Ánh mắt em ngước nhìn nó, đầy trìu mến. Bắt gặp ánh mắt đó của em, nó lại lảng tránh. Hiểu được suy nghĩ trong nó, em tiếp tục nói:
– Cảm ơn cậu, vì tất cả đã làm cho tớ. Tớ biết cậu có cuộc sống của cậu. Nhưng hãy cho tớ được ích kỷ một lần, được làm một điều gì đó cho tớ. Cậu yên tâm sau tất cả, tớ sẽ không bao giờ xen vào cuộc sống riêng của cậu. Hãy cho tớ được làm Huệ năm xưa, nhỏ bé, yếu ớt trong vòng tay của cậu, lúc chỉ có hai ta.
Nó thực sự bất ngờ trước suy nghĩ và đề nghị của em. Đêm qua, thực sự rất tuyệt vời với cả nó và em, nhưng còn Trúc Linh, còn chồng, còn con em. Hình ảnh của Huệ trước mặt, của cô học trò nhỏ đội mưa với nó, rồi của Trúc Linh, những kỷ niệm cứ ào ạt xô ra giống như những thước phim đang chiếu lại trước nó. Nó không muốn lừa dối Trúc Linh, nhưng một cô gái nhỏ bé đang trải những nỗi niềm sâu thẳm trước mặt cũng làm nó nao lòng, đặc biệt, cô gái đó nó cũng đã từng yêu sâu đậm với nỗi nhớ nhung sầu thảm khôn nguôi.
Trời đã sáng dần, tiếng xe cộ ngược xuôi ồn ã dưới đường vọng lên báo hiệu sức sống đang trở lại với thành phố. Ánh mắt em lại hướng ra phía dưới, sau khi trải lòng, e lại trở về với im lặng. Ánh sáng chỉ hắt lên một phía làm nửa khuôn mặt em khuất trong bóng tối, cảm xúc trên gương mặt em càng trở nên phức tạp, có hi vọng nhưng cũng có nỗi buồn bã cô đơn.
Huệ, cô gái mạnh mẽ, cá tính ngày nào bỗng trở nên yếu mềm hơn bao giờ hết trước nó. Nó thoáng thấy giọt nước mắt long lanh trên khóe mắt em rơi xuống. Vẫn ánh mắt nhìn thẳng, nhưng bây giờ trở nên buồn hơn bao giờ hết.
Cuộc sống gia đình của em bây giờ ra sao? Nó đột nhiên muốn biết nhưng ngại không dám cất lời. Chẳng phải em vẫn rất hạnh phúc hay sao?
– Ron không ở Việt Nam cùng cậu à?
Em hơi ngạc nhiên khi nó nhắc đến con em, nhưng cũng nhanh chóng trả lời:
– Ừ, ông bà nội không muốn xa cháu nên đưa con mình sang bên đấy luôn – Bên cạnh sự mỉa mai nó nghe thấy sự xót xa của người mẹ xa con trong lời nói của Huệ- thằng bé là niềm hạnh phúc và niềm vui của tớ nơi đất khách.
Ánh mắt và giọng nói của em trở nên hiền dịu hơn khi nhắc đến Ron.
– Chồng cậu, có đối xử tốt với cậu không?
– Hải đối xử tốt với tớ, như một người bạn. Nhưng tớ và anh không có tình yêu, vì Hải là một người đồng tính. – Ánh mắt em trở nên xa xăm khi nhăc đến người bạn đời của mình.
Nó thực sự bất ngờ, sau câu nói của em:
– Hải đồng tính. Vậy Ron?
– Ron vẫn là con của tớ và Hải. Hải buộc phải làm thế để che mắt mọi người. Tớ chấp nhận một cuộc sống gia đình không có tình yêu với Hải như một cách để trả ơn gia đình anh. Tớ giống một bức bình phong, một chiếc máy đẻ thuê trong gia đình Hải. Tớ cần gia đình anh, họ cần có tớ, Ron yêu tớ và cũng may Hải tôn trọng tớ. Thế là đủ.
