Tối, bố mẹ nó hôm nay nhập hàng nên chắc ở ngoài chợ cả đêm. Nó dặn bà và chị sẽ về muộn rồi đạp xe ra quảng trường. Gió mùa hè thổi vào nó mát rượi, quảng trường rộng với đài phun nước ở giữa là địa điểm tụ tập mọi người trong thành phố những lúc thảnh thơi. Đạp xe đến quán ốc hay ngồi ở góc trong quảng trường, nó đến sớm nhất, lũ bạn còn chưa tới. Ngồi xuống 1 bàn kê sát mép vỉa hè, nó ngắm mọi người đang đi lại mà lòng lại nghĩ đến Huệ.
Lúc sau thằng Trung với thằng Cường cũng kéo tới, chúng gọi 1 bát ốc luộc và 1 chai rượu. Trước đây đi ăn chỉ có thằng Trung thằng Cường hay cà khịa nhau uống là chủ yếu, nhưng hôm nay tự nhiên nó cũng muốn uống nhiều. Lúc đã say nó kể về cuộc nói truyện buổi chiều của nó và Huệ cho 2 thằng bạn nghe, kể về những kỷ niệm của nó và Huệ, vừa kể vừa uống, càng uống càng say. Nó cũng chẳng nhớ hai thằng đã nói với nó những gì, nó chỉ nhớ mãi 1 câu thằng Trung bảo, không biết là nói với chúng nó hay nói với Huệ:
– Chắc Huệ cũng đang buồn lắm. Cậu ấy không muốn liên lạc với mọi người, vì nếu thế cậu ấy sẽ buồn, sẽ nhớ lại thời gian vui vẻ trước đây. Như thế cậu ấy sẽ luôn buồn khổ mà sống. Chắc cậu ấy muốn quên đi mọi truyện, quên đi quá khứ tươi đẹp. Chắc cuộc sống phía trước nhiều chông gai lắm.
Nó cũng không phản ứng gì với bộc bạch của thằng bạn, chỉ uống và uống.
Đêm khuya, 2 thằng bạn đèo nó về trong tình trạng nồng nặc mùi rượu. Nó đã nôn 2, 3 lần, nôn đến hết những gì trong người, nó cố nôn ói ra nỗi buồn thảm trong lòng nhưng không được.
Về nhà đã hơn 11h, bà và em nó đã đi ngủ từ lâu, chị còn chị Hoa vẫn đang thức chờ nó.
Chị đỡ nó vào nhà, dìu nó lên phòng, hình ảnh chị và hình ảnh Huệ cứ đan cài vào nhau trước mặt. Nhìn chị nó lại tưởng là Huệ, nó dơ tay lên với rồi ôm chặt lấy, trước sự ngỡ ngàng của chị, nó cứ ôm siết lấy thân hình mềm mại đó.
Nó và chị ngồi trên giường nó, vục đầu vào hai bầu ngực chị, nó cảm thấy rõ sự mềm mại trong đó, nhưng nó không thấy sự hưng phấn trào dâng, mà nó lại thấy yên bình. Chị khẽ vuốt ve mái tóc nó, vỗ nhè nhẹ lên lưng nó, nó bỗng bật khóc lên như 1 đứa trẻ.
Mùi hương của chị phảng phất trong nó, nó cũng chẳng biết mình đang tỉnh hay đang say nữa. Nó cảm nhận rõ sự mềm mại của bầu ngực trước mặt, cảm nhận rõ mùi hương thơm mát, cảm nhận rõ sự mát lạnh của da thịt. Nhưng lúc này nó lại không rõ đó là ai trước mặt. Nó ngước mặt lên nhìn, hình ảnh khuôn mặt trước mặt nó cứ lòe loẹt không rõ, là Huệ hay là chị nó cũng không biết nữa. Nó kéo khuôn mặt đó xuống rồi thình lình áp đôi môi mình vào, mút mát.
Nó thấy rõ sự ngỡ ngàng của chị nhưng nó không cảm thấy sự chống cự, hai đôi môi cứ thế áp vào nhau, mơn trớn nhau. Đôi tay nó xoa dần lên lưng rồi vùng ngực của cơ thể trước mặt, áp chặt bàn tay vào khuân ngực mềm trong làn vải áo, nó thấy cơ thể của chị khẽ uốn éo theo sự mơn trớn của nó, nó cảm nhận rõ lớp da vùng ngực vùng bụng đối phương bắt đầu sẩn lên.
