– Này, ông lớp trưởng lớp Lý ơi. Từ hôm trang trí hội trường đến giờ gần 1 tuần rồi mà chả thấy được bồi dưỡng gì đâu đấy.
Cái Giang lớp Anh gọi thằng Cường làm cả lũ cũng nhao nhao lên đòi:
– Đúng đấy, đúng đấy, con trai lớp lý kém galang quá đấy.
– Mua chè đi, chè bà Mai đang giảm giá mua 2 tặng 1 tính tiền cả 3 đấy. Mua đi…
– Đúng đấy, mau đi rồi về làm tiếp, không thì không làm nữa đâu.
Lũ chuyên Anh đều nhao vào chỗ thằng Cường đòi hỏi. Thằng Trung bên cạnh nói với sang:
– Đúng đấy lớp trưởng ơi, tao cũng vừa đói vừa mệt vừa khát này. Khao anh em đi.
Mịa cái thằng, không hiểu nó lớp nào nữa. Thằng Cường nghĩ thầm nhưng cũng đành cười cười, không thể để mất mặt lớp trưởng vốn nổi tiếng đẹp trai ga lang như nó được.
– Được rồi, mà mua chè thì hôm nào Chuyên Lý đá bán kết thì chuyên Anh phải cổ vũ đấy nhá.
Thằng Cường không hổ danh là lớp trưởng, đã mặc cả ngay. Lớp chuyên Lý nó đã vào bán kết giải bóng đá trường, còn chuyên Anh tuy có hợp sức với chuyên Văn, Sử Địa nhưng vẫn bị loại ngay từ vòng gửi xe. Vì thế cần phải có sự ủng hộ của ban C này, nếu không nó quay sang cổ vũ đối phương thì mất mặt.
– Được rồi, để xem hối lộ thế nào đã…
Cả lũ còn gái cười khúc khích với nhau, rồi cùng nói.
Lúc bốc thăm đi mua chè thì không hiểu run rủi thế nào lại là nó và Huệ bốc trúng cùng với thằng Trung nữa là 3 đứa rồng rắn kéo nhau đi ra cổng trường mua chè bà Mai nổi tiếng vừa ngon vừa được nhiều.
Cái Huệ có vẻ thân quen với bà Mai lắm nên cứ U con ngọt sớt, còn tự xúc chè, chế chè như đã thành thục lắm. Nhoắng cái mấy chục cốc chè và đá được chia ra các túi cho hai thằng xách vào. Vừa vào cổng trường đã mỏi xạ tay, từ đó vào hội trường còn phải đi khá xa nữa nên thằng Trung xung phòng chạy vào dắt xe đạp ra chở. Nó cùng Huệ đứng chờ ở ngoài.
Trời đêm đầu hè không bị cái oi bức hầm hập khó chịu, mà không khí vẫn khá mát mẻ, thỉnh thoảng ngọn gió lạ thổi qua mang theo cái hương sắc của buổi đêm trong trẻo. Nó và Huệ vừa ngồi bệt dưới gốc phượng vĩ vừa chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Tiếng ve lúc này cũng đã râm ran trên từng tàng lá, xa xa các lớp học thêm vẫn đang sáng đèn, hầu hết là của các lớp 12 đang căng thẳng ôn thi, mấy đứa ký túc cũng đang thơ thẩn trên sân trường, vòng góc sân vận động các bà, các mẹ đang đi bộ tập thể dục, vừa đi vừa truyện trò rôm rả lắm. Tất cả những khung cảnh trường ban đêm đối với nó rất đỗi thân quen, tất cả như 1 phần của nó, 1 thời học sinh đầy ngây thơ và mơ mộng.
Cái Huệ bên cạnh cứ ngọ nguậy như có gì cần nói nhưng không nói ra được, nó bên cạnh cũng để ý, rồi cũng cảm thấy không khí cứ im lặng thế này cũng kỳ kỳ nên cất tiếng nói truyện trước:
– Trời hôm nay đẹp nhỉ!
Chả biết nói gì nên nó đành nói vậy.
– Ừ, tớ cũng thấy đẹp, còn mát nữa.
Cái Huệ cũng vậy, bao nhiêu cái hoạt bát hàng ngày trôi tuột đi đâu mất. Hàng ngày nó chỉ cần mở mồm ra 1 cái là bao nhiêu truyện để nói, nói từ sáng đến tối cũng được thế mà bây giờ bỗng nhiên chẳng biết nói gì.
