Phần 23
Nói đến đây John chợt nhớ lại cái ngày hắn cùng với chúa tể hư không đánh nhau, lúc ấy chiếc áo trùm che kín mặt của chúa tể hư không bị đánh tung ra để lộ gương mặt thật của hắn lúc đó. Lúc ấy John cũng không thể tin vào mắt mình hắn cũng là một người sống ở thời hiện đại lúc trước cho nên hiểu biết cũng không phải hạn hẹp, vẫn biết có chuyện người giống người nhưng nó chỉ dừng lại ở chỗ giống nhau chừng 90% mà thôi, không thể nào giống đến hoàn hảo được. Vậy mà khuôn mặt của chúa tể hư không lúc đó lại ngược lại, hắn ta giống John đến hoàn hảo, nếu cả hai đứng cạnh nhau thì cho dù người thân nhất của hắn cũng khó lòng mà phân biệt ra.
John cảm nhận được rằng Mighal biết được nguyên nhân vì sao lại có chuyện này cho nên vội hỏi:
– Làm ơn nói cho tôi biết, tại sao chúa tể hư không lại trông giống tôi đến như vậy? Có phải hắn dùng một loại tà thuật gì không?
Mighal nhìn vào bộ dáng có phần gấp gáp của hắn không khỏi cười khì ra, ông ta lắc đầu nói:
– Không phải tà thuật gì cả, thực chất gương mặt của hắn ta đã như vậy rồi. Hắn ta chính là cậu mà cậu cũng chính là hắn ta. Có những chuyện ta không thể nói ra mà phải tự cậu tìm hiểu mới được. Được rồi những gì quan trọng nhất cần nói ta cũng đã nói, hiện tại không còn nhiều thời gian, John hãy nhớ ra những gì ta nói đây.
John bất giác nuốt một ngụm nước bọt, hắn cảm thấy sự căng thẳng phát ra từ những lời nói của Mighal, tạm gác chuyện gương mặt của chúa tể hư không lại, hắn cố gắng tập trung toàn bộ tinh thần và thính lực để nghe Mighal nói.
– Cũng giống như Kefka, ta cũng đã quan sát cậu từ khi cậu bước chân vào thế giới này, sau khi chứng kiến những gì cậu đã làm cho vùng đất này ta cảm thấy con người cậu rất tốt nhưng một phần nào đó trong người ta lại luôn cẩn thận cho nên ta vẫn chưa quyết định chọn cậu hay là không. Tuy nhiên với những gì cậu đã cho ta thấy khi quay trở lại vùng đất này ta hoàn toàn có thể chắc chắn những gì ta nhìn thấy là sự thật, cậu là một con người có tấm lòng cao cả, một nhân cách cao thượng, rất xứng đáng để tiếp nhận lấy món quà của ta. Thay ta dẹp tan giấc mộng của Kefka bảo vệ vùng đất này.
John đang định nói gì thì đột nhiên bên cạnh hắn vô số các hình ảnh của hắn trong quá khứ hiện ra, những gì hắn làm, những gì hắn nói tất cả đều lần lượt hiện ra hết thảy.
Mighal nói tiếp:
– John, bây giờ Valoran đang đứng trước nguy cơ bị hủy diệt, mà nguồn gốc của nó không ai khác chính là Kefka. Với dã tâm của hắn không có chuyện gì là không thể. Thế nhưng với sức mạnh hiện tại của cậu mà muốn ngăn cản Kefka chẳng khác nào châu chấu đá xe. Tuy nhiên ta nhận ra rằng cậu là một người tiềm năng vô hạn cộng với những kì ngộ đã gặp trước đây ta tin rằng sau khi nhận lấy món quà từ ta cậu sẽ đánh bại được Kefka bảo vệ vùng đất này.
Nói xong Mighal lập tức vung tay lên, cả người John nhanh chóng bị bao phủ bởi một lớp năng lượng mờ ảo, lớp năng lượng này khống chế toàn bộ cơ thể của hắn đến mở miệng cũng không thể.
Mighal vung tay lên di chuyển theo nhiều hình thù quái dị giữa không trung, từ hai lòng bàn tay của ông ta cũng xuất hiện ra hai luồng ánh sáng, một trắng sữa một bạc kim, đồng thời đánh vào bên trong cơ thể của John. Chỉ thấy hắn há miệng ra bộ dáng như vô cùng đau đớn, khuôn mặt trắng bệch không chút sự sống, vì không gian xung quanh John lúc này đã bị phong bế toàn bộ âm thanh cho nên mới không nghe thấy tiếng hét của hắn.
