– Chị có thích không ?
– Có, chị… sướng… lắm… e càng ngày càng tiến bộ đấy…
– Vâng. Làm chị thỏa mãn là nhiệm vụ của em mà. Hihi.
Chị mỉm cười hài lòng nhìn nó, rồi chống hai tay lên tường, lùi mông lại sau lưng hạ thấp xuống, mông khẽ vểnh lên mím môi ngoái lại sau nhìn nó bằng ánh mắt khêu gợi :
– Uhi… lại làm chị… sướng tiếp đi. Uhi…
Nó sung sướng nâng con cặc đang căng phồng lên rà rà khắp mông đít chị tìm kiếm. Đầu cặc tách hai múi lồn ướt át nóng bỏng của chị rồi từ từ xâm nhập vào. Cả chị và nó đều phát ra tiếng rên nhẹ, nó rướn người đẩy 1 cái thật mạnh, con cặc chui vào sâu rồi mất hút dưới mông chị. Chị bật lên tiếng suýt xoa, cơ lồn nhíu lại bóp chặt dương vật của nó, căng cứng và nóng hổi. Nó ngâm con cặc một lúc trong cái lỗ lồn nóng ẩm chật cứng của chị, hai tay đưa lên xoa nắn hai bầu vú đang thả xuống lắc lư trước ngực chị. Chị ở dưới không ngừng rên rỉ, hít hà, cơ lồn nhíu nhíu như muốn đẩy vị khách lạ trở ra làm nó đờ ra vì sướng.
Chờ mãi không thấy nó cử động gì, chị rên nhẹ rồi đu đưa thân mình để con cặc di chuyển bên trong chị :
– Làm đi em… thúc vào đi em… nhanh làm chị sướng đi em…
Trong cơn sướng khoái chị yêu cầu nó phải mạnh hơn. Nó bắt đầu nhún mình đưa đẩy, con cặc lùi ra rồi lại tiến vào. Ở đằng sau nó thấy rõ lỗ lồn của chị banh ra hết cỡ mỗi khi con cặc nó tiến vào, nước lồn sền xệt kéo ra theo mỗi khi nó rút cặc ra kêu óc ách.
– Ơ.. Em sướng… sướng quá… quá chị ơi…. Uihh…uih..
– Ừm…. Uhiii…- có lẽ sướng quá nên chị cũng không trả lời mà chỉ có những tiếng rên rỉ phát ra.
– Chị sướng không…. Chị có cần cúi thấp tí nữa để sướng hơn không ạ….
– Uihh….. Ừ…….. Ơ…
Chị khẽ ưỡn thêm ngực xuống thấp và nghểnh cao mông đít hơn lên, cặc nó vào sâu thêm trong lồn chị làm chị không kìm được những tiếng ư ử rên rỉ cứ ngày một to hơn :
– Ư…uih… sâu quá…. Chết mất…. Owhhhh….
Chị thót bụng lại, cứ giật mình thoảng thốt mỗi khi con cặc nó thúc sâu vào chị, nhắm mắt tận hưởng những xung động từ dưới mang lại, chị thấy cứ trôi bồng bềnh, dập dìu sau mỗi cú thúc của nó, nước lồn trào ra đã ướt hết hai mé đùi của chị. Rồi chị thấy cơ thể nó gồng cứng lên, nhịp dấn của nó sâu, mạnh và nhanh hơn, dâm thủy chị cũng tiết ra ào ào sau mỗi cú thúc cuối cùng của nó.
– Ahhh…. Ahhh… chị ơi… em ra đây… ah.. Ui.. Sướng quá….
Rồi đến khi chị cảm nhận được dòng tinh trùng nóng hổi của nó phun trào trong mình cơ thể của chị cũng mềm nhũn ra, gục xuống, hổn hển…
Bữa cơm tối diễn ra vui vẻ và đầm ấm, mọi người đều không phát hiện ra bất cứ sự bất thường nào giữa nó và chị ban chiều. Cơm nước song xuôi, nó rủ chị ra đường hóng mát, vòng vèo qua các con phố yên bình nơi thành phố của nó rồi dừng chân tại quán nước ngoài quảng trường. Ở đó vô tình nó gặp bọn thằng Trung, thằng Cường cũng về nghỉ hè đang ngồi chém gió tưng bừng về vấn đề gì đấy. Gặp chị thằng Cường lại được một phen bất ngờ vì giống chị Hoa quá, nó cứ thầm thì vào tai thằng Huy mà tấm tắc khen chị suốt. Lúc về chị Hải Anh tò mò hỏi nó:
– Vừa nãy thằng Cường nói gì với em đấy?
– À, nó bảo: chị Hải Anh giống chị hoa thế, mà còn xinh hơn nữa. Hihi.