Huệ thở dài, hít nốt hơi thuốc rồi uống cạn cốc rượu. Vẻ yếu đuối mỏng manh được bao bọc trong sự cứng cáp giả tạo giống hệt như thủy tinh cứng nhưng dễ vỡ nơi em làm nó thực sự xúc động. Cuộc đời em đã khổ và có lẽ đã hi sinh quá nhiều. Đến bên em, ôm trọn em trong vòng tay, lúc này nó thực sự muốn bảo vệ cho em hay chí ít cũng cố gắng cho em một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, mặc dù có lẽ sẽ không trọn vẹn…
Cả ngày hôm đó và mấy hôm sau nó không tài nào liên lạc được với Trúc Linh, liên tục điện thoại đổ chuông không có người thưa máy hoặc bấm bận. Lần này chắc em giận nó ghê gớm.
Mấy ngày đó, Huệ cũng không hề liên lạc lại với nó sau buổi sáng hôm đấy, đúng như những gì cô đã nói với nó trước lúc chia tay.
– Em sẽ không làm phiền anh, không chủ động liên lạc với em, không xen vào cuộc sống riêng của anh. Chỉ cần anh biết luôn có một người, là em luôn chờ đợi anh, bất kể lúc nào, anh cần một vòng tay, hãy nhớ đến em. Và, đừng quên em.
Không gọi được cho Trúc Linh, nhiều lúc nó thực sự mệt mỏi với sự dỗi dằn trẻ con này. Mặc dù nó đã nhắn tin hay viết mail giải thích và xin lỗi em nhiều lần. Những lúc đó nó thực sự nghĩ đến Huệ, nhưng nó chưa dám bước thêm một lần nữa đến khu chung cư nhà Huệ, hay cầm máy gọi cô, mặc dù có nhiều lần trong tuần, nó đã lái xe đi qua nhà cô vài lần trong nỗi buồn chán mơ hồ.
Gần một tuần không gọi được Trúc Linh, nó nhớ em cồn cào, tối đó đi làm về sớm, nó chỉnh trang lại một chút, mua một ít hoa quả rồi làm một việc đã nhiều lần nó muốn làm nhưng chưa dám. Đến chơi nhà Trúc Linh.
Ngõ nhỏ rợp bóng bằng lăng quen thuộc hiện ra làm nó thấy hồi hộp lạ, hơn 6h, trời mùa đông tối, các nhà đã lên đèn. Chạy qua trước cánh cổng sắt xanh quen thuộc, đứng chờ em bao lần, liếc thấy xe em đã dựng trong cổng nó hồi hộp bấm chuông.
Reengggg…. Reng….
Hồi chuông cửa ngân lên trong âm thanh quen thuộc của buổi tối Hà Nội, một bác trai hơn tuổi bố nó ra mở cửa. Hếch cái kính lên trên sống mũi, nghiêm nghị cất tiếng hỏi nó:
– Cậu hỏi ai?
– Dạ, cháu chào bác, cháu là Huy là bạn của Trúc Linh ạ.
Ông bác nhìn nó một lượt từ đầu đến chân, thầm đánh giá đứa trước mặt khoảng chục giây rồi lại tiếp tục phỏng vấn nó:
– Ừm. Thế tìm nó có việc gì?
– Dạ, cháu quen Trúc Linh đã lâu, mấy lần định đến chơi nhà nhưng chưa có dịp. Hôm nay, cháu qua chơi hỏi thăm sức khỏe hai bác và gia đình ạ. Thế Trúc Linh chưa bảo gia đình mình ạ?