“Bùm”
Lớp năng lượng bên ngoài cơ thể của John nhanh chóng phình to ra tạo thành một qua bóng đưa cơ thể hắn vào bên trong. Quả bóng ấy to chừng năm sáu người ôm mới xuể, ở bên trong cơ thể của John bắt đầu biến đổi, hai luồng nặng lượng trắng sửa và bạc kim xoay quay cơ thể của hắn không theo bất cứ một quy luật nào.
“Ầm” – Một tiếng nổ vang lên giữa lồng ngực của John, một luồng năng lượng màu tím nhanh chóng xuất ra, bắt đầu di chuyển quanh cơ thể của hắn không theo một quy luật nào.
“Ầm” – Một tiếng nổ nữa vang lên giữa lồng ngực, một luồng năng lượng khác màu vàng thoát khỏi cơ thể di chuyển quanh người hắn.
“Ầm” – Lần này là nguồn năng lượng bảy sắc.
“Ầm” – Cuối cùng là luồng năng lượng màu đỏ máu xuất hiện.
Bây giờ xung quanh cơ thể của John tổng cộng có sáu loại năng lượng đang điên cuồng quay chuyển không theo bất kì một trật tự nào, còn hắn thì đang điên cuồng la hét trong đau đớn và tuyệt vọng. Cái cảm giác đau đớn này còn khủng khiếp hơn cả róc từng khúc xương cắt từng miếng thịt trên người, cái sự đau đớn làm lung lay cả linh hồn.
“Sau cuộc chiến với chúa tể hư không, cơ thể của ngươi gần như bị tổn hại, kinh mạch và gân cốt gần như bị hư hỏng. Sau này ngươi lại hấp thụ thêm nội năng của Cloud và đặc biệt hơn ngươi trở thành kẻ duy nhất tồn tại không có thế giới riêng cho mình, chính vì những điều đó khiến cơ thể của ngươi càng tổn thương hơn. Để tiếp nhận món quà này của ta chỉ còn có cách duy nhất chính là tái tạo cho ngươi một cơ thể mới…. có vượt qua được cánh cửa này hay không cũng phải trông chờ vào ý chí của ngươi mà thôi.”
Nói xong Mighal càng khuấy động năng lượng nhanh hơn, quả cầu năng lượng kia thoạt nhìn thì trông như không có di chuyển gì nhưng trên thực tế thì nó đang di chuyển theo chiều kim đồng hồ chỉ là di chuyển nhanh đến nổi không ai nhìn thấy mà thôi.
Ở bên trong John vô cùng thống khổ với những gì đang xảy ra trên cơ thể, toàn thân đau đớn đến khủng khiếp xương cốt bên trong cứ như bị ai đó móc ra từng khúc từng khúc một.
“Đau quá! Cảm giác như muốn nổ tung, á…”
John cứ thế đau đơn la hét, cái cảm giác đớn mà không thể cử động tay chân mà chỉ có thể la hét nó khó chịu đến đáng sợ, một cảm giác bất lực tràn ngập lòng của John lúc này, cơ bản giờ đây hắn chỉ có thể căn răng mà chịu đựng, dùng ý chí để mà sống sót, hắn không thể chết thế này được,vẫn còn có nhiều việc cần hắn làm, nếu hắn chết thì bạn bè và người thân của hắn sẽ thế nào đây? Nghĩ đến đó John chỉ đành nghiến răng đến mức răng như muốn bể nát mà chịu đựng sự dày vò đáng sợ từ sáu luồng sức mạnh đang điên cuồng quay quanh cơ thể.
“Bùm” – Đột nhiên cánh tay trái của hắn nổ tung hóa thành vô số hạt cát màu vàng tỏa ánh sáng rồi sau đó lại khôi phục lại cánh tay của hắn như ban đầu. Chưa kịp để John kịp trấn tĩnh tinh thần thì… “Bùm” một tiếng nổ nữa vang lên, chân trái của hắn nổ tung nhưng tình cảnh vẫn giống trước hóa thành vô số hạt cát rồi từ từ khôi phục lại.
“Bùm”
“Bùm”
“Bùm”
Cứ thế cơ thể của John nổ tung rồi lại khôi phục không biết bao nhiêu lần, mỗi lần như thế da của hắn ngày một sáng hơn, tựa như trên da của hắn tràn trề một thứ năng lượng của sự sống đầy mãnh liệt vậy.
“Bùm” – John hoàn toàn bị nổ tung.