– Ông không phải dẻo mỏ, mà không đùa đâu nhé. Cẩn thận không mọi người biết thì chết.
– Em nói thật mà.
– Ừ. Chị dặn rồi đấy, không được làm bất cứ điều gì để mọi người nghi ngờ đâu đấy.
– Em biết rồi. Nhưng chiều nay chị có thích không. Em có làm chị sướng không?
– Nói linh tinh. Ở đây không được thế đâu. Bố mẹ em hay ai mà phát hiện ra thì chết.
– Em biết rồi. Mà ở đây khác HP nhiều lắm đúng không chị? Ở đây 9h là đường phố vắng lắm rồi.
– Ừ. Yên bình êm ả hơn. Thôi mình về đi em. Muộn rồi.
Tối chị Hải Anh ngủ với em gái nó nên nó dù thèm lắm nhưng cũng chẳng làm ăn thêm được gì. Hôm sau bố mẹ chị đi từ đêm nên lên tới nhà nó từ sớm, vì thế vừa ngủ dậy mọi người đã về quê luôn. Con đường về quê ngoằn nghèo hơn hai mươi cây số không dễ đi cho lắm. Bố nó vừa lái chiếc Santafe chạy chầm chậm lên những con dốc cao vừa truyện trò rôm rả với bố mẹ chị Hải Anh về công việc và gia đình. Nó ngồi ở băng ghế cuối cùng cùng với chị nhưng lại kẹp con em gái nó ở giữa, chị đang ngồi gà gật ngủ, gương mặt ửng hồng càng tôn thêm nước da trắng hắt ánh nắng sớm thật rạng rỡ. Chị nhắm mắt nhưng không ngủ, chị đang suy nghĩ, suy nghĩ đến tình cảm của chị dành cho nó, có phải là yêu không?
Yêu hay không chị cũng không biết, yêu làm sao được khi chị và nó là hai chị em họ gần đến thế, bố mẹ chị, bố mẹ nó và anh em họ hàng làm sao đồng ý được. Nếu nó và chị đến với nhau sẽ làm hai gia đình xấu hổ, rồi hàng xóm láng giềng đám tếu, làm sao được đây? Nhưng bên nó chị thực sự thấy an toàn và hạnh phúc, chị thích cách nó chăm sóc chị, cách nó yêu chị, tôn thờ chị. Và sâu thăm thẳm trong chị, chị thực sự thích cách làm tình của nó, nó đã cho chị những phút giây ân ái chẳng thể tuyệt vời hơn, đánh thức cả những xúc cảm nằm sâu nhất trong chị, làm chỉ phải rên rỉ, thỏa mãn, làm chị thấy mình như 1 nữ thần được nâng niu, phục vụ mà bay bổng tít tắp trên cõi bồng lai. Nó thực sự là một bạn tình tuyệt với của chị. Nhiều lúc chị cảm thấy không thể hiểu được mình, đã biết là không thể nhưng vẫn lao vào, vẫn chủ động trong những cuộc làm tình đầy nhục dục với nó. Có lẽ phần con, tính dục trong chị bộc phát ra quá lớn mỗi khi ở gần nó. Còn 1 năm nữa, 1 năm nữa rồi chị sẽ quyết tâm rời xa nó, rời xa những xúc cảm ái ân đầy đê mê mặc dù chị không hề muốn…
Một mùa Noel nữa lại về, khi người Hà Nội sun vai rụt cổ trong nếp áo khoác dày và khăn ấm, khi mỗi nụ cười lại gửi vào trong không gian những làn khói hơi nóng hổi. Phố xá lại lung linh đèn hoa nhấp nháy, hàng quán lại lộng lẫy với cây thông, với bông hoa tuyết sặc sỡ sắc màu. Lác đác trên đường, lại gặp những ông già Noel mặc áo đỏ, đội mũ bảo hiểm màu đỏ chạy xe way lạng lách trên đường với những túi quà to. Noel thứ hai ở Hà Nội, nó đã không còn quá ngỡ ngàng với khung cảnh tráng lệ mỗi dịp đông về. Năm nay gió đã bớt gào thét qua những ô cửa sổ, căn phòng của nó cũng đã ấm áp ngay từ đầu mùa bởi có chị. Lúc này, với vẻ mặt uể oải lười biếng nhưng đầy mãn nguyện, chị đang nằm gọn trong vòng tay nó, từ từ tận hưởng nốt những dư âm của trận ân ái vừa qua. Tiết trời đêm khuya đang rất lạnh nhưng ngực chị vẫn lấm tấm mồ hôi và đỏ ửng lên những dấu vết của tay và môi của nó. Những xung động vẫn âm ỉ lan truyền từ giữa hai chân của chị lên thành vỏ não làm cả cơ thể khoan khái một cách lạ thường. Tiếng Hà Anh Tuấn đang vút lên nho nhỏ từ chiếc loa kê ở góc phòng càng làm chị thấy thoải mái, xoa xoa tay lên tấm ngực hơi lép