Bố em, chuyển từ ánh mắt ngờ vực sang ngạc nhiên cao độ, cánh cửa sắt được đẩy ra rộng thêm một chút nhưng ông vẫn đứng chắn trước cửa. Nó hơi mím môi, lần đầu tiên ra mắt bố người yêu đã nói dối, nhưng không làm thế này thì chẳng biết em còn giận nó đến bao giờ. Đúng lúc đó thì Trúc Linh ló mặt ra khỏi cửa, nhìn thấy nó rồi mở tròn mắt ngạc nhiên:
– Anh Huy…
Cả nó và bố em đều quay đầu lại, bố em thì nhíu mày, còn nó thì tim đập càng mạnh hơn. Nếu bây giờ em vẫn giận nó, mà quay vào làm ngơ thì nó thực sự khó giải thích với bố em lúc này. Nó mỉm cười một nụ cười thật dễ thương nhất với em rồi cất tiếng gọi:
– Linh, anh đến chơi nhưng hình như em chưa bảo với mọi người à?
Mắt em càng mở to mắt ra nhìn nó, nhưng nhanh chóng hiểu ý, lại thấy nụ cười hối lỗi của nó nên cũng nói:
– Em mới bảo với mẹ. Anh vào nhà chơi.
Trúc Linh nhanh nhẹn bước ra cổng rồi bám lấy cánh tay ông bố, nũng nịu:
– Đây là anh Huy, bạn con. Hôm nay đến chơi nhà con quên mất chưa bảo bố.hihi.
Ông cụ lừ mắt với cô con gái rượu, nhưng ánh mắt cũng đầy sự trìu mến rồi quay sang nói với nó :
– Huy dắt xe vào nhà chơi. – Rồi quay lưng vào nhà.
Trúc Linh lúc này lừ mắt với nó rồi nói :
– Giỏi ghê, dám mò đến tận đây cơ à ?
Nghe giọng của em nó biết chắc em đã hết giận nó và đang bất ngờ trước sự xuất hiện của nó hôm nay.
– Anh nhớ em quá nên liều mình đến đây đấy. Thôi giờ anh đã tới nơi rồi, muốn bắt, muốn trói thế nào tùy em định đoạt.
Em phì cười trước câu nói đùa của nó rồi đẩy mạnh cánh cửa sắt :
– Thôi, vào đi ông tướng.
Nó dắt em vào trong khoảng sân nhỏ, giàn nho rủ bóng trên đầu tạo bóng mát cho những ngày hè nóng nực. Bước vào nhà nó nhận ra sự ngăn nắp trong ngôi nhà không rộng nhưng đầy đủ và ấm cùng. Bố em chỉ nó ngồi xuống bộ bàn ghế kiểu cổ rồi bảo Trúc Linh đang ngồi bên cạnh nó:
– Pha nước mời anh đi Linh.
Em khẽ lườm nó rồi đứng dậy bước vào trong. Nó tranh thủ liếc qua phòng khách thấy treo đầy ảnh của gia đình em, qua những bức ảnh nó nhìn thấy anh Trúc Linh, người đã nghe em kể vài lần nhưng chưa gặp mặt. Và nó thấy rất nhiều ảnh bố em chụp tại nhiều nơi trên đất nước, từ những bức ảnh đen trắng ngày xưa đến giờ, đều được treo trang trọng tại những vị trí dễ thấy.
– Bạn cái Linh đến chơi à ông ?
Một giọng phụ nữ nhẹ nhàng cất lên từ gian trong, một bác gái có gương mặt hiền lành nhiều nét giống em bước ra.
Nó đứng dậy chào bác gái rồi lại ngồi xuống. Khá ngượng ngùng ngồi trước hai vị phụ huynh đang đưa ánh mắt dò sét soi nó từ đầu đến chân. Nó thấy căng thẳng và hồi hộp còn hơn cả những lần bảo vệ dự án với các sếp lớn ở công ty nó. Cố ngồi thẳng lưng, hai mông dịch tít ra ngoài mép ghế lấy vẻ đứng đắn lễ độ nhất có thể trưng ra trước mặt.
