Với suy nghĩ ấy, không có gì khó hiểu khi gần hết hiệp 2 tỷ số là 2 đều. Chỉ với 2 lần cướp được bóng phản công nhanh là đội bạn đã sút tung lưới đội của nó, còn chúng nó từ lúc ghi 2 bàn tuy cầm bóng rất nhiều nhưng chưa 1 lần khoan thủng thêm được mành lưới đội bạn.
Hết trận thằng Trung đổ mạnh cốc nước lên đầu rồi quay sang càu nhàu với thằng Cường. Hai thằng đấy vẫn thế, ngoài đời chơi rất thân nhưng cứ vào trận mà thua là rất hay chửi nhau, có lần còn đánh cả nhau trong sân, nhưng sau trận lại thôi.
– Đm, mày đá như cứt thế, sao chạy lên đéo chạy về để nó 1 mình 1 gôn thế?
– Mẹ, còn mày, sút thì toàn lên trời, mày mới bị cận à? – Thằng Cường cũng quặc lại.
– Mày giỏi thì lên mà sút.
– Được, tí hiệp phụ để tao lên đá tiền đạo cho, mày về mà đá dưới.
1 Thằng là lớp trưởng, 1 thằng là đội trưởng, tính thì ngang như nhau, nên không thằng nào chịu nhường thằng nào, mấy thằng bạn có nói nhưng cũng chỉ nói qua qua, vì lúc này chúng nó vẫn nghĩ việc ghi bàn chỉ là sớm hay muộn. Thế nên sang hiệp phụ đầu tiên, thằng Trung về thòng, còn thằng Cường lên đá cắm.
Lũ con gái vẫn không hề biết sự lộn xộn trong cách đá của chúng nó nên vẫn nhiệt tình cổ vũ. Nhưng thoáng cái đã rầu rĩ và thất vọng. Thằng Trung đá thòng nhưng lại cứ nghĩ mình đang là tiền đạo nên chạy tuốt lên quá nửa sân, lúc tiền đạo đối phương đối mặt với thủ môn bên nó, nó mới nháo nhào chạy về nhưng không kịp.
Nhìn vẻ mặt của lũ 12 Toán đắc thắng khi ghi bàn thắng dẫn trước mà lòng chúng nó sôi sục. Thằng Cường chạy từ xa về sút vào mông thằng Trung rồi chửi to lên:
– Đá như cặc…
Thằng Trung mặt ngắn tũn nhưng cũng chẳng biết nói gì. Đúng lúc cả lũ đang đứng đần mặt thì 1 giọng nữ hét lên xuyên qua màng não của chúng nó:
– Chuyên lý cố lên. Xông lên ghi bàn nào.
Sau tiếng kêu đầu của cái Huệ là 1 tràng những tiếng hò reo cổ vũ thêm của lũ bạn chuyên Anh, cả lũ như được thắp thêm sinh khí, ào ạt quyết tâm.
Những phút cuối, đối thủ của chúng nó chỉ co cụm lại phòng thủ đầy quyết tâm, cả đội cố gắng nhưng đều không thể khoan thủng được lớp bê tông dầy đặc của đội bạn. Trong 1 pha lộn xộn, bóng bật đến chân nó, rất bất ngờ nhưng không hề bị động. Nó khéo léo quặt sang ngang, lách qua người cầu thủ đội bạn đang xồ tới. Đẩy mạnh bóng dài thoát thêm 1 cầu thủ đối phương nữa rồi ra chân tung cú sút thật mạnh.
Trái bóng như có mắt, xuyên qua hàng chân rồi bay thẳng vào lưới. Mọi việc đến quá nhanh và bất ngờ, cả lũ như vỡ òa ra vì vui sướng. Nó chạy 1 mạch ra ngoài sân, hướng ánh mắt vào khuôn mặt lúc này cũng đang òa ra vì hạnh phúc của Huệ lao tới định ôm chầm lấy.
Tuy nhiên nó chưa kịp làm điều mình nghĩ thì đã bị ôm chặt bởi lũ bạn trong sân, cả lũ trong sân như kiểu vô địch đến nơi ào tới đè nó ra ăn mừng. Phải nói bàn thắng của nó lúc này quý hơn vàng, và đó cũng là bàn thằng mà mỗi khi kể lại nó đều thấy tự hào và đẹp mắt nhất.
Lúc sắp xếp đá Pen thì nó được xếp đá cuối. Cả lũ đứng sắp hàng quàng vai nhau ở giữa sân chờ đợi. Nó đá sau đội bạn, đến quả thứ 3 thì cả hai đang hòa 3 đều, vẫn chưa đội nào đá trượt quả nào. Nó quay sang nhìn 1 lượt lũ bạn, vẻ căng thẳng hằn sâu trong ánh mắt mỗi đứa, cả sân vận động lặng im trước mỗi cú sút rồi vỡ òa sau mỗi bàn thắng.
