉm cười đáp:
– Zilean… có thể cho tôi biết tình hình hiện tại ở Valoran thế nào không?
Zilean gật đầu lập tức đáp:
– Tạm thời mọi chuyện vẫn ổn, quân đội liên minh liên tiếp thắng trận và hiện tại đang hướng về đầm lầy Hoaling, tuy nhiên với một kẻ như Kefka thì ta e rằng sẽ không thể nào để mọi chuyện diễn ra êm đẹp được, John ta nghĩ cậu cũng nên xuất hiện mau thôi.
John hiểu Zilean muốn ám chỉ điều gì, âm mưu và sự thâm hiểm của Zilean hắn đã quá rõ ràng, những gì ngài Mighal truyền cho hắn đều vẫn còn lưu lại trong đầu, nhất định phải ngăn cản hắn ta bằng mọi giá. John như nhớ ra điều gì vội hỏi:
– Tôi có một thắc mắc, không hiểu vì sao hai người lại không bị ảnh hưởng bới quỷ thư? Bard thì không cần nói nhưng ông cũng từng tham gia Liên Minh chống lại quân hư không trước kia không thể nào không bị ảnh hưởng bởi quỷ thư được?
“Ha… ha…” – Zilean gật đầu cười phá lên đáp:
– Là bởi vì tôi nắm giữ thời gian năng lượng cho nên có thể miễn cưỡng khống chế sự tác động của quỷ thư, hơn nữa tôi còn được Bard hỗ trợ cho nên mới không bị gì.
Bard ở bên cạnh bấm ngón tay tính toán gì đó đột nhiên nói:
– John, tôi cảm thấy không gian đang có sự thay đổi mạnh mẽ, e rằng sẽ có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra có thể là thời điểm Valoran hủy diệt đã đến, chúng ta phải tìm cách ngăn cản Kefka lại ngay.
– Vậy thì đi gặp tên Kefka ấy đi, anh đây vẫn còn hận bị hắn đánh cho tơi tả lúc trước. Lần này nhất định phải đập cho hắn không nói được nửa chữ.
Cu cậu Razer trên vai John xem ra vẫn còn rất căn hận tên Kefka này cho nên điệu bộ trông rất dữ tợn.
John vuốt đầu nó ý bảo bình tĩnh, hắn nhìn Zilean và Bard nói:
– Bây giờ hai vị hãy đến đó Liên Minh, nếu có chuyện gì cần hỗ trợ xin hãy giúp đỡ họ trước, tôi hiện tại cần đến một nơi.
Zilean và Bard mặc dù không biết John muốn đến đâu nhưng bây giờ hắn chính là tồn tại duy nhất có thể cứu Valoran cho nên không dám hỏi, cả hai gật đầu một tiếng rồi nhanh chóng lao vút khỏi đỉnh núi.
Nhìn thấy hai người họ đã bay đi khá xa, Razer khó hiểu gãi đầu hỏi:
– Nè John! Chúng ta đi đâu vậy? Không phải đi đập cho tên Kefka kia một trận sao?
John lập tức đáp:
– Đập hắn thì tất nhiên phải làm rồi nhưng trước tiên ta muốn đến một nơi, ngươi muốn đi theo không?
Razer không có ý kiến, một thời gian không gặp John nó nhớ hắn đến muốn chết kia kìa, bây giờ bảo không đi theo khác nào bảo nó lại phải chờ đợi.
John đưa tay về phía trước, năm ngón tay khẽ động giữa không trung, lòng bàn tay nắm lại rồi mở ra, theo cử động đó một cánh cửa không gian hình tròn lập tức xuất hiện ngay trước mắt John và Razer. John hít lấy một hơi giống như hắn đang cố gắng kiềm nén một dòng cảm xúc nào đó, cất bước tiến vào vào bên trong cánh cổng không gian.
Đi qua hành lang ánh sáng, cuối cùng hắn cũng tiến vào một vùng không gian màu trắng, không gian này không to lắm, chừng chục mét vuông thôi, có điều khắp nơi là vô số các đoạn chữ kì lạ bay quanh, giống như cả không gian này đang được bảo vệ bởi một loại trận pháp phong ấn nào đó vậy.