Ve vẫn kêu xào xạc trên từng hàng phượng vĩ trên cao như đang nói hết phần của hai đứa ở dưới, gió vẫn thôi từng cơn ngọt mát qua cả hai, một buổi đêm tuyệt đẹp với trời đêm cao và trong vắt ngát ánh sao, thỉnh thoảng hương hoa từ đâu đưa lại càng lại khung cảnh càng thêm thi vị. Ở dưới gốc phượng vĩ già, 1 đôi trai gái đang ngượng ngùng ngồi cạnh nhau, hai trái tim như đang cố hòa cùng nhịp đập.
Xa xa thằng Trung lúc này đã lấy xe song nhưng vẫn cố nán lại 1 lúc ở phía cuối dãy nhà tối om nhìn lại lẩm bẩm: đéo biết có ăn thua gì không? Giờ mình đã ra được chưa nhỉ?
Thằng Trung mang xe ra rồi xung phóng xe đạp chở chè đi trước, nó với Huệ đi bộ phía sau, khuôn viên trường yên tĩnh 1 cách lạ thường, dường như tiếng ve cũng như bớt lại trên tàng cây. Cả không gian lúc này chỉ có nó và Huệ đi bộ 1 cách bình thản, nhẹ nhàng, bóng tối yên bình bao phủ lên cả hai, đột nhiên tay nó bỗng được 1 bàn tay bé nhỏ mềm mại nắm lấy.
Ngước nhìn sang bên, nó thấy Huệ hơi cúi mặt, trong bóng tối nó cũng có thể cảm nhận được sắc mặt Huệ đang chuyển đỏ rực rỡ. Không muốn để cô bạn xấu hổ thêm, nó khẽ siết chặt bàn tay của Huệ chặt thêm vào trong tay mình.
Cả hai không nói gì vẫn chầm chậm bước đi nhưng trong lòng dường như đều đã hiểu.
Tiếng ve đột nhiên lại rền vang, giống như tiếng trống ngực của cả hai lúc này lại càng thêm đập mạnh.
Trận đấu hôm nay được cái lợi thế khô ráo sau mấy ngày không mưa. Trận bán kết 2 diễn ra giữa 11 chuyên Lý và 10 chuyên Hóa thu hút được 1 lượng lớn khán giả đến xem và cổ vũ. Đơn giản ở trường đây là 2 đội mạnh nhất và có lối chơi tấn công đầy cống hiến. Tuy đối thủ của lớp nó chỉ là 1 lớp khối 10 nhưng tất cả đều không dám xem thường, đơn giản vì đợt giải chào mừng ngày 20/11 vừa diễn ra, trong trận chung kết lớp nó đã thua trắng 2 bàn không gỡ. Trận đó có thể được viện cớ chủ quan để lý giải do đã vượt qua 11 Hóa ở trận bán kết ( 1 đối thủ vẫn mệnh danh là kỳ phùng địch thủ với lớp nó), vào trận chung kết lại gặp đội khối lớp 10 nên cả đội thi đấu với tâm lý coi thường, kết quả sấp mặt không gỡ. Qua trận đó tuy thể hiện ra ngoài mặt là do chủ quan nhưng cả đội đều biết đối thủ vô cùng khó chơi, với lối đá tấn công vô cùng hoa mỹ.
– Thằng Cường, mày nhớ để ý thằng Phú con tiền đạo bên nó, đừng có lớ ngớ như trận trước là tao treo giầy mày vĩnh viễn luôn.
Trong buổi thảo luận trước trận, thằng Trung đội trưởng hậm hực nhắc nhở thằng Cường – thòong của đội. Chắc nó vẫn cay cú trận thua đợt trước lắm, lỗi 2 bàn đều do bố Cường vừa đá vừa ngủ gật để lọt tiền đạo chuyên Hóa xuống.
– Biết rồi, đéo ai như trận trước, chưa đá chung kết đã làm như vô địch rồi. Tối hôm trước đi tỉn rượu ốc phê lòi vào để hôm sau đá như cặc.
Đấy là thằng Cường đá đểu lại thằng Trung, thắng 11 Hóa cái rủ cả đội đi liên hoan rượu ốc, hò hét nhau uống say bét nhè, đéo thèm quan tâm đến sáng hôm sau đá trận chung kết.
– Đm, được rồi. Trận này phải quyết tâm thắng, đòi lại vị thế số 1 của lớp ta.
– Mịa đã vô địch lần nào đâu mà kêu là đòi lại….
– Haha…
Toàn đội lại dậy lên tiếng cười thằng Trung. Lớp nó đúng là thế thật, mới vào lớp 10 đã mang quân đi khiêu chiến cả trường, dưới sự tụ tập của mấy thằng Trung, Cường lớp nó nổi lên toàn trường là 1 đội bất khả chiến bại, không những trong trường nó mà còn hạ nhiều đối mạnh trong thành phố. Tuy nhiên khi tham gia giải trường thì chưa 1 lần được vô địch, điều đó đánh mạnh vào lòng tự trọng của thằng Trung, vì thế nó biết giải này thằng bạn nó đặt rất nhiều quyết tâm và cả nó cũng vậy.