của nó chị thầm ước mãi được như vậy, nhưng chị biết là không thể. Số phân đã sắp đặt cho chị và nó là hai chị em, đây là điều không thể tránh khỏi. Biết cuộc tình này là sai trái nhưng chị không thể dừng lại, tình yêu và tình dục có một ma lực kì diệu, một khi đã dính vào thì nào có dễ rút ra. Trong năm cuối này, cứ mỗi lần trước khi ngã vào vòng tay của nó chị lại tự hứa là chỉ nốt lần này, nốt lần này rồi sẽ thôi, vì chị biết chị sắp phải xa nó, nhưng than ôi. Cứ mỗi lần ở gần là cái mùi đàn ông của nó, rồi vòng tay ấm, nụ hôn ướt át của nó lại như níu chị lại. Cái lưỡi quái ác cứ làm chị mê đi và nhũn ra từ từ, để rồi hoàn toàn buông thả cho cảm xúc bản thân. Để mỗi khi làm tình, chị lại là người hoàn toàn chủ động, điều khiển nó, hướng dẫn nó chạm đến những điểm tận cùng nhất của chị. Chị muốn nó làm chị thỏa mãn, làm chị run rẩy với cái lưỡi nhám, ngón tay nhẹ nhàng và dương vật hùng dũng của nó. Chị muốn cực khoái cao trào ngay khi bờ môi, cái miệng, cái lưỡi của nó vẫn còn đang rúc vào háng chị, vẫn đang cố gắng liếm lạp từng giọt dâm thủy chảy ra từ chị. Bình thường, chị thực sự yêu quý, trân trọng nó nhưng trong thâm tâm, vào những lúc cao trào nhục dục nhất chị lại cháy bỏng niềm khao khát muốn nó phải quỳ mọp dưới chị, làm một nô lệ cho chị sai khiến. Chị biết nó luôn tôn thờ chị như một nữ thần, do đó chị luôn thích làm điều đó.
Ngày hôm sau là Noel, mới hơn 7h nó và chị đã xúng xính trong bộ áo khoác đỏ nổi bật, hòa vào dòng người lên phố. Đường phố hôm nay đông chật, tiếng loa từ các cửa hàng đang phát đi phát lại bài Merry Christmas vui tươi, vừa đi chị và nó vừa lẩm nhẩm theo điệu nhạc một cách thích thú. Gửi xe đi bộ mãi một đoạn xa nó và chị mới chen được lại gần nhà thờ lớn. Khoảng sân rộng trước nhà thờ đã ken chật người, nó và chị đứng sát nhau ngắm lượt người qua lại. Càng về đêm gió thổi càng mạnh, mưa bụi lất phất bay những không khí vẫn rất nóng bởi hàng nghìn con người tụ tập về đây. Nó và chị dựa vào nhau trên một vỉa hè trên phố nhà Chung, vừa ôm nhau vừa bán tán về những vị khách đủ màu da đang tụ tập về đây đêm nay. Tất cả hôm nay như đều nói chung một thứ tiếng, hòa cùng 1 tôn giáo, cùng tụ tập đón chờ giây phút đáng mong chờ nhất trong năm của Công giáo.
Nửa đêm, chuông thánh đường gióng giả ngân vang, biết bao người đang thầm nguyện cầu trước Chúa. Nó cũng nhắm mắt thầm ước cho nó và chị sẽ mãi mãi được bên nhau, nguyện cầu mở mắt ra là nó và chị sẽ ở một nơi hoàn toàn xa lạ, để được bên nhau mà chẳng có tiếng dèm pha. Nhưng, liệu có phải vì quá đông người nên Chúa không nghe được lời nó cầu nguyện không? Hay lời cầu nguyện của nó quá vụng về nên trước mặt nó và chị vẫn là dòng người chen chúc trước nhà thờ lớn? Nó cũng chẳng biết Chúa có nghe không nhưng nó biết rõ chị rồi sẽ vuột khỏi tay nó, tình yêu của nó rồi cũng sẽ vỡ tan thành những mảnh vụn sắc nhọn cứa vào tim nó đau nhói sớm thôi.
Ở bên cạnh chị vẫn lặng im dựa vào ngực nó, hai tay ôm nó thật chặt. Vừa nãy chị có nhắm mắt mà nguyện ước điều gì không? Có thầm mong tình yêu của nó và chị sẽ được kết trái đơm hoa hay không? Nó không biết và cũng không dám hỏi chị, nó chỉ thầm lờ mờ dự đoán có lẽ Noel năm nay là Noel đầu tiên và cũng là Noel cuối cùng nó được đi chơi với chị. Để rồi những Noel tiếp theo có lẽ nó sẽ lại đầy lạnh lẽo, trống trải và cô đơn, hoặc nếu không nó sẽ lại đến đây thầm nguyện ước cho tình yêu của nó, nhưng không cùng với chị.