Sắp đến lượt của nó, ánh mắt bất giác hướng tới phía Huệ đang đứng, thật ngạc nhiên lúc này nó thấy em đang nói truyện với 1 người đàn bà lạ mặt, rất chăm chú, lũ xung quanh vẫn đang dõi theo trận đấu mà không để ý em đã đứng tách hẳn ra 1 phía. Hai người truyện trò việc gì đó rất căng thẳng, từ xa nhưng nó vẫn thấy rõ vẻ hoảng hốt và vội vàng ngưng đọng trên khuôn mặt của cả hai. Có việc gì thế nhỉ, có việc gì mà quan trọng như vậy lúc này thế nhỉ?
Nó đang mải nhìn và suy nghĩ thì có người đập mạnh vào vai, rồi giọng thằng Trung cất lên:
– Đm, đến mày kia, làm đéo gì mà ngơ thế.
Nó hơi giật mình rồi trấn tĩnh lại.
Đến lượt nó thực hiện lượt sút cuối, đối thủ đang dẫn nó 5 – 4.
Lúc chuẩn bị chạy đà sút, nó lại khẽ liếc mắt về phía Huệ đang đứng, và nỗi ngạc nhiên trào lên trong lòng nó. Em đang quay đầu lại hướng nó, bước rất nhanh cùng người đàn bà lạ kia ra phía cổng.
1 Thoáng sững người nhưng cũng làm bước chân nó lạc nhịp, chân trụ hơi trượt trên nền cỏ đũng nước, lực chân sút vuốt mạnh lên má quả bóng, trái bóng bay thẳng lên trời trước sự ngơ ngác của lũ bạn. Nó ngã oạch xuống nền sân, ánh mắt trượt trên vẻ mặt ngỡ ngàng của lũ bạn và dừng đứng lại đằng sau bóng lưng của Huệ lúc này đang khuất sau rặng cây, e đi vội vã và không 1 lần ngoái đầu lại.
Pha trượt chân của nó không khác gì pha trượt chân của John Terry trong trận chung kết C1 năm nào. Cả lũ ngã gục xuống ngưỡng thiên đường, thằng Cường ngơ ngác nhìn lũ 12 Toán đang hò hét ăn mừng, thằng Trung nằm duỗi thẳng đờ đẫn mở trừng trừng mắt nhìn lên khoảng trời trong xanh với ánh mắt thất thần. Nó gục xuống úp mặt vào lớp cỏ cùng với bùn đất ngai ngái. Nó biết lũ con gái lúc này cũng đang khóc như mưa, nhưng trong đó không có em.
Mãi sau cả bọn mới ủ rũ rời khỏi sân vận động, cả lũ cũng đã phát hiện ra sự vắng mặt của Huệ nhưng đều không ai nói gì, nó cũng vậy, mang tâm trạng nặng nề cùng một dấu hỏi lớn lê bước đi.
Bỗng có đứa cất tiếng:
– Vừa nãy cái Huệ có việc gì mà đi vội thế nhỉ?
– Không rõ, thấy bà hàng xóm gọi về có việc gì gấp lắm.
– Không biết có việc gì, thử qua đấy đi. – Có đứa nào đề xuất.
Có mấy đứa con gái chơi thân đều lặng lẽ tách đi lấy xe, nó cùng với thằng Trung cũng tách đi theo lũ con gái. Thằng CƯờng gọi với theo bảo ra đấy rồi rủ cái Huệ tụ tập ở hàng chè ở quảng trường, cả lũ sẽ ra chờ trước ở đấy.
Lũ con gái đèo nhau còn thằng Trung đèo nó, cả lũ lặng lẽ đạp xe xiên qua con phố nhỏ tiến về phía nhà Huệ.
Đến nơi, đứng trước căn nhà 3 tầng lúc này cổng sắt đang mở toang, người ra người vào căn nhà từng đợt, từng đợt. Vẻ mặt giận dữ khác thường. Từng món đồ trong nhà được vận chuyển ra khỏi nhà 1 cách vội vã.
Vẫn nguyên quần đùi áo số, thằng Trung tiến lại gần căn nhà rồi hỏi những người dân đang lố nhố đứng xem bên cạnh.
– Có việc gì thế bác.
Bà bác trung tuổi, nhìn lướt qua nó rồi chép miệng:
– Vỡ hụi. Mày là bạn con Huệ à? Bảo nhà nó trốn ngay đi, không người ta chém chết.