Vào trận với tâm lý hừng hực như vậy nên nó đá rất hăng, hành lang cánh trái do nó trấn giữ lên công về thủ vô cùng nhịp nhàng, nó chạy như không biết mệt. Ngoài các động lực hàng ngày nó còn có thêm 1 động lực mới toanh, bên ngoài sân, Huệ đang cầm đầu lũ con gái chuyên Anh cổ vũ nó cho cả đội nó và nó rất nhiệt tình. Từ đợt chuẩn bị lễ hội cùng nhau hai lớp trở nên thân nhau lắm, với lớp nó và cá nhân nó đều nhận thấy hóa ra lớp cô bạn cũng đáng yêu và dễ thương lắm, chứ không quá đanh đá như trước nữa.
Mấy hôm nay, từ sau buổi đi mua chè cứ mỗi lần đi chuẩn bị cho hội hóa trang toàn trường là nó lại tìm cách được ở gần bên Huệ, làm cùng rồi trò truyện cùng, đến tối lại đạp xe về cùng nhà Huệ rồi mới lại vòng lại nhà nó. Chúng nó dành nhiều thời gian trò truyện với nhau hơn, sau cái buổi tối hôm đó đã không còn quá ngại ngần như trước. Huệ là 1 cô gái thông minh và nhanh nhẹn nên cũng phù hợp với 1 đứa trầm tính, ít nói như nó. Chứ nếu không HUệ mà cũng như nó hai đứa đều ít nói thì chắc ngồi với nhau cả buổi chỉ tổ muỗi đốt sưng chân thôi chứ chẳng ai nói với nhau cái gì cũng nên.
Sau hiệp 1 cả hai đội vẫn chưa bên nào ghi được bàn, lo lắng của chúng nó về sức mạnh của 10 chuyên Hóa đã thành hiện thực. Chúng nó đang bị ép nghẹt thở, thằng Cường ở dưới căng sức hò hét chỉ đạo, bóng hầu hết đều bị phá ra biên, trận đấu bị xé nhỏ bởi những pha phạm lỗi và những pha phá bóng. Thằng Trung ở trên kêu gào đòi bóng liên tục, nó cũng hầu hết thời gian ở dưới, mấy lần thử dốc bóng nhưng đồng đội không lên phối hợp kịp nên cũng mất bóng. Bên ngoài lũ con gái cũng vô cùng lo lắng xuýt xoa với mỗi pha bóng trong trận, từng đứa từng đứa đều dõi theo các cầu thủ với ánh mắt đầy lo âu.
Giờ giải lao, với lấy cốc nước từ tay mấy cô bạn chuyên Anh, nó vừa tu ừng ực vừa đổ lên đầu giải nhiệt. Thằng Cường đang thở phì phò cãi nhau với thằng Trung về chuyện không phát bóng lên được trên. Bọn con gái túm tụm múc nước, quạt mát và hỏi han các cầu thủ. Huệ ở bên cũng lo lắng hỏi nó:
– Trận này liệu có thắng được không đấy, hôm qua thấy quyết tâm lắm cơ mà.
Nó cười cười nhìn cô bạn, tối hôm qua Huệ đã hẹn nếu thắng trận này sẽ mời nó đi ăn chè, cơ hội đấy nó quyết không để mất được:
– Yên tâm, tối đúng giờ tớ qua đón.
Huệ cũng cười nhìn nó với ánh mắt tin tưởng.
HIệp 2 diễn ra căng thẳng không kém, tuy nhiên đá được 1 lúc chuyên Hóa có vẻ đã đuối sức, tấn công đã không còn dồn dập như trước, ngược lại lớp nó càng đá lại càng hăng, các mảng miếng phối hợp dần dần được triển khai, lớp nó quay sang ép ngược lại. Lúc gần hết giờ nó dốc bóng mạnh từ cánh trái xuống hết biên, rồi ngoạt bóng làm lỡ trớn cậu chạy cánh đội bán. Dẫn thêm 1 nhịp rồi chuyền xệt cho thằng Trung đang đón lõng phía trong. Cu cậu mắm môi băm 1 quả thật lực, nhưng tay thủ môn đội bạn dơ tay ra đỡ kịp, bóng bật ngược lại, cu Cường không hiểu chạy từ đâu ra, hùng hổ nhắm mắt đóng quả căng đét. Bóng bay xuyên qua 1 rừng cầu thủ rồi kéo căng màn lưới đối phương.