Nó và chị về đến nhà cũng đã hơn 3h sáng, Noel bác nó đã sang với con bác sum họp dịp cuối năm, căn nhà trống trơn không một bóng người. Mang nặng trĩu nỗi tâm sự trên nhà thờ Lớn về nhà, cả đường đi nó ít nói hẳn, chị cũng không nói gì, có lẽ chị mệt nên cứ rúc mãi sau lưng nó gà gật. Rửa mặt cho trôi đi hết bụi đường, chị cũng không về phòng mình mà lên thẳng phòng nó. Bên ngoài, mưa nặng hạt hơn cùng với gió lạnh đang trút nốt những giọt nước mắt của đất trời trong ngày Chúa giáng thế, trong phòng, nó cũng đang giúp chị trút bỏ những thứ vải vóc phàm tục trên người để một thiên thần như chị trở về với hình hài nguyên thủy. Dưới ánh đèn mờ ảo, thân thể chị trắng hồng kiêu hãnh bước những sải chân dài lên giường. Khẽ hơi co một chân lên, chùm lông mờ ảo khéo léo che đậy đi khe suối dưới ánh mắt thèm khát của nó. Chị hướng ánh mắt đầy đam mê nhục dục lên nói với nó:
– Em, hãy lại đây giúp chị được bay bổng lên chín tầng mây cùng với Chúa đi em…
Mùa hạ năm nay đến sớm, mặc dù vẫn chưa thấy râm ran tiếng ve, dù cho đốm phượng vĩ vẫn còn e ấp, rụt rè. Mùa hạ đến sớm vì với nó, mùa hạ là mùa chia li, chưa đến hạ mà chị Hải Anh đã về Hải Phòng, đã bỏ lại chùm hoa sữa đầu hiên để về với những đóa phượng rực rỡ trên vòm trời xanh bao la thành phố của chị. Ở đó sắc hoa phượng có đỏ hơn, tiếng ve có râm ran náo nhiệt hơn ở đây không mà chị bỏ nó đi sớm thế?
Ra Tết, chị xin thực tập tại một ngân hàng trên đường Nguyễn Chí Thanh rồi nhanh chóng nhận đề tài luận văn. Khoảng thời gian đó nó cũng đã biết ý chị sau khi ra trường sẽ về Hải Phòng công tác, chị nói với nó một cách chính thức trong một sớm mùa đông đột nhiên nổi nắng. Sáng hôm đó ngoài đường nắng vàng lên rực rỡ, sắc hoa sắc nắng phủ kín cả đất trời sau mấy ngày mưa xám xịt. Cái nắng khiến người ta ngỡ ngàng, bởi họ không ngờ đến giữa cái đất trời ảm đạm lại nổi lên cơn nắng mai vàng óng đến thế, ngỡ như mưa gió lạnh lẽo đã lùi xa. Nhưng lúc đó nó biết đó chỉ là ngỡ như thôi, vì mùa hè ấm áp còn xa lắm, chút nắng ẩm này chỉ như nhắc nó một điều, chị đi rồi thì chẳng biết đến bao giờ nắng ấm mới lại quay lại với nó đây, dù cho khi chị đi đất trời đang vào hạ.
Ngày chị thu dọn đồ về Hải Phòng, nắng vàng như mật ong trải khắp, cả con đường Kim Mã như rợp nắng. Nắng vàng nhảy nhót khoe từng đốm lửa chiếu xiên qua vòm lá thành từng mảng nhỏ nhiều hình thù trải xuống hàng gạch đỏ vỉa hè. Tuy đã chuẩn bị tinh thần từ hơn 1 tháng trước ngày này nhưng nó vẫn thấy cả tâm hồn trĩu nặng, đám mây xám xịt cứ từng chút một phủ kín trước mắt nó. Hôm nay nó không đến trường, nhưng cũng chẳng muốn ở nhà, đồ đạc hầu như nó đã đóng gói giúp chị và chuyển về xong từ hôm trước. Công việc của chị ở Hải Phòng cũng quá đơn giản với người có tấm bằng giỏi lại xinh đẹp tháo vát như chị, mai về sang tuần chị sẽ đi làm luôn, sẽ lại hối hả với công việc với bạn bè tại thành phố của chị. Liệu chị có còn nhớ đến nó nhiều như nó nhớ đến chị không? Chắc là không, vì chị đã bảo với nó chị về Hải Phòng cũng là một cách để không phải nhớ đến nó, để không tiếp tục cuộc tình không thể có hồi kết này.
Để lại một bình luận