John hít một hơi, toàn thân hắn và cả Razer nhanh chóng xuất hiện một tầng năng lượng màu bạc, John cứ thế tiến vào không gian mà không gây ảnh hưởng nào đến trận pháp xung quanh. Những gì hắn nhìn thấy ở trung tâm không gian khiến toàn thân hắn rung động, Razer đang ngồi trên vai John cũng cảm nhận được cảm xúc của hắn đang dao động mãnh liệt.
Chính giữa không gian có tổng cộng mười một bức tượng đá được xếp theo hình cánh cung, mỗi bức tượng đá đều thể hiện một loại cảm xúc khác nhau, sợ hãi, lo lắng, buồn bã…. Nhìn những bức tượng ấy John gần như muốn phát điên lên bởi chúng không ai khác chính là những người vợ của hắn được cha mình cố gắng bảo vệ kí ức về mình mà phải phong ấn thành như vậy.
Càng rúng động hơn khi phía trước mười một bức tượng chính là một chiếc quan tài bằng đá, bên cạnh quan tài đá kia có một bóng người thiếu sức sống đang ngồi.
Bóng người kia thấy John đang đứng trước mặt, lúc đầu tỏ ra ngạc nhiên nhưng rất nhau chóng liền nở nụ cười nói:
– Cuối cùng ngươi cũng quay lại, vậy mà ta cứ nghĩ hắn ta trước lúc chết vẫn tìm cách nói dối Kassadin này cơ đấy.
John cố hết sức kiềm chế cảm xúc của bản thân tiến đến đỡ lấy người đó nhưng hình như đôi chân người đó đã không còn chút sức nào để đứng nữa nên đành để ông ấy cứ ngồi như vậy, John giọng nói như nghẹn lại:
– Cha, bao năm qua đã để người vất vả rồi.
Kassadin lắc đầu vỗ nhẹ vào vai của John và nói:
– Được lắm! Ngươi vẫn còn mạnh mẽ như trước. Xem ra mạng của cha ngươi và ta đánh đổi quả nhiên không uổng phí.
Nói xong Kassadin đặt tay lên chiếc quan tài đá bên cạnh mình, đôi măt như hoài niệm về quá khứ, ông nói tiếp:
– Nhớ năm đó vì cứu những đứa con dâu của mình ông ấy đã không tiếc cả tính mạng mở ra không gian này rồi sau đó đánh đổi cả sinh mệnh của mình để phong ấn các người vợ của ngươi lại, trước lúc chết ông ta còn bảo rằng sẽ có một ngày ngươi sẽ trở lại và cứu những người vợ của mình. Bản thân ta trong cuộc chiến đó đã bị thương rất nặng nhưng vì ở trong cái không gian này nên mới có thể giữ được cái mạng này cho đến bây giờ… John… đây là….
Nói đến đây Kassadin lấy từ trong người ra một mảnh giấy, trên mảnh giấy có vài dòng chữ dài, đôi chỗ còn có vết máu khô. Ông ấy giọng nói yếu ớt nói:
– Trên tờ giấy này có ghi lại cách thức để phá bỏ phong ấn trên người các người vợ của ngươi. Nhưng ngươi hãy nhớ cho kĩ, nếu mầm mống của vấn đề vẫn chưa được khử đi thì khi ngươi khôi phục lại các người vợ của mình thì bọn họ vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Nói đến đây hơi thở của Kassadin hoàn toàn biến mất, John đau lòng nhắm chặt mắt lại, cánh tay vung lên, một trong số những năng lượng cổ ngữ đại diện cho “Địa” lập tức xuất hiện tạo thành một chiếc quan tài đá khác. John nhẹ nhàng bỏ thi thể của Kassadin vào bên trong quan tài đá, đậy lại cẩn thận. Hắn quỳ xuống trước hai quan tài đá, một là của cha mình, một là của cha vợ mình hắn lạy trước hai chiếc quan tài đến mấy cái.