Thấy ánh mắt thất thần của thằng Trung, tụi nó xúm lại, sau khi nghe kể lại, cái trí óc non nớt của tụi nó trào lên 1 nỗi sợ hãi.
Nhà cái Huệ đang nợ rất nhiều tiền, bố mẹ Huệ không biết không biết đã trốn đi đâu, người ra vừa đến đập phá và tháo dỡ các đồ đạc có giá trị trong nhà để siết nợ.
Nhìn cánh cửa cổng xanh móp méo, ngoài sân ngổn ngang bát đĩa chai lọ vỡ, quần áo sách vở vứt tung tóa khắp sân và cổng, lũ con gái có đứa bật khóc. Cái Dung chơi thân với cái Huệ vừa cố nhặt nhạnh mấy quyển sách của Huệ đang bị vứt vương vãi dưới đất vừa bật khóc nức nở. Lũ con gái thấy thế cũng cúi xuống nhặt.
Còn nó thấy cả cơ thể như vỡ vụn, Huệ giờ đang ở đâu?
Mấy ngày sau đó cũng không thấy hay có tin tức gì về Huệ. Tối chủ nhật đó nó cũng không đến hội hóa trang của trường, tối đó cùng các tối sau nó cứ lang thang tha thẩn trước nhà Huệ. Căn nhà im ỉm đóng, lúc này đã bị công án đến niêm phong lại. Trước đây lúc nào cũng ấm cúng, sáng đèn, nay trông đìu hiu như 1 căn nhà hoang.
Nó hỏi thăm hàng xóm thì biết cả nhà cô đã trốn đi xa lắm rồi, còn Huệ thì đã về ở tạm quê với người bác, nhưng nó không tin, hay thực ra không muốn tin vào điều đó. Nó biết Huệ vẫn ở quanh đây.
Nó thấy như mất mát 1 cái gì đó quá lớn và quá đột ngột, cả cơ thể như chưa thể thích nghi kịp, cứ thấy nỗi trống vắng hiện hữu rõ trong lòng, Huệ rời xa nó quá nhanh. Nó cứ nghĩ đó chỉ như 1 giấc mộng, sáng hôm sau ngủ dậy là sẽ hết, đến trường nó sẽ lại được thấy nụ cười tinh nghịch của cô bạn gái, lại nghe thấy tiếng gọi ý ới của cô. Nhưng không, ngày qua ngày, hơn 1 tuần sau đó, ngày nào nó cũng đi qua lớp cô, ra chơi nào cũng đi qua 1 lượt. Nó vẫn hi vọng mình sẽ lại được bắt gặp ánh mắt cùng nụ cười rạng rỡ của cô trong lớp học, nó hi vọng lại được nắm tay cô, được thấy cô. Hi vọng đó là thứ duy nhất kéo nó đến trường mỗi ngày, hàng cây, ghế đá góc sân trường, đâu đâu nó cũng ngỡ như vừa thấy cô, nhưng vừa chạy tới lại không phải, mọi thứ hình như chỉ là ảo giác của nó.
Rồi một buổi sáng, cái Dung tìm tới gặp nó thông báo người nhà của Huệ đã đến xin rút học bạ, cô xin chuyển trường đến trường nào đó không rõ, những chắc chắn không phải ở tỉnh này. Nó nghe mà tai như ù đi, chẳng lẽ hi vọng của nó đã hết? Nó lại lặng lẽ đạp xe đến gốc cây trứng cá gần nhà Huệ, ngồi bệt xuống vệ đường, dõi mắt vào căn nhà đóng ỉm ỉm, thầm ước Huệ sẽ bất ngờ xuất hiện ở đây, lúc lắc mái tóc đuôi ngựa chạy đến bên nó. Nó nhìn mãi đến thất thần vào trong ngồi nhà, hai mắt như nhòe đi, mặc cho ánh chiều tà phủ xuống, bóng tôi yên bình bao trùm cơ thể, che đi giọt nước mắt đang lăn dài trên khuân mặt nó.
Đã gần 1 tháng từ ngày Huệ vội vàng rời xa chúng nó, mỗi đêm đi ngủ nó lại thấy nhớ cô da diết, nhớ khoảng thời gian bên cô, nhớ khoảng thời gian hai lớp chuẩn bị vũ hội cùng nhau, nhớ những phút giây êm đềm nó ở bên cô, nhớ đêm mưa lạnh, nhớ nụ hôn, nhớ đầm sen, nhớ buổi chiều đạp xe cùng cô dưới mưa. Tất cả như đã xa quá rồi, nước mắt nó cứ kéo đến, nối đuôi nhau lã chã rơi.