Một màn này khiến Mighal muốn đứng hình, ông ta vô cùng lo lắng đến mạng sống của John, dù biết việc tái tạo lại cơ thể mới cho hắn là chuyện vô cùng nguy hiểm nhưng ông vẫn cố sức sử dụng hết những gì mình có để đảm bảo giữ được tính mạng của hắn, thế nhưng một màn trước mắt khiến cả người ông ta run lên. Nhưng rất nhanh Mighal đã kịp trấn tĩnh lại, ông vẫn còn cảm nhận được hơi thở của John bên trong quả cầu năng lượng do mình tạo ra…
Lúc này dù cơ thể của John đã bị nổ tung nhưng đâu đó bên trong một vùng không gian trắng xóa ý thức của hắn đang đứng đối mặt với sáu luồng sức mạnh. Cả sáu luồng sức mạnh này đều tỏa ra năng lượng mạnh mẽ đến khủng khiếp.
Hư không năng lượng, cổ ngữ năng lượng, nội năng năng lượng, thời gian năng lượng, không gian năng lượng và năng lượng màu đỏ máu biểu tượng cho kẻ không có thế giới tồn tại. Hư không năng lượng phát ra giọng nói của Sephiroth: “Trong cuộc chiến với chúa tể con đã quyết định phế đi toàn bộ sức mạnh trên người để sử dụng một chiêu cuối cùng để đánh bại hắn. Chiêu này tuy mạnh nhưng vì con đã tự bỏ đi sức mạnh của bản thân nên kinh mạch và xương cốt hoàn toàn bị tổn thương, sau này không thể hấp thụ lại các loại sức mạnh tương tự được nữa. Mặc dù vậy sức mạnh mà bọn ta trao cho con không phải là thứ sức mạnh bình thường, nó là những nguồn sức mạnh có lý trí và nó đã chọn con làm chủ nhân của mình, dù còn có quyết định từ bỏ nó thì nó vẫn lưu lại trong cơ thể của con một hạt giống, đến một thời cơ thích hợp hạt giống đó sẽ sinh sôi nảy nở và tiếp tục phục vụ chủ nhân mà nó đã chọn.”
Cổ ngữ năng lượng lên tiếng: “John, thời điểm đó đã đến, với sự trợ giúp của Thời – Không năng lượng, cơ thể của con có thể được tái tạo, thậm chí còn hoàn hảo hơn so với trước kia, tuy nhiên trong một cơ thể tồn tại đến sáu loại năng lượng là việc vô cùng nguy hiểm, hãy suy nghĩ cho thật kĩ, chọn lấy một loại năng lượng trong chúng ta cùng với Thời – Không năng lượng.”
John hiểu những gì cổ ngữ năng lượng lo lắng nhưng bỏ cái nào chọn cái nào đối với hắn không phải là chuyện dễ dàng, bỗng nhiên hắn nhìn thấy năng lượng màu đỏ máu đại diện cho kẻ không có “Nhà” bằng vào ý niệm hắn thử nói chuyện với nó:
– Ngươi nghe ta nói gì không?
“Ta là ngươi, ngươi là ta… chỉ cần ngươi nói ta đều chấp nhận”
– Ngươi thấy sao về việc này? Ta nên chọn cái nào?
“Chọn cái nào cũng được, nhưng bản tính của những kẻ này đều vô cùng ích kỉ, sự việc xảy ra ở Bandle là minh chứng rõ nhất, tuy đây chỉ là năng lượng nhưng cũng có suy nghĩ riêng.”
– Việc này ta biết! Nhưng ta muốn ngươi cho ta một ý kiến.
“Ta đơn giản là tồn tại đại diện cho kẻ không tồn tại trong bất cứ thế giới nào, tuy nhiên bản thân ta cũng là một loại năng lượng đặc thù không giống với bất kì một loại năng lượng nào từng tồn tại. Nếu như ngươi muốn ta có thể giúp ngươi dung hợp hết tất cả lại, nhưng đến lúc đó ta cũng sẽ bị dung hợp và cơ thể ngươi có chịu được sức mạnh lớn này hay không thì ta không chắc.”
– Dung hợp! Ngươi quả nhiên là hiểu ta, được rồi muốn làm sao chỉ ta cách làm đi.
“Nghe đây!”
John liếc sang nhìn hư không năng lượng và thời không năng lượng nói:
– Có phải Mighal đã có ý định trao hai loại sức mạnh của các ngươi cho ta?
Thời – Không năng lượng im lặng một lúc rồi trả lời: “Phải”
– Vậy trước sau gì các ngươi cũng sẽ là năng lượng của ta. Chi bằng ngay bây giờ nhận ta làm chủ nhân đi.