Sau tất cả, John tiến đến trước bức tượng đầu tiên từ bên phải, Irelia, một trong những người phụ nữ hắn yêu nhất, cô ấy thật xinh đẹp, cho dù biến thành đá vẫn thực sự rất xinh đẹp. Nước mắt của John chảy dài, giống như cảm xúc hắn cố sức kiềm nén từ đầu đến giờ lúc này hoàn toàn không thể kiềm nén được, cánh tay run run đặt trên má của Irelia, dù đã biến thành đá nhưng hắn vẫn cảm thấy được hơi ấm truyền vào lòng bàn tay của mình, sau đó hắn nhẹ nhàng đặt lên môi của cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
Sau Irelia là đến lượt Miss, Nami, Sona, Diana, Elise, Caitlyn, Janna, Ahri, Syndra và cuối cùng là Kayle. Sau khi hôn những người phụ nữ mà hắn yêu thương nhất hắn nhìn bọn họ và nói như một lời thề:
– Các bà xã, đợi ta! Chúng ta sẽ lại cùng sống với nhau hạnh phúc không bao giờ rời xa nhau nữa.
John xoay người rời khỏi không gian, Razer chỉ lặng lẽ đi theo sau, cu cậu không muốn làm phiền hắn lúc này…
Chỉ là John không nhận ra sau khi hắn xoay mình rời đi thì trên các bức tượng của những người vợ của mình, những dòng nước mắt bắt đầu chảy ra…
John rời khỏi không gian ấy, hắn hít lấy một hơi kìm chế cảm xúc của bản thân.
Razer nhảy lên vai của hắn liền hỏi:
– Mấy bức tượng cô gái bên trong ấy là vợ của ngươi hả?
John gật đầu.
Razer đột nhiên khó chịu phì phì vài hơi bực tức nói:
– Thế mà ngươi suốt ngày bảo ta hám gái, hóa ra ngươi còn hám gái hơn cả ta, có nhiều vợ đến thế.
John thực sự muốn đập cho cái con thú nhồi bông đáng yêu này một trận, chỉ tiếc rằng dù thực lực hắn có mạnh lên nhưng vẫn cảm thấy con thú nhồi bông này không phải hạng tép riu, muốn mình đập nó ư? Hơi khó.
Đột nhiên cả John và Razer đều nhíu mày, cả hai nhận ra, bên dươi chân núi đang có sự dao động mãnh liệt của năng lượng. Không nói gì John cùng với Razer tức tốc bay xuống bên dưới.
Dưới chân núi, hai đám người đang đánh nhau một cách điên cuồng, một bên là đám quái thú kinh tởm dẫn đầu bởi đội quân thây ma do một tên ma tướng chỉ huy. Phía bên kia là Braum cùng với những người dân sống ở Frejlord, xung quanh rất nhiều người trong tộc đã ngã xuống, sức chiến đấu của Braum và những người khác cũng có hạn, họ sắp không thể nào chịu đựng được nữa rồi.
– Còn muốn trốn nữa không? Tiến lên giết sạch con người.
Gã chỉ huy ra lệnh, lập tức hơn năm tên thây ma cùng với chục con ma thú đồng loạt lao lên. Braum cùng với những người khác cảm thấy tuyệt vọng, cái chết đang đếm ngược từng giây, tất cả đều nhắm mắt như chờ chết.
“Bịch bịch bịch” – Vài tiếp bịch bốp chát vang lên, khiến tất cả bất ngờ mở mắt. Trước mắt họ là một người thanh niên chừng hai mươi tuổi, vô cùng trẻ, da trắng không có gì là đặc biệt, bên cạnh còn có một con thú nhỏ đáng yêu. Nhưng khi thấy mười mấy cái xác ma thú và thây ma đang nằm trên mặt đất tất cả đều trợn mắt kinh hãi.
“Những chuyện này là do người thanh niên và con thú nhỏ kia làm sao?”
“Sao có thể!’
Trong mắt Braum đột nhiên lóe sáng, cả người đứng yên bất động.
John xoay người lại nhìn mọi người hỏi:
– Mọi người không sao chứ?