Môi nó mơn trớn khắp khuôn mặt, vùng cổ đối phương, còn phía trong, bàn tay nó đã luồn vào trong lớp áo lót, úp trọn lên khuân ngực trần. Cơ thể thơm mát phía dưới như đang mềm nhũn, tan chảy ra dưới nó, nó nghe thấy rõ tiếng hít hà thở dốc, cảm nhận rõ da gà đang nổi lên nơi ngấn cổ trắng ngần đó. Kéo chiếc áo phông của chị lúc này đang bị co kéo đến quá ngực, nó kéo mạnh ra khỏi hai cánh tay trắng. Lúc này, cả khuân ngực trần trắng lốp, nhấp nhô trồi sụt theo mỗi nhịp thở đang phơi bày ra trước mặt nó. Nó vội vục mặt vào bầu ngực đấy, bú nút một cách say sưa. Ở dưới cái cơ thể nõn nà đang run lên từng đợt theo mỗi cái bú nút, cắn xé dày vò của nó.
Cái áo phông của nó cũng nhanh chóng được cởi ra, dưới ánh đèn neon trắng cơ thể của nó và của chị áp sát vào nhau, hai khuân ngực trần dính chặt vào nhau, cọ sát. Đầu nó dựa vào gáy chị, hít hà hương thơm trong tóc chị, ngực nó cảm nhận rõ bầu ngực căng tròn của chị đang áp lên mát lạnh, hai tay nó run rẩy xoa khắp cái lưng trần của chị, ở dưới căng cứng lên như sắp nổ tung.
Bỗng tiếng điện thoại bàn lại vang lên phá vỡ cái không gian đặc quánh đấy. Chị và nó như bừng tỉnh sau cơn mộng mị. Chị đẩy mạnh nó ra, vơ lấy cái áo mặc vội vào rồi chạy nhanh xuống nhà. Nó bị chị đẩy mạnh, ngã ngửa ra giường, nhất thời cũng không có bất cứ phản ứng nào, chuông điện thoại vẫn cứ vang lanh lanh trong tai và ánh mắt thoảng thốt của chị lúc chạy xuống cứ hiện ra trước mặt nó.
Qua những câu đối đáp của chị, nó đoán chắc mẹ nó gọi về hỏi nó đã đi chơi về chưa, vừa nghe, tim nó vừa đập binh binh trong lồng ngực. Vừa nãy không hiểu sao cảm xúc ào tới đột ngột quá, nó đã không làm chủ được hành động của mình, giờ đây nó đang rất sợ.
Sao khi tiếng chị dập máy vang lên là 1 khoảng thời gian im lặng kéo dài. Nó như tỉnh hẳn rượu, oxytocin cùng adrenaline thùy não tiết ra làm nó cảm thấy cả cơ thể căng thẳng và lo âu nhưng cũng mất hẳn cảm giác mệt mỏi do rượu. Cả đại não duy trì trạng thái căng thẳng, nghe ngóng từng tiếng động nhỏ nhất phát ra từ không gian xung quanh. Đến khi tiếng tắt điện dưới nhà cùng với tiếng bước chân của chị vọng lên, oxytocin càng tiết ra mạnh làm mồ hôi của nó chảy ra đầm đìa. Nó như nín thở khi tiếng chân chị vang lên càng lúc càng rõ hơn, trong đầu nó đấu tranh dữ dội, nó giờ phải làm gì đây?
Cuối cùng nó quyết định nhắm mắt giả vờ ngủ, sự việc xảy ra nó không dám đối mặt, quyết định bây giờ sẽ trốn tránh.
Nhắm mắt lại, nhưng vẫn cố cảm nhận tiếng bước chân của chị đi qua phòng nó, khẽ dừng lại rồi tiếp tục bước qua 1 cách vội vã. Nó nghe tiếng nhà vệ sinh tầng 2 đóng lại, rồi tiếng xả nước mạnh. Nó không biết chị lúc này đang làm gì, nhưng tiếng xả nước đột nhiên lại làm nó nhớ đến hình ảnh chị ngồi xổm mân mê âm vật của chị hôm trước. Phía dưới của nó đột nhiên lại trở nên căng cứng, mùi hương và cảm giác mát lạnh của da thịt chị đột ngột lại ập vào, choán đầy tâm trí nó. Bất giác tay nó đưa xuống phía dưới khẽ xục nhè nhẹ, trong đầu nghĩ tới hình ảnh khuân ngực trắng ngần vừa nãy, mùi hương da thịt thơm mát của chị, nó cố gắng ép cơn khoái cảm phun trào ra ngoài…
Hôm sau, lúc nó ngủ dậy đã gần 9 giờ sáng, bố mẹ nó vẫn ngoài chợ, chị đã đi làm, em gái đi học, chỉ còn bà nó đang ngồi nghe đài trong buồng. Cố ngồi dậy nhưng cơn đau đầu và cảm giác mệt mỏi như nhấn chìm nó xuống, lê chân ra phòng tắm, dòng nước mát xối vào người làm nó thấy tỉnh táo lại. Nhìn khuôn mặt trắng bệch trong gương, nghĩ lại truyện tối qua, nó bỗng thấy sợ, không biết nó sẽ phải đối mặt với truyện hôm qua ra sao đây.