“Chuyện này không vội! Đợi sau khi cơ thể của ngươi được tái tạo và chọn một loại trong số những loại kia rồi hãy tính.”
John nhếch môi cười đáp:
– Các ngươi cứng đầu thật đấy, Mighal đã có chủ ý truyền các ngươi là cho ta rồi….
Nói đến đây bất ngờ theo chỉ tay của John, năng lượng màu đỏ máu đột nhiên xuất hiện giữa hai luồng năng lượng Thời – Không, hấp lực mạnh mẽ của năng lượng màu đỏ máu ấy nhanh chóng hút lấy Thời – Không năng lượng vào bên trong, kế tiếp đó nó xoay mình bay về phía năng lượng cổ ngữ, hư không rồi nội năng, nhanh chóng hút toàn bộ vào trong người.
“Làm đi!” – Tiếng nói có phần gáp gáp của năng lượng màu đỏ máu vang lên.
John lao đến ôm chặt lấy năng lượng màu đỏ máu vào ngực, toàn bộ năng lượng màu đỏ máu ấy như hóa thành một lớp chất lỏng nhanh chóng chui vào bên trong cơ thể của John.
“Ầm” – Cả không gian trắng xóa nổ tung.
Bên ngoài, Mighal đang điều khiển quả cầu năng lượng bên ngoài chợt chấn động, ông ta xuất hiện nét sợ hãi trên khuôn mặt già nua, miệng không ngừng lẩm bẩm:
– Cứ nghĩ thông qua việc tái tạo cơ thể để truyền hai loại năng lượng cả đời ta tự hào vào người của hắn rồi từ đó giúp hắn khôi phục lại một phần nào sức mạnh cũ trước đây nhưng thật không ngờ hắn ta lại liều mình đi dung hợp tất cả lại. Có nên tiếp tục không đây?
Suy nghĩ một lúc Mighal quyết tâm quát lớn:
– Được lắm thằng nhóc, có lẽ đây chính là điều đặc biệt của ngươi, lên đi, để cho ta xem ngươi có thể làm được những gì.
Nói xong Mighal không chút chậm trễ đẩy toàn bộ năng lượng của bản thân vào quả cầu trước mặt, ở bên trong quả cầu ấy hàng trăm tiếng nổ cứ liên tiếp vang lên, cơ thể của John khôi rồi lại nổ tung, nổ tung xong lại khôi phục.
Trải qua không biết bao nhiêu lâu quá trình biến đổi cuối cùng cũng kết thúc, với sự hỗ trợ từ năng lượng màu đỏ máu cùng với ý chí kiên cường của mình, hiện tại John đã hoàn toàn dung hợp thành công sáu loại năng lượng lại làm một, và hơn thế nữa hắn cũng chính thức lột xác với cơ thể hoàn toàn mới, một cơ thể mạnh mẽ hơn lúc xưa, một khí thế đáng sợ không gì sánh bằng.
Khi hào quang xung quanh của hắn bắt đầu thu lại thì cũng là lúc hình dáng của hắn lộ ra hoàn toàn, mái tóc ngắn màu đen, con ngươi màu đen, khuôn mặt hình như trẻ ra vài tuổi, tất cả đều không khác biệt thế nhưng nếu để ý kĩ thì da của hắn như ẩn như hiện hào quang nhè nhẹ giống như có năng lượng đang chạy bên dưới vậy.
“Chúc mừng!” – Mighal bộ dáng như già thêm mấy chục tuổi nữa bay đến trước mặt John, ông ta đánh giá cơ thể hắn biết rằng đây chỉ là hình dáng lúc bình thường mà thôi, có thánh mới biết được khi hắn bộc lộ cái khả năng sau khi dung hợp sáu loại sức mạnh thì ra cái gì nữa.
John biết được bây giờ mình đã có sự thay đổi rất lớn, công lao không nhỏ chính là nhờ có Mighal, nếu không có ông ấy sử dụng hai loại Thời – Không năng lượng hỗ trợ tái tạo lại cơ thể thì e rằng hắn không thể có được ngày hôm nay.
Mighal dùng ngón tay chỉ vào giữa trán của John, một tia sáng nhẹ truyền thông tin vào trong não bộ của hắn, Mighal mỉm cười nói:
– John! Có nhiều chuyện rất muốn nói cho ngươi biết nhưng vì thời gian không đủ cho nên ta sẽ đưa tất cả vào trong đầu của ngươi. Ta sắp không còn sống nổi nữa rồi, toàn bộ sức mạnh ta đã trao cho ngươi, sức mạnh càng lớn thì thì trách nhiệm càng nhiều. Hi vọng ngươi sẽ tiếp nối nguyện vọng của cha ta và ta bảo vệ lấy Valoran và những thế giới khác.