Tất cả như không làm chủ được cổ của mình đồng loạt gật đều.
Tên thủ lĩnh giận dữ nhìn John quát lớn:
– Con người khốn kiếp! Nếu đã muốn chết chung thì đừng trách, tất cả lên, băm nát tên con người ấy ra.
“Không có não!” – John đang muốn ra tay thì Razer đột nhiên ngăn lại nó nói:
– Ta đang chán! Để bọn chúng cho ta chơi đùa đi.
Nói xong Razer lóe lên rồi biến mất, chỉ thấy cả người của nó như sao xẹt bắn đi xuyên qua cơ thể của đám ma thú và thây ba, trực tiếp tiêu diệt tất cả trong nháy mắt. Tên thủ lĩnh sợ hãi đến mức chân tay run rẫy không chút sức, Razer trợn mắt nhìn hắn, hai con ngươi lóe lên rồi trở lại bình thường, chỉ tích tắc sau, tên thủ lĩnh ấy đã ngã lăn ra mặt đất hai mắt trở nên vô hồn.
John ở phía sau biết rõ rõ Razer vừa làm gì, nó đã trực tiếp đánh nát linh hồn của gã thủ lĩnh kia.
John tiến đến cạnh Braum và những người khác cười hiền lành nói:
– Nhìn quần áo của mọi người thì hình như đây là Frejlord.
Một người phụ nữ gật đầu đáp:
– Đây là dãy núi băng ngàn năm ở Frejlord, cảm ơn ân nhân đã cứu mạng.
John lắc đầu đang muốn nói tiếp thì bất ngờ Braum bên cạnh thốt lên:
– John! Cậu chính là John!
John thực sự rất bất ngờ, không nghĩ ra người đàn ông cao to vạm vỡ này lại biết đến hắn, nhưng có điều hắn lại không biết ông ấy, cuộc chiến với quân hư không hình như ông ấy cũng không có tham gia, nếu tham gia thì với dáng người kiểu này hắn đã nhớ ra rồi.
Braum có vẻ kích động nói:
– Cậu không nhớ ta sao? Chính cậu đã cứu mạng của ta và đàn Poro, cậu không nhớ sao?
John ngượng cười lắc đầu hỏi:
– Chúng ta có quen biết nhau sao?
Braum có vẻ thất vọng lắc đầu nói:
– Cũng phải, cũng đã rất lâu rồi mà, nhưng tôi thật bất ngờ đấy, không ngờ sau ngần ấy thời gian cậu vẫn trẻ như vậy, cả người bạn bên cạnh cậu nữa, Razer đúng không? Vẫn không lớn lên được chút nào.
John trợn mắt, biết hắn thì đã đành, thế mà người này còn biết cả Razer nữa chứ. Razer cũng kinh ngạc không kém, bình thường người nào lần đầu gặp cũng kêu nó là thú cưng của John riêng người này lại nói nó là bạn đồng hành của John còn nói kiểu như đã quen biết cả hai từ lâu vậy…
Razer nhìn chằm chằm Braum hỏi:
– Ngươi biết ta sao? Nhưng ta đâu nhớ ngươi là ai?
“John! Tình hình không ổn rồi, tiến trình hủy diệt đã bắt đầu, quân đội liên minh đang thông qua cánh cổng không gian tiến vào đầm lầy Hoaling, Kefka muốn thực hiện một trận sinh tử cuối cùng để thực hiện âm mưu của mình, cậu mau đến đây ngay, bọn tôi sẽ cố gắng níu kéo tình hình đến lúc nào hay lúc ấy.”
Lúc này bất ngờ giọng nói có phần cấp bách của Zilean vang lên trong đầu của John, hắn lo lắng nói với những người xung quanh:
– Mọi người hiện tại ta phải đi, quân đội Liên Minh đang cần ta giúp đỡ, nếu sau này có cơ hội nhất định sẽ quay lại cùng mọi người nói chuyện.
Nói xong hắn cùng với Razer hóa thành một tia sáng biến mất tận cuối chân trời.
Để lại một bình luận