Buổi trưa trước khi chị đi làm về thì nó lấy cớ có việc rồi chuồn ra ngoài, dặn bà nó là bảo mọi người ăn cơm trước không phải chờ nó. Cả buổi trưa nó cứ thơ thẩn mãi ở trường, rồi lại vào nhà thằng Trung chơi, mãi chiều mới về. Chập tối, chị gặp nó nhưng vẫn đối xử với nó như mọi ngày, nhưng nhiều lúc nó thấy gượng gạo quá, chắc hẳn là chị đang giận nó lắm, nó nghĩ thế.
Lúc buổi tối ăn cơm, mọi việc vẫn diễn ra bình thường, chị vẫn trò truyện với bố mẹ nó về công việc hàng ngày, nó chỉ cắm cúi ăn, thỉnh thoảng lại len lén liếc ánh mắt lén lút về phía chị. Lúc ăn song, mẹ nó với chị đang gọt hoa quả thì nó cất tiếng nói:
– Hôm nay thằng Trung rủ con ngày mai về quê nó chơi mấy hôm. Bố mẹ thấy thế nào ạ?
Bố nó đảo mắt từ tivi sang nó rồi nói:
– Mai đi luôn à? Sao giờ mới bảo?
– Tại hôm nay nó mới nói với con ạ. Sang năm phải ôn thi ĐH rồi nên con muốn tranh thủ đi chơi mấy hôm.
Bố nó nhìn nó, rồi hướng sang mẹ nó. Nhà nó vẫn thế, mấy việc này mẹ nó quyết là được, chỉ cái gì quan trọng lắm bố nó mới tham gia vào thôi. Mẹ nó buông tay đang gọt dở rồi bảo nó :
– Về đấy chơi cẩn thận nhé, không được tắm ao tắm sông đâu đấy. Để tí mẹ gọi sang nhà Trung xin phép hai bác.
Thằng Trung chơi thân với nó nên hai nhà cũng thân thiết nhau lắm, mẹ nó nói thế có nghĩa là đã hoàn toàn đồng ý cho nó đi chơi. Nó vâng dạ rồi xin phép lên nhà chuẩn bị. Việc đi chơi này chính nó là người đề xuất với thằng Trung, mục đích là nó muốn trốn tránh chị 1 thời gian, không biết chị thế nào chứ đối diện với chị nó vẫn chưa dám. Nó định về quê thằng Trung chơi khoảng 1 tuần cho vơi bớt nỗi niềm trong lòng đi.
Một tuần ở quê thằng Trung hai đứa chơi rất vui, cái nỗi niềm canh cánh trong lòng của nó cũng như nhẹ bớt, nỗi buồn vì Huệ đi cũng vơi đi nhiều. Khi trở về nhà là vào một buổi chiều, nó chỉ thấy mỗi bà nó với cái Tí đang chơi tha thẩn ngoài sân, vào nhà cũng không thấy chị đâu cả, giờ này đáng lẽ chị phải đang nấu cơm rồi chứ. Ra sân nó hỏi em nó :
– Chị Hoa đi đâu thế ?
– Chị Hoa về quê rồi.
– Về lâu chưa ? Bao giờ lên.
– Em không biết, về mấy hôm rồi.
Con em nó nói làm nó suy nghĩ lắm. Sao chị lại về quê ? Không biết có phải do nó không ? Nó nghĩ tới mà thấy trong lòng bứt dứt lắm, định gọi về nhà chị hỏi chị nhưng lại không dám.
Đến tối bố mẹ nó ngoài chợ về, thấy hai ông bà không có biểu lộ gì lạ nó mới dám hỏi mẹ nó:
– Chị Hoa về quê có việc gì à mẹ ? Hay chỉ về chơi thôi.
– Bác giờ ốm. Tí nữa ăn cơm song con gọi điện về hỏi thăm đi nhé.
Bác giờ là bố chị Hoa, mẹ chị Hoa là hai chị em con chú con bác với bố nó, anh em gần nên hai nhà quan hệ cũng gần gũi. Nghe mẹ nó nói thế nó cũng thấy lo lắng nên hỏi lại :
– Bác ốm có nặng không mẹ.