Trúc Linh ra rót nước thấy vẻ mặt nghiêm túc của nó cũng phì cười :
– Bố mẹ em có làm gì đâu mà anh cứ như đang đánh giặc thế.
Tiếng cười lây sang cả nhà làm không khí trở nên đỡ căng thẳng hơn, bố mẹ em cũng hồ hởi hơn với nó. Hỏi thăm về công việc, quê quán của nó một cách kỹ lưỡng, ông bà có vẻ rất ưng ý khi biết nó là dân kỹ thuật lại làm việc cho một tập đoàn lớn, nói năng lúc đầu tuy có hơi lúng túng nhưng về sau chững chạc và khiêm tốn. Dự kiến ban đầu của nó là ngồi chơi một lúc rồi rủ Trúc Linh ra ngoài nhưng sau không thể từ chối được lời mời ăn cơm của nhạc phụ nhạc mẫu tương lai. Ông cụ còn dọa đến chơi mà không ăn cơm thì lần sau đừng đến nữa.
Bữa cơm diễn ra suôn sẻ, ông bà thi nhau gắp cho nó, mặt mày rạng rỡ cười nói vui vẻ. Ông cụ còn khoái nó ở khoản uống rượu, chẳng là anh con trai không giống bố, không rượu không thuốc lá nên gặp được nó ông khoái lắm. Hai bác cháu chén chú chén cháu bú khú có vẻ hợp gu tợn, nếu Trúc Linh không cất chai rượu đi thì có lẽ hai người phải tỉ thí đến khi có một người gục mới thôi.
Tâm trạng của nó sau bữa cơm rất phấn khích, lấy được lòng bố mẹ vợ thế này ai mà chẳng thích. Đang ngồi uống trà liếc mắt thấy bộ cờ tướng kê ở góc nhà, hai bác cháu lại như tri kỷ gặp nhau, lập tức bày trận tỷ thý.
Nó đánh cờ rất khá, ông bác cũng không phải tay mơ nên trận cờ khá căng thẳng. Lúc đầu nó còn để ý, ra vẻ đau đầu vì gặp phải cao thủ, thỉnh thoảng nhường nhưng càng đánh càng hăng, lại có hơi rượu bốc lên nên cũng chẳng cần nể nang gì nữa., Cứ thẳng tay mà đánh. Ông cụ đỏ mặt tía tai, càng thua càng ham gỡ, nó cũng hiếu thắng không kém. Hai bác cháu ngồi đến hơn 1 giờ sáng, mẹ với em chắc biết thừa tính bố em nên cũng chẳng can bàn cứ mặc kệ.
Cuối cùng, chắc do thua nhiều quá nên ông cụ kêu mệt hầm hầm bỏ đi nằm bỏ mặc nó ngồi ngơ ngáo, đang vui vẻ là thế mà bây giờ đến lúc ra về nó chào ông cụ cũng giả điếc chẳng thèm nói năng gì. Em mở cồng cho nó dắt xe khúc khích cười :
– Cho chết. Bố em thù dai lắm đấy. Ai bảo hăng máu không chịu nhường cơ.
Mấy ngày hôm sau nó cũng khá hoang mang, mấy lần gọi cho Trúc Linh hỏi thăm xem ông cụ đã nguôi nguôi chưa nhưng em chỉ cười mà không nói gì.
Mang cái tâm trạng thấp thỏm đó đến tận cuối tuần, chiều thứ 6 đang làm việc thì Trúc Linh gọi cho nó :
– Anh, trưa ngày mai cuối tuần bố mẹ em mời đến ăn cơm. Hôm trước anh đến bất ngờ quá chưa chuẩn bị được gì nên ông bà ngại.