Vàoooooooooooooo…….
Bên ngoài là tiếng la hét ầm ỹ của lũ con gái, tất cả như bùng nổ trong cảm xúc phấn khích bị dồn nén lâu ngày nay vỡ ào ra, ào lên thành từng đợt sóng âm thanh sau pha bóng. Trong sân cả lũ cũng nhảy cẫng lên, lao về phía thằng Cường ăn mừng như vô địch rồi.
– Đm, sút quả bá cháy, mày phải đá tiền đạo mới đúng Cường ạ…
– Đm, thằng Trung sút gẫy tay thằng thủ môn rồi kia kìa…
– Đm, phát này thắng chắc rồi, lao lên làm vài quả nữa đi anh em…
Tiếng nói cười nhốn nháo cả 1 góc.
Trận đấu tiếp tục diễn ra thêm 1 ít phút nữa rồi cũng kết thúc. Lớp nó thắng bán kết với tỉ số sát nút.
Song trận cả lũ tụ tập uống nước gần góc sân vận động, hò hét ầm trời.
Cả lũ 2 lớp gần 70 đứa cười nói ầm ỹ, lũ con gái chuẩn bị sẵn mấy xô nước chanh lúc này đang nhanh thoăn thoắt múc cho bọn nó, vừa uống, vừa trêu đùa nhau râm ran cả 1 góc sân. Tình bạn giữa hai lớp qua trận này lại càng được gắn kết hơn.
Cuối cùng, chúng nó còn xúm xít lại chụp ảnh chung hai lớp, không biết vô tình hay cố ý, Huệ được đẩy lại đứng gần nó. Hai đứa vòng tay ra sau, nắm tay nhau thật chặt. Trong tiếng huyên náo, ý ới cười đùa của lũ bạn, nó thì thầm vào tai Huệ:
– Tối 8h tớ đến đón nhé…
Ve đang kêu râm ran trên những hàng phượng già, ở dưới đường nó vừa đạp xe vừa huýt sáo líu lo, thỉnh thoảng lại cố tình phi thẳng xe vào lũ bồ câu đang gật gù dưới sân quảng trường làm lũ chim hoảng hốt tán loạn bay. Hôm nay tâm trạng của nó thật tốt, buổi chiều lớp nó vừa mới giành chiến thắng trong 1 trận bán kết kịch tính, đến tối nó lại được cùng với bạn gái đi chơi đêm, như thế còn gì bằng.
Thành phố nơi nó sinh sống là 1 thành phố nhỏ, nhỏ bé yên bình nơi vùng núi trung du, do đó buổi tối cũng chẳng ồn ào náo nhiệt như những thành phố lớn. Thành phố nem nép mình bên con sông hiền hòa, uốn lượn, mang lại sự trù phú cho mảnh đất quê hương nó. Guồng chân đạp 1 hồi đã đến nhà Huệ, nó đứng chờ cô ở góc cây trứng cá bên hông nhà, nhìn đồng hồ đeo tay, mới 8h kém 15 phút, có lẽ vì hồi hộp nên nó đến hơi sớm, cánh cổng sắt bên ngoài căn nhà 3 tầng khang trang vẫn im lìm đóng. Dựng con cào cào nép sát vỉa hè, nó vừa ngồi vừa hướng ánh mắt vào phía cổng sắt xanh. Một loáng sau nó đã thấy bóng cô bạn tuồn ra khỏi cổng, mái tóc đuôi gà buộc vểnh lúc lắc đằng sau, nụ cười dễ thương đến tệ đang hướng về phía nó. Dưới ánh đèn đường, cô bạn hàng ngày bình dị trong nếp áo đồng phục càng dễ thương gấp bội.
– Này, ngồi nhìn gì kinh thế. Không đứng lên đi đi à?
Bần thần ngắm nhìn cô bạn, đến khi Huệ đi lại gần cất tiếng gọi nó mới như bừng tỉnh, vội đứng dậy vuốt lại cái áo sơ mi mới thay, mặt đỏ lựng chắc biết vì xấu hổ hay ngại ngùng.
– Cậu ra rồi à… bây giờ mình… đi đâu nhỉ.
Chút xấu hổ làm câu nói của nó trở nên ngập ngừng, lắp bắp. Rõ ràng là nó rủ Huệ mà giờ lại hỏi là đi đâu. Nhưng hôm nay, đứng trước mặt Huệ nó trở nên lúng túng như gà mắc tóc giống hệt như mỗi khi bị gọi kiểm tra miệng môn Sử mỗi khi không học bài vậy.
Để lại một bình luận