Mẹ nó chép miệng rồi than thở :
– Nặng, khổ thân, bác cũng cứ ốm đau bệnh tật triền miên. Nghĩ mà khổ thân con bé. CUối tuấn bố mẹ định về quê thăm bác. Con cũng về cùng nhé.
– Vâng.
Lúc nó gọi điện đến nhà chị thì chị nghe máy, nghe giọng chị có vẻ mệt mỏi và buồn lắm. Nó hỏi thăm tình hình sức khỏe của bác, rồi chị hỏi nó đi chơi có vui không, giọng chị vẫn tràn đầy sự quan tâm với nó. Lúc chị sắp gác máy, nó thì thào vào ống nghe:
– Chị Hoa, em xin lỗi.
Đầu máy bên kia, im lặng rồi dập máy. Nó chẳng biết chị có kịp nghe lời nói của nó không, nhưng khi nói song lời nói đó, nó thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn.
Hai hôm sau, khi nhà nó chưa kịp về thăm thì bố chị mất. Đó là 1 ngày hè nắng chói chang, lúc đưa bố chị ra đồng trên trời cao trong vắt, không 1 áng mây. Nó thấy mẹ chị và chị khóc ngất bên mộ lúc hạ huyệt, trên chị còn 1 anh trai lúc này cũng đang đờ đẫn nhìn từng xẻng đất hất xuống mộ, lấp dần người cha, người chồng của mẹ con anh xuống lớp đất sâu.
Trong và sau đám nó không có cơ hội được gặp nói chuyện với chị nhiều, nó thấy chị gầy đi quá, hai mắt trũng sâu, thâm quầng, lúc nào cũng ầng ậc nước. Buổi tối hôm cúng 3 ngày, nhìn chị run lên, nức nở khi đứng trước bàn thờ bác nó thấy thương chị quá, bố mẹ nó đã về nhà, chỉ còn nó ở lại nhà chú nó bên cạnh nhà chị, trước hai chị em thân nhau quá. Nó muốn ở lại thêm để chia sẻ bớt nỗi đau với chị.
Mấy hôm nay chị cũng hay ngồi với nó, nhưng hai chị em chẳng nói truyện gì nhiều, chị chỉ khóc, nước mắt lúc nào cũng lăn dài hai bên má. Nó chẳng biết nói gì để an ủi chị cả, nó mới 17 tuổi, cái tuổi dậy thì chưa hết vẫn còn non choẹt như nó biết làm gì đây.
Tối nay, lúc mọi người đã nghỉ hết, chị lại sang nhà chú tìm nó:
– Mai em về à?
– Vâng ạ. Ngày kia trường em bắt đầu học rồi ạ.
– Ừ, về cố học tốt nhé. Chắc chị không ở được nhà em nữa rồi. Mấy hôm nữa chị lên xin phép cô chú thôi.
– Sao lại thế ạ? – Nó nghe chị nói mà bàng hoàng không ngớt.
– Bây ở nhà còn mình mẹ chị, anh thì đi làm xa, chẳng mấy khi về. Chị muốn ở nhà đỡ đần mẹ.
Chị nói dài dài lắm, chị kể chị cảm thấy có lỗi khi bố chị ốm chị không ở bên chăm sóc được mấy ngày, giờ còn mình mẹ chị ở một mình chị không nỡ. Chị nói làm nó thấy buồn vô hạn, hai người con gái, 1 trước 1 sau cứ thế tiếp bước rời xa nó.
Cuối cùng lúc chị sắp đứng lên, hai tay nó cầm chặt lấy tay chị, rồi nói:
– Chị ơi, em xin lỗi chị…. Em thương chị quá chị ơi.
Đầu nó cúi gằm xuống, khóe mắt hoe đỏ. Nó thương chị sẽ lại vất vả, còn nó xin lỗi chị vì truyện hôm trước, nó nói như trút cả nỗi lòng mình ra. Chị như cũng hiểu điều mà nó định nói, khẽ nắm nhẹ bàn tay nó rồi nói:
– Chị cũng thương em lắm, em trai của chị. Cố gắng học để chị được tự hào về em nhé.
Chị đối xử với nó lúc nào cũng tốt, lúc nào cũng nhẹ nhàng như vậy.
Chị về rồi, nó vẫn ngồi mãi ở góc sân, gió thổi qua lá cây trong vườn xào xạc, tiếng ếch kêu ùm oạp đằng xa, cảnh vật nông thôn buổi đêm yên bình lại càng làm tâm tư nó thêm trĩu nặng. Ngồi mãi đến nửa đêm khi chú nó gọi vào đi ngủ nó mới đứng dậy. Trong lòng nghĩ mãi về chị, thầm mong cuộc đời về sau của chị sẽ tốt đẹp. Người chị thân yêu của nó…
Để lại một bình luận