Nó nghe điện thoại em song mà mừng hơn bắt được vàng. Hôm sau nó dậy từ sớm, đánh bộ cánh đẹp nhất vừa lịch sự vừa trẻ trung xách theo hộp quà đến chính thức ra mắt nhà Trúc Linh.
Đến cổng, cây hoa bằng lăng vẫn thế, cái cổng sắt vẫn giống hệt hôm trước mà sao nó thấy run thế. Bấm chuông, Trúc Linh nhanh nhẹn ra mở cửa, nó thầm thì vào tai em :
– Hôm nay đông không ?
– Có gia đình anh trai em với chú em bố em thôi. Không có ai cả.
Nó bước vào nhà, mấy cặp mắt lạ bắt đầu soi nó từ đầu đến chân. Bố em thấy nó thì có vẻ mừng rỡ khác hẳn hôm trước khi ra về, chỉ chỗ cho nó ngồi rồi giới thiệu mọi người.
Anh Thủy anh trai Trúc Linh theo nghiệp bố, là dân xây dựng cầu đường. Chú em một quân nhân hàng tướng tá về hưu nhưng rất thân thiện.
Mới ngồi nói truyện được mấy câu bố nó đã giục mọi người xuống ăn cơm, mọi người đều nhiệt tình và thân thiện với nó. Anh Thủy không uống được rượu nên chỉ vài chén đã đỏ gay, nó cùng hai ông cụ thì cứ chén chú chén anh liên tục.
– Bác không cấm hai đứa tìm hiểu nhau, nhưng bây giờ cả hai còn trẻ, con Trúc Linh còn đi học, còn cháu cũng phải phấn đấu cho sự nghiệp nên tất cả phải nghiêm túc, và lành mạnh. Hai đứa có hiểu không ?
Gần kết thúc bữa cơm, bố Trúc Linh mới gọi cả hai đứa rồi nói.
– Dạ, cháu hiểu ạ.
– Ừ, hiểu được là tốt. Từ bây giờ nếu có thời gian rỗi, cháu cứ qua chơi.
– Dạ vâng ạ. – Nó nghe mà thấy sướng rơn. Như vậy coi như đã qua vòng phụ huynh rồi.
– Được rồi, bây giờ lên ngồi uống nước.
Nó nhanh nhẹn rót nước mời mọi người rồi ngồi xuống cạnh anh Thủy.
– Này, nghe bố nói là cậu chơi cờ tốt lắm đúng không ?
– Em cũng chỉ bình thường thôi ạ.
Nhắc đến cờ nó thấy bố em dậm dịch hẳn.
– Con Linh mang bàn cờ ra đây nào. Hôm nay, phải thử lại. Thằng Huy phải chơi hết sức nghe chưa ?
– Dạ vâng ạ.
Nó đáp mà miệng méo xệch. Giờ phải chơi như thế nào đây ? Thắng cũng không được mà giả vờ thua để ông cụ phát hiện thì cũng không song…
Thời gian cứ lầm lũi trôi qua, hơn 1 tháng sau buổi tối ái ân cùng Huệ. Nó vẫn chưa một lần liên hệ lại với em và tuyệt nhiên cũng không một cuộc gọi hay tin nhắn đến từ em tới nó. Nó cũng chỉ mong tất cả ngày hôm đó chỉ giống như một giấc mơ thoáng qua tuy nhiên mỗi khi nhắm mắt lại, tâm trí nó lại đầy ắp những tâm sự của em với nó vào ngày hôm đó. Nó thấy thương em, cảm thông với những khó khăn của em nơi đất khách, thương có số phận người con gái hi sinh đánh đổi quá nhiều thứ của cuộc đời mình. Cái mong muốn được làm một điều gì đó cho bản thân mình của em cứ ám ảnh mãi nó không buông. Điều em mong muốn mặc dù chỉ là hạnh phúc không trọn vẹn cho bản thân em được đặt vào nơi nó, nhưng liệu rằng nó có thể mang đến cho em được không?
Để lại một bình luận