Hôm nay, ngày cuối cùng của năm học, buổi chiều, khi mặt trời bắt đầu lặn xuống, ánh nắng chiều nhạt dần ở khắp nơi trong thành phố, nó đang ngồi thơ thẩn trong nhà thì chuông điện thoại bàn kéo 1 hồi lanh lảnh, chị Hoa nghe máy rồi gọi nó vào nghe điện thoại, bạn nó gọi, là thằng Trung:
– Tối ra quán ốc ở quảng trường nhé, anh em ngồi tí.
Cũng đã gần 1 tháng nay, từ sau trận bóng hôm đấy chúng nó đã không thực sự trò truyện với nhau, hay đúng hơn là nó đang cố tình lảng tránh lũ bạn. Thấy giọng nói đầy sự chia sẻ của thằng bạn, nó mỉm cười rồi đồng ý. Nó cũng phải trở về với thực tại thôi. Gác ống nghe, nó vừa quay đi thì điện thoại lại đổ chuông, nghĩ chắc thằng Trung quên dặn gì nên nó áp ống nghe rồi nói luôn:
– Có truyện gì nữa mày?
Đầu bên kia im lặng 1 lúc, nó chỉ nghe thấy tiếng sột xoạt truyền lại, nó lại cất tiếng hỏi tiếp:
– Xin lỗi ai đấy ạ!
Vẫn tiếng im lặng, nghĩ có ai trêu nó định dập máy thì bên kia bỗng truyền tới 1 giọng nói con gái:
– Huy à, tớ đây.
Tiếng con gái nhẹ nhàng, ngập ngừng, ngữ điệu xa lạ nhưng giọng nói lại đầy quen thuộc. Là Huệ.
Tim nó đập bay ra khỏi lồng ngực, nó cảm thấy nghẹn cứng hơi cổ họng, cố lắm mới ép được tiếng nói thoát ra khỏi lồng ngực, 1 câu nói đầy sự ngắt quãng bởi cảm xúc;
– Huệ? Cậu đang ở đâu đấy?
– Tớ đang ở 1 nơi xa lắm, các bạn bây giờ thế nào? Cậu thế nào?
– Mọi người đều bình thường, mọi người đều rất nhớ cậu, tớ cũng rất nhớ cậu. Cậu đang ở đâu.
1 Thoáng im lặng rồi câu chữ như trực sẵn òa ra:
– Cảm ơn mọi người, nhưng chắc mình không không gặp nhau được nữa đâu. Tớ đang ở 1 nơi rất xa, và sau này còn xa hơn nữa. Mọi người hãy quên tớ đi, cậu hãy quên tớ đi, sau này nếu số phận may mắn, chúng ta sẽ gặp lại.
Nói song câu nói đấy, nó thấy đầu máy bên kia Huệ đang thổn thức.
– Này cậu đừng làm gì dại dột nhé. Sao cậu không lên mạng, không vào nick, tớ muốn nói truyện với cậu, chat cũng được. – Nó bối rối trước sự nức nở của cô bạn.
– Không, mọi người đừng nhớ tới tớ nữa. Tớ sẽ không liên lạc với mọi người đâu. Mọi người phải hiểu cho tớ. Tớ không muốn nhớ…
Sau mỗi câu nói Huệ đều thổn thức khóc, nó cũng không biết phải nói gì, tay nắm chặt ống nghe như muốn bóp vỡ, cả hai đứa cứ mãi thế, nó im lặng còn Huệ cứ thút thít khóc. Mãi cho đến khi Huệ dừng khóc, nói với nó:
– Thôi tớ tắt máy đây, cho tớ chào mọi người nhé.
Lúc này nó mới nói bừng tỉnh, lắp bắp nói.
– Huệ ơi, tớ thích cậu, mãi thích cậu.
Câu nói chỉ là lần thứ 2 nó được nói với Huệ. Lần thứ 2 lại là trong hoàn cảnh này. Bên kia, Huệ im lặng 1 lúc rồi lặng lẽ nói:
– Đừng, Huy ơi, hãy quên tớ đi.
Rồi dập máy.
Nó cứ đứng ngẩn mãi đấy, tay vẫn nắm chặt cái điện thoại, áp mãi vào tai, mặc cho tiếng tút tút đã vang lên ở đầu dây bên kia, nhưng nó vẫn không có khái niệm phải bỏ xuống. Câu nói của Huệ vẫn mãi vang vỏng đâu đây.
Thật sự rất buồn, giống như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, kéo xuống nặng trĩu cả lồng ngực. Nghĩ đến việc Huệ đột nhiên dời đi, đột nhiên bỏ nó lại một mình, nó buồn đến phát khóc.
Quên tớ đi
Hãy quên tớ đi
Liệu nó có quên được không?
Để lại một bình luận