John quỳ xuống cúi đầu cảm tạ.
Mighal gật đầu hiển nhiên vô cùng vừa ý với truyền nhân thật sự duy nhất của mình:
– Cách rời khỏi đây ta đã chỉ cho ngươi rồi, ở bên ngoài có hai người đang chờ ngươi, bọn chúng mặc dù không được xem là học trò của ta nhưng trước đây thấy bọn chúng cũng có chút cảm ngộ về thời gian và không gian cho nên tiện tay chỉ bảo một chút, hi vọng bọn chúng có thể giúp ích được cho ngươi.
John lo lắng hỏi:
– Tôi đã ở đây được bao lâu? Bên ngoài?
Mighal mỉm cười, cơ thể ngày một mờ dần, ông bảo:
– Đừng lo lắng, không gian này do ta tạo ra cho nên thời gian ở trong này và ở bên ngoài có sự chênh lệch nhất định, ngươi ở đây cũng hơn 3 tháng nhưng bên ngoài cũng lắm chỉ nửa tháng trôi qua mà thôi.
Nói xong toàn bộ cơ thể của Mighal hoàn toàn biến mất, với những thông tin trước lúc biến mất Mighal truyền vào trong đầu của John hắn hoàn toàn rõ được nguyên nhân tại sao. John cúi đầu ba cái xem như cảm tạ những gì ông ấy đã làm cho mình.
John hít lấy một hơi, Thời gian và Không gian giờ đây đã nằm trong tay hắn việc vận dụng thuần thục có lẽ chỉ là thời gian luyện tập mà thôi, theo như cách mà Mighal đã để lại, John vung tay về phía trước, lòng bàn tay tỏa sáng, một vết nứt không gian nhanh chóng xuất hiện trước mặt, từ phía bên kia vết nứt các tia sáng đang chiếu thẳng vào không gian đen tối này, John cứ như vậy bước ra bên ngoài.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp nơi.
“Vù” – Một cơn gió tuyết bất chợt thổi ngang qua cơ thể của John nhưng không để lại cho hắn bất cứ cảm giác lạnh lẽo nào, hắn nhìn khung cảnh trước mặt, đây là đỉnh một ngọn núi tuyết, xem ra cửa ra vào không gian kia đặt tại đỉnh ngọn núi tuyết này. Chỉ có điều không rõ đây là đâu trên Valoran mà thôi.
“Cái tên chết tiệt, làm ta chờ không biết bao lâu!” – Giọng nói có phần trẻ con quen thuộc vang lên sau lưng của hắn. Ngay sau đó một tia sáng lóe lên, một thân hình bé nhỏ trắng muốt đáng yếu đã xuất hiện trên vai của John, móng vuốt bẻ nhỏ xinh xinh cào nhẹ lên má hắn mà tỏ ra bực tức.
John kinh ngạc vô cùng, cái tốc độ này cũng biến thái quá mức, đến khi hắn kịp nhận ra thì cái con thú nhồi bông trắng tinh với tên Razer kia đã ngồi trên vai mình, hắn cười nói:
– Ngươi từ cái nơi xó xỉnh nào chui ra vậy? Có biết ta bị mắc bệnh yếu tim không?
– Mặc kệ ngươi! Có hai lão già đang đứng chờ ngươi kìa! – Nói xong chỉ về phía sau lưng John.
John quay người lại thì thấy hai bóng người đang chậm rãi tiến tới, cả hai đều lơ lửng trên không trung cách mặt đất chừng một mét. Trong hai người thì có một người John đã từng gặp qua chính là Zilean, còn người còn lại thì hắn chịu, tuy nhiên người đó không hề tỏa ra chút cảm giác gì của sự tàn ác cả, hiển nhiên là bạn chứ không phải thù.
Zilean mỉm cười nhìn John nói:
– Chúc mừng cậu! Đã được truyền thừa sức mạnh của thầy Mighal.
Người bên cạnh Zilean có dáng người mập mạp tiếp lời:
– Đã nghe kể nhiều về cậu nhưng hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, rất hân hạnh.
John cũng mỉm cười gật đầu xả giao, hắn nhìn người có dáng mập mạp kia hỏi:
– Vị này là?
Người mập mạp kia liền đáp:
– Ta tên là Bard.
Để